ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 135: Ấm áp.

chuhe7720

Severus quấy năm vòng cuối cùng, sau đó nhìn độc dược trong vạc chuyển thành một màu vàng dịu, y lập tức tắt lửa, nhân lúc dược còn nóng, đổ vào bình, vừa định bảo gia tinh đưa qua nhưng đột nhiên nhớ ra Harry còn chưa trở về, nên y phất tay để thời gian hiện lên.

01:15.

Cậu ấy đi lâu vậy rồi ư?

Severus không khỏi lo lắng, lúc này Harry đã rời khỏi hầm gần được một tiếng, cậu ấy còn chưa về. Nhìn độc dược trên bàn, Severus hơi hối hận, mình lại không yêu cầu đi cùng Harry mà ở lại điều chế độc dược, cái thằng nhãi Lupin làm sao quan trọng bằng Harry chứ?

Y không lo Harry sẽ bị thương, y tin thực lực hiện tại và sự lạnh lùng của Harry. Tuy cậu bé của y chưa bao giờ bày ra vẻ lạnh lẽo trước mặt y, nhưng Severus biết người có thể được coi là "vua Atlantis" chắc chắn không chỉ dựa vào thực lực. Điều khiến Severus lo lắng là, sự đau thương về chiến tranh của Harry sẽ lại bị xé toạc bởi cái tên đần kia, y rất hiểu đó là nỗi đau khắc cốt ghi tâm thế nào. Dù không hề có cái chết của Severus, nhưng với Harry mỗi một người chiến hữu mất đi, người thân đều bị thương như cắt da cắt thịt. Trừ cậu ấy, cũng chỉ có mình Severus có thể đụng chạm và an ủi.

Nghĩ vậy, Severus lập tức bỏ chuyện bảo gia tinh, y muốn mình mượn cớ đưa dược rồi tới tầng tám chờ Harry. Còn bọn trẻ, đây là căn hầm y ở gần hai mươi năm đấy, đúng không?

Nếu đề cập tới văn phòng giáo sư được bảo vệ hoàn thiện nhất trong Hogwarts thì không thể nghi ngờ là văn phòng của Severus. Mười hai năm trước văn phòng này cũng chỉ có thể so sánh với văn phòng hiệu trưởng Dumbledore, tuy mười hai năm nay không có ai nhưng vì Harry phong toả nên không bị hư hại. Severus tin vào kinh nghiệm của mình, nhưng trước khi rời đi y vẫn nhẹ nhàng đi xem bọn trẻ, dịch chăn cho chúng rồi cầm bình dược, vừa niệm thần chú bảo vệ vừa đổ độc dược lên một vòng quanh giường. Đây là một loại dược bảo vệ đặc thù, kết hợp thần chú có thể khiến những kẻ có ý xấu không nhìn được bất cứ gì bên trong.

Hoàn thành xong, Severus lại cảnh giác đóng kín lò sưởi, rồi mới rời khỏi văn phòng. Đương nhiên y còn cố ý dặn dò Medusa ở cửa, ngoài Harry và mình thì không cho bất cứ ai, dù có mật khẩu cũng không được vào mà còn đổi ngay mật khẩu. Tuy y có niềm tin vào sự bảo vệ của văn phòng nhưng liên quan tới đứa con, y không thể không cẩn thận hơn.

Cất dược dành cho Lupin, Severus khoác áo choàng màu đen rất dày nhanh chóng bước chân tạo các đường cong màu đen duyên dáng. Rất nhanh y tới bệnh thất.

Bà Pomfrey thấy Severus thì nói ngay: "Severus, dược cho trò Lupin đã xong rồi đúng không? Mà sao thầy còn tự tay đưa tới?"

"Đây là dược của nó." Severus cầm bình dược đưa cho Pomfrey rồi định bước đi.

"Severus đợi đã, thầy là người hiểu nhất về tình trạng của trò ấy có thể sử dụng dược này ngay lập tức hay không. Nếu đã tới rồi thì đừng đi nhanh vậy, tôi cũng không quá hiểu về chuyện này." Bà Pomfrey luôn muốn tốt cho bệnh nhân.

Severus khựng lại, dù có phần không tình nguyện nhưng trong ánh nhìn chờ mong của Andromeda y vẫn đi tới bên giường thằng nhóc "chuyên gây sự", cẩn thận kiểm tra.

