ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 108: Hợp tác.

chuhe7720

Cùng người mình thích làm chuyện mình thích là một chuyện rất hạnh phúc.

Severus và Harry ở trong phòng thí nghiệm điều chế dịch chiết xuất, thi thoảng hai người sẽ thảo luận vài chỗ khác biệt giữa cách làm truyền thống và kinh nghiệm của mình. Trong lúc đó hai người sẽ tìm ra một số điểm giống nhau, tuy cũng không quá tương tự. Dù sao mỗi bậc thầy độc dược đều có kinh nghiệm riêng, như Harry gần như dựa vào sách vở mà trở thành nhân vật đại bậc thầy trong giới độc dược, hơn nữa anh còn là học trò của Severus, căn bản của anh đều do Severus dạy dỗ, dù khi học tập anh cũng không nghiêm túc nhưng vẫn có ấn tượng. Ấn tượng này cũng tự nhiên trở thành ràng buộc khiến hai người có lý giải giống nhau về độc dược.

"Ừm, thời gian trôi nhanh thật, em nên chuẩn bị đi uống trà chiều thôi." Harry và Severus hoàn thành hai loại dịch chiết xuất, Harry nhìn thời gian rồi nói.

"Giờ mới 2 rưỡi, bình thường Minerva bắt đầu uống trà chiều vào lúc 3 giờ." Severus hơi khó chịu vì Harry phải đi nhanh như vậy, y rất vui vì có thể cùng Harry thảo luận sâu về độc dược. Giống với rất nhiều bậc thầy khác, bên người có một người có cùng tiếng nói cũng có thể nảy ra ý tưởng chuyên môn thì đương nhiên muốn tâm sự nhiều hơn, làm sao có thể cho chạy chứ? Đó cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều bậc thầy độc dược đều thích lựa chọn học đồ của mình làm bạn đời, họ không thiếu danh lợi, sau khi vật chất được sung túc thì tinh thần cũng trống rỗng, nhưng dù là học đồ có đôi khi cũng có giới hạn, nên hàng năm hội nghị cấp bậc thầy của Hiệp hội Độc dược mới đông như thế. Cũng không phải ai cũng may mắn giống hội trưởng Olison và Severus, trong nhà có một bậc thầy độc dược ngang cấp vậy.

"Em phải đi làm chút điểm tâm mang theo, đi uống trà chiều không nên đi tay trắng đúng không?" Harry cười tiến lên, hôn hôn khoé miệng đang nhếch lên của Severus, an ủi y một chút, "Ôi Sev, chồng à, anh muốn ăn gì? Em làm thêm một phần, chờ khi anh làm xong thì anh có thể bảo gia tinh đưa cho anh?"

"Được rồi," Người đàn ông được an ủi cho đi, "Vậy bánh ngọt Madeleine? Em biết khẩu vị mà."

"Ừm." Harry nhớ kỹ.

Nhìn bóng lưng Harry, Severus mỉm cười, sau đó bận rộn, y cố gắng xử lý dược liệu nhanh nhất có thể, dược liệu của Dược thuần tây khoảng 29 loại, có thể nói là một loại dược rất khó chế tác, hơn nữa nó yêu cầu dược liệu rất cao, có thể nói thực sự khảo nghiệm bậc thầy độc dược. Nhưng vì bọn trẻ mà Harry vẫn chế tác mỗi lần.

Severus bỏ dược liệu vào vạc tiến hành tinh luyện, ngồi trong làn sương, sự cảm động dâng lên trong lòng. Y yêu Harry, đúng vậy, y thương em ấy, vì Harry cho y một gia đình, một gia đình đầy đủ. Gia đình, đó là sự ấm áp và chỗ dựa mình đã hy vọng hồi còn bé; gia đình là điều y không dám nghĩ tới; gia đình chưa bao giờ là thứ mà lão dơi già đầy dầu tối đen ích kỷ lạnh lùng có thể đạt được. Nhưng lại có một thằng nhóc mắt xanh nâng nó tới mặt y, để y có thể có một gia đình. Y có thể không thương em ấy sao? Y có thể chịu đựng không yêu em ấy sao? Đáp án đã quá rõ ràng.

"Sev, em đi ra ngoài. Nếu nửa tiếng sau em còn chưa về thì anh đi tìm em." Chừng 30 phút, Severus nghe tiếng Harry truyền tới từ ngoài phòng thực nghiệm, sau đó là tiếng lò sưởi lụp bụp.

Đúng vậy, "trở về", khoé miệng Severus... cong lên, từ này khiến y sung sướng.

...

