ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 148: Nói năng lỗ mãng - Bệnh tình nguy kịch - Thám hiểm căn nhà nhỏ.

chuhe7720

Có lẽ với đôi song sinh và Jacobsen thì Bản đồ Đạo tặc không có ý nghĩa gì lắm, cùng lắm chỉ là một vật phẩm "cha truyền con nối" mà thôi, về sau có thể cho các em mình làm đồ chơi. Với Harry thì anh chỉ muốn đưa cho bọn nhỏ dùng để phòng thân, vì đường hầm ở Hogwarts rất nhiều, cũng phải có một chút bước đề phòng nào đó.

Mà với các Hufflepuff và Ravenclaw thì lại không chỉ vậy. Trong lòng chúng Bản đồ Đạo tặc có thể coi là áo khoác tàng hình, một vật phẩm đặc trưng cho thời học trò của ngài Potter, thậm chí rất nhiều học trò Gryffindor đều vô cùng khát khao có được nó. Mà giờ ngài Potter lại trao nó cho hai đứa con, mà hai đứa không có đứa nào là Gryffindor mà toàn là Slytherin, cũng chứng minh được ngài Potter rất quan tâm con mình.

Hufflepuff và Ravenclaw đều cảm thấy điều này dễ hiểu thôi. Vì ngài Potter được coi là phụ huynh rất cưng con trẻ, có đồ tốt sẽ giữ cho con mình, không phải cha mẹ họ cũng thế sao? Nên mới nói họ hiểu được hành động của ngài ấy, đồng thời cũng cực vui, vì họ có cơ hội có thể tiếp xúc gần với "đạo cụ anh hùng" này.

Severus mượn được danh mục cũng đi tới đây, nhìn tấm da dê trên bàn cũng nghe được lời của Harry, hơi khinh thường hừ lạnh. Tuy nhiên y cũng biết ý Harry là gì, vì cậu ấy đã thương lượng với y rồi.

"Cha, cha, tóc ba tết cho Artemis có đẹp không ạ?" Artemis tự nhiên khoe kiểu tóc của mình.

Adams đã bị sợ với câu hỏi này, đó là giáo sư độc dược vô cùng nghiêm khắc đấy. mà bốn Ravenclaw thì hứng thú chờ giáo sư Snape trả lời, nhưng họ đoán chắc chắn sẽ đầy nọc độc. Harry thì cười xem con gái và Severus trao đổi.

"Rất đẹp." Im lặng một lát, Severus đơn giản nói.

Các Hufflepuff và Ravenclaw suýt nữa thì ngã xuống đất - đây chính là giáo sư độc dược của họ sao?

"Được rồi Sev, chúng ta cần đi rồi." Harry buồn cười nhìn bạn của các con gần như bị doạ ngất, sau đó nhìn đứa con trai chẳng có mấy cảm xúc bên cạnh thì âm thầm thở dài: Di truyền của Sev mạnh thật. Anh đứng dậy cùng Severus rời đi, "Apo, Al, Jacobsen, các con phải chú ý an toàn."

"Ngài Harry, ưm, ý con là ngài Potter, xin đợi một lát." Ngay lúc Harry muốn ra khỏi thư viện thì tiếng một cô bé vang lên.

Harry hơi bất ngờ khựng lại nhìn qua chỗ đó, cách đôi song sinh không xa là một cô bé tóc bạc. Harry nhíu nhíu mày, anh có thể đoán đây là con nhà ai, mà từng nghe những lời con bé nói với con mình. Anh đang do dự có nên lập tức quay đầu đi luôn không, anh rất sợ nó, sợ nó nói ra định luận kinh hồn nào, anh thì không sao nhưng chỉ sợ chọc giận người đàn ông hẹp hòi đứng cạnh mình thôi, thế nào cũng không tránh được một chút khó chịu.

"Xin lỗi bạn nhỏ, tôi đang bận, cần..."

"À Harry này, chúng ta nên nghe xem trò Weasley lại có quan điểm kinh người nào thì hơn." Severus cắt ngang.

Harry nhún vai, người hẹp hòi này... sau đó anh nói với cô bé Weasley: "Được rồi, bạn Weasley, trò có chuyện gì sao? Tôi và Sev đang vội."

"Ngài Potter, ngài có thể gọi cháu là Victoria hay Vicky." Bạn Weasley vui vẻ sửa lại vấn đề xưng hô cho Harry, và nói tiếp, "Cháu thấy ngài đưa Bản đồ Đạo tặc cho Slytherin thì không ổn lắm, mà còn vô cùng lãng phí. Từ trước tới nay các bạn ấy chưa lượn đêm lần nào, mà cũng không có tinh thần mạo hiểm là bao..."

"À? Vậy bạn Weasley thấy nên cho ai thì tốt?" Giọng Harry hơi lạnh lùng, anh vô cùng bất lực với cô bạn này, "Tôi cho con tôi bản đồ không hề để cho chúng lượn đêm. Mà bạn Weasley, quyết định của tôi không cần cháu nói cho tôi không ổn ở đâu. Còn tinh thần mạo hiểm, từ nhỏ Apo và Al đã cùng tôi vào nam ra bắc, chúng có tinh thần mạo hiểm hay không thì tôi nghĩ tôi rõ hơn cháu." Harry cong khoé môi, nhìn Weasley tóc bạc nhỏ đang khiếp sợ, "Nếu tôi có vinh hạnh trở thành giáo sư của cháu thì tuyệt đối lượn đem không phải là hành vi tôi dễ dàng tha thứ, hy vọng cháu hiểu rõ."

...

Hogwarts, bệnh thất.

Sau khi đi khỏi St Mungo, Landeni đi thẳng tới bệnh thất, hắn muốn thăm một người bạn khác, Keller. Nói thật, so với Pamir thì hắn lo cho Keller nhiều hơn, bị ngài Potter đánh ra như vậy quá là đả kích.

Đi vào bệnh thất, hắn không nhìn thấy bà Pomfrey, giường của Lupin thì được lớp mành che kén, chắc bà Tonks mệt nên đang nghỉ ngơi không hy vọng bị làm phiền. Landeni chậm rãi đi tới giường bạn, rồi hoảng sợ...

Vết thương trên mặt của bạn thì đã ổn rồi, nhưng sắc mặt thì trắng bệch, đang run rẩy trên giường, cũng không biết chuyện gì nữa.

"Bleibniz, Bleibniz... cậu có khoẻ không?" Landeni lay mạnh bạn mình, nhưng vừa chạm vào Keller càng run dữ hơn.

Landeni không phải bác sĩ nhưng cũng biết tình huống của bạn đang cực kỳ nguy hiểm, đã có kiểu hít vào nhiều mà thở như không. Hắn sợ quá không biết làm gì, đúng lúc đó bà Pomfrey trở về thấy vậy, hoảng hốt kêu lên: "Anh Landeni, anh đang làm gì vậy?!"

"Bà Pomfrey mau lên, không biết Keller làm sao!" Landeni gấp gáp, "Đột nhiên run rẩy mạnh như vậy."

"Nói cho tôi ngay, anh đã làm gì anh ta?" Bà Pomfrey nhìn Keller, vô cùng nghiêm khắc.

"Tôi... Tôi... Tôi chỉ là... chỉ là thấy cậu ấy khó chịu... nên lay cậu ấy." Landeni bị doạ bởi giọng của bà Pomfrey, hắn cực kỳ sợ rằng mình đã làm chuyện gì không đúng.

"Chỉ là, lung lay?" bà Pomfrey nhanh chóng tìm ít độc dược, "Chỉ mong có thể giữ được mạng thầy ấy."

"Bà... Bà, chuyện gì vậy?" Landeni nhìn bà Pomfrey khẩn trương cạy miệng Keller rồi đổ dược vào.

"Đồ lỗ mãng nhà anh, nếu anh ta chết thì đó là do anh!" Bà Pomfrey gầm lên.

"Không, bà đang nói đùa à! Tôi chỉ muốn Bleibniz dễ chịu hơn thôi mà, sao lại... không thể nào." Landeni vô cùng kích động.

"Anh thấy sao? Vừa rồi vài vị bậc thầy độc dược có lòng tới chữa trị, vừa xong vết thương trên mặt, các ông ấy đã dặn không thể chạm vào anh ta, chạm là xong đời." Bà Pomfrey ném vài thần chú kiểm tra vào Keller, một ánh sáng đỏ hiện lên khiến Landeni không chấp nhận nổi.

Bà Pomfrey bất đắc dĩ biến ra Thần Hộ mệnh: "Đi báo cho Minerva, bảo bà ấy nhanh tới, Keller sắp nguy kịch..."

...

Norwich là một thành phố trung tâm vùng Anglia phía đông nước Anh.

Hai trăm năm trước, Norwich là thành phố lớn thứ hai của Anh sau Lodon. Nó ở cực đông nước Anh, tiếp giáp vùng ven biển, hơn nữa được mệnh danh là khu an toàn nhất nước Anh, là thành phố xanh. Norwich cũng được công nhận là thành phố hợp sinh sống và thu hút nhất toàn quốc.

Harry nhìn căn nhà nhỏ ven biển lặng yên xuất hiện, trong lòng có sự ngọt ngào không tả, sự khó chịu ở Hogwarts vừa nãy đã được cảnh trước mắt hoà toan.

Căn nhà thật đẹp, mái ngói màu đen, tường bao ngoài màu xanh nhạt, có một sân nhỏ, chung quanh là hàng rào gỗ màu trắng. Chẳng qua giờ trong vườn hơi nhiều cỏ dại, nhưng Harry tin chỉ cần cho anh vài ngày là anh có thể biến nó trở nên đẹp đẽ và thực dụng.

Severus đứng cạnh Harry, đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy nó. Mắt nhìn và năng lực của Draco đúng là không tệ, ít nhất vẻ ngoài và vị trí khiến y vừa lòng.

"Chúng ta vào xem?" Severus đề nghị, rồi kéo tay Harry vào sân.

Sân không lớn như biệt thự Potter hay biệt thự Prince, nhưng Harry lại thấy vừa đủ. Căn nhà nhỏ của anh ở Đức cũng có mảnh sân như này, chẳng qua nhìn tốt hơn chút thôi.

Nếu để người ngoài đánh giá thì chỉ sợ căn nhà ở Munich của anh tốt hơn hẳn nơi đây, vì Harry xử lý khu sân rất gọn gàng. Nhưng trong lòng Harry, căn nhà này do Severus chuẩn bị, chỉ vậy thôi đã khiến nó trở nên quý giá hơn nhiều.

Dùng pháp thuật mở cửa, trong giây lát cánh cửa hiện lên hai chữ "Snape - Potter" khiến Harry càng quý trọng.

Cùng Severus đi vào, "thám hiểm" từng gian từ phòng khách, nơi không thích thì thương lượng sửa chữa ngay. Căn nhà rất bắt sáng, mỗi một cửa sổ nhìn ra đều rất đẹp, nhất là nhìn từ phòng xép là có thể nhìn được cảnh tượng về biển và sân nhà mình, cực kỳ bắt mắt.

Giá sách trong phòng làm việc chất đầy sách, Harry suýt nữa thì không quay được ra, những bộ sách quý đến từ gia đình quý tộc khiến Harry cực kỳ hứng thú, nghe nói về lai lịch của chúng thì Harry đã bảo nên sửa sang chúng lại thật tốt, rồi mang cả bộ sách của mình ở Đức về.

"Không Harry, lúc đó nên mở mạng floo quốc tế hay chúng ta có thể độn thổ trực tiếp, hoặc có cách nào hay hơn mà liên thông hai phòng làm việc với nhau, thậm chí cả ở Đường Bàn Xoay nữa. Em thấy sao?"

Severus cười nhìn Harry hài lòng về phòng làm việc, cảm thấy có lẽ tạm thời không cần làm phiền biệt thự Malfoy.

Sau đó Harry lại tham quan các phòng khác, con trai, con gái, rồi trưng cầu ý Severus mà sắp xếp cho học đồ của mình một phòng.

Có lẽ Draco muốn nhắc Harry nên còn cố ý sắp một căn phòng trẻ nhỏ, khiến Harry hơi đỏ mặt, nhưng anh cũng không thấy sắp xếp này không tốt.

Hai người tham quan xong thì cùng nhau làm một bữa cơm trưa đơn giản và thả lỏng trò chuyện. Hai người không hề biết ở Hogwarts đã xảy ra một chuỗi sự kiện, mà nó suýt nữa đã trở thành ngòi nổ cho một sự kiện tấn công trở thành trò cười của nước Anh.

- Hết chương 148 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info