ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 104: Khai trừ Thần Khúc.

chuhe7720

Cất bước người cha và người cậu lo lắng cho con trai và cháu ngoại của mình, Harry và Severus đều không đi theo, dù sao hai người cảm thấy có nhiều bậc thầy độc dược ở đó như vậy thật sự là không cần tới họ. Tính tình Severus vốn lạnh nhạt, y không thích nơi có nhiều người, nếu Draco thật sự cần thì sẽ thông báo cho y, đến lúc đó tới là được. Mà Harry vốn muốn đi xem, nhưng nhớ ra con gái cưng của mình đang bị phạt chép sách, dù thế nào cũng phải đi quan tâm một chút rồi nói sau. Ba người bạn không bớt lo của mình đã ở hầm, mình cũng phải đi xem mới được. Huống chi anh còn muốn giới thiệu Severus cho họ mà.

"Sev, cùng em tới hầm chút được không?" Harry dùng đôi mắt xanh nhìn bạn đời, chậm rãi đi gần tới, tất cả các tế bào trên người anh đều đang kêu gào: mình phải cách bạn đời gần hơn, gần hơn nữa...

Hiển nhiên Severus cũng có cảm giác như Harry, khi Harry tới gần, y đã kéo người vào lòng: "Không nói cho tôi về bạn của em sao? Có vẻ họ rất thích hợp với em."

"Ôi Sev à, người thích hợp với em nhất là anh, mà không phải họ." Harry nắm tay Severus, "Nhưng họ rất quan tâm tới em. Em quen Baikal sớm nhất, anh ta có hơi ham chơi, em quen anh ta đã 9 năm; Longman là được Baikal giới thiệu, anh ta rất nghiêm túc tỉ mỉ, điển hình của người Đức; tính của Sharp thì hiền hoà, có rất nhiều kiến thức về mặt thảo dược, đôi khi em gặp thực vật không biết tên em sẽ gửi hàng mẫu hỏi anh ta."

"Tôi nhận thấy họ là người bạn không tồi. Trên thực tế hơn 10 năm trước tôi đã nghe về họ, nhưng vẫn không có duyên gặp mặt, thật là đáng tiếc." Severus nhẹ nhàng nói, giọng điệu thản nhiên.

Năm đó Severus cũng là nhân tài kiệt xuất trong giới học thuật, đáng tiếc vì tham gia Tử thần Thực tử của Voldemort, sau lại vì Lily Evans mà trở thành gián điệp hai mang... Có thể nói chiến tranh biến một người học giả tài hoa trở thành một chiến sĩ thực thụ, một gián điệp hai mang chịu nhục. Có thể nói với giới học thuật, thậm chí với bản thân Severus thì đều là một tiếc nuối.

Harry nghe y nói, trong lòng không biết thế nào, thương y trả giá, hận chiến tranh vô tình. Ôm người vào ngực, nước mắt lại tràn ra.

"Sev, Sev... em... em... ôi..." Harry muốn nói "Em xin lỗi", nhưng y không thể nào nói ra miệng, vì chiến tranh năm đó anh không nắm quyền quyết định, mà anh biết Severus cũng không thích từ kia.

"Đừng khóc, không sao cả." Sao Severus lại không biết Harry đau lòng chứ, bạn đời của y thật là... "Hiện tại không phải cũng vậy sao?" y nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của Harry.

"Ừ, em yêu anh..." Harry dịu dàng nói như một cục đá nhỏ, rơi vào hồ nước trái tim Severus, nổi lên một gợn sóng xinh đẹp.

Severus an ủi Harry, lúc sau hai người nắm tay ra khỏi phòng, đang muốn tới phòng sinh hoạt chung Slytherin, nhưng vừa mới ra cửa đã thấy được một Thần Hộ mệnh chim sơn ca nhỏ bé.

"Cha đỡ đầu, Jerromy, mau tới cứu Scor của con, xin hai người." Thần Hộ mệnh vang lên tiếng yếu ớt của Draco.

Severus và Harry liếc nhau đều thấy đối phương đang nghi hoặc, hai người đều gặp Scorpio, họ cảm thấy tuần hoàn pháp lực của Scorpio rất bình thường, nên nếu bạo động pháp lực chỉ cần một bình Dược ổn định pháp lực là được. Nơi đó Pomfrey thường có độc dược, dù chẳng may hết thì những bậc thầy độc dược cũng phải có 1 2 chai chứ, vì theo Harry và Severus biết trong những bậc thầy độc dược này không ít người có phù thuỷ nhỏ, mà phần lớn họ đều là những người cha, những người ông tốt nên chắc chắn sẽ mang theo loại dược bình thường này - đó cũng là lý do vì sao trước đó Harry và Severus đều không lo lắng.

