ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 157: Severus khuyên bảo.

chuhe7720

Sáng sớm, dù là ngày đông thì biệt thự Potter cũng tràn ngập màu xanh tươi mát và bầu không khí ấm áp. Đây là lần đầu tiên Harry được biết mặt thần kỳ tuyệt vời của những khu biệt thự cổ xưa thế này, đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ chính, Harry cảm thán rất nhiều. Tuy là thích nơi đây nhưng Harry cũng không giống các Potter truyền thống, khu biệt thự này quá trống rỗng, có lẽ bình thường nghỉ tạm vài ngày như nghỉ phép, nhưng nếu muốn anh giống Malfoy hay Zabini ở dài kỳ, coi đây là nhà thì quá ép buộc gò bó.

Nói cho cùng, Harry và Severus rất giống nhau, hai người đều không lớn lên ở khu biệt thự quý tộc truyền thống, dù có thân phận thừa kế quý tộc nhưng họ không thể nhận tư tưởng quý tộc chân chính - vinh quang gia tộc không phải thứ duy nhất họ theo đuổi.

Cùng Severus xuống tầng, bọn trẻ cũng mặc xong quần áo giữ ấm ra khỏi phòng.

"Chào buổi sáng cha, ba!" Artemis và Apollo thấy phụ huynh lập tức chào hỏi, cô bé tự nhiên đi cầm tay Severus.

"Chào buổi sáng thầy, đạo sư!" Jacobsen đi theo Apollo cũng chào một câu.

"Tối qua con lại ngủ ở chỗ Apo?" Harry nhíu nhíu mày, đứa trẻ này lớn vậy còn ngủ cùng Apo, không tốt lắm nhỉ.

"Đạo sư... con..." Jacobsen sợ hãi nhìn Harry một lát.

Severus có hứng thú nhìn hoàng tử điện hạ, sau đó lại nhìn con trai trưởng của mình. Thật ra chúng thích nhau cũng không phải không được.

Sev, em chỉ sợ Apo quá nhỏ, nếu được quá dễ dàng thì sẽ không quý trọng tình cảm với Jacobsen. - Harry lo lắng nói với bạn đời.

Cũng đúng. - Severus biết Harry là đạo sư của Jacobsen, đương nhiên quan tâm tới học đồ của mình, coi thằng bé như con ruột, suy nghĩ cho thằng bé cũng là thường tình, tay chân đều là thịt mà.

"Được rồi, các con đi rèn luyện buổi sáng đi. Jacobsen, ăn sáng xong chúng ta nói chuyện riêng một chút." Harry nói, "Đừng khẩn trương quá, chỉ là về chương trình học tiếp theo của con thôi. Con biết rồi đấy, vài ngày nữa Apo và Al sẽ đi học lại, nên con sẽ một mình nhận chỉ đạo riêng của thầy."

"Dạ thưa đạo sư." Nghe thấy được chỉ đạo một mình, đôi mắt lam của hoàng tử nhỏ bừng sáng.

Nhìn bọn trẻ vui vẻ đi rèn luyện, Severus và Harry cũng tới phòng ăn, xem bữa sáng có gì. Không thể không nói, bữa sáng ở biệt thự Potter khá phong phú. Hai người không ngồi xuống ngay mà tay trong tay đi ra ngoài.

Khoảnh sân rất lớn, có rừng cây nhỏ, có cả dòng suối. Harry và Severus chậm rãi đi dạo trên con đường bên cạnh khu rừng, tìm nơi có bóng cây rồi dựa vào cây ngồi xuống.

Sev... - Harry nhìn ba đứa trẻ đang đuổi nhau phía xa, gọi Severus.

"Sao vậy? Nếu em lo bức ảnh nhà Prince tới gây chuyện thì có thể đưa bọn trẻ tới Hogwarts, giờ hẳn là không sao rồi." Severus nắm tay bạn đời nói, y có thể cảm giác được Harry thích giọng nói của y.

"Nhưng em vẫn không yên tâm lắm, luôn cảm thấy vào ngày họp ở Hogwarts sẽ có chuyện gì đó. Sev, em tin anh cũng nhận ra mà? Nếu không anh sẽ không mời nhà Zabini ăn một bữa cơm." Harry cười nói.

"Đừng nói như không có em vậy, Harry, em không quan tâm cô nàng biết tuốt kia ư?" Severus trực tiếp vạch trần, giờ y và Harry đã là bạn đời linh hồn, y có thể cảm nhận được một số suy nghĩ mà Harry cố ý không nghĩ đến.

