ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 115: Hậu quả - "Hôn lễ trong mơ".

chuhe7720

Với những người khác, Goá Phụ tới có nghĩa nửa cuối buổi đấu giá có thể sẽ càng thêm cạnh tranh. Nhưng đồ bình thường Goá Phụ cũng không có hứng thú, khiến mọi người vẫn cảm thấy hy vọng.

"Ba, sao ba lại về sớm vậy ạ?" Trên bục đang bán đấu giá một viên ngọc bích có độ tinh khiết rất cao, Apollo khẽ hỏi.

"Hừ, nếu ba không trở lại thì sẽ không biết hai đứa nghịch ngợm thế này." Harry hừ lạnh, "Không phải đã nói hai đứa không được lên đài quyết đấu sao? Nếu có sự cố gì xem ba và cha các con có phạt không."

"Ba~" Artemis khẽ lay tay Harry, làm nũng, "Ba à~"

"Được rồi, hai đứa không cần làm nũng, hôm nay coi như hai đứa may mắn, Dược thuần tây còn chưa làm xong, vốn cũng muốn để hai đứa tiêu hao bớt pháp lực. Đúng rồi, người vừa nãy rất lạ, Prujeff, lúc nào lại có một người mạo hiểm mới lên cấp S vậy?" Harry cũng thấy kỳ lạ, nếu có gì đó xất hiện thì công hội sẽ chuẩn bị cho anh, nếu bình thường thì khoảng 850 triệu Galleons là được rồi mới đúng, giá này có thể khiến công hội vừa lòng. Vì thế anh hỏi người liên lạc của mình, thông tin về nội bộ công hội, cấp SSS thì không cần mình phải đi lật "Tin tức người mạo hiểm" phát hành mỗi kỳ nữa, mà cần cái gì thì hỏi người liên lạc của mình, mà được bao nhiêu tin tức quyết định bởi địa vị của người liên lạc trong công hội và quan hệ giữa mình và ông ấy.

Prujeff là nhân vật có tiếng trong trưởng lão công hội mạo hiểm, đứng hàng phó chủ tịch hội trưởng lão, tin tức có được đương nhiên không phải ai cũng so bì nổi. Năm đó Prujeff chỉ tò mò người mạo hiểm có thể khiến Simbo giới thiệu gia nhập mà đã lên cấp SS chỉ trong một thời gian ngắn, nên lúc tuyển người liên lạc cũng đi cùng vài người trẻ tuổi xem Goá Phụ thế nào. Nhưng không ngờ liếc mắt đã cực kỳ thích Goá Phụ lạnh nhạt, mà Goá Phụ cũng cố tình từ bỏ những người liên lạc trẻ tuổi mà chọn Prujeff lớn tuổi, khiến bao nhiêu người kinh ngạc. Nhưng sau vài lần tiếp xúc, ông cũng không thể không tin tưởng vào thiên phú của người trẻ tuổi này, nên cũng cam chịu thân phận người liên lạc.

"Biệt hiệu của người này là Chó Chín Tai, lên cấp S vào giữa tháng 11, nhưng trước mắt uỷ ban trọng tài đang điều tra, chắc sẽ là án tử đầu tiên cậu nhận được sau khi làm thẩm phán." Prujeff nói, vài người mạo hiểm cấp SSS ngồi sau đều ngẩn người.

"Liên luỵ tới cái gì? Rất nghiêm trọng sao?" Harry hỏi.

"Mua vật phẩm thăng cấp, vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, công hội cho phép mua bán vật phẩm thường nhưng luôn ngăn chặn mua bán vật phẩm thăng cấp, cậu nên biết vấn đề mấu chốt trong đó." Prujeff nói.

"Người bán là ai?" Harry thản nhiên hỏi.

"Trước mắt tra được là Tà Khí, nhưng chúng ta đều biết năng lực của cậu ta, nên bên trong nghi ngờ người Tro Tàn Linh Thứu có tham gia giao dịch." Prujeff nói, "Công hội muốn tra rõ vấn đề này, chặt đứt từ phần ngọn. Còn Chó Chín Tai thì tuỳ tâm trạng của cậu. Với những người bé nhỏ kiểu này đều do người mạo hiểm cao nhất quyết định vận mệnh."

"Tạm thời tôi không muốn ra tay, nhưng không chừng ngày nào đó sẽ thực hiện, để cậu ta thể nghiệm cuộc sống mạo hiểm của cấp S một thời gian đi." Harry cong khoé môi, "Tôi nghĩ Yêu Cơ có thể suy xét thu làm tình nhân chăng?"

