ZingTruyen.Asia

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 126: Găng tay trắng.

chuhe7720

"Ôi, không phải gọi anh là giáo sư nữa Harry à. Em có thể gọi anh là Firenze." Firenze cười nói, "Em và Severus cũng đừng trách hai đứa trẻ, chúng không ham chơi đâu, chỉ là sao trời có báo với tộc anh nên vua tộc có mời hai đứa đến. Vì thế vừa vào Rừng Cấm chúng đã được tụi anh coi sóc rồi. À, Alice nói mấy đoá hoa bảy màu kia là quà tặng hai người, nó rất vui vì có thể chăm sóc Liquemu và Unicorn. Alice đáng thương, từ khi Neriega chết bởi Voldemort vào mười chín năm về trước thì nó vẫn cô đơn. Em biết đấy, với một bạch kỳ mã cái thì tình huống đó chỉ khiến sức khoẻ nó càng ngày càng yếu hơn mà thôi. Cảm ơn vị thần tự nhiên đã ban tới hai đứa trẻ đáng yêu lương thiện mà hào phóng, để Liquemu và Unicorn có thể làm bạn với người mẹ đáng thương kia. Vì thế, ừm, năm mới sắp tới, Alice không có món quà nào khác, đành để bọn trẻ tự mình đi hái."

"Ôi, thật làm phiền mọi người quá." Harry mỉm cười, "Firenze, anh biết chiều nay Rừng Cấm cũng không yên ổn gì, có một Gryffindor và một nhân viên Bộ Pháp thuật bị nhện khổng lồ tấn công."

"Anh rất tiếc vì chuyện này Harry, sao trời không cho phép tụi anh đề cập tới những chuyện không được biết, nhưng sau khi em về thì sao Thiên Vương và sao Diêm Vương đã dần dần rời khỏi bầu trời nước Anh. Tụi anh có một suy đoán thú vị, không biết sao trời tối nay sẽ như thế nào nhỉ? Ôi, bầu trời cao vời vợi..." Firenze cười, rồi gật đầu chào các vị giáo sư Hogwarts, "Tôi xin lỗi vì không thông báo đã dẫn hai học trò đi. Tuy nhiên xin mọi người hãy tin rằng tộc chúng tôi luôn mang thiện ý. Giờ chúng tôi phải về rồi." Firenze thân thiện sờ đầu Artemis, "À, nhóc Prince và nhóc Evans, sau này hai đứa có thể tới tộc chú chơi nha." Hình như anh rất thích hai đứa trẻ này.

Nhìn Firenze vui vẻ dẫn hai nhân mã trẻ tuổi đi, hai bạch kỳ mã cũng ngoan ngoãn đi theo, hôm nay chúng nó có hơi ham chơi, phải đi tìm nơi yên lặng để nghỉ ngơi cái đã.

"Không thể nào! Sao ông có thể là Harry Potter?!" Ngay khi bóng Firenze khuất khỏi lùm cây, Victoria đột nhiên thét to, "Ông là ba của hai Slytherin này, sao có thể là Harry Potter chứ?!"

Harry vẫn mỉm cười, nhìn đám Gryffindor trẻ tuổi đều đang sững sờ không tin nổi, kể cả Ron và vài Thần Sáng khá trẻ. Lúc đầu anh đã nghĩ có phải phản xạ của họ có hơi kém cỏi, hay là vì tin tức này "quá bất ngờ" với họ đây?

"Ba, bạn Weasley nói không logic gì cả, ba là ba của con và anh và chuyện ba là Harry Potter có gì mâu thuẫn ạ?" Artemis tò mò hỏi ba.

À, không có mâu thuẫn gì. Harry hơi nhướn mày, lúc đầu anh cũng không nghĩ sẽ bị gọi tên bất ngờ thế này, nhưng cũng không phải là điều cấm kỵ. Thật ra anh đã sắp xếp tốt rồi, chiều mai sẽ mở một bữa tiệc nhỏ ở biệt thự Potter.

"Vì trò Weasley luôn có tính logic không được mạnh cho lắm nên chúng ta phải thông cảm thôi." Giọng Severus từ tốn ngân nga, "Harry, nếu em không muốn nói gì về thân phận mình thì tôi nghĩ chúng ta không cần đứng đây làm tượng nữa."

"Sev ôi Merlin ơi, em nghĩ rằng mình sẽ vui hơn nhiều vì không cần phải làm khác mình những lúc đông người nữa rồi, mọi người có biết phải thêm hai âm tiết sau xưng hô bình thường là khổ sở thế nào không?" Harry cười nói, "Nhưng Sev à, em cũng không có điều gì để nói, các giáo sư đều có thể làm chứng cho em, em là Harry, Harry Potter đúng không nào?"

"Không thể nào, ông là phù thuỷ hắc ám, sao lại là ngài Potter chứ? Chú Ron à, không thể đúng không chú?" Victoria nhìn sang Ron, nhưng Ron im lặng khiến cô bé cũng ngây ngẩn.