So sánh với Harry, Severus vẫn là người lớn tuổi, còn là một Slytherin, y thận trọng hơn, cũng hiểu được tư tưởng người khác hơn. Với tư cách là người đã nhìn Harry lớn lên, y cũng càng hiểu Harry đã từng quý trọng Hermione thế nào, trước sự kiện thần chú quên đi kia Hermione vẫn là một số ít người có thể khiến Harry trở nên ấm áp. Harry trao tình yêu và niềm tin cho Severus, nhưng thời học sinh Hermione lại là nhân vật chính trong lòng Harry.

Khác với con út nhà Weasley, có thể nói Hermione là người hiểu Harry nhất, thân với Harry nhất trong suốt bảy năm đó ngoài Severus. Chính vì thế mà hai người không thể trở thành người yêu, vì quá hiểu nhau. Họ là bạn thân, giống Severus và Lucius vậy. Họ từng gặp nhau, cùng học hành, cũng từng cố gắng theo đuổi mục tiêu. Một người bạn như thế, Severus không muốn để Harry đánh mất chỉ vì một vài chuyện.

"Dù suýt nữa cậu ta đã giết Apo và Al? Dù cậu ta không ngừng nghi ngờ tình yêu của em và anh? Sev, nếu là bạn thân, em cũng không chỉ có mình Hermione. Em nghĩ anh biết mà?" Harry nói.

"Đương nhiên tôi biết. Mấy năm nay thật sự em không có ít bạn thân. Tôi cũng biết trong số đó rất nhiều người và em đều có ân tình, cũng có rất nhiều người chung chí hướng về mặt học thuật, thậm chí còn có rất nhiều người có thể khuyên can. Tôi biết em cũng không thiếu bạn, nhưng Harry, đừng phủ nhận rằng em quan tâm tới cô ta." Severus nói, "Thậm chí em còn cho cô ta cơ hội giải thích quan hệ của tôi và em sau sự kiện kia, dù là em nói với bản thân rằng chỉ để an ủi mình thôi. Trên thực tế, sở dĩ cô ta không yên lòng khi em và tôi yêu nhau, một phần rất lớn là do chúng ta đều có vấn đề." Không phải ư? Vì chiến tranh và thân phận gián điệp của tôi, chúng ta vẫn luôn giấu mọi người. họ không biết tình cảm của hai ta, không có sự chuẩn bị tâm lý nào, cứ cho rằng tình cảm chúng ta đến quá đột ngột. Nếu Al hoặc Apo đột nhiên nói với em rằng chúng đã phải lòng một người mà bình thường chúng rất ghét, hơn nữa không có dấu hiệu thông báo nào thì em có cảm thấy lo lắng, và áp dụng một số hành vi cực đoan nào không? Em từng nói, Hermione và em như chị em mà?

"Nhưng sau khi về, vì sao cậu ta vẫn hoài nghi như thế?" Đây mới là chỗ Harry giận Hermione.

"Ôi Harry, cô ta cũng không phải vài người theo dõi em suốt mười hai năm qua, thấy em luôn đau khổ nhớ về tôi, cũng không phải người nhìn em đối xử và bảo vệ Apo cùng Al thế nào. Cô ta chỉ có ấn tượng về thời gian năm đó, cô ta nghi ngờ mới chứng tỏ rằng cô ta quan tâm em, đúng không?" Severus tiếp tục khuyên bảo, y biết mình là người duy nhất có thể khuyên được Harry.

"Nhưng không phải cậu ta cũng có con sao?" Harry nhíu mày.

"Tôi cũng không biết. Nhưng có vẻ cậu bé Zabini thân với cha nó hơn mẹ." Severus nhớ tới vài cuộc nói chuyện thời điểm vẫn bị Blaise giám thị.

"Được rồi, em biết ý của anh Sev. Nếu tới ngày mai cậu ta vẫn có mấy suy nghĩ kỳ quặc thì thôi nhé, được không?" Harry cuối cùng đã thoả hệp. Severus là người anh yêu nhất, chỉ có anh ấy mới lưu tâm những suy nghĩ mà ngay cả bản thân anh cũng bỏ sót, lại còn khuyên bảo anh giải hoà với một người anh không quá thích.

"À há, nếu không phải mỗi lần em nhìn thấy cô ta đều không thoải mái, mà cảm giác đó ảnh hưởng tới tôi thì tôi cũng không để ý chuyện giữa em và cô nàng biết tuốt kia đâu." Dù thế nào, cô ta cũng chỉ là một học trò có thiên phú.

"Bất ngờ nha, anh đánh giá Hermione khá cao đó." Harry cười nói.

"Một phù thuỷ nhỏ không được huấn luyện độc dược trước khi đi học mà lại có thể điều chế chính xác 90% thuốc Đa dịch ở độ tuổi mười một mười hai thì không thể không nói cô ta có thiên phú." Severus đáp.

"Nếu không phải cuối cùng anh điều chỉnh độc dược thì chắc em cũng sớm chết vì độc dược không thành công rồi. Haha, Severus, anh nói xem, nếu cậu ta biết anh chính là người đổi tóc của phu nhân Malfoy nhỏ tuổi thành lông mèo thì có khi nào cũng nghĩ anh biết đùa dai không?" Harry trêu chồng.

"Ai bảo cô ta trộm dược liệu? Không trả thù lại thì không phải cách làm việc của tôi, huống chi trộm xong còn lãng phí, ôi trời, tôi không thể chịu đựng nổi việc cô ta đối xử với dược liệu của tôi như vậy. Em biết mà, khi đó tôi đã muốn xông thẳng lên nói cho cô ta biết là: trò Granger, cái đầu không khác gì vượn của trò thật sự không thích hợp làm những việc có độ khó cao như vậy đây! Trò nên từ bỏ đi!" Severus bĩu môi, học trò ngu ngốc này sao có thể đi vào phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin chứ?

"Haha..." Harry cười ngã vào lòng chồng.

Severus chờ anh cười đủ mới nói tiếp: "Mà em cũng nghịch ngợm cùng chúng nữa. Merlin ơi, khi đó em thật sự khiến người ta phải lo lắng."

"Giờ cũng không giảm lo chút nào ha?" Harry cười ra nước mắt, cọ lên áo choàng Severus.

"Giờ thì đã nghiện rồi." severus nhìn sang phía bọn trẻ, chúng đã rèn luyện xong đang chuẩn bị trở về, "Được rồi, chúng ta nên về ăn sáng rồi tới Hogwarts. Tôi nghĩ Edraph đã chờ em tới mức mòn mắt, nói thật toạ đàm lần này của em tôi tin họ sẽ điên cuồng."

"Sev, hy vọng là vậy. Nhưng nếu anh cần người sói thuần hoá giúp anh làm thí nghiệm thì em có thể cung cấp vài lựa chọn nha." Harry cười nói, cùng Severus vào phòng.

"Đến lúc cần thì nói tiếp, chắc tôi cũng chỉ tới nghỉ hè mới có thời gian nghiên cứu." Severus nói.

"Nếu anh thật sự cần thời gian nghiên cứu thì em có thể làm trợ giảng của anh vào nửa kỳ sau, dạy độc dược học tìm cảm giác làm giáo sư, nửa năm chắc là đủ với anh rồi?" Harry đề nghị.

"Em biết mà Harry, tiền lương trợ giảng ở Hogwarts rất thấp, đều phải dựa vào trợ cấp của giáo sư chính. Hơn nữa em cũng là một bậc thầy độc dược, còn là đại bậc thầy, thật sự lãng phí nhân tài." Severus biết Harry muốn cho y có thời gian nghiên cứu và nghỉ ngơi, nhưng Severus biết Harry cũng phải nghiên cứu.

"Anh biết nhà chúng ta không thiếu tiền mà. Sev à, anh cần một cống hiến đặc biệt rồi ngồi lên Hiệp hội Độc dược, em mới có thể có chỗ dựa vững chắc chứ." Harry cười như hồ ly.

"Em đó..." Severus bất đắc dĩ trừng người nọ, nhưng theo lời cậu ấy, đúng là cống hiến của Severus không đủ. So với sự thực khi Migao về hưu Harry sẽ ngồi vào chức vị đại bậc thầy thứ nhất thì Severus muốn lên chức hội trưởng của Olinsu thì còn gặp nhiều tranh luận. Nếu sau này y có thể cống hiến nhiều hơn nữa thì sau khi Olinsu về hưu, vị trí hội trưởng mới chắc chắn nằm trong tay y.

Gia đình ngồi ăn sáng, là thời gian ấm áp nhẹ nhàng. Severus cũng hiếm khi được thư thả thế này. Nhưng không thể không nói, thật đúng là không muốn Severus được thoải mái, mới ăn lửng dạ, Thần Hộ mệnh của Minerva đã vào biệt thự Potter.

"Severus, trò Lupin tỉnh rồi."

- Hết chương 157 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info