"Được đó, được đó, chơi rồi hãy nói." Mộng Ảo Yêu Cơ không từ chối ai cả.

"Nhưng đừng quá, cẩn thận mất lòng." Kim Sắc nhắc nhở.

"Nói thật Kim Sắc à, nếu tên kia có thể khiến Yêu Cơ của chúng ta mất lòng thì tôi cũng không ngại cho cậu ta một đặc quyền đâu." Harry quay đầu, mỉm cười nói với bạn, "Tôi chân thành hy vọng chị và Dạ Thần đều có thể tìm được người chung chăn gối."

"Haha, Goá Phụ, chị đây không giống các cậu, nhưng nói sau đi." Mộng Ảo Yêu Cơ nói.

Harry thở dài trong lòng, không nói thêm gì nữa, vì cần phải tôn trọng thói quen của bạn bè. Anh dời mắt qua chỗ ngồi thấy người chồng thuộc về mình, tình yêu của anh và y chưa bao giờ là mật ngọt trong hoa, không phải ấm áp ngọt ngào trong thiên đường, không phải những giọt nước mắt nhẹ như bông, lại càng không phải ràng buộc cưỡng ép. Tình yêu giữa họ được thành lập trên tiếng nói chung, trước kia là chiến tranh, sinh tồn, tình báo, giờ thì nhiều hơn - âm nhạc, độc dược, thần chú, cuộc sống... Anh nhận ra trong hai ngày nay sau khi trở về, mỗi lúc cạnh Sev họ luôn có thể tìm được đề tài chung, cảm giác này thật quá hoàn mỹ.

Nhìn thoáng qua, anh lại thu hồi ánh mắt, anh nhớ sinh nhật của Sev vào tuần đầu tháng một, có lẽ sẽ mua được món quà nào đó khiến Sev vui vẻ trong buổi đấu giá này chăng, nếu không có thì nghĩ cách vậy. Buổi đấu giá tiến vào nửa sau, vật phẩm bán đấu giá không phải được giới thiệu bằng hình thức đơn giản bởi người chủ trì nữa, mà mỗi một vật phẩm đều được nhân viên đẩy ra, để mọi người đánh giá. Các sủng vật quý giá, vật phẩm luyện kim hiếm có khiến người mạo hiểm cấp A cảm thấy mới lạ, cũng khiến những người khác cảm thấy cuộc sống của người mạo hiểm cấp cao thật xa hoa.

"Vật phẩm tiếp theo là một nhạc khí vô cùng thần kỳ, nó có thể thông qua âm nhạc để chữa khỏi vết thương. Nhạc khí này do trưởng lão công hội Alexander Low làm ra." Nói xong đã có nhân viên đẩy ra một thứ được phủ vải trắng, Beirut đến cạnh, kéo vải xuống, hiện ra trước mắt là một chiếc đàn hoàn hảo, "Về đặc điểm thần kỳ, tôi nghĩ tôi cần một người giúp đỡ. Ở đây có không ít người không chỉ có thiên phú về mặt chiến đấu mà còn ở cả nghệ thuật, có ai bằng lòng đi lên biểu hiện phong thái khác của mình không?"

Harry không ngờ công hội lại có sắp xếp này, nhưng anh và Alexander Low cũng coi là bạn bè, nên anh cũng hy vọng tác phẩm của ông ấy có thể bán được giá cao.

"Đương nhiên là Aquarius, cậu ấy đàn rất cảm động." Một người mạo hiểm cấp S lập tức đề cử.

"Quân Sư nhà tôi cũng được á." Một nữ mạo hiểm cấp S ngồi trong đoàn mạo hiểm Quân Hồn cũng nói.

"Không phải Linh Thứu cũng biết sao?" Một người bên Tro Tàn Linh Thứu lên tiếng.

"Các cậu tính là gì chứ, hội trưởng Kim Sắc chúng tôi diễn tấu mới là tốt nhất." Một thành viên đoàn mạo hiểm Color ngồi hàng thứ ba kêu lên.

"Lục Sắc, im ngay!" Kim Sắc quay đầu khiển trách.

"Đội trưởng, tôi cũng đâu nói sai..." Lục Sắc ấm ức.

"Ếch ngồi đáy giếng, không kiến thức. Nếu nói tấu nhạc giỏi nhất trong chúng ta phải là Goá Phụ, tôi vẫn còn nhớ như in khúc "Dạ Oanh" trên đài Phượng Hoàng của cậu ấy khiến Phượng Hoàng thức tỉnh năm đó, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ may mắn được nghe lần nữa." Kim Sắc nói.

