ZingTruyen.Info

Hp Hanh Phuc Mong Cho

Harry nhìn Severus đưa bọn trẻ rời phòng, không khí liền im lặng. Không có Severus và Blaise thi thoảng điều tiết không khí, không có bọn trẻ bướng bỉnh pha trò, Hermione thấy khó thở. Harry bưng một ly nước trái cây, chậm rãi uống, anh vốn không muốn một chọi một Hermione như thế này, nhưng Sev mong anh có thể giải hoà với bạn thân ngày xưa.

Sev mong anh có một tâm trạng vui vẻ, anh cũng hiểu được. Anh cũng rõ ý của Sev, ở nước Anh mình đều mang danh tiếng Kẻ Được Chọn, dù mình không muốn liên quan tới chính trị nhưng cũng khó để miễn dính dáng tới nó. Chỉ cần mình nói một câu cho ai đó thôi cũng đủ các phù thuỷ ủng hộ điên cuồng, dù Bộ Pháp thuật không do Hermione nắm quyền cũng sẽ có những kẻ khác tới gây chuyện. Nói cho cùng cũng chính vì Hermione mới không có ai đột nhiên tấn công vào anh, vì không có một chính khách nào lại dễ dàng bỏ qua một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn vậy cả, lại càng không muốn nói nhân vật này cực kỳ trong sạch. Sev cho rằng quan hệ giữa Harry và Hermione không thể quá tệ, ít nhất không để người khác tóm được điều gì. Thế nhưng với Harry, cái này lại phải dựa vào việc Hermione có chấp nhận quan hệ của anh với Sev không và cả tính cách hiện nay của Harry nữa, bằng không dù có sửa chữa lại thì cũng khó có thể giữ tình bạn lâu dài. Đương nhiên ở phương diện này Harry cũng chẳng sốt ruột như Hermione.

Harry không cần lo cho Severus, Severus có thể nói là nhân vật Slytherin truyền kỳ sau chiến, một lứa gia chủ quý tộc đều là học trò của y, nếu y thật sự lên tiếng thì không có mấy chính khách dám động tới y. Các quý tộc Slytherin đã ngủ đông mười hai năm, đủ để họ tĩnh dưỡng đến một mức độ hợp lý. Harry tin các quý tộc càng nên cảm ơn Severus, vì mười hai năm trước y đều kiên nhẫn chứ không xin giúp đỡ.

Harry cũng không lo cho bọn trẻ. Có anh và Severus liên thủ bảo vệ, muốn làm chúng bị thương thì càng khó.

Nhóc ngốc, em vẫn lãng phí thời gian? - Harry cảm thấy bạn đời đang oán giận.

Em không biết nói gì, Sev, hay anh về nhanh đi? - Harry bất đắc dĩ tỏ vẻ không tình nguyện - Chúng ta còn phải về Hogwarts, anh còn làm ít dược cho bà Pomfrey mà?

Nếu biết tôi có việc thì đừng dông dài nữa, nhanh nói đi. Em có não, dù có muốn cắt đứt cũng phải nói rõ chứ không phải im lặng nhát gan. - Severus trao đổi - Tôi nghĩ em là một sư tử Gryffindor tiêu chuẩn chứ không phải một con rắn Slytherin.

Đúng đó Sev, em nghĩ anh biết một sự thật là thời gian em tuân thủ "Quy tắc Slytherin" có thể còn nhiều hơn thời gian em là một học trò Gryffindor á. - Harry đáp lại.

Vậy thật sự đáng sợ... - Harry nhận thấy ý tưởng của Severus thì không khỏi cong môi, thậm chí anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của y kìa - Một con rắn khoắc bộ lông sư tử lại trùm thêm một tầng da rắn nữa?

Được rồi, em làm ngay đây... - Harry thấy vẻ mặt Hermione hơi mất tự nhiên vì mình đột nhiên lại cười, vì thế đứng lên đi tới cạnh một bục cửa sổ. Anh đẩy cánh cửa đóng chặt, làn gió tháng một thổi vào phòng lạnh lẽo.

