ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 151: Nhược điểm của Aeschylus - Nhân vật nhỏ.

chuhe7720

Khi Severus về văn phòng ở hầm thì đã gần sáu giờ. Đương nhiên sau buổi trà chiều, không phải Harry không làm gì mà anh đã quyết định xong nội dung chung của buổi toạ đàm. Lúc Severus về thì tấm da dê trước mặt anh đã chi chít mặt chữ xinh đẹp, mà Harry thì dựa vào chiếc ghế phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe tiếng Severus, Harry cũng không mở mắt ngay mà chỉ hơi cong khoé miệng, nở nụ cười thoải mái.

"Anh về rồi?" Harry vẫn nhắm mắt, "Tình huống thế nào?"

Severus im lặng một lát khiến Harry khó hiểu mở to mắt, nhìn đối phương đang ngồi suy ngẫm thì biết mọi chuyện không thể rõ ràng trong một hai câu nói. Vì thế anh không sốt ruột, chỉ lẳng lặng ngồi chờ đối phương lên tiếng. Quả nhiên sau khi Severus sắp xếp xong suy nghĩ đã chậm rãi kể lại mọi chuyện với Harry.

"... Là vậy đó." Severus nói, "Giờ bên điều tra chia thành ba ý kiến."

"Hửm?" Harry cong môi, nụ cười không rõ hàm nghĩa xuất hiện.

"Đầu tiên là nhân nhượng cho khỏi phiền hà, họ cho rằng chỉ là sự cố, cái chết của Keller không có ai đứng đằng sau cả, chỉ vì Landeni quá lo cho bạn mới vô tình phạm lỗi. Thứ hai khá gần với sự thật, là nghi ngờ bậc thầy độc dược bị mua chuộc, ra tay trong quá trình trị liệu. Thứ ba thì hoàn toàn là phán đoán vô căn cứ, cho rằng hai chúng ta đã hại Keller." Severus nói xong câu cuối cũng cười mơ hồ.

"Nghĩ cũng thú vị. Kết quả công bố cuối cùng chắc sẽ là cái đầu tiên rồi." Harry đứng dậy ngồi xuống đối diện Severus.

"Không thể không nói bên Sith làm rất sạch sẽ, tôi đã xem những thứ độc dược lưu lại, chắc là hàng của Moline, một dược kiểu mới. Tuy nhiên tổ Thần Sáng thì không có mấy năng lực, muốn xem xét thành phần dược liệu cũng đủ khiến họ điên đầu." Severus nhìn bạn đời.

"Sev, có chuyện cần bàn với anh." Harry chống hai tay lên tay vịn, đôi mắt xanh biếc có vài phần lười biếng.

Severus gật gật đầu: "Em nói đi."

"Em muốn đưa Apo, Al và Jacobsen tới biệt thự Potter." Harry nói.

Severus suy nghĩ một lát, y cũng không yên tâm về bọn trẻ, đưa chúng tới biệt thự Potter hẳn an toàn hơn nhiều. Tuy nhiên nếu vậy họ muốn gặp con cũng rắc rối hơn, nhưng an toàn của con mới là quan trọng nhất mà? Y gật đầu: "Cũng được, em đã nghĩ nên công bố với bên ngoài ra sao chưa?"

Harry gật gật: "Chúng giúp em tìm đọc tư liệu, dù sao Sith và Alonso đều biết."

"Vậy vào lúc ăn cơm thì sao?" Severus lại hỏi.

"Bàn tiệc." Harry nhếch môi, "Không kém gia tinh, phù hợp cho quá trình du lịch. Vào tháng tám em đã tặng chúng một cái."

"Được rồi." Severus không thể không nói Harry đã sắp xếp khá thoả đáng.

"Vậy giờ đi thôi? Chúng chắc đã sắp xếp xong rồi." Harry nói.

...

Đưa đôi song sinh và Jacobsen tới biệt thự Potter, giới thiệu cho đám bức hoạ rồi bảo chúng cần tìm gia tinh nào muốn gì thì hai người về Hogwarts.

Vừa lúc là bữa tối, hai người xử lý qua bản thân rồi chậm rãi đi trên đường tới đại sảnh. Cả hai yên lặng nắm tay đối phương, Severus đã đi mòn con đường từ hầm tới đại sảnh, bắt đầu từ mười một tuổi anh đã đi trên nó rồi.

Vừa mới tới cửa đại sảnh đã nghe thấy tiếng tranh chấp không nhỏ...