"Hẳn là được rồi, độc sói sẽ bị phá huỷ hoàn toàn. Giờ có thể cho nó uống dược, ba giờ tiếp theo sẽ là quãng thời gian khó khăn nhất, hai người phải cực kỳ cẩn thận..." Severus nói những điều cần chú ý, tuy y không thích thằng nhãi "chuyên gây sự" này nhưng nể mặt Andromeda Tonks và Poppy Pomfrey, y giao phó tất cả những gì cần làm. Y cũng không muốn thanh toán nợ nần của đời cha lên đời con, à, đương nhiên Harry là ngoại lệ.

Nói xong, Severus định đi tới tầng tám đợi Harry, nhưng bên ngoài bệnh thất có tiếng ồn ào, vài người khiêng một người bị thương đi vào khiến Severus dừng lại.

Người đi đầu là giáo sư McGonagall, bà để giáo sư Shacklebolt và anh Zabini nâng người đặt lên một chiếc giường trống. Bà Pomfrey vừa nhìn thấy đã sợ hãi kêu: "Merlin ơi! Đây là học trò nào? Bị thương nặng thế này là sao?! Chuyện gì nữa vậy?"

Người bị thương mặt đã sưng vù tới mức khó nhận dạng, nước miếng, nước mũi giàn dụa, có vẻ là đang mất kiểm soát. Miệng cũng không khép được, mọi người còn có thể nhìn thấy bên trong chẳng còn chiếc răng nào.

Bà Pomfrey cực kỳ căng thẳng đi tới tủ dược tìm dược cần thiết, nhưng câu tiếp theo lại khiến động tác của bà chậm lại...

"Ừm, đây là Bleibniz..." Giáo sư Shacklebolt bất đắc dĩ nhún vai.

"Harry vô cùng tức giận vì hành vi của thầy ấy, nên mới đánh nặng, hoàn toàn chỉ là bạt tai." Giáo sư Flitwick cùng đến nói.

"Harry đâu? Còn ở tầng tám?" Severus lạnh băng nhìn người bị thương, y thực sự cho rằng tên trẻ tuổi cuồng vọng này với tình trạng hiện tại dễ nhìn hơn nhiều so với cái vẻ đạo mạo bình thường. Không biết Harry đã tát hắn bao nhiêu cái mới có thể thế này? Thật sự làm cậu ấy vất vả, không biết tay Harry có cần bảo dưỡng chút nào không nữa?

"Ôi Severus, thầy ở đây ư?" Giáo sư McGonagall thấy Severus nên hỏi.

"Đúng vậy, tôi tới đưa dược cho trò Lupin, vừa định đi đón Harry." Severus đáp.

"Nửa tiếng trước Harry đã rời khỏi Phòng Yêu Cầu, cậu ấy không về hầm sao?" Hermione nhíu mày, nhìn Severus có vẻ sâu xa.

Nửa tiếng?! Severus bình tĩnh nhìn "cô nàng biết tuốt" Gryffindor hồi trước, đương nhiên y nhận ra sư tử cái còn chưa quá trưởng thành này đang muốn tìm tòi điều gì...

Harry quyết đấu xong lại không về hầm, trong mắt vị phu nhân trẻ tuổi thích xen vào việc của người khác thì chắc chắn sẽ mang nghĩa Harry không tin Severus. Có lẽ trong lòng vị nữ bộ trưởng điều này cũng có nghĩa là hôn nhân của Harry và Severus cũng không quá bền chắc như vẻ ngoài. Cứ thế, có lẽ cô còn có thể nhìn thấy Harry "bình thường" một lần nữa.

Tuy nhiên, theo những gì mình biết về bạn đời, Severus vô cùng chắc chắn nguyên nhân Harry không về. Mười phần là chuyện quyết đấu đã kích động cậu ấy, cậu ấy không muốn đem cảm xúc đó về hầm khiến bạn đời phiền lòng.

"Severus, xin hãy chuyển lời tới Harry rằng sau khi thầy ấy rời đi có một người mạo hiểm đã ném lời nguyền chết choc vào thầy Keller, người mạo hiểm Ngân Hồ cấp SSS kia đã cứu thầy Keller." Phó hiệu trưởng nói với Severus đang muốn rời đi.

Severus gật đầu, lập tức đi tìm Harry.

"Hermione," Thấy Severus rời đi, giáo sư McGonagall nói với học sinh của mình, "Ta không thể không nhắc trò, Harry và Severus đã có hai đứa con, đừng dùng cái nhìn của một Muggle đánh giá hôn nhân của phù thuỷ."

"Nhưng..." Hermione vẫn do dự nhìn chủ nhiệm cũ.