Hermione nhìn qua, cô không biết vì sao Harry lại chợt cười sau một thời gian dài im lặng như thế, dù đây có là nụ cười mỉm đầu tiên của cậu ấy với cô sau khi trở về đi nữa. Hermione không biết vì sao, trực giác lại mach bảo mình rằng nụ cười ấy không dành cho cô.

"Hermione, hôm nay tớ mời cậu tới là vì cảm ơn cậu đã chăm sóc Severus. Tớ rất cảm ơn." Harry nhìn ở mặt cỏ phía xa có mấy cậu bé đang vô tư cười đùa dưới ngọn đèn. Chỉ ước cuộc đời như lúc ban đầu gặp gỡ...

"Kỳ thật tớ cũng không làm gì, Draco hơn tớ rất nhiều." Hermione ra vẻ thoải mái cười nói, "Cậu cũng nên cảm ơn cậu ấy."

"Draco? Hermione, đến giờ cậu vẫn chưa hiểu sao?" Giọng Harry có chút ngẫm nghĩ, "Draco có thân phận là con đỡ đầu của Sev, sau khi Sev chấp nhận mối quan hệ ấy thì Draco là người nhà của Sev, mà Malfoy luôn coi người nhà là tất cả, càng không nói tới Malfoy là học trò Slytherin, chỉ riêng lập trường cậu ta cũng có thể chủ động làm điều gì đó. Cậu thì khác, Hermione, cậu vừa không phải người nhà của Sev, cũng chẳng là học trò Slytherin, cậu làm tất cả những điều ấy phải được chữ cảm ơn chứ."

"Harry..." Hermione cười khổ, "Chẳng lẽ tớ không thể làm chút gì đó cho giáo sư Snape vì cậu ư?"

"Dù rời đi rất lâu nhưng tớ vẫn còn nhớ cậu và Ron năm đó đã phản đối tình yêu của tớ thế nào." Tuy quay lưng lại nhưng tay Harry vẫn sờ cây đũa phép trong túi, như vậy anh mới thấy an toàn, "Từ góc độ của tớ, tớ càng muốn tin rằng cậu sẽ bỏ đá xuống giếng, tớ không tin cậu sẽ đứng bên tớ."

Thái độ thẳng thắn ấy khiến Hermione không biết phải làm sao. Cô há miệng mà chẳng biết nói gì. Theo lời Harry, năm đó quả thật cô và Ron đã phản đối kịch liệt, nhưng đến cả bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ vào lúc ấy tình cảm giữa cô và anh Ron Weasley lại khiến cô bỏ lỡ lời bộc bạch của Harry thời gian yêu ban đầu. Nếu không phải năm thứ năm Gryffindor bài xích Harry, nếu không phải Hermione và Ron đều chỉ chú ý tới nhau thì Harry sẽ không giấu diếm thành công đến vậy, thậm chí anh cũng không có cơ hội thích lão già như Severus Snape.

"Thực tế thì giờ tớ không còn để ý nữa, đó đã là quá khứ." Harry nói nhẹ, "Hơn nữa từ góc độ của cậu thật sự cậu rất tốt với tớ. Vì nói đến cùng cậu không nhìn được cả quá trình tớ và Sev yêu nhau, huống chi tuổi tác và quá khứ của Sev cũng rất đáng lo. Vì thế tớ thấy cậu cũng không cần phải giải thích."

"Nhưng Harry, hành động của cậu không nói vậy." Hermione buồn bã.

"Hành động của tớ?" Harry nhíu mày, xoay người, vẻ mặt lạnh lùng, "Hành động hiện tại của tớ cậu nhìn thấy điều gì? Hermione, xin lỗi phải nói thẳng, đây mới là tớ."