Sau khi Firenze gọi tên Harry thì Ron vẫn đang khiếp sợ, từ khi Harry xuất hiện trong trailer với biệt danh Goá Phụ thì hắn đã cảm thấy người này quá quen. Nhưng hắn không đoán được truyền kỳ này lại chính là bạn thân mình hồi đó... Hoặc phải nói, tiềm thức của hắn căn bản không muốn nhìn nhận người mạo hiểm cao cấp có thực lực cao nhất gần như ở cả giới phù thuỷ, bậc thầy độc dược được truyền tụng là cao siêu chính là người bạn mình trước kia, sự thay đổi đó là quá lớn.

Khi ấy Harry chỉ là một phù thuỷ nhỏ đến từ một gia đình Muggle không biết gì về pháp thuật, cậu ấy sẽ ngạc nhiên và sùng bái nhìn hắn ếm thần chú, sẽ hâm mộ nhìn sandwich thịt bò của hắn, khiến Ron cảm thấy giữa mình và cậu ta có cảm giác về sự vượt trội. Tuy nhiên thời gian dần trôi, Harry càng ngày càng quen với pháp thuật, sự vượt trội hắn cảm thấy cũng dần biến mất, đây mới chính là mồi lửa thực sự mà hắn và Harry cãi nhau. Mà sau khi Harry và Severus đến với nhau, sự vượt trội ấy hoàn toàn biến mất, vì Severus sẽ dạy Harry nhiều hơn nữa. Thời điểm Hermione nói với hắn người yêu của Harry là Severus thì hắn hoàn toàn đổ lỗi cho Severus, hắn cảm thấy nếu ông ta chết thì có chăng sự vượt trội ngày xưa sẽ trở lại? Đây mới là nguyên nhân sâu xa nhất mà năm đó hắn ra tay với Severus.

Có lẽ ngay cả bản thân hắn và Harry cũng không thể hiểu được nguyên nhân này, nhưng Severus lại nhìn thấu. Severus bĩu môi, rồi nhìn công chúa nhỏ của mình đang lấp lánh nhìn, vì thế y vẫy vẫy tay. Artemis lập tức kéo nhẹ áo choàng Harry, ngỏ ý muốn tới chỗ cha. Harry cho phép, đứa trẻ nhanh chóng kéo tay Severus, nịnh nọt cầm một đoá hoa bảy màu. Nó vừa ló ra thì mắt Severus đã sáng lên, lập tức ôm con gái, hai cha con bắt đầu thì thầm thảo luận.

Harry hơi bất đắc dĩ, nhưng thấy hai người thân thiết thì cũng vui mừng, chỉ là... Sev, dù anh có lén lút thường làm như thế thì cũng đừng làm người ta sợ đột ngột vậy chứ? Xem Draco và cô Zabini đi, sắc mặt đã xanh lét rồi kìa...

"Ngại quá, Al đang bổ sung tình yêu của cha bị thiếu trong suốt mười một năm..." Khi Draco nhìn mình lên án, Harry hợp lý giải thích hành động của con mình.

"Được rồi Harry à, ta nghĩ đã có Firenze làm chứng cũng không cần thiết phải nghi ngờ cục cưng nhà trò nữa. Trò còn chuyện nào khác nữa không? Nếu không thì ta nghĩ đã đến bữa tối rồi." Giáo sư McGonagall lên tiếng, không để ý tới câu hỏi của bạn Weasley, dù nó cũng chính là câu hỏi của không ít người trẻ tuổi nơi đây.

"Phù thuỷ hắc ám? Thì sao? Phù thuỷ trắng cũng chẳng trong sạch hơn mấy đâu. Goá Phụ à, đám trẻ này không có kiến thức pháp thuật hả?" Mộng Ảo Yêu Cơ không còn lời gì để nói, "Bạn nhỏ à, đừng có mà khoe khoang sự ngu dốt của mình có được không vậy?"

"Goá Phụ, nói thật trước đó cậu nói cậu tốt nghiệp ở Hogwarts, tôi còn rất chờ mong đấy, nhưng ngay cả kiến thức cơ bản ấy cũng không biết thì tôi cũng bất ngờ." Dạ Thần nhún vai.

"Chúng vẫn là trẻ con..." Harry không hề để ý.

Dạ Thần trợn trắng mắt, sau đó chỉ Apollo đang nắm tay Harry: "Chuyện mà bạn nhỏ Apollo biết, thế mà chúng không biết sao?"

"Không giống nhau có được không vậy? Đây là con của tôi và Sev!" Harry tự hào nói.

"Được rồi, con nhà cậu là giỏi nhất." Với một ông ba ngố thì chỉ có thể thoả hiệp, nếu không mùi độc dược sau này sẽ...