Harry bất đắc dĩ, anh nhìn Beirut trên bục cũng đang nhìn mình liền biết công hội đang suy tính gì, vì thế khoát tay nói: "Beirut à, đã non nửa năm tôi không chạm tay vào đàn rồi, ông muốn nhìn tôi bị xấu mặt hả?"

"Goá Phụ, trên thực tế là ý của Alexander, ông ấy hy vọng người đầu tiên thử đàn là cậu." Simbo nhìn anh không từ chối thì biết anh không bài xích, nên đùa giỡn nói ra "chủ mưu".

"Được rồi, tôi phối hợp, vì để chiếc đàn này được bán với một cái giá tốt. Nhưng nói với Alexander, lần sau tôi tới Tây Ban Nha ông ấy phải tiếp đón nồng nhiệt nhé." Harry đứng dậy, cởi chiếc áo choàng có chút trói buộc, lộ ra áo sơ mi màu đen bên trong, vừa đi lên vừa nói.

"Đương nhiên rồi, tôi và Simbo làm chứng." Prujeff cười nói.

"Ừ." Harry dùng thần chú không tiếng động không đũa phép biến ra một chiếc ghế dựa, sau đó ngồi xuống thử hai âm, "Xem ra Alexander đã điều chỉnh tốt rồi. Nói đi, muốn tôi phối hợp thế nào?"

"Chỉ là đàn một bài nhạc, bài nào cũng được, còn lại thì để tôi." Beirut nói.

Harry gật đầu hỏi: "Tôi tuỳ tiện đàn một đoạn, chắc chỉ vài phút, có thể không?"

"Được." Beirut nói biến ra một con dao nhỏ, cắt lên bàn tay mình một vết, khiến không ít học trò sợ hãi, "Ôi bọn trẻ đừng vậy, cái này không tính là gì, nếu không mời các trò ra ngoài nha."

Harry mỉm cười với mọi người rồi chờ yên lặng. Một ngón tay thon dài bắt đầu nhẹ nhàng gảy trên huyền cầm, đàn ngân lên giai điệu "Hôn lễ trong mơ" khiến tất cả ngơ ngẩn. Âm nhạc vang lên, mọi người như nhìn thấy được một người đàn ông xa quê, một đống lửa trại bốc lên, kéo dài, lượn lờ...

Nhìn xa xa, anh nhớ lại quá khứ -

11 tuổi gặp nhau ở trường học pháp thuật, từng chút từng chút, anh với y vừa yêu vừa hận...

Hận thù, chết chóc, hiểu nhau, yêu nhau, chiến tranh, sinh ly, hôn lễ, tử biệt...

Y chết, nên anh đi tha hương.

11 năm tháng, anh vẫn mâu thuẫn, vừa muốn quên đi nỗi đau chiến tranh trong quá khứ, lại không muốn quên sự ngọt ngào y dành cho mình. Vì thế nỗi nhớ nhung không ngừng lên men như bột mì, theo thời gian anh phát hiện mình càng thương y. Trong suốt 11 năm, không có lúc nào anh không nghĩ tới y, không lúc nào không yêu y...

Nỗi nhớ khắc sâu vào xương cốt truyền tải qua âm nhạc, giai điệu mĩ lệ khiến người rung động, không ít người mạo hiểm đều mang theo đồng tình, dù người không hiểu âm nhạc cũng cảm động theo. Harry xen kẽ lòng mình và quá khứ vào âm nhạc.

Severus nhìn Harry đang nhắm mắt đàn, y hiểu Harry đã rót bao nhiêu tình cảm vào đoạ nhạc này - Mỗi lần cậu ấy mơ về hôn lễ kia, cảnh tượng y cố chấp hứa hẹn cho cậu ấy hạnh phúc, đây là giấc mộng tốt đẹp duy nhất của cậu ấy suốt 11 năm qua.

... Dù chỉ là ảo mộng, y cũng muốn nâng niu và bảo vệ.

Bản nhạc kết thúc, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ. Trừ những người từng nghe thì ai cũng không ngờ Harry có thể đàn hay như thế, ngồi bên đàn anh không hề nóng giận, dường như không quan tâm đến khói lửa thế gian. Harry là người mạo hiểm giỏi nhất toàn thế giới, đồng thời nghiên cứu về mặt độc dược, luyện kim thuật, bùa chú của anh cũng gần như cực hạn, một người như thế lại đàn giỏi? Trước khi chính thức được nghe được thấy, chỉ sợ nói ra cũng không ai tin.