Harry hy vọng Hermione có thể nhìn thấy anh bây giờ, Jerromy Asaprhett giỏi giang, lịch thiệp bác học chứ không phải Harry Potter "Kẻ Được Chọn" "Cậu bé Vẫn sống" luôn may mắn và được bảo vệ mười hai năm trước. Có thể nói là anh đang thử thách Hermione, anh cảm thấy nếu Hermione không nhận ra thay đôi này thì dù hôm nay có giải hoà cũng chẳng mấy ý nghĩa. Thời gian 12 năm ròng rã sẽ đúc nên một bản thân khác biệt, anh không thể nào trở lại dáng vẻ đơn thuần trước kia.

Thời gian là vũ khí đáng sợ nhất, nó có thể khiến tình yêu thay đổi, cũng có thể khiến tình bạn vỡ tan, chỉ khác là đối phương sẽ nhìn thấy gì. Severus thấy một Harry vẫn vui vẻ nhưng bao dung hơn, khiến tình yêu của họ gặt hái được nhiều quả ngọt. Hermione lại khác, cô vẫn mong chờ Harry lại trở về cái trạng thái 12 năm trước thậm chí là 19 năm trước lúc mới bước chân vào giới pháp thuật, ngoài ra cô không chấp nhận được. Harry thì không thể trở lại quá khứ, cũng như lúc trước anh thử Severus vậy. Đó là khảo nghiệm Harry dành cho những người bạn xưa cũ. Nếu cô thật sự thấy được anh của hiện tại, và rồi chấp nhận thì vẫn có thể giữ một tình bạn lâu dài, nếu không thì hãy để mọi thứ theo gió thoảng mây trôi.

"Harry..." Hermione không biết nên nói như thế nào, giờ cô không hiểu về Harry, Harry mà cô quen trước kia không phải thế này.

Hồi trước, đúng là Hermione là người bạn Harry cảm thấy ấm áp nhất, anh và cô không có tình yêu lại không thể xa rời. Hiện tại lại khác.

Mười hai năm không chỉ tạo nên một Harry khác biệt và giỏi giang còn thay đổi hành động và khoảng cách, anh và cô đã khó có thể suy nghĩ giống nhau như quá khứ. Hermione không nhìn thấy quá trình Harry thay đổi, cô chỉ thấy kết quả cuối cùng. Đó mới là chỗ Hermione khó chấp nhận, giống hệt như năm đó cô không chấp nhận tình yêu của Harry và Severus được.

Hai lần thay đổi, Hermione càng nhớ Harry cô từng quen, nên càng khó thừa nhận Harry của hiện tại, cứ thế tạo nên một vòng tuần hoàn ác tính. Điều đó không liên quan tới lập trường, không phân thiện ác chỉ là thời gian vô tình mài mòn đi lòng người, hồn nhiên đã mất, có mấy người sót lại sự tin tưởng thuần khiết kia? Sau khi trưởng thành, lột xác khiến con người ta rung động cũng khiến họ đau lòng.

"Được rồi, vấn đề này dừng ở đây thôi, cậu không cần giải thích." Harry không muốn nói nhiều, Hermione có lỗi nhưng cũng do hiểu lầm và thói quen cũ mà thôi. Đồng thời nguyên nhân tạo ra lỗi lầm ấy cũng do cả Harry nữa. Harry đã sớm thoải mái, theo lời đôi song sinh, anh chỉ coi đó là sự cố ngoài ý muốn.

Tuy nhiên Hermione vẫn muốn giải thích, muốn bù lại cho Harry, cũng khiến Harry không vui. Bởi chuyến đi lần này của Hermione nhắc nhở anh rằng Hermione đã suýt hại chết con anh. Nếu Hermione có tình thương thì sẽ không ép người ta như vậy. Ở mặt này, Ron Weasley làm tốt hơn Hermione nhiều. Ít ra cậu ta không vây quanh Harry, có lẽ cậu ta cũng biết quan hệ của mình cùng Harry đã không thể hàn gắn nổi, nên dù có tức giận thế nào nhưng hiểu rằng mình không thể vớt vát.