"Nhất định tên Tử thần Thực tử kia làm hư ngài Potter!" Giọng nói vô cùng khẳng định.

"Tôi đã nhắc vô số lần rồi, Severus không phải Tử thần Thực tử, thầy ấy là gián điệp của Hội Phượng Hoàng." Harry và Severus nghe được giọng của giáo sư McGonagall, "Không có thầy ấy thì tất cả sẽ không thuận lợi như thế."

Harry và Severus liếc nhau, rồi cười, giờ còn có người lấy cái này ra làm chứng cớ vậy?

"Đúng rồi, giáo sư McGonagall." Harry đi từng bước vào trong, "Tôi là bạn đời của Sev đáng lẽ nên tránh những vấn đề này, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép có kẻ nào dám đối xử không công bằng với Sev. Tôi không thể không nói rằng, nếu không có vị Tử thần Thực tử này thì bây giờ các người còn trong thời kỳ thống trị của kẻ điên Voldemort kia. Nghĩ mà xem, giờ mọi người còn sống để ngồi đây, sử dụng pháp thuật là ơn của ai? Tôi không muốn nói không có nghĩa là tôi sẽ không nói. Trong số các người có ai hiểu hơn tôi và Sev? Đừng để tôi phải tức giận, nếu không hậu quả các người không thể thừa nhận nổi đâu, ông nói đi ông Aeschylus?" Harry có ý nhìn ông già nào đó ngồi trong đám khách khứa.

"Anh..."

"Tôi còn nhớ ngày nào đó vào tháng mười một năm 1997, thời tiết rất xấu, ngày đó gần như tuyết rất nặng, tôi đang trên đường chạy trốn khỏi Voldemort, vừa nhận được tin tình báo quan trọng từ chỗ Sev - phù thuỷ trung lập đã có người tham gia thế lực của Voldemort, tôi đã quên lúc đó ở đâu, nhưng tôi nằm trong hang đang định ngủ thì đã thấy được Pius Thicknesse cùng một..." Harry nhận ra sự lo âu trong mắt ông già đó, cố ý dừng một lát.

"À anh Potter," Quả nhiên Aeschylus thừa dịp mà ngắt lời, "Hãy dừng hồi ức lại đi, ăn cơm quan trọng hơn, hôm nay tiệc tối Hogwarts rất phong phú đúng không?"

"Đương nhiên, nhưng tôi cần phải làm rõ thân phận gián điệp của Sev, phải không?" Harry nhấn mạnh từ "gián điệp".

"Ừm anh Potter, ai lại nghi ngờ thân phận gián điệp của anh Snape chứ? Anh xem, ai nào? Cống hiến của anh Snape trong chiến tranh là không thể phủ nhận." Aeschylus lập tức nói, "Ừm anh Potter, chúng tôi đều biết anh nói không phải để tránh né, nào đến đây, bữa tối rất ngon miệng, xin hãy ăn nhiều một chút."

"Đúng nha, tôi cũng hơi đói rồi." Harry cũng không muốn trở mặt công khai với lão già này, là một Potter, nếu không phải đam mê hay sở thích thì cũng chẳng cần phải tự đi lên vũ đài.

Về trận chiến giữa Harry và Aeschylus, tuy Severus không nói gì nhưng chắc cũng đoán ra được phần nào. Năm đó vì bóng tối lan tràn khiến rất nhiều phù thuỷ tự xưng trung lập đã lén lút tham gia dưới trướng Voldemort, tuy không biết có Aeschylus hay không nhưng xem ra, hẳn Harry sẽ không bắn tên không đích. Có lẽ sau bữa tối có thể tán gẫu với Harry về chủ đề này.

Mà hiển nhiên Aeschylus với hành vi có vẻ chột dạ khiến một số người thông minh đều muốn nhìn trò cười. Sau khi chiến tranh kết thúc lão già này đều dựa vào "sự công bằng" của mình trong chiến tranh với ngồi lên được vị trí chủ tịch Wizengamot, đương nhiên cũng có một phần do ông ta là kẻ đầu tiên có thể bình ổn lại sau chiến. với những người khác có ý cạnh tranh chức vị chủ tịch đều hoảng sợ hoặc quá vui mừng hay quá buồn bã vì Voldemort đã chết, trong lúc họ còn đang điên đầu vì lợi ích phân phối hay thẩm phán thì Aeschylus đã liên tiếp xuất hiện cạnh Harry, dù chỉ vì dụ dỗ Harry làm việc cho ông ta nhưng sau khi Harry rời đi nước Anh lại trở thành một chỗ dựa lớn. Không thể không nói lão già cũng có vài trí óc làm chính khách, nhưng ông ta quá tham lam.