Hai người lập tức biết chỉ sợ không phải chuyện đơn giản, nên lập tức đi tới con đường tắt gần nhất tới bệnh thất.

Bệnh thất ở tầng một, không xa hầm lắm. Hai người đi theo con đường tắt tới một bức hoạ cách cửa vào bệnh thất không xa. Đi ra lối đi, hai người chợt nghe tiếng cãi nhau trong bệnh thất. Cả hai đều nhăn mày, nhất là Harry, anh nghe được một giọng nói quen thuộc nói ra vài từ khó nghe, còn có cả tiếng đánh nhau.

"Ôi Sev, sao đến mức này? Em nghĩ nhiều năm vậy rồi họ cũng đã trưởng thành." Harry cười khổ, "Xem ra vẫn không thay đổi..."

"Có lẽ là... di truyền theo gia tộc?" Severus nghe có người can ngăn.

"Haha, cũng đúng năm đó ở tiệm Flourish & Blotts ngài Malfoy cũng từng đánh nhau với bác Weasley." Harry nghe tiếng hét phẫn nộ của bà Pomfrey, "Éc éc... Pomfrey nổi giận. Sev à, anh nên lên sân khấu cứu người."

Vì thế hai người một trước một sau ra ngoài, Severus vẫn khí thế như cũ. Harry đi ở cạnh y, cố ý thoáng nhường nửa bước.

"Aicha, anh Malfoy, anh Weasley, nếu hai anh cần khoe cơ thể thì hiển nhiên chỗ này quá nhỏ." Severus vẫn mang theo giọng châm chọc khiến Harry nhịn không được mỉm cười, "Tôi nghĩ hai anh có thể đến sân quyết đấu còn chưa dỡ bỏ ở đại sảnh Hogwarts để người khác ngước nhìn, Hogwarts sẽ mở một sòng cá cược để hai anh triển lãm cho đã..."

"Ôi Severus à, nói vậy thầy sẽ đặt cho bên nào?" Harry vui sướng khi người gặp hoạ nói.

Severus trừng Harry lắm miệng một cái, Harry lập tức làm hành động khoá miệng. Động tác có vẻ buồn cười khiến các vị giáo sư cũ đều cười cười, cũng khiến vài bậc thầy độc dược và người mạo hiểm tròn mắt.

"Ôi trò đã trở lại, ôi thật tốt quá..." Pomfrey cười lên tiếng, tiến lên ôm Harry.

"Pomfrey, rất vui khi gặp lại bà, 12 năm nay bà vẫn khoẻ chứ?" Harry kính trọng vị y tá trước mặt, anh cười chân thành với bà, cũng nhẹ nhàng nói với Pomfrey, "Trước kia mỗi năm đều làm phiền bà, giờ Apo và Al cũng vậy, nghe chúng nói bà đã giúp chúng rất nhiều."

"Đó là việc nên làm, Severus không dễ thân đúng không? Đừng dùng kính ngữ với ta, gọi ta là 'Poppy' là được." Pomfrey cười nói.

"Ôi đương nhiên rồi Poppy, cũng xin gọi con là 'Jerromy'." Harry cười cười.

"Ta càng hy vọng gọi tên trước kia của trò." Pomfrey nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Harry.

"Chỉ là tạm thời thôi Poppy." Harry nhếch khoé miệng, vẻ mặt này khiến rất nhiều người rùng mình.

"Được rồi Poppy." Severus khẽ kéo tay Harry khỏi tay Pomfrey, đưa cho quý bà một ánh mắt cảnh cáo, "Tôi nghĩ anh Malfoy nên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, đến mức anh ta phải nóng vội xin giúp đỡ từ chúng tôi, mình thì lại đánh nhau với một tên đần thiếu não."

Pomfrey liếc mắt xem thường vị đàn em có sức chiếm hữu quá cao, sau đó cười trộm với Harry - bà rất hài lòng, vì đàn em đáng thương của bà rốt cuộc đã có được một "vật báu" khiến y muốn độc chiếm.

"Ừm, tình huống bé Malfoy không tốt lắm... Severus, tôi đã dùng pháp thuật dừng lại tạm thời kiểm soát tình huống của nó." Pomfrey nói, đưa người vào phòng bệnh.

