ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 145: Thương nghị - Các bậc thầy độc dược "quan tâm".

chuhe7720

Harry nhận được hai thông báo, về hầm đã bắt đầu u buồn vì nội dung toạ đàm. Anh trở thành đại bậc thầy đã ba năm rồi, lại được sáu người cao tầng bồi dưỡng đặc biệt nên hàng năm đều phải toạ đàm hai lần, vì gì cuối cùng Migao sẽ sắp xếp tại lúc anh không có mặt. Đương nhiên đáng nhắc tới là ba năm qua, tỉ lệ tham gia toạ đàm của anh là cực thấp, vì anh khá trẻ so với các bậc thầy độc dược khác, khiến rất nhiều người đều không mua vé. Nhưng có những bậc thầy thực sự tới nghe anh toạ đàm đều chờ mong lần tiếp theo.

Tuy nhiên lần này thì khác, với Dược hồi xuân anh trở thành nhân vật tiêu điểm của Hiệp hội Độc dược. Dù trẻ tuổi nhưng được coi trọng, nên Harry biết chỉ sợ lần toạ đàm này sẽ không còn chỗ ngồi, bởi vậy anh cần phải suy nghĩ thật kỹ nên giảng những nội dung gì.

"Harry, không phải em nên chuẩn bị hội gặp mặt trước sao?" Thấy Harry ngẩn người nhìn tấm da dê nhưng mãi không viết chữ nào, Severus lên tiếng.

"Chiều mai gặp mặt thì em chỉ cần đi dự là được, cùng lắm là chỉ cổ động họ vài câu." Harry ngẩng đầu nhìn nhìn Severus, "Mà cái này thì khác, anh biết đó, nếu không để các bậc thầy hài lòng thì Edraph sẽ nuốt sống em."

"Đừng khẩn trương thế, tôi có việc nói chuyện với em, về hội gặp mặt." Severus nói, hơi hơi bĩu môi, nếu Edraph dám động vào Harry của y, y nhất định sẽ đưa cho Sith vài độc dược thú vị.

"Gì vậy?" Harry dừng lại, "Ôi Sev à, em nghĩ không ra ngoài việc động viên thì còn chuyện gì để em nói nữa. Sev, anh biết rõ em cũng không cần tín đồ."

"Đương nhiên tôi biết em không cần tín đồ, nhưng tôi phải nói em cần quan tâm họ. Họ vừa từ Squib trở thành phù thuỷ, vì độc dược của em. Tôi phải nhắc em rằng, như vậy phù thuỷ sẽ nhiều hơn, trong đó có rất nhiều người trước đây không thể tiếp xúc với thần chú, có thể họ sẽ tự tiện sử dụng thần chú mà nổ chết bản thân. Harry, đó là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng." Severus nói.

"Điều này đúng là em chưa nghĩ tới." Harry trầm mặc trong chốc lát, "Vậy ý anh là..."

Severus nói về ý tưởng ban huấn luyện ngắn hạn của mình, và yêu cầu huấn luyện trường kỳ mình đã từng bàn với vợ chồng Zabini cùng trưởng lão Agnes, rồi nói: "Em không thấy đây là vấn đề nghiêm trọng ư?"

"Em sẽ nhắn với Sith, để họ hoãn thời gian hội gặp mặt tới sau toạ đàm." Harry nói, "Dù sao hội giao dịch Ambrosia vẫn tiến hành tới ngày tám tháng một."

"Không, tôi thấy em nên tìm cô Granger, để cô ta nói với Sith rằng ngày mai Thần Sáng không có thời gian, để Sith tìm thời gian khác." Severus nói, y khá hiểu Sith Olinsu, y không muốn Harry nợ ông ta một lần nào.

"Cũng tốt, Sev, anh thật tốt!" Harry cười hôn bạn đời, "Hôm nay làn da của anh hồng hào hơn nhiều! Quả nhiên nước hồi sinh thật thần kỳ, anh nói xem, ngày mai tốt hơn chút nữa không?"

Severus nhếch môi nói: "Không phải sáng sớm em nói tôi rất thối sao?"

Harry nghe vậy thì không khỏi xấu hổ. Sáng sớm, lúc rời giường, vì độc dược mà anh và Severus đều đổ một lớp mồ hôi màu đen, khá khủng bố, áo ngủ màu trắng trở nên đen sì. Nhưng đó không phải mồ hôi bình thường, mà như bùn lầy toả ra mùi thối rất khó ngửi. Vì thế khi Harry gọi Severus đi tắm thì oán giận nói một câu "Anh thối quá", không phải bị người đàn ông hẹp hòi nhà mình nhớ rồi đó chứ?

"Được rồi đồ ngốc, mau gửi thư xin giúp đỡ cho cô bạn nhỏ của em đi? Hay tôi gọi Draco tới?" Xem Harry đang ngu ngơ, Severus cười cười rồi ôm lấy.

Hôm nay tâm trạng y rất tốt, vì sức khoẻ tốt hơn. Từ sáng sớm đã thấy độc tố tích tụ trong cơ thể đã biến mất đi nhiều, tuy không hoàn toàn sạch sẽ nhưng y biết mình đã được cứu trợ. Quan trọng hơn là, chỉ cần điều trị sức khoẻ thật tốt là có thể sống cùng Harry thật lâu. Nghĩ vậy, Severus lại càng vui hơn.

"Anh gọi Draco tới trước đi, ưm, trước mắt em còn không muốn tiếp xúc nhiều với Hermione." Harry vùi vào lòng Severus nói, "Giờ cậu ấy là bộ trưởng Bộ Pháp thuật, em là giáo sư tương lai của Hogwarts, hẳn là sẽ không tiếp xúc nhiều. Hogwarts không cần có thêm một Dumbledore nữa."

"Được rồi, em là một Potter đấy." Severus nói, tuy nhà Potter không thiếu học giả nhưng có rất nhiều thiên tài chính trị và kinh doanh. Severus cũng nhận thấy qua mười hai năm Harry đã có năng lực ở hai phương diện này, nhưng vì tuổi thơ quá khứ nên cậu ấy không có hứng thú với chính trị.

"Ngay cả vậy em cũng không cần thiết phải tự mình lên đài, đúng không?" Harry nói, "Angieness là gia tộc phụ thuộc nhà Potter, đáng để em tin hơn phu nhân Zabini mà? Em cần gì phải bỏ gần mà cầu xa chứ?"

"Em nghĩ kỹ rồi chứ?" Severus kéo ngón tay Harry, uống nước hồi sinh, ngón tay Harry mềm như nước, vô cùng xinh đẹp, khiến người ta không nỡ buông tay.

"Vâng Sev. Nhưng em nghĩ đợi Apo và Al không còn lo sức khoẻ thì sẽ vựng lại Potter." Harry biết nhà Potter cần gì.

"Bé Al sẽ vui lắm." Severus cười nói.

"Vậy còn anh?" Harry đỏ mặt hỏi.

"Harry, chỉ cần em đưa tôi thì đều là trân bảo." Severus không kìm lòng được, cúi người hôn cậu bé trong lòng.

...

Bệnh thất.

Bà Andromeda Tonks vẫn ngồi bên giường cháu mình, Lupin nhỏ còn chưa tỉnh lại, tuy cậu đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Độc dược của Severus rất hiệu quả, giờ chỉ có thể ngồi đợi.

"Andromeda, tôi lấy cho chị một phần bữa sáng, ăn một ít đi." Bà Pomfrey đến đại sảnh ăn sáng rồi về bệnh thất, mang theo đồ ăn như ngày hôm qua.

"Cám ơn Poppy." Bà Tonks cảm ơn đàn chị của mình.

Bà Pomfrey tới cạnh Lupin sử dụng vài thần chú kiểm tra, nhìn số liệu phản ứng đứa trẻ đang khôi phục thì cũng thả lỏng. Bà nhìn bà Tonks đang ngồi ăn sáng thì không khỏi thoải mái một chút - ít nhất bà dù có gả cho Muggle cũng vẫn là một Slytherin - không bạc đãi bản thân, thế là tốt rồi.

Đương nhiên bà Pomfrey nghĩ, nếu hôm nay thằng bé còn không tỉnh thì bà phải tìm Severus tới xem lần nữa. Bà biết hai ngày nay Severus đang bận rộn vì vấn đề của Harry nên bà và bà Tonks đều quyết định không đi tìm vị đàn em này.

"Bà Pomfrey..." Ngay lúc bà Pomfrey đang ghi chép lại trạng thái của Lupin thì ba nghe được tiếng gọi ngoài cửa, nên bà ngẩng đầu.

"A xin chào bậc thầy Olinsu." Là bác sĩ trị liệu có tiếng ở giới bác sĩ, đương nhiên bà Pomfrey nhận ra nhân vật bên độc dược học, "Ông có chuyện gì sao?"

"Ưm, nghe nói ở chỗ bà không đủ người nên tôi dẫn người tới 'hỗ trợ'." Bậc thầy Olinsu nói.

"Ơ..." Bà Pomfrey nhìn hơn mười vị bậc thầy độc dược đang nối đuôi nhau đi vào thì hoàn toàn ngơ ngác.

"À, chúng tôi chỉ có hứng thú với bệnh nhân nam trưởng thành, tên nhóc đó có Severus là đủ rồi. Severus là một trong những bậc thầy độc dược xuất sắc nhất của chúng tôi mà." Đại bậc thầy Migao cũng tới xem trò, lúc này nhìn ánh mắt chờ mong của Andromeda thì giải thích, "Hơn nữa hai người cũng biết quy củ 'một bệnh nhân không cần hai bác sĩ' đúng không."

Andromeda cũng không phải không vui, bà là người nhà Black nên cũng biết quy củ đó. Đây không phải vì lòng kiêu ngạo của các bậc thầy độc dược, mà còn là tốt cho bệnh nhân. Vì dù có là độc dược giống nhau nhưng người điều chế khác nhau thì cũng sẽ khác nhau, nếu bệnh nhân uống hai loại dược do hai người điều chế, kể cả cùng loại thì cũng sẽ có vấn đề về mặt điều hoà. Vì thế quy củ này rất quan trọng.

Bà Pomfrey cũng nhận ra những bậc thầy độc dược này không có ý tốt với trợ giảng Keller nhưng bà biết chuyện hắn đã làm. Thậm chí bà cảm thấy hắn đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết, bậc thầy độc dược cũng không phải là cây cung dễ chọc vào. Thực tế, bà Pomfrey vô cùng ngạc nhiên vì cho tới tận hôm nay các bậc thầy độc dược mới ra tay.

Keller biến ra dao phi về phía những bậc thầy này, quả thực chính là khinh thường và sỉ nhục họ, đương nhiên họ phải đối xử với người trẻ tuổi không biết "kính già yêu trẻ" đó thật chu đáo, tuy xem Harry đánh người rất đã nhưng các bậc thầy độc dược đều mong mình có thể tự ra tay xử lý. Nhưng họ biết tên trẻ tuổi trước mắt là nhân viên tạm thời của Hogwarts, nên họ cần phải xin ý kiến Severus. Ngày hôm qua và hôm trước nữa Severus rất bận rộn nên họ mới phải nhịn tới hôm nay. Vừa nhận được thái độ của Severus họ đã nhanh chân tới thăm người trẻ tuổi "đáng thương" này.

Bà Pomfrey cũng không có cảm tình với Keller, nhưng hắn không phải Pamir, dù có thế nào thì hắn cũng là trợ giảng biến hình, là một thành viên của Hogwarts. Trừ khi bà Pomfrey không thể làm gì nữa mới có thể chuyển hắn tới St Mungo. Hai ngày nay bà Pomfrey lại hoàn toàn tập trung vào Lupin nên gần như không để ý tới hắn, nếu hắn tỉnh lại thì bà Pomfrey sẽ cho gia tinh đút hắn ít nước, nếu hắn kêu đau thì bà Pomfrey sẽ ném một thần chú tĩnh âm, rồi để hắn kêu nửa tiếng mới cho hắn một Stupefy. Còn ai muốn khiển trách y đức của bà thì bà cũng tỏ vẻ xin lỗi, who cares? Chính anh cũng nói Slytherin là tà ác, vậy anh còn muốn tôi cứu anh làm gì, tôi cũng là Slytherin đó.

Khi mà các bậc thầy độc dược uyển chuyển ngỏ lời rằng mình cần một không gian độc lập để "chữa trị" cho Keller thì bà Pomfrey kéo rèm phần giường của Lupin và Andromeda, rồi sử dụng một thần chú bưng tai bịt mắt cho đàn em. Rồi bà nói với các bậc thầy độc dược rằng bà cần phải đi tìm phó hiệu trưởng Hogwarts thảo luận về vấn đề thiết bị chữa bệnh nửa kỳ sau. Sau đó bà đi thẳng ra khỏi bệnh thất.

Còn bệnh nhân nào đó ư, bà Pomfrey nghĩ: được khoảng hơn mười bậc thầy độc dược "quan tâm" là vinh hạnh cầu cũng không có nha...

- Hết chương 145 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info