Giáo sư McGonagall ngồi ở sô pha đơn tiếp khách trong phòng làm việc, thỉnh thoảng lại nhìn xem trong lò sưởi có học trò cưng của bà không và trấn an đôi vợ chồng đang khẩn trương. Mang trà lên uống một ngụm - chỉ mong Harry không vì vậy mà quay đầu bước đi.

"Hermione, Blaise, nếm thử trà của cô trước đi? Harry chắc cũng sắp tới, Severus biết thói quen của cô mà." Giáo sư McGonagall đề cử trà.

Hermione nhìn giáo sư McGonagall, đưa trà lên uống một ngụm, sau đó hỏi câu mà mình vẫn nghi vấn: "Giáo sư, có một việc con vẫn muốn hỏi cô..."

"Trò muốn hỏi cô đã biết chuyện của Harry và Severus từ khi nào đúng không?" Giáo sư McGonagall rất hiểu học trò của mình.

"Vâng." Hermione gật đầu.

"Trên thực tế, khi Harry bỏ trò và trò Weasley thì cô đã đoán được có người đứng sau trò ấy. Cô không cho rằng Severus là một Tử thần Thực tử, vì Dumbledore đã giao trường học cho thầy ấy. Cô đã là học trò của Dumbledore 7 năm và là đồng nghiệp nửa đời người, với cụ ấy thì ngoài người yêu bí mật và em trai ruột thịt không thân thiết kia, Hogwarts chính là quan trọng nhất. Cô tin cụ, đồng thời Severus cũng đã nhiều lần ngăn được hành động ra tay của đôi anh em Carrow với 'đám quỷ không biết tốt xấu' các trò." Giáo sư McGonagall cười cười, "Ngày đó ở đại sảnh cô cũng cảm giác được Severus đã nhẹ tay, nếu không cô không thể thắng được. Còn khi nào cô biết quan hệ của họ thì trên thực tế, vào năm sáu Severus luôn phạt cấm túc Harry thì cô đã có chút nghi ngờ. Sau đó khi trò nói cho cô, cô mới cảm thấy đó là điều đúng đắn."

"Nhưng cô không biết là..." Hermione vẫn hơi do dự.

"Không biết cái gì? Không tốt? Ôi Merlin ơi! Hai người họ đã trải qua quá nhiều, Merlin đều cho mỗi một người cái quyền tự do yêu đương mà." Giáo sư McGonagall ngắt lời Hermione.

"Không phải chuyện này, ý con là không thích hợp..." Giọng Hermione như muỗi kêu.

"Cô tin Severus, ít nhất thầy ấy sẽ không coi trọng cái danh Kẻ Được Chọn của Harry. Hơn nữa Slytherin luôn chung tình. Còn Harry, nhà Potter có gien đã yêu người nào thì luôn chỉ biết tới người đó. Huống chi Harry lại chỉ chọn một mình Severus trong thế giới rộng lớn này, điều đó khiến cô chấp nhận, hơn nữa ủng hộ." Giáo sư McGonagall lạnh lùng nói.

Đúng vậy, ở trong thế giới to lớn này cậu ấy chỉ chọn mình giáo sư Snape! Nhược thuỷ ba nghìn, chỉ chọn một bầu rượu - Hermione nhớ tới một câu ngạn ngữ về tình yêu của phương Đông khiến cô vô cùng cảm động. Cô hối hận vì sự bốc đồng của mình hồi đó.

Ngọn lửa trong lò sưởi dẫn theo một người đàn ông cầm một chiếc giỏ đồ ăn nho nhỏ, người này mặc áo đen, mái tóc dài đen được buộc gọn phía sau. Khoé miệng anh như mỉm cười, đôi mắt xanh biếc khiến anh trông rất cơ trí.

"Chào cô, giáo sư McGonagall." Harry chào hỏi, "Sev nói muốn ăn bánh Madeleine, nên con làm bánh này mang tới."

"Ôi Severus có lộc ăn thật đó." Giáo sư McGonagall nhìn bánh ngọt hình vỏ sò màu vàng trong giỏ.

"Nếm thử đi ạ." Harry cười cười, rồi nhìn về phía vợ chồng Zabini, "Giáo sư, cô có khách ạ?"

"Cô xin lỗi..." Giáo sư McGonagall nói.

"Không sao, giáo sư, con không ngại. Con cũng không phiền khi chia sẻ buổi trà chiều với anh chị Zabini đâu." Harry lễ phép mỉm cười.

"Harry..." Hermione cố nặn ra nụ cười.

"Không, là anh Asaprhett. Cô Zabini, tôi còn chưa muốn mình bị anh Zabini nhìn chăm chú đâu." Harry khách khí đùa.

