ZingTruyen.Com

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 121: Hoang mang và đùa giỡn - Bài phỏng vấn - Vào biệt thự Prince.

chuhe7720

Vào giữa trưa, Harry và Severus ăn trưa tại một nhà hàng Muggle cao cấp ở Northumberland. Severus hơi ngạc nhiên vì nhà hàng Muggle cũng có chỗ tốt như vậy, nhất là khi Harry thoải mái gọi một phần cơm tình nhân, nhìn nhân viên hơi bất ngờ lại hiểu rõ thì y kỳ lạ cảm nhận được lời chúc mừng. Đó là ảo giác của y sao?

"... Sev, anh làm sao vậy?" Sau khi nhân viên đưa cơm lên, Harry thấy Severus hơi ngơ ngẩn nên hỏi.

"Gì vậy?" Y tỉnh táo lại.

"Em nói, chúng ta có thể ăn rồi." Harry mỉm cười, anh cũng không hỏi y đang nghĩ gì. Trạm đầu tiên của buổi chiều chính là biệt thự Prince, Severus đã từng bị Prince chặn ngoài cửa bởi vì huyết thống mà giờ lại tới đó, đương nhiên sẽ có tâm sự rồi.

"Harry, có chuyện tôi muốn nói với em, về cái vạc ngày hôm qua." Severus vừa cầm dĩa xiên beefsteak trong đĩa vừa nói.

Harry im lặng bày ra vẻ lắng nghe, cắt đồ ăn của mình, hưởng thụ thời gian hiếm hoi được một mình cùng Severus ở bên ngoài.

...

"Nên thực tế, người cha kia của anh có thể là người đời sau của gia tộc 'Snaker' đó?" Sau khi nghe xong, Harry gật đầu, cũng không hiểu vì sao Severus lại lo âu nữa.

"Ừ." Severus cảm thấy hơi khát, không biết vì sao y lại lo lắng, y sợ Harry sẽ nói: vậy anh cũng không phải "Severus Snape", không phải người tôi yêu; y sợ tất cả những gì mấy năm nay của y chỉ là một giấc mơ, một ảo tưởng.

Harry chớp chớp mắt, anh có thể nhận ra Severus đang bất an, nhìn bạn đời một lát, dừng cắt đồ ăn, anh cười cười nói: "Đừng lo nữa, Sev, dù anh là 'Snape' hay là 'Snaker' hay là 'Prince' mà sau này phải sửa đổi, hoặc là gì khác đi nữa, anh cũng chỉ là anh, bậc thầy độc dược tài giỏi, Sev của em... ừm, có lẽ anh còn muốn sửa tên?"

Anh cũng chỉ là anh... Severus suy ngẫm nhìn chàng trai đối diện lại cúi đầu cắt beefsteak, cũng ung dung đưa vào miệng, đột nhiên thoải mái. Y, không biết từ lúc nào, Severus Snape y luôn tự tin thậm chí là tự phụ lại nghi ngờ bản thân mình vậy? May mà người ngồi đối diện là bạn đời của y, là người hiểu y nhất chứ không phải người bạn thân bạch kim đã mất của y, hoặc là Inalius luôn đặt bẫy người khác... nếu không điều đó sẽ trở thành bóng ma tâm lý của y mất.

Y nhìn cậu bé không cẩn thận khoé môi bị dính tương, chợt có ý trêu chọc nên giơ tay lau đi trong ánh mắt nghi hoặc của cậu và rồi lại tự nhiên đưa tay vào miệng mình khi cậu xấu hổ. Hành động đột ngột khiến sắc mặt cậu chàng đối diện nhanh chóng đỏ lên, đồng thời trong miệng cũng thoảng một mùi hương quen thuộc. Có lẽ lần sau cùng Harry nếm thử tương hương thảo này xem, y nghĩ.

Harry trừng người đàn ông của mình, nhưng gương mặt đỏ bừng giảm đi vài phần khí thế. Trong mắt Severus thì ánh nhìn chằm chằm đó lại giống như đang làm nũng, nên y nhếch môi rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Ừm, trêu chọc cũng phải có kỹ thuật, nếu quá mức sẽ bị thù nha.

...

Bữa trưa, tuy mọi người phát hiện hai Slytherin nhỏ không có mặt nhưng họ chỉ nghĩ chúng được Harry dẫn đi ăn rồi. Mà các Gryffindor sơ ý lại càng không thể phát hiện bên mình thiếu mất một người, dù có đi nữa thì cũng chỉ cho rằng Andromeda dẫn cháu ngoại mình về nhà mà thôi.