Đi vào Severus đã quăng vài thần chú kiểm tra qua, rồi nhíu mày hỏi: "Trước đó xảy ra chuyện gì?"

Harry cũng không trực tiếp dùng thần chú như Severus, mà cẩn thận chạm tay lên trán Scorpio, lại sờ sờ cổ tay thằng bé.

"Một thần chú tăng mạnh, ném ra khi bạo động pháp lực, khiến trung tâm và linh hồn hỗn loạn. Là ai làm?! Ra tay với một đứa trẻ, cũng quá không có tính người rồi!" Harry nhìn qua người mạo hiểm, con ngươi bình tĩnh có thoáng ánh lửa hừng hực.

Những người khác đều sửng sốt, Jerromy chỉ vừa sờ cơ thể đứa trẻ đã cho ra phán đoán chính xác như thế - thật là đáng sợ. Nhưng điều này cũng chứng minh Jerromy rất quen thuộc với việc bạo động trung tâm của bọn trẻ, nghĩ lại nguyên nhân, tất cả mọi người khâm phục người ba này. Severus thì đau lòng.

"Người nhà Tro Tàn." Amethyst rất vui xem trò cười của Tro Tàn.

"Ôi... Goá Phụ, không phải Tro Tàn, mà là Thần Khúc." Thấy Goá Phụ nhìn sang, Linh Thứu chỉ biết không thể giữ được người trẻ tuổi kia, nhưng so với quan hệ thân thiết với Goá Phụ thì một người mạo hiểm cấp A mới gia nhập là không đáng kể. Trong giới mạo hiểm, người trẻ tuổi lại có thiên phú đều có người mới mỗi nửa năm, họ chỉ cần cố gắng thì lên cấp A cũng chỉ là vấn đề thời gian. Huống chi cấp A muốn lên cấp S thì còn phải đi một con đường không ngắn, khi lên cấp S thì ý kiến của người mạo hiểm ngoài cấp SS cũng rất quan trọng. Không chỉ nói người mạo hiểm truyền kỳ Goá Phụ chỉ có một, mà trong cấp SS và cấp SSS anh ta cũng là người nhất hô bá ứng. Thậm chí không cần anh ta lên tiếng đã có người giúp anh ta xử lý rồi. Có thể nói kẻ bị anh ta ghét tuyệt đối sẽ cực kỳ thảm.

Linh Thứu và Tro Tàn cũng không phải ngốc, trước đó họ cũng thông báo cho Thần Khúc. Nhưng hiển nhiên thanh niên này không biết trời cao đất rộng, cho rằng mình có thể chọc vào Goá Phụ, mà vì sao Tro Tàn Linh Thứu lại có thể chỉ vì một tên trẻ tuổi đó mà đắc tội với "vua Atlantis" chứ?

"Hừ, mắt nhìn người của Tro Tàn không tốt, vậy Linh Thứu anh thì sao? Người mới của Tro Tàn Linh Thứu các anh cũng quá lớn gan nhỉ? Bình thường chuyện giữa các anh và Violet tôi đã đủ khoan dung rồi, không ngờ còn một tên không có tính người này, dám ra tay với cả trẻ con? Các anh cũng thật can đảm mới nhận gã." Harry cười lạnh nói.

Từng thành viên trong đoàn đều phải xây dựng lòng tin với những người khác, mà với kẻ dám ra tay với trẻ con thì cũng khiến người ta phải đề phòng.

"Xin lỗi cậu Goá Phụ, phí chữa trị cho đứa trẻ này chúng tôi sẽ chi. Mặt khác tôi cũng tuyên bố từ nay về sau Tro Tàn Linh Thứu không có người tên Thần Khúc nữa. Mọi người, trói tên kia lại." Tro Tàn thật đúng là cây cỏ đầu tường.

Một thành viên đi theo Tro Tàn Linh Thứu lập tức trói người mạo hiểm cấp A Thần Khúc còn đang huênh hoang vì có chỗ dựa, Sedalex Landeni.

"Vì sao chứ? Đội trưởng, vì sao anh lại làm thế với tôi, không phải trước đó anh đã thoả thuận với tôi rồi sao?" Người trẻ tuổi vẫn khờ dại cho rằng ích lợi nho nhỏ của mình có thể khiến đội trưởng Tro Tàn thả người ra.

"Xin lỗi cậu, giờ tôi đã không còn là đội trưởng của cậu, cậu đã bị khai trừ rồi."

Lời nói tuyệt tình như nước lạnh trong mùa đông khắc nghiệt, đổ ào vào người trẻ tuổi...

- Hết chương 104 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info