Hermione im lặng, cô nhìn người bạn đứng cạnh cửa sổ.

"Đúng rồi Hermione, vài năm nay cậu thế nào?" Harry cảm thấy chồng mình không quay lại nhanh nên tìm một đề tài.

"Cũng tàm tạm. Blaise rất tốt với tớ, Anse cũng ngoan ngoãn, ở Bộ Pháp thuật tuy không thoải mái nhưng không có trở ngại." Hermione đáp.

"Tớ từng nghĩ cậu sẽ đến với Weasley, nhưng đoán sai rồi." Giở qua trang giải thích, Harry lại có vài phần tự nhiên.

"Sau khi cậu đi, tớ và Ron Weasley luôn cãi nhau. Lavender thì vẫn không quên Weasley mà cậu biết đấy, Weasley luôn hy vọng người khác sùng bái mình. Hơn nữa truyền thống nhà anh ta là người vợ toàn năng, tớ không làm được." Hermione nói.

"Sao tớ nghe vợ George còn chơi Quidditch mà?" Harry mỉm cười.

"Ừ nên bác Jasmine luôn âm thầm phê bình Angelina." Hermione cũng bình tĩnh lại, "Nhưng giờ Angelina nghỉ chơi rồi."

"Nghe nói chị ấy vẫn ở St Mungo, tớ còn định mấy ngày nay rảnh cùng Sev tới thăm." Harry nói.

"Nếu vậy tớ chắc cậu có thể gặp Fred và Roxanne đó." Hermione nói, "Sang năm bé Fred cũng cùng với Molly con của anh Percy đến Hogwarts rồi."

"Vinh hạnh ghê, tớ có thể dạy chúng nha." Harry cảm nhận Severus đang như gặp kẻ thù thì vô cùng buồn cười, "Nhưng Hermione à, tớ bất ngờ vì cậu sẽ kết hôn với Zabini."

"Ai cũng không ngờ, nhưng Bale rất tốt." Hermione nói.

"Con trai cậu cũng rất đáng yêu, nhưng đừng nghiêm khắc quá, thằng bé mới bốn tuổi thôi." Harry cười cười.

...

Hàn huyên độ nửa tiếng, cảm xúc Harry dần lắng lại, anh thấy quan hệ không quá thân như vậy cũng không tệ, chỉ cần không đề cập đến chồng mình thì Hermione cũng sẽ không phản ứng thái quá. Severus và Blaise dẫn bọn trẻ về phòng, lúc chuẩn bị đi thì Harry và Severus nắm chặt tay nhau.

"Hermione, thật ra tớ còn một chuyện cần nói - tớ và Sev đã là bạn đời linh hồn." Harry hạnh phúc cười, "Thực sự, chúng tớ đã ký kết khế ước của tộc Tinh Linh, vĩnh viễn không thể chia cắt đối phương."

"Cậu..." Hermione hoảng hốt lảo đảo, "Hai người..."

"Ừm chủ nhiệm, Harry, chúc mừng." Blaise lập tức đỡ vợ, sau đó tiếp lời.

"Cám ơn cả hai." Harry giả vờ như không nhìn thấy vẻ phức tạp của Hermione.

"Vậy Harry, chúng ta nên tới Hogsmeade." Severus cầm một Khoá Cảng, bọn trẻ nhanh chóng đặt tay lên. Harry cũng mỉm cười cầm lấy.

"Harry, thật sự không thể không là thầy ấy ư?" Trong nháy mắt cuối cùng Harry rời đi, Hermione khẽ lẩm bẩm.

Nhưng Khoá Cảng khởi động rồi, Hermione không nghe được đáp án của Harry. Sau đó cô dựa sát vào chồng mình, nhẹ nói: "Vậy tớ chỉ có thể chúc mừng hai người?"

- Hết chương 166 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info