ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 172: Trò chuyện với Lupin - 2.

chuhe7720

"Vì sao? Sao Harry có thể nói vậy? Ngài Black là cha đỡ đầu của chú mà..." Cậu bé không tin nổi.

"Đúng rồi Edward, chú ấy là cha đỡ đầu của tôi, nhưng không liên quan tới việc chú ấy có trách nhiệm hay không. Tôi yêu quý Sirius, chú ấy là người đầu tiên đã hứa rằng sẽ cho tôi một gia đình, tuy là chú ấy không làm được. Đương nhiên đây không phải là lý do, Edward, sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi được đưa tới nhà dì dượng, Sirius là cha đỡ đầu lại không hề nuôi nấng tôi, lúc đó tôi mới hơn một tuổi. Vào thời điểm đầu tiên tôi biết được rằng mình có cha đỡ đầu, tôi chỉ muốn chất vấn chú rằng vì sao chú không cần tôi, vì sao lại ném tôi tới nhà dì Petunia? Sau đó tôi mới nhớ tới chú ấy là một kẻ tù tội, một phù thuỷ nhận tội Tử thần Thực tử tà ác." Harry nhún vai.

"Ưm Harry, chú sống ở nhà dì không tốt sao?" Cậu bé nghe ra vài chuyện.

"Edward, đến giờ cậu từng bị đói chưa?" Harry hỏi.

"Chưa ạ." Cậu bé đáp, bà ngoại rất thương cậu, chưa từng bỏ đói cậu.

"Có bị mắng hàng ngày không?"

"Không ạ."

"Có bị đánh không?"

"Có cần phải dậy sớm làm bữa sáng cho người khác mà không dùng pháp thuật không?"

"Không ạ."

"Có cần phải làm hết việc nhà mỗi ngày, không làm xong thì không được ngủ không?"

"Không ạ."

"Vậy mà đó lại là cuộc sống tôi ở nhà dì đấy. Đại đa số tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, từ lúc hiểu chuyện tôi không biết no là thế nào, cho tới khi tôi vào Hogwarts. Tôi bị mắng rất nhiều, cũng bởi rất nhiều lý do; còn bị đánh ư, gần như là mỗi ngày, tôi là bao cát của anh họ, mà khi tôi không làm xong việc không khiến họ hài lòng tôi cũng sẽ bị đánh. Từ lúc bốn tuổi tôi đã phải đứng trên ghế làm bữa sáng và bữa tối cho cả nhà, nếu họ không vui tôi cũng sẽ bị dượng đánh. Sau năm sáu tuổi, tan học tôi sẽ phải làm hầu hết các việc nhà, gần như không có thời gian làm bài tập; với tôi thì việc 'không làm xong không có cơm ăn, không làm xong không được ngủ' không hề chỉ là một lời đe doạ suông mà là sự thật. Vì thế lúc đi học, tôi mệt mỏi ngủ gật. Đến khi tới Hogwarts, vốn từ của tôi chỉ có 100, nên phải cố gắng rất nhiều ở những môn lý thuyết." Harry nhẹ nhàng kể, cậu bé Lupin không thể tưởng tượng nổi...

Kiến trúc trong bệnh thất rất dễ dàng để người bên ngoài nghe được tiếng động bên trong, tiếng rên rỉ dù là nhỏ thôi của người bệnh cần phải được truyền ra bên ngoài, để họ biết được bên trong xảy ra chuyện gì. Nhất là với các phù thuỷ, phản ứng về dược liệu hay thần chú chữa trị đều khá nhỏ nhặt, cần phải nhận ra đúng lúc.

Khi mà Harry không ếm thần chú nghe trộm, tiếng động bên trong dễ dàng truyền ra ngoài hành lang. Cuộc nói chuyện từ lúc bắt đầu, bên ngoài đều nghe rành mạch.

"Severus, thật ư?" Andromeda giật mình nghe.

Ngay cả bà Pomfrey cũng tới, bà chưa từng nghe những chuyện này, tuy bà biết từ nhỏ sức khoẻ Harry đã không tốt nhưng Dumbledore luôn giải thích mơ hồ khiến bà hiểu lầm rằng tình huống đó do Lời nguyền Chết chóc của Voldemort để lại. Vì dẫu gì từ trước tới nay, "Cậu bé Sống sót" chỉ có mình Harry mà thôi.

Severus im lặng, gật đầu một cái. Y biết, chính vì thế thái độ của y với Harry mới thay đổi. Sau đó ưu điểm của Harry dần lộ ra, y phát hiện mình không thể bỏ qua mỗi một điểm sáng dịu dàng từ cậu ấy, dần dần bản thân y cũng được chiếu rọi.

"Ôi Dumbledore chết tiệt!" Bà Pomfrey nghiến răng nghiến lợi.

Severus gần như có thể đoán được rằng bức ảnh nào đó sẽ bị gặp nạn sau cuộc nói chuyện này rồi...

"Severus, thầy luôn biết ư?" Andromeda hỏi.

"Không hẳn, chỉ là do Dumbledore đã nhờ tôi dạy cậu ấy Bế quan Bí thuật." Severus đáp.

"Nên khi đó thầy mới biết?" Bà Pomfrey kinh ngạc, "Tôi không tin rằng thầy sẽ không phản ánh với Dumbledore."

"Cụ ta biết." Severus nhếch môi, "Luôn biết."

"Ôi Merlin ơi... thật sự là... sao khi Harry đi học tôi lại không biết điều này chứ?" Bà Pomfrey rốt cuộc đã hiểu ra vì sao Severus và Harry luôn đi cùng nhau rồi.

"Cái này không thể không kể đến lòng tự trọng mạnh mẽ mà Kẻ Được Chọn có được tại thời kỳ trưởng thành." Severus trào phúng, "Để chúng ta ý thức được rằng công tác bảo vệ của cụ ta rất giỏi."

Sev, em có thể coi đó là một lời khen không? - Harry lấy lòng.

Severus khẽ hừ, không để ý tới.

Ba phù thuỷ trưởng thành bên ngoài đang thảo luận thời kỳ học trò của Harry, hai Gryffindor thì dò xét ngay phía trước. Trong phòng, Harry yên lặng quan sát. Đứa trẻ này có vẻ cũng không vô lý như vậy, chỉ là có chút tật xấu của Gryffindor, hiểu biết sự thật quá mơ hồ nên mới luôn mang thân phận đi tuyên truyền. Đương nhiên cũng bởi hoàn cảnh bên ngoài tác động nữa.

"Thế nhưng chuyện này có liên quan gì ạ? Vì sao chú lại từ chối lời đề nghị của cha mẹ con?" Cậu bé vẫn không hiểu.

"Edward, đó chỉ là quá khứ của tôi. Trở lại đề tài vừa nãy, tôi cảm thấy tôi phải đi, có thể sẽ không về nữa nên với tôi mà nói, tôi sẽ không dẵm lên vết xe đổ, không muốn một đứa trẻ có cơ hội hỏi tôi rằng 'vì sao không cần con? Vì sao lại ném con cho bà ngoại'. Hơn nữa Edward à, Andromeda tốt hơn dì tôi rất nhiều, nên tôi tin Andromeda sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Andromeda hiểu được nỗi băn khoăn của tôi, nên cậu không phải con đỡ đầu của tôi. Edward, tôi không cần biết từ lúc nào, từ đâu mà cậu nghe được chuyện tôi là cha đỡ đầu của cậu, nhưng đó không phải là sự thật." Harry giải thích, "Edward, tôi rất bất ngờ, vì sao cậu không nghe lời Andromeda chứ?"

Cậu bé ngây ra như phỗng, cậu không biết mình nên làm gì nữa, nhiều người đều nói rằng cha đỡ đầu của cậu là Harry, nên cậu luôn tự hào về điều đó. Cậu đột nhiên nhận ra, có lẽ từ nay về sau cậu chỉ là một kẻ lừa đảo trong đám Gryffindor, cậu vô cùng lo lắng.

"Edward, tôi tin cậu cũng cảm nhận được rằng nếu cậu là con đỡ đầu của tôi cậu sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Những kẻ như Pamir, sở dĩ muốn ra tay với cậu không phải vì cậu được đồn rằng là 'con đỡ đầu' của tôi đó sao? Edward, cha cậu là bạn thân của cha tôi, nếu không phải vì cuộc chiến chúng ta sẽ là bạn, nên tôi cũng sẽ không để một người bạn là con đỡ đầu của mình đâu." Harry nói.

"Nhưng con không ngại..." Cậu bé nói to.

Harry mỉm cười, suỵt một tiếng: "Edward, tôi để ý. Cha mẹ cậu là anh hùng của Hội Phượng Hoàng, tôi không thể nói giỡn với cuộc sống của cậu được. Tôi từng nói, giờ tôi không chịu được tiếng ồn. Có lẽ, có một câu Pamir nói đúng..."

"Đó đều là những lời nói điên khùng! Đúng chỗ nào chứ?" Edward rất căng thẳng.

"Ừm Edward này, tôi không cho rằng đó đều là những lời nói điên khùng. Từ góc độ là một người từng trải, tôi phải nói rằng bà ngoại cậu mới là chỗ dựa của cậu. Edward, có một người nhà đã không dễ dàng rồi, cậu phải biết quý trọng." Harry nói.

"Khoan đã, là ai bảo chú nói những lời này? Là cái tên Tử thần Thực tử bẩn thỉu kia đúng không? Cậu của Uldaman là Thần Sáng, cùng một Thần Sáng khác đã đưa tên Tử thần Thực tử kia vào Azkaban, chú ấy nói tên kia bẩn thỉu hôi thối, Harry, sao chú có thể chịu nổi... Lão ta còn là Slytherin, Harry chú lại là Gryffindor vĩ đại..." Cậu bé nói ra chuyện mình biết từ cậu bạn thân.

"Edward, cậu đang nói tới Sev?" Harry bình tĩnh hỏi.

Không thể không nói, Gryffindor đều có một giác quan thứ sáu rất nhạy, Lupin cũng nhận ra sự khác thường trong giọng nói của Harry. Cậu ta nhìn Harry, không dám hé tiếng.

"Khi tôi là Jerromy Asaprhett đã từng nói với cậu rằng, không có Severus Snape thì chúng ta sẽ không chiến thắng dễ dàng tới vậy, thậm chí đến giờ có lẽ cậu sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi ở đây mà nghe tôi nói. Mặt khác, Sev sạch sẽ thế nào thì tôi biết hơn cậu đấy, vì người ở cạnh anh ấy mỗi ngày là tôi chứ không phải cậu. Được rồi, giờ tôi nhận ra không phải làm cha đỡ đầu của cậu thật sự là quá may mắn, nếu không tôi sẽ phải đối diện với một gia đình không mấy hoà thuận." Harry tức giận, anh không chấp nhận được bất kỳ kẻ nào nói xấu người đàn ông của mình dù chỉ một câu, vì Severus đã phải trải qua rất nhiều gian khó mới trở lại cạnh anh. Gien di truyền sống chết vì bạn đời của nhà Potter được biểu hiện vô cùng rõ ở Harry.

Trước đó anh vẫn không tỏ thái độ gì, kể cả lời gào thét của cậu bé sau buổi đấu giá ngày ấy, anh vẫn cho rằng người không biết không có tội cho nên anh mới chuẩn bị tâm lý tới đây trò chuyện. Nhưng tiếp xúc xong, Harry thật sự giận dữ - đó là điều anh không muốn nhìn thấy, nó không hề thấy có lỗi xíu nào hết.

Cậu bé không biết mình đã nói sai điều gì khiến Harry phản ứng mạnh mẽ tới thế, trong quan niệm của mình, Severus là một tên Tử thần Thực tử bẩn thỉu nên không hề ý thức ra mình đã dẫm phải bom. Nhìn Harry như thế, cậu ta câm như hến.

"Mặt khác không thể không nói rằng trong chiến tranh Gryffindor không có gì đáng để kiêu ngạo, hy vọng cậu biết rõ rằng không có người nào muốn chết vì chiến tranh cả, không có ai muốn cá cược mạng sống của mình để đổi thắng lợi. Hoà bình mới là cái đích theo đuổi của Gryffindor, tình bạn mới là những gì mà một Gryffindor phải làm ở Hogwarts, lòng khoan dung mới là cái mà Gryffindor phải có được. Tuy nhiên giờ ở cậu tôi không nhìn thấy cậu theo đuổi những gì cậu cần theo đuổi, không nhìn thấy cậu làm những gì mình phải làm, cũng không thấy cậu có những gì mình nên có. Là một cựu Gryffindor, tôi thấy đau lòng. Cậu vẫn luôn kiêu ngạo vì 'cha đỡ đầu' của cậu là đấng cứu thế, nên cậu chỉ thấy tôi ở mười bảy tuổi, nhưng tôi ở năm đó cũng chưa bao giờ cảm thấy kiêu ngạo hay tự hào gì về bản thân. Tôi vĩnh viễn ghi nhớ, cái danh tiếng Kẻ Được Chọn của mình được đổi lấy bởi sự hy sinh của cha mẹ, tôi vĩnh viễn ghi nhớ vì mình nên mới có rất nhiều người phải chết. Tôi không nhận ra rằng cái tôi như vậy có gì đáng để cậu phải sùng bái. Cậu Lupin, cậu đã mười hai tuổi, sớm đã qua cái tuổi cần cha đỡ đầu rồi. Tôi nghĩ cuộc nói chuyện của chúng ta đã đủ để cậu nhận ra sự thật. Tôi không phải cái ảo ảnh trong phán đoán của cậu, giờ như cậu đã chứng kiến, tôi sống theo nguyên tắc Slytherin, có thân phận quý tộc, lại còn là một phù thuỷ hắc ám giỏi giang!" Harry vẫn nói chuyện một cách bình thản, nhưng sự thật được nói một cách rõ ràng.

"Harry... chú... đây không phải sự thật, chú... không phải còn có thể làm được độc dược trắng sao? Chú vẫn là một phù thuỷ trắng mà?" Quan niệm bị đảo điên, cậu bé muốn cứu vãn ý niệm cuối cùng.

"Độc dược trắng? Phù thuỷ trắng? Cậu biết đó là gì không? Nếu cậu biết thì sẽ không nói vậy đâu." Harry cười lạnh, "Được rồi cậu Lupin, nể mặt giáo sư Lupin, Nymphadora và Andromeda, tôi hy vọng cậu sớm khỏi bệnh. Tuy cậu khiến tôi nhớ đến người anh họ của mình, anh ta cũng thường chèn ép bạn học khác, nhưng anh ta chỉ ỷ vào điều kiện hình thể, còn cậu càng khiến tôi khó chịu. Cuối cùng, tôi xin nhắc một câu, vài người đã hy sinh vì chính nghĩa, vài người đã đấu tranh mà mất đi sức khoẻ, mất đi người thân, mất đi người yêu nhưng vẫn sống sót mới đáng để cậu sùng bái!"

- Hết chương 172 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info