"Phù thuỷ hắc ám mà chúng nói có lẽ không phải là phù thuỷ hắc ám chúng ta nghĩ chăng?" Ngân Hồ phân tích, "Theo chúng ta phù thuỷ hắc ám chính là trải qua 'cái chết hắc ám' sau khi bị pháp thuật dụ hoặc, còn theo họ thì hẳn là 'phù thuỷ độc ác' bị rơi vào dụ hoặc hay vào vũng bùn? Chẳng qua người nơi này phân loại quá mơ hồ, hoặc phù thuỷ hắc ám họ thường thấy là 'phù thuỷ tà ác'. Chung quy, cái đám hắc ám kia cũng sẽ không có thời gian mà đi tới Nam Cực khoe khoang đâu, đúng không?"

"Cáo đúng là cáo... chị đây xin cam bái hạ phong." Mộng Ảo Yêu Cơ trừng Ngân Hồ hồi lâu, sau đó không thể không nói.

"Goá Phụ căn bản cũng không phải phù thuỷ hắc ám đơn thuần, nói thật, vu thuật trắng mới là đáng sợ. Cậu xem, như Avada Kedavra, Imperio, bản chất đều là vu thuật trắng." Kim Sắc nói.

Câu này khiến đám Thần Sáng trẻ tuổi đều khó nhìn nhận, đám phù thuỷ nhỏ tuổi chưa tốt nghiệp thì đảo điên tri thức. Trong quan niệm từ trước tới giờ, ba lời nguyền không thể tha thứ đều là "pháp thuật hắc ám" đáng sợ nhất, nhưng hiện tại có người lại nói với họ rằng hai trong số ba lời nguyền ấy lại chính là vu thuật trắng, điều này không phải quá điên đảo sao?

Đúng vậy, ba lời nguyền không thể tha thứ hẳn là "không thể tha thứ", nhưng vì sao lại là không thể tha thứ chứ? Vì chúng là pháp thuật hắc ám sao? Thật ra là không phải. Chỉ cần ví dụ một trong số đó, ví như Lời nguyền Độc đoán, với bất cứ một sinh vật có trí tuệ thì "bản thân" là một khái niệm rất cao, trong ý thức "bản thân" là hàng đầu, mà Lời nguyền Độc đoán lại áp đặt "bản thân" của người thi chú lên người bị thi chú, đây mới là lý do nó không thể tha thứ.

Harry không nói, anh nhìn tay con trai đang nắm lấy mình, rồi nhìn anh Keller đang cực kỳ tối tăm. Harry hiểu hắn đang vô cùng khiếp sợ và hoảng hốt. Nhưng vậy còn chưa đủ, với một kẻ dám cả gan lấy trộm danh dự của mình, anh sẽ không bỏ qua. Một sư tử Gryffindor trưởng thành luôn có ý thức lãnh địa cực cao như Harry sao có thể bỏ qua kẻ ba lần dám động tới con mình chứ? Hơn nữa anh còn nhận thấy mỗi khi hắn nhìn bạn đời mình đều có nỗi căm hận, tuy hắn đã cho rằng mình che dấu kỹ lưỡng.

Harry cực kỳ trân trọng con mình, lại càng thương bạn đời, thương vì y luôn nhẫn nhịn và cứng cỏi. Bởi vậy với kẻ luôn có thể ra tay với bạn đời mình thì anh lại càng không bỏ qua. Trong kiếp sống mạo hiểm, nguyên tắc đầu tiên Harry học được chính là: không để cho kẻ có động cơ có cơ hội nghỉ ngơi.

Anh buông tay con trai, rồi chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào con, mỉm cười nói: "Apo, đi tới chỗ cha con."

Apollo ngoan ngoãn đến cạnh Severus, nắm tay cha. Harry nhìn Severus ôm một đứa nắm tay một đứa thì mỉm cười nhẹ nhàng. Anh tin Severus sẽ bảo vệ được con của y và anh, anh rất yên tâm. Sau đó Harry đứng lên, mọi người nhìn thấy một đôi găng tay màu trắng được cởi ra khỏi đôi bàn tay xinh đẹp của Harry, anh lịch thiệp sửa lại cổ tay áo.

"Vậy, anh Keller." Harry xoay người, đôi mắt màu xanh không hề có tình cảm, lạnh đến mức người ta cho rằng đó là ác ma, "Với hành vi năm lần bảy lượt mưu hại con tôi và nói năng lỗ mãng với bạn đời tôi thì tôi nghĩ điều đó ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng tới danh dự cá nhân của tôi, tình yêu của tôi và bạn đời tôi cùng cả vinh quang ngàn năm của gia tộc Potter..." Harry đi tới chỗ Keller, vô cảm nhìn người này, dù kẻ nào cũng phải trả giá cho điều mình đã làm, "Tôi đã nhịn anh lâu rồi, vì thế tôi không thể không đưa ra lời quyết đấu được Merlin làm chứng!"

Một đôi găng tay trắng bị ném mạnh lên mặt Keller...

- Hết chương 126 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia