ZingTruyen.Asia

Hp Hanh Phuc Mong Cho

Nhìn sức khoẻ của bạn đời mình ngày một tốt hơn, Harry vô cùng vui vẻ, với anh điều đó không có gì có thể so sánh được. Hội giao dịch Ambrosia đã đi vào giai đoạn giữa, mỗi một lần đấu giá được tổ chức giá được bán lại cao hơn lần trước. Sau khi Harry và Severus tham dự ba lần đấu giá thì không đi thêm nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi buổi đấu giá của hai người. Hội trưởng Olinsu cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng Harry lại cho rằng lý do của mình rất hợp lý - anh phải chuẩn bị cho hội toạ đàm ngày mồng năm tới, còn Severus thì phải giúp anh chế tác một ít Dược hồi xuân chuẩn bị cho buổi gặp mặt sau hội toạ đàm - đúng là một lý do không kẽ hở.

Mà bên công hội mạo hiểm được khai sáng ra nhiều, họ đều biết vì sao Goá Phụ lại tham gia vào công hội, giờ chồng chồng người ta không dễ gì mới được ở bên nhau, nhất định phải để họ quấn nhau được một thời gian đã. Dù có vô vàn mong ước lấy lòng bậc thầy Snape xin trị liệu thì cũng phải biết lấy lòng đúng chỗ mới được, nếu không họ cũng không thể chịu đựng nổi lửa giận của Goá Phụ đâu.

Ba đứa trẻ được gửi ở biệt thự Potter nên giờ hai người chỉ sống trong thế giới của mình họ. Cùng nghiên cứu sách cổ, cùng chuẩn bị toạ đàm, cùng điều chế độc dược, tuy cũng có chút cọ xát về mặt chuyên môn nhưng cả hai đều chỉ coi đó là tình thú. Hơn nữa hai người đều là bậc thầy độc dược, luôn có suy nghĩ chuyên môn riêng, và đến cuối cùng buổi tranh luận người này sẽ thuyết phục được người kia thôi, dù cho không thuyết phục được thì cũng giữ lại ý kiến và cái nhìn của bản thân.

"Harry, nên dậy thôi." Buổi sáng, Severus hôn bạn đời trong lòng mình, đánh thức người ta dậy.

Hôm nay, Severus vừa thức dậy đã có thể cảm nhận rõ rệt trên người mình không còn mấy thứ bẩn bẩn nữa, người cũng trở nên khoẻ khoắn tràn ngập sức sống. Y khẩn cấp đánh thức Harry, muốn xác nhận tình trạng của đối phương rồi nhanh chóng ký kết khế ước bạn đời linh hồn. Y không thể đợi được nữa.

Trong hai ngày nay, y lại một lần nữa hiểu rõ rằng mình không thể rời khỏi người này. Tuy y vẫn cho Harry khác mình nhưng trải qua mười hai năm gian nan, cậu ấy càng giống như một viên kim cương được mài giũa hoàn hảo, toả sáng bừng bừng. Trước kia y đã biết Harry rất giỏi giang, nhưng giờ cậu ấy còn rất nhiều ý tưởng khiến y phải giật mình tán thưởng. Severus luôn không ngừng suy nghĩ, nhất định phải cùng Harry trở thành bạn đời linh hồn, rồi cậu ấy sẽ không chạy thoát được nữa.

"Ưm? Sao vậy?" Mấy ngày nay Harry như bị người nọ chiều hư, mở đôi mắt xanh biếc mơ màng, cọ cọ người Severus. Ngay giây tiếp theo anh phát hiện trong cơ thể mình sôi trào một cảm giác sức sống, sức mạnh lan tràn không bị ngăn trở, như cùng chung nhịp thở. Đây là một bản thân tốt nhất, một Harry Potter hoàn chỉnh nhất, hoàn hảo chưa từng có!

"Ưm... Em..." Harry không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình ra sao, vì anh luôn mang theo thái độ không quan tâm tới sức khoẻ bản thân mình. Anh biết tình trạng của mình rất tệ, biết mình không sống được bao lâu, nếu không phải bọn trẻ cần anh sống thì anh sẽ buông bỏ tất cả mất. Vào thời điểm công hội mạo hiểm gọi anh là người mạnh nhất thì anh luôn âm thầm rền rĩ: nếu mấy người biết sức khoẻ của người mạnh nhất này không phải ở trạng thái tốt nhất thì mấy người sẽ nghĩ gì đây?