Đang lúc ăn cơm, có mấy con cú đưa tới tờ báo ban sáng - "Thời báo người mở đường pháp thuật". Có một số người là độc giả thường kỳ của báo này, có một số lại chỉ thấy hứng thú vì có bài phỏng vấn Kẻ Được Chọn, tóm lại, kỳ báo lần này có số lượng tiêu thụ nhiều nhất trong gần 30 năm qua.

Những người nhận được báo đều nhanh chóng mở ra. Tiêu đề đầu tiên phóng đại vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry, bên cạnh là hầng chữ to đại tướng: Kỳ đặc biệt do chủ biên Inalius sưu tầm: "Sự thật về Kẻ Được Chọn".

Không ít độc giả thường kỳ đều cảm thán: quả nhiên là phong cách của Inalius. Các độc giả hiện tại thì bị thu hút bởi vết sẹo kia, vì thế mọi người bắt đầu tìm hiểu hàng chữ nhỏ phía dưới. Có rất nhiều tiêu đề nhỏ, mỗi một chỗ đều khiến người ta tò mò.

"Hôn nhân và tình yêu: vết nhơ? Không! Đó là đồ trang sức vĩnh cửu xinh đẹp nhất." xem phần A2.

"Phía sau chuyện rời đi: từng cho rằng tất cả đã mất đi." xem phần A3.

"Cái nhìn với Weasley: một trong những gia tộc quan trọng của Hội Phượng Hoàng." xem phần A4.

"Đánh giá C.S.B: tôi cũng không phải hồn ma." xem phần A5.

"Về quý tộc trong chiến tranh: chiến tranh là cuộc chiến giữa thiện và ác." xem phần A6.

"Kế hoạch tương lai: giáo sư và nhà từ thiện." xem phần A7.

"Ấn tượng của tác giả về Harry James Potter: một Potter chân thật." xem phần A8.

Ôi chao, hôm nay là chuyên mục của Kẻ Được Chọn hả!

...

Vừa đặt chân lên hòn đảo nhỏ nghe nói là địa chỉ của biệt thự Prince, Harry lập tức hiểu ra nhà Prince lạc lõng đến thế nào. Chắc ngoài dược liệu và vạc thì trong mắt họ không còn gì khác mất, thậm chí nếu không phải vì nối dõi thì chắc họ không muốn sinh vật nào thích mình cả.

Severus vừa đi lên đã cảm thấy dòng máu của mình đang báo hiệu điều gì đó. Nhưng có lẽ là vì dòng máu không thuần nên cảm giác này cũng không quá mạnh.

"Sev, thử cái này đi." Harry đưa một lọ dược màu vàng.

"A, Phúc Lạc Dược... chuẩn bị đầy đủ thật." Severus không từ chối.

"Có những lúc hoàn thành nhiệm vụ em cũng cần ít may mắn, nhưng đây là lọ cuối cùng rồi." Harry cười cười, "Anh biết mà, trong cuộc sống mạo hiểm bảo đảm đầy đủ độc dược là quy tắc đầu tiên."

"Lúc về tôi sẽ giúp em điều chế." Severus nhìn nhìn Harry, vừa mở nắp bình vừa nghiêm túc nói, "Rất nhiều năm trước tôi đã từng nghiên cứu một bản cải tiến Phúc Lạc Dược."

Harry cười cười, với Severus, chắc Phúc Lạc Dược là thứ vừa lãng phí thời gian vừa không có ích mấy nhỉ. Vì thứ "may mắn" mà Phúc Lạc Dược mang lại thật ra chỉ là nó tăng lên các mặt năng lực như xã giao, pháp thuật, phản ứng vân vân một biên độ lớn mà thôi, vì thế mới khiến người ta cảm thấy mọi chuyện vừa ý. Mà khi đối mặt với pháp thuật mạnh lại không có tác dụng gì, vì nó không phải là tất cả, hiệu quả vạn sự như ý cũng chỉ là chung chung. Đứng trước thực lực tuyệt đối, nó vô dụng.

"Được rồi, nhanh lên đi, chúng ta còn phải tới Penzance nữa." Harry hôn má Severus nói.

Severus nhìn lượng dược, chỉ uống một nửa rồi đưa trả nửa còn lại cho Harry: "Tôi không cần quá nhiều, có lẽ lát nữa em còn cần phải dùng."

Harry gật gật đầu, không từ chối ý tốt của bạn đời mà cất đi.