"Jerromy..." Nhìn Harry chỉ dùng một lời 'nói đùa' đơn giản đã bức Hermione tới góc tường thì không khỏi lắc đầu, Harry trưởng thành lên nhiều lắm, ngay cả Hermione lăn lộn nhiều năm trong giới chính trị cũng không phải đối thủ.

"Vâng?" Harry nhìn giáo sư McGonagall.

"Nghe nói con và Severus đang tiến hành kế thừa gia tộc?" Giáo sư McGonagall quan tâm hỏi, "Có rắc rối gì không?"

"A vâng, cảm ơn cô đã quan tâm, giáo sư." Harry biết giáo sư McGonagall hỏi chỉ vì thiện ý thôi, "Có Sev nên Cục Nội vụ Quý tộc cũng không dám làm khó."

Giáo sư gật đầu, rót một chén trà cho Harry.

Harry bưng tách hồng trà lên, nhấp một ngụm nói: "Giáo sư, con muốn xem hồ sơ về ba người kia, có thể không ạ?"

"Đương nhiên là được." Giáo sư McGonagall nói, "Nhưng bây giờ sao?"

"Nếu được ạ." Harry nói, "Con hy vọng có thể biết được tất cả tư liệu về họ."

"Ừ, vậy cô đi tìm." Giáo sư đứng dậy rời văn phòng, đi tìm hồ sơ.

Vì thế trong phòng chỉ còn lại Harry và vợ chồng Zabini, không khí chợt xấu hổ.

Harry thừa nhận mình cố ý để giáo sư McGonagall rời đi, anh có một số chuyện cần nói riêng với vợ chồng Zabini. Nhưng anh còn chưa nghĩ kỹ xem nên bắt đầu thế nào, vì thế anh vừa cau mày vừa bưng trà uống.

"Ừm Potter... cậu muốn nói gì?" Rốt cuộc Blaise Zabini thiếu kiên nhẫn đầu tiên.

Harry bỏ tách trà xuống, tư thế ngồi tự nhiên và không kém lịch sự, đôi con ngươi xanh biếc mang theo một ít trêu tức: "Từ trước tới nay Sev nói học trò Slytherin bình tĩnh nhất, xem ra đã có một ngoại lệ?"

Anh Zabini không khỏi biến sắc, khi nào Kẻ Được Chọn lại trở nên sắc bén thế này?

"Cậu... Nghe Draco nói, cậu kế thừa biệt thự Potter?" Hermione nói, "Tớ nghĩ cậu không thích điều đó..."

"Ôi cô Zabini à, là nguyên nhân nào khiến cô nghĩ sai như vậy? Không ai lại từ bỏ một món tài sản khá khả quan đâu nhỉ?" Giọng Harry hiền lành nhưng dù là ai cũng nghe ra sự hờ hững trong đó.

"Được rồi, vậy vì sao cậu lại dùng cách này để gặp tớ? Sao hôm qua lại không gặp tớ?" Hermione ôm một hy vọng.

"Cô Zabini, xem ra cô đã có chứng dễ quên rồi, nhưng tôi có thể hiểu được, dù sao cô cũng là bộ trưởng bộn bề công việc mà. Tôi nghĩ ngày hôm qua là tụ tập giữa bạn bè, hơn nữa Sev đã nói rất rõ ràng rồi." Con ngươi xanh biếc của Harry lộ ra vẻ sắc nhọn.

Hermione ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, cô chợt hiểu ra, "Obliviate" năm đó đã khiến Harry gạt sạch tình cảm, kể cả sau này bằng lòng cho cô giải thích cũng chỉ là một việc trút cảm xúc mà thôi. Nhưng cô vẫn còn tự cho là đúng, cho rằng mình nên có tình bạn kia mà không gắng sức đi cứu vãn - Obliviate, Obliviate... hahaha, đến cùng thì tự làm tự chịu mà thôi.

Cậu ấy không muốn gặp cô với tư cách bạn bè - đây chính là lựa chọn của cậu ấy.

"Vậy Potter, hôm nay cậu có ý gì." Anh Zabini hỏi.

"Tôi tới đây, nhờ giáo sư McGonagall hẹn hai người chỉ vì một ích lợi chung to lớn mà thôi." Harry nói, "Giới pháp thuật nước Anh trải qua hai trận chiến đã không chịu nổi nữa, hiện tại phồn vinh mới là quan trọng nhất, tôi tin chúng ta đều nghĩ vậy. Căn cứ điều này, tôi nghĩ giữa chúng ta có thể phát triển một mối quan hệ mới."

"Chúng tôi hiểu." Hermione và Blaise liếc nhau, sau đó gật đầu.

"Vậy, hợp tác vui vẻ." Harry nở nụ cười thân thiết.

- Hết chương 108 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info