Severus nhìn Harry kích động nói năng lộn xộn thì mỉm cười, nước mắt tràn ra. Hai người ôm lấy nhau, vuốt ve nhau, hôn nhau... dùng tất cả các biện pháp để đối phương nhìn thấy mình, cũng để mình cảm nhận được đối phương.

...

Sau khi rời giường, Severus đi vào phòng tắm, sau khi giải quyết vấn đề cá nhân, y nhìn mình trong gương hơi ngẩn người. đây là mình - làn da khoẻ mạnh màu mật ong, tuy vẫn hơi gầy nhưng cơ bắp rõ ràng; mái tóc đầy dầu cũng không còn bóng nhờn nữa mà trở nên mượt mà bóng bẩy; đôi mắt đen huyền cũng không còn âm trầm mà toả sáng. Vẻ ngoài này, cộng thêm khí chất học giả nhiều năm và cả sự lịch thiệp từ Slytherin, ngay cả Severus cũng không thể không thừa nhận mắt nhìn người của Harry rất được.

Y còn nhớ, ngay khi y ra khỏi Azkaban, hình ảnh mình trong gương ở phòng tắm Bộ Pháp thuật, già nua, gầy giơ xương, ốm yếu, tinh thần suy sụp, như một người đã chết. Nhưng, giờ mới bao lâu?

Severus không già, y mới chỉ năm mươi chín tuổi, so sánh với phù thuỷ có tuổi thọ mấy trăm thì còn rất trẻ. Y có thể làm bạn với Harry một thời gian rất dài, vì sao có thể để cậu ấy một mình chứ?

Điều thứ mười bảy trong "Quy tắc Slytherin": tìm một người đáng để mình hy sinh tất cả. Từ hơn mười năm trước Severus quyết định đến với Harry thì y đã biết mình tìm được rồi, đó là cậu. Ngày hôm nay của hơn mười năm sau, tình yêu đó không còn đơn giản là hy sinh tất cả để bảo vệ người đó nữa, mà đó là một tín ngưỡng khảm sâu vào linh hồn, vĩnh viễn không buông tay chối bỏ.

Đi ra nhà tắm, Severus nhìn Harry đang biếng nhác tựa đầu giường, y cũng ngồi xuống, ôm lấy cậu.

"Ưm? Sao vậy? Vừa rồi ép buộc em thế còn chưa đủ à?" Harry hơi oán giận.

"Vĩnh viễn cũng không đủ." Severus lưu luyến hôn trán cậu, "Harry, hôm nay ký kết khế ước thôi."

"Được." Harry cũng không ngạc nhiên vì Severus vội vàng, bởi anh cũng vậy.

...

Biệt thự Potter.

Apollo và Artemis vô cùng thích ngôi biệt thự xinh đẹp này, chúng thích những bức ảnh bác học, thảm thực vật xanh tươi ở vườn hoa, phòng điều chế đầy đủ dụng cụ và cả thư viện phong phú. Đương nhiên Jacobsen cũng vậy, nhưng Tinh Linh thích những ngôi nhà tự nhiên hơn, đó là bản năng.

Gia tinh biệt thự Potter đều đã biết họ, nhưng đến lúc tận mắt nhìn thấy hoàng tử Tinh Linh tôn quý và hai cô cậu chủ dễ thương nhà mình thì chúng hưng phấn sắp điên rồi. Chúng nó luôn cho rằng ông chủ mới là chủ nhân vĩ đại nhất, là niềm vinh quang của gia tộc Potter.

"Cô cậu chủ thân mến, bức ảnh ông chủ hy vọng mọi người tới hành lang ảnh một chuyến." Tổng quản gia tinh Jully nhà Potter đến phòng sách, nói với ba đứa trẻ đang đọc sách Harry giao cho.

"Ông nội tìm chúng tôi làm gì vậy?" Apollo tò mò.

"Thưa cậu chủ, có năm người trong bức ảnh nhà Prince tới thăm, họ hy vọng có thể gặp cô cậu chủ một lần." Gia tinh đáp.

"À?" Apollo phát ra một âm đơn không rõ ràng lắm, gõ gõ ngón tay lên sách, "Al, em thấy thế nào?"