Sau đó Severus bắt đầu chờ độc dược có hiệu quả. Trong lúc đó, y vẫn nắm tay Harry. Một cảm giác kỳ lạ nảy lên, Severus như thấy may mắn rót đầy mình.

"Có vạc không?" Đôi mắt đen của Severus cực sáng.

"Có." Harry lập tức thu xếp, biến hòn đá thành một bàn nhỏ, sau đó lấy ra một cái vạc cỡ nhỏ từ trong túi áo choàng.

Sau đó Severus lại đọc mấy loại dược liệu thông thường, may mà Harry luôn để trong tủ dược bên người.

Vì thế Severus bắt đầu chế tác, Harry biết đó là dược đặc hiệu, là bí mật mà gia tộc Prince khắc vào trong huyết mạch. Quả nhiên cuối cùng Severus rạch một vết nhỏ ở cổ tay, nhỏ máu vào. Harry vừa xoa dược chữa thương cho y, vừa nhìn y hoàn thành vòng quấy cuối cùng. Sau đó họ chờ dược nguội lại.

Severus nhìn miệng vết thương đã khép lại, nghĩ nghĩ hỏi: "Hiệu quả không tồi, do Apo làm sao?"

Harry gật đầu nói: "Ừ, em chỉ còn nửa bình. Nếu anh thích thì ám chỉ thằng bé một chút, thằng bé sẽ làm thêm một ít đưa anh. Đúng rồi, chắc phản ứng hôm nay của em đã làm thằng bé và Al sợ, lúc về phải giải thích nữa."

"Em đó, vẫn như vậy." Severus cảm thán.

...

Sau khi dược nguội, Severus đổ cả vạc dược lên một tảng đá, một thay đổi thần kỳ xuất hiện. Hòn đá chợt chìm xuống, rồi ở chỗ ban đầu chậm rãi dựng lên một cánh cửa sắt màu đen, giữa nó là một gia huy hình giọt nước, trên có khắc một dây thường xuân và một cái vạc đội vương miện.

Severus nhìn gia huy đó, kéo Harry vào.

Bước vào biệt thự Prince đã đóng hồi lâu, vì có người mới về nên như có sức sống, dù người nọ cũng không phải là thuần chủng vẫn chợt toả sáng - một luồng sáng màu bạc mở rộng từ trận pháp trung tâm biệt thự như gợn sóng, sau đó dần trở thành một vòng bảo vệ bạc trong suốt bao bọc toàn bộ biệt thự.

Severus không ngờ một biệt thự bị khoá lại nhiều năm, không ai thừa kế lại thế này - tất cả đều nguyên vẹn, hơn nữa vô cùng sạch sẽ, không hề rách nát hoang phế.

"Bụp", một con gia tinh quấn khăn có thêu gia huy Prince xuất hiện trước mặt Severus và Harry. Đôi mắt lớn đánh giá từ trên xuống, dường như đang quan sát rốt cuộc trong hai người ai là chủ nhân của nó. Một lát sau, nó nhận ra, một tay ôm ngực, không thét chói tai - tốt lắm, Severus vô cùng hài lòng vì gia tinh này không thét lên hay như đập đầu vào tường.

"Linlin chào đón chủ nhân và ngài Potter..." Gia tinh cúi người thật sâu, đến mức vành tai to chạm xuống đất, "Rốt cuộc... Linlin đã đợi được chủ nhân mới! Chủ nhân và ngài Potter có thể theo Linlin tới hành lang bức ảnh, ông chủ muốn gặp người."

Đi sau Linlin về phía nhà lớn, nhìn các loại dược sinh trưởng trong sân, Severus lại có một cảm giác tự hào tận đáy lòng. Trên thực tế, dù khi còn đi học y cũng đã từng tự hào vì mình có một nửa dòng máu Prince, nhưng từ nhỏ y đã không tin tưởng lắm vào gia tộc - bởi vì mẹ mình Eileen Prince Snape cũng không phải quá xuất sắc. Severus chỉ biết tới dòng họ này thông qua ít ghi chép rải rác trong "Sinh mà cao quý - các phù thuỷ quý tộc" mà cũng không quá hiểu biết, vào năm thứ năm y cũng từng được Slughorn nhắc nhở viết thư cho ông ngoại, nhưng lại bị từ chối bởi dòng máu không thuần chủng. Đúng vậy, cảm giác tự hào này chưa từng chân thật như thế, thật giống như nó chợt đi thẳng vào xương máu của y vậy.

- Hết chương 121 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com