"Jerromy, sao không thấy hai đứa bé dễ thương và học đồ hiểu chuyện nhà cậu vậy?" Đại bậc thầy Migao tò mò.

"Chúng đang giúp tôi sửa sang tư liệu, ông biết đó tư liệu tôi cần luôn do Apo và Al phụ trách, dù là tôi cũng không hiểu bằng chúng đâu. Mà chúng lại rất ngoan, vừa nghe tôi phải toạ đàm đã bận rộn như chong chóng." Harry nhún vai mang vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng nói lại toàn kiêu ngạo.

"Từ nhỏ chúng đã rất có năng lực rồi mà. Severus, chắc anh còn không biết, tôi nhớ khi chúng mới bảy tuổi Jerromy gửi chúng tới nhà tôi, chậc chậc, mấy đứa rất có năng lực, biết làm việc nhà, khiến tôi và Edraph suýt nữa đi tìm Dược sinh con, rất muốn có con." Sith khen ngợi.

"Nhưng không phải lúc đang tuổi ăn tuổi lớn cần phải ăn tối à?" Bên kia giáo sư Sprout lo lắng hỏi, cũng khiến rất nhiều người nghi hoặc nhìn qua.

"Chúng sẽ tự dùng bàn tiệc giải quyết." Harry mỉm cười.

"Nếu em không quên chúng ta lát nữa còn phải tham gia hội đấu giá thì nên hiểu ăn tối quan trọng hơn là nói chuyện dài dòng." Severus trực tiếp nói.

Harry hơi bĩu môi, nhưng không tranh cãi với Severus mà lập tức tập trung ăn uống.

...

Hogwarts, tháp thiên văn.

Landeni rất thích nơi này, vì đây là nơi cao nhất của Hogwarts, có thể nói là nơi có thể gần với bầu trời nhất. Mỗi học sinh Hogwarts đều phải tới đây để học lớp thiên văn, nhưng chẳng mấy ai lại thích nó sau chiến tranh cả, vì đám mây hồn ma đáng ghét kia, thậm chí cả lớp thiên văn cũng được chuyển sang tháp phía bắc.

Landeni đứng đây, làn gió trong đêm tháng chạp cộng cả những hạt tuyết rơi vào mặt hắn, hắn yên lặng ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Mím chặt môi, hắn nhớ lại cảnh mình vừa đi xin Tro Tàn giúp đỡ. Đột nhiên có chút gì đó tự giễu, và hắn có cả một phần tức giận vì mình không thể đánh lại Goá Phụ. Nhưng thế giới này là vậy, ảnh hưởng mà ngài Potter là Goá Phụ xây dựng trong giới mạo hiểm quá sâu sắc, hắn làm sao có thể đắc tội được chứ? Giờ hắn có thể làm gì để báo thù cho bạn mình đây?

Landeni biết rõ, nếu mình không làm gì cho họ thì Keller và cả Pamir chưa có chỗ dựa cũng như làm sai rất nhiều chuyện sẽ chết đi không có giá trị gì, cùng lắm cũng chỉ có thể đưa một phần tiền trợ cấp cho cha mẹ họ mà thôi. Nhưng Landeni không cam lòng, hắn không cam lòng vì các bạn mình bị Aeschylus lợi dụng, đúng, lợi dụng! Hắn đã rõ, dù cái chết của Keller hay thương thế của Pamir đều có một sự liên quan không hề nhỏ với lão già đáng chết Aeschylus kia!

Không sai, Keller bị chết do các bậc thầy độc dược, nhưng nếu không phải Aeschylus cực lực khuyên Keller quyết đấu với ngài Potter thì mọi chuyện sẽ không trở nên thế này. Landeni hận các bậc thầy độc dược, nhưng hắn càng hận Aeschylus. Giờ hắn phải nghĩ một kế hoạch thật cẩn thận, khiến Aeschylus và cả bậc thầy độc dược nhận cái giá phải trả.

Đúng, hắn, Landeni hắn, trong mắt đám người kia chỉ là một nhân vật nhỏ bé không quan trọng, thậm chí còn đáng thương, nhưng nhân vật nhỏ bé lại có thể gây ra sự rắc rối đủ để huỷ diệt được tiền đồ của họ!

- Hết chương 151 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info