"Hừ, bắt nạt cha rồi còn có mặt mũi tới đây, muốn gặp chúng ta? Buồn cười thật. cứ để họ chờ đi." Vốn Artemis đang không vui vì bị ngắt giữa chừng, lại nghe tới bức ảnh nhà Prince, tuy cha và ba chưa bao giờ tỏ vẻ bất mãn với nhà đó nhưng cũng không có nghĩa họ không biết phán đoán, không nghe thấy ba khẽ an ủi cha.

"Al, ăn nói cẩn thận, dù gì cũng là người lớn. Vậy đi, ông đi nói với họ rằng giờ đang là thời gian đọc sách của chúng tôi, cha và ba rất coi trọng chúng tôi nên chờ đọc sách xong chúng tôi sẽ thay quần áo đi qua." Apollo đại diện.

"Vâng thưa cô cậu." Gia tinh đang muốn lui ra.

"Đợi đã," Jacobsen lên tiếng, "Dù sao bức ảnh cũng không có khái niệm thời gian, ông có thể đi làm ít đồ ăn cho chúng tôi rồi hãy đi nói với họ, nước dùng thì lấy nước suối Tinh Linh tôi mang đến ấy."

"Vâng thưa điện hạ." Gia tinh lập tức lui ra.

Ba đứa trẻ cười cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, trên đầu như có hai cái sừng ác ma.

"Jacobsen, đúng đó, cứ để họ chờ đi." Artemis cười nói.

...

Norwich, nhà Snape&Potter.

Harry cùng Severus ngồi trong phòng khách, hai người đã thiết lập các thần chú bảo vệ và xua đuổi quanh nhà, rồi nghiêm túc nhìn bản giới thiệu lần nữa.

"Ừm, theo như này thì bước đầu tiên là trao đổi đũa phép, đến khi có thể thuận lợi phát ra thần chú tấn công mạnh mới thôi." Harry cười nói, "Điều kiện này em không có vấn đề, anh thì sao?"

"Nó đã ở cạnh tôi năm tháng rồi, biểu hiện cũng không tệ, nhưng tôi chưa thử thần chú tấn công mạnh." Severus nói.

"Vậy thử xem. Sev, anh em của chiếc đũa này lựa chọn Voldemort chứng tỏ thuộc tính tấn công của nó không kém đâu. Giờ em đang nghĩ rằng trước đó em đã lãng phí nó rồi đó."

"Ừ." Severus nắm đũa phép quăng một thần chú nổ tung về chiếc sô pha cách đó không xa.

Sô pha nổ tanh bành thành mảnh nhỏ.

"Ừm, Sev à, không tệ đâu nhỉ?" Harry hỏi.

"Rất tốt, không thấy trở ngại." Severus hưng phấn, cảm giác này rất tốt, không cần phải trì hoãn vì nó nữa.

"Vậy tiếp theo chúng ta cần trao đổi máu." Harry nói.

"Hơn nữa là trên một nửa." Severus tin đây cũng không phải vấn đề.

Hai người ngồi đối diện nhau, con dao lướt qua cổ tay hai người tạo ra vết cắt sâu. Severus dùng thần chú kiểm soát máu chảy ra từ cổ tay trái chảy vào vết cắt bên tay phải Harry; còn Harry thì ngược lại. Đương nhiên để cam đoan máu sạch, Harry và Severus đã làm công tác phòng hộ.

Họ nhìn nhau, trong mắt chỉ có mình đối phương. Máu của mình chảy vào người nọ, không chỉ là nỗi dụ hoặc từ sức mạnh ngập tràn trong máu, mà còn cả cảm giác hạnh phúc mà suy nghĩ "một nửa máu trong người mình là của anh ấy/ cậu ấy, từ đây dù chỉ có một mình cũng không còn cô đơn nữa". Đó là cảm giác mà chỉ đối phương mới có thể hiểu được. Tuyệt vời vô cùng! Trao đổi máu xong, hai người ếm một bùa trị liệu vết cắt cho đối phương.

"Thế nào?" Severus lo lắng hỏi, y là phù thuỷ máu lai, dù Tobias có thể là đời sau của Squib đi nữa nhưng 400 năm chưa có một phù thuỷ nào khác thì dòng máu pháp thuật đã chết rồi. Còn Harry lại khác, cậu ấy là nửa thuần chủng, Severus có thể cảm nhận được sức mạnh thuần tuý trong máu cậu ấy đang dung hợp trong cơ thể mình.