"Được rồi, nếu các người không muốn bị đuổi ra vì làm phiền bệnh nhân của tôi thì xin hãy tự đi đi." Bà Pomfrey cực kỳ nổi giận, "Mặt khác, tốt nhất nên giữ lại một người chăm sóc trợ giảng Keller, đêm nay tôi và Andromeda cần phải trông nom trò Lupin, vì tình huống trò ấy rất nguy hiểm, dù có dược của Severus thì cũng có nhiều điều cần phải lưu ý."

"Ôi xin lỗi. Con và Mione còn có việc, hơn nữa ngày mai Bộ Pháp thuật còn nhiều kế hoạch phải sắp xếp." Anh Zabini nhanh chóng từ chối.

"Xin lỗi Poppy, già rồi nên sức khoẻ cũng kém đi, tôi cần phải ngủ." Giáo sư McGonagall cũng nói.

"Tôi cũng vậy." Giáo sư Flitwick nói.

"Tôi rất vụng về, đánh người thì còn được chứ chăm sóc người thì... Xin lỗi Poppy." Giáo sư Shacklebolt lười nhác cự tuyệt.

"Được rồi, hiển nhiên điều kiện chữa bệnh có hạn, đúng không?" Bà Pomfrey tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

...

Một người lẳng lặng ngồi bên cạnh hồ Đen, cây sồi và đám cành đá phủ bóng lờ mờ trên người anh. Màu đen không được phản chiếu nên hồ nước càng có vẻ tăm tối. Gió đêm tháng chạp thổi qua áo choàng màu đen và mái tóc dài quá vai, anh nâng má, nhìn hồ nước đen sì, thở dài.

"Nếu ngài Potter muốn nhảy hồ tự sát thì xin ngài hãy nhanh lên, vì nửa đêm ngài vẫn ngồi đây thở dài sẽ làm phiền giấc mộng yên bình của những người khác." Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau anh.

Khoé miệng Harry cong lên, quay đầu nhìn người đàn ông áo đen chậm rãi ngồi cạnh mình: "Anh luôn tìm thấy em đầu tiên. Anh yên tâm, dù em có định nhảy hồ tự sát thì cũng không chọn ở đây, huống chi cuộc sống hiện tại rất tốt đẹp... Em còn muốn nhìn Apo cưới vợ, Al có thể tìm được một bạn đời thương con bé, em càng muốn cùng anh chung sống cả đời."

"Thật sao?" Severus vươn tay ôm Harry vào lòng, "Vậy vì sao em không về hầm? không biết tôi sẽ rất lo sao? Hay là phong cảnh nơi đây đẹp hơn tôi?"

"Không, Sev à, anh biết rõ địa vị của anh trong lòng em, em đã từng đi qua nhiều nơi còn đẹp hơn nơi này, nhưng anh biết chúng không thể nào sánh bằng anh. Chúng không thể khiến em dừng lại vĩnh viễn, nhưng anh lại có thể." Harry nói, dựa vào lòng Severus, lẳng lặng nghe tiếng tim đập, anh cảm thấy đó là âm thanh đẹp nhất trên đời.

"Vừa nãy tôi đi đưa dược cho Lupin, thấy tình trạng thê thảm của Keller. Tay em ổn chứ?" Severus cúi đầu hôn đỉnh đầu Harry.

"Không sao, em rửa tay rồi. Tên kia thật sự có hơi vô dụng..." Harry cười nói, "Lãng phí mấy bình dược khôi phục của em mới đã nghiền."

"Không muốn cười thì đừng miễn cưỡng, em biết là không cần phải vậy trước mặt tôi mà." Severus nhẹ nhàng chạm ngón tay lên mặt Harry, "Không phải nụ cười thật sự, vậy thì rất xấu."

"Sev..." Harry lùi vào lòng bạn đời, "Em muốn khóc."

"Vậy khóc đi, ở chỗ tôi em có thể tự do trút cảm xúc." Severus nhẹ nhàng nói, nhìn hồ đen. Harry lập tức ôm lấy y, khẽ nức nở trong lòng.

Không biết bao lâu sau, y có thể cảm nhận được lớp quần áo trước ngực đã ướt. Cậu bé đáng thương, cậu ấy đã gánh vác quá nhiều trách nhiệm, cậu ấy chỉ cần một vòng tay để có thể khóc thoải mái, mà chỉ mình Severus mới có thể đem lại.

Bên hồ Đen trong màn đêm tịch mịch, hai bóng đen hoà vào cùng nhau, tuy mỏng manh nhưng vô cùng ấm áp.

- Hết chương 135 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info