Vợ chồng Zabini và Draco cũng khó nén vẻ kinh ngạc, người đàn ông lịch thiệp đánh đàn trên bục đã không còn là "Cậu bé vàng" Gryffindor mà họ quen thuộc nữa... Rốt cuộc là nỗi đau và nhớ nhung đã tôi luyện cậu ấy thành một Gryffindor có tiềm chất Slytherin không hề mất đi vẻ thong dong, họ đều cảm giác quá khiếp sợ. Mà với những phù thuỷ nước Anh còn chưa biết Jerromy chính là Harry thì đều cảm nhận vị phù thuỷ hắc ám này gần như đảo lộn hoàn toàn hình tượng phù thuỷ hắc ám của đa số người, họ không biết làm gì nữa.

Với các học trò, phần lớn Hufflepuff vỏn vẹn chỉ biết âm nhạc ở trình độ "hay" hay không "hay", giai điệu "Hôn lễ trong mơ" vốn đã vô cùng rung động, "Hôn lễ trong mơ" của Harry lại gia tăng cảm xúc của mình, nên họ không khỏi thích người đàn đoạn nhạc dễ nghe này; Ravenclaw thì tốt hơn một chút, họ cũng có năng lực đánh giá âm nhạc, đương nhiên hiểu thiên phú âm nhạc của Harry, họ nảy sinh sùng bái; mà các Gryffindor đều cảm thấy khó mà tin được, trong mắt họ, thế giới mạo hiểm chắc hẳn chỉ toàn đánh đánh giết giết, đều tràn ngập can đảm và máu tanh chứ không phải lịch thiệp giả dối. Trong mắt những Gryffindor bây giờ, lịch thiệp chính là dối trá, làm họ khinh thường.

Mà các bậc thầy độc dược có mặt ở đây cũng khiếp sợ bởi thiên phú âm nhạc của đại bậc thầy thứ bảy của mình, mỗi lần Harry tới Hiệp hội Độc dược chỉ ở lại trong thời gian ngắn, dù là hội trưởng Olinsu thân anh nhất cũng không biết Harry còn có ngón nghề này.

Khi Harry đứng dậy cúi đầu chào mọi người thì một tràng pháo tay vang lên khiến trần nhà sắp bay đi. Không chỉ vì bản nhạc, còn vì miệng vết thương trên tay Beirut cũng đã khép lại, không có vết sẹo nào.

"Ôi Severus, Jerromy còn biết cái này nha, ôi thật cảm động quá, bản nhạc này có tên là gì? Thầy biết chứ?" Trong tiếng vỗ tay giáo sư McGonagall hỏi Severus.

"Tôi cũng không biết, nhưng đây là bản nhạc rất đẹp." Severus nói, trong lòng tràn đầy cảm động.

"Thưa thầy, đây là khúc 'Hôn lễ trong mơ', do Muggle viết." Hermione cảm thấy mình cần để Severus hiểu được ý của Harry, cô đã phạm sai lầm một lần rồi.

Severus im lặng, đôi mắt đen huyền nhìn về bóng dáng chỉ cách mình vài vị trí, bạn đời của y...

"Goá Phụ thật đúng là mẫu mực trong giới mạo hiểm, gần như không có gì làm khó được cậu. Ôi Goá Phụ, nói đi, đàn thế nào?" Beirut hỏi.

"Cũng không tệ lắm, âm sắc rất tốt, nếu không phải tôi đã có một chiếc đàn thì chắc tôi sẽ đọ giá đó." Harry cười bước xuống, một lần nữa phủ thêm áo choàng, sau đó ngồi ở giữa đôi song sinh.

"Ôi sao có thể so sánh chứ, theo tôi được biết đàn của cậu là do trưởng lão Mermaid Hải tộc tặng cậu, tên là kho báu biển cả. Tôi nghe nói cây đàn kia còn có thể coi như một vũ khí nữa." Beirut nói ra một tin tức mà đa số người mạo hiểm ngoài cấp SS đều biết.

Harry cười không nói, nhìn những người khác đọ giá, cuối cùng chiếc đàn được Quân Sư bên Quân Hồn giành được với giá cao 3520 triệu điểm cống hiến. Tiếp theo là vài vật phẩm pháp thuật, mỗi thứ đều được bán với giá trên 1000 triệu Galleons. Điều này khiến rất nhiều người mở to mắt, cuộc sống mạo hiểm ngợp trong vàng son, thậm chí trong hội đấu giá còn có cả Veela, khiến không ít người ngoài cũng khó chấp nhận, nhưng đây chính là quy tắc bên trong giới mạo hiểm cấp cao.

- Hết chương 115 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info