"Đừng lo, rất ổn." Harry mỉm cười, anh không thấy chỗ nào bất ổn cả, anh có thể cảm nhận được sức mạnh trong máu Snape đang từ từ tiến vào trung tâm. Từ giờ trở đi, anh và anh ấy đã là bạn đời thân thiết rồi.

Severus kéo Harry vào lòng, cầm tay trái cậu nâng lên, hôn lên mạch máu trên cổ tay, cậu là gia đình của y.

"Vậy chúng ta nên tiến hành bước tiếp theo." Harry dựa vào vai chồng.

"Ừ, bắt đầu đi."

Hai người vươn một tay ra, mười ngón giao nhau, cùng niệm khế ước: "Sức mạnh làm nền, máu là cầu nối, dưới sự chứng kiến của Tinh Hà nhật nguyệt hằng cổ..."

Lúc này vô số ánh sáng mang theo ngôn ngữ của họ bao phủ lên hai người, giữa không trung như có một chùm sáng ngăn cách mọi thứ chung quanh. Hai người như đi về thế giới kia, cảm giác chung quanh không còn nữa. Họ chỉ có thể cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm, là khí thế của TInh Hà nhật nguyệt hằng cổ xa xăm.

Chung quanh rất sáng, đó là luồng sáng tinh thần nhật nguyệt mang lại, nhưng Harry và Severus chỉ nhìn thấy đối phương mà thôi.

"Mở ra đi! Cánh cửa khế ước! Cởi bỏ vinh quang tôn quý bản thân, bất diệt lưu giữ mãi. Đất là giới hạn, biển là ngăn cách, gió lưu chuyển trong mê cung, lửa thiêu đốt vườn thánh. Xin người hãy lắng nghe tâm nguyện của con, Severus Tobias Snape tự hứa từ giây phút này trở đi, cộng hưởng linh hồn, sinh mệnh và tất cả của con cùng với Harry James Potter, vĩnh viễn không chia rời, vĩnh viễn không phản bội."

Ánh sáng màu tím đậm bốc hơi từ Snape, phút chốc hai luồng sáng từ mắt y đâm thẳng vào trái tim Harry. Anh có thể cảm nhận được trong đầu mình như có thêm những gì đó, tất cả về Severus, khắc sâu linh hồn và ký ức của y.

"Mở ra đi! Cánh cửa khế ước! cởi bỏ vinh quang tôn quý bản thân, bất diệt lưu giữ mãi. Đất là giới hạn, biển là ngăn cách, gió lưu chuyển trong mê cung, lửa thiêu đốt vườn thánh. Xin người hãy lắng nghe tâm nguyện của con, Harry James Potter tự hứa từ giây phút này trở đi, cộng hưởng linh hồn, sinh mệnh và tất cả của con cùng với Severus Tobias Snape, vĩnh viễn không chia rời, vĩnh viễn không phản bội."

Ánh sáng từ người Harry là màu xám bạc, chùm sáng đó giao hoà với chùm sáng màu tím đậm. Cả Harry và Severus đều có thể cảm nhận hết tất cả về đối phương, kể cả từng cảm xúc xẹt qua, đều in sâu vào linh hồn hai người.

Một ngôi sao pháp thuật sáu cánh khổng lồ ngưng tụ bởi chùm sáng màu xám và màu tím xuất hiện trên đỉnh đầu họ, cơ thể cả hai sát lại, chậm rãi quay tròn. Một dải ánh sáng buộc chặt hai tay của hai người, cột chặt linh hồn cả hai rồi biến mất. Đúng lúc này, hai người cảm nhận một sức mạnh thần bí kết nối hai người lại, ký ức của mình dần trôi về phía đối phương, mà cũng tiếp nhận ký ức của đối phương. Họ không phải người đứng xem, mà như người hành động, giống như là trao đổi người, nhưng vì có ký ức nên rất nhiều lúc họ đều biết chuyện gì sẽ xảy ra, thậm chí còn có thể đoán được đối phương sẽ làm gì. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu.

Người yêu à, em/ tôi yêu anh/em như thế! - đó là suy nghĩ cuối cùng trước khi hai người cùng rơi vào bóng tối.

- Hết chương 153 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia