ZingTruyen.Info

[HP] Hạnh phúc mong chờ

Chương 102: Thử.

chuhe7720

Với người khác thì tìm một phòng học bỏ hoang thích hợp trong lâu đài Hogwarts rộng lớn là rất khó, nhưng với hiệu trưởng và Kẻ Được Chọn vô cùng hiểu biết nó thì lại không thành vấn đề.

Vừa ra đại sảnh, hành lang không có ai, mọi người đều ở đại sảnh xem, hầu hết sẽ không đi ra. Vì thế Severus chủ động nắm lấy tay Harry, chỉ vậy mới khiến y yên tâm được. Harry cũng mặc y, không phản đối, dù sao họ đã kết hôn, có cả con rồi nữa... nắm tay thôi cũng không có vấn đề gì. Nhưng hành động này khiến Draco và ngài Parkison đáng thương bị doạ.

"Sev, tìm một phòng yên lặng gần hầm là được rồi." Harry đề nghị.

"Tôi cũng nghĩ vậy, đi theo ta." Severus nhìn hai học trò phía sau, vô cảm nói, "Đuổi kịp."

Bốn người tới hầm, ngừng lại trước một con rắn khắc cách văn phòng Severus không xa, Severus đọc mật khẩu: "Hồi sinh."

Đây là phòng mà Severus đã sắp xếp theo yêu cầu của Hiệp hội Độc dược, vốn y nghĩ nếu Harry không tha thứ cho mình thì có thể tới đây ở, không sao cả. Mình chỉ cần biết rằng em ấy còn sống tốt là được rồi. Tuy nhiên hiện tại nó có vẻ thừa thãi.

Rắn khắc nghe mật khẩu lập tức chậm rãi hé ra, lộ một cánh cửa, Severus đẩy vào, thuận tiện kéo theo Harry. Căn phòng này mang phong cách đơn giản thanh thoát, có lò sưởi ấm áp, bàn làm việc, giá sách, sô pha mềm và mấy cái bàn nhỏ, cách cửa không xa là một cái cửa một căn phòng khác. Tận cùng bên trong còn có một cánh cửa, Harry đoán là một phòng ngủ, dù là màu sắc hay phong cách thì Harry đều thấy rất được.

"Ưm em thích nơi này, rất ổn." Harry đánh giá.

Severus nghe xong thì không khỏi dịu dàng giới thiệu: "Căn phòng cạnh là một phòng bếp nhỏ, trong nữa là một phòng ngủ. Phòng này vốn là phòng khách sắp xếp cho em. Al và Apo đã nhìn qua, chúng đều nói em sẽ thích."

"Sev, cảm ơn anh." Harry mỉm cười nói, "Nếu anh không ngại thì phòng này về sau làm văn phòng của em?"

Severus gật đầu, y thích cái cách Harry lên kế hoạch cho tương lai.

"Nhưng em muốn thông một cánh cửa tới chỗ anh." Harry cười đi vào phòng bếp nhỏ, "Nếu không phiền thì em đi pha cà phê trước, anh có thể cùng em trò chuyện với các vị khách chứ, Sev?"

Severus không nói gì, đàng hoàng ngồi lên sô pha. Harry bận rộn trong phòng bếp, chỉ nghe tiếng vang trong đó thôi Severus đã thấy thoả mãn rồi. Y nhanh chóng nhìn sang hai người vốn đi theo nhưng vừa vào đã ngơ ngác, khoé miệng nhếch không kiên nhẫn, khó chịu nói: "Thưa hai anh, là cái gì khiến anh Malfoy và anh Parkinson của chúng ta ngạc nhiên như một con quỷ rơi nước miếng như vậy? Mặt khác, có phải chân hai vị đã mọc rễ rồi nên không thể nhúc nhích phân nào?"

"Ơ cha đỡ đầu... chúng con chỉ đang lo lắng cần đưa quà kết hôn nào cho thầy là thích hợp thôi ạ." Draco lập tức cứu vãn hành động bất lịch sự của mình.

"Vâng, Draco nói đúng ạ, thưa chủ nhiệm." Ngài Parkison run lên một chút, lập tức nói, anh cảm thấy em rể mình là con đỡ đầu của chủ nhiệm Snape, chắc chắn cực kỳ hiểu thầy, nghe lời cậu ta tuyệt đối không sai.

"Vậy thì vì sao không ngồi đi? Chẳng lẽ các anh cảm thấy vinh quang khi chủ nhiệm già cả của các anh phải ngẩng đầu nói chuyện với mình?" Severus cứng đơ nói.

"Ôi không cha đỡ đầu, con không có ý này." Draco ngồi xuống, thuận tiện kéo luôn anh vợ đang lo sợ ngồi cùng.

"À, anh Parkinson đã tốt nghiệp hơn 30 năm rồi, đàn anh Alan Parkinson vẫn khoẻ chứ?" Severus nhớ Harry bảo y nói chuyện với khác, nên lạnh mặt hỏi.

"Bốn năm trước ba con bị C.S.B ám toán nên đã đi rồi." Parkinson giận dữ.

"Sao lại như vậy?" Severus hơi ngạc nhiên, đàn anh Alan Parkinson cũng không phải kém, hơn nữa anh ta là một vị phù thuỷ quý tộc rất tỉnh táo. Theo Severus biết, năm đó lần đầu tiên Voldemort quật khởi, Parkinson và Zabini đều trở thành gia đình trung lập, không hề vào bên nào. Vì thế lúc Lucius xem vợ cho Draco đã chọn ra hai người thích hợp - nếu Voldemort ngóc đầu trở lại và còn đi hướng huy hoàng thì sẽ để Draco cưới con bé thứ hai nhà Greengrass, nếu không thì để Draco lập gia đình với con bé Pansy nhà Parkinson. Năm đó Thi đấu Tam Pháp thuật, Lucius đã nhận được tin tức bóng tối lan tràn nước Anh, dù Draco đã có cảm tình với Pansy nhưng vẫn mời con bé thứ hai nhà Greengrass.

"Cha vợ con bị đột tử trong thời gian đi làm ở Bộ Pháp thuật, trước khi chết văn kiện ông ấy xem chúng con phát hiện một ít bột phấn kỳ lạ, hơn nữa theo người trong cục nói, văn kiện này do ngài Pamir tự tay đưa đến." Draco đáp.

"Bộ Pháp thuật không điều tra sao?" Severus hỏi.

"Có ạ, nhưng không có chứng cớ trực tiếp, hơn nữa cái chết của cha rất giống như bị mệt nhọc quá độ." Parkinson nói.

"Vậy sao hai người đoán là do Pamir gây nên?" Severus xác nhận.

"Pamir đã tự thừa nhận." Parkinson giận dữ đập tay ghế, "Khi hắn tới dự lễ tang của cha đã tự nói với con, hắn nói cha chỉ là con chuột thí nghiệm, còn xảy ra những chuyện đáng sợ hơn nữa. Bốn năm qua mỗi lần C.S.B gây án xong đều sẽ công khai để lại dấu hiệu tia chớp trên tường, Bộ Pháp thuật không bắt được người, dù có lúc bắt được con tôm con tép thì cũng bị Aechylus nộp tiền bảo lãnh, sau đó lại có những tuyên truyền bất lợi với quý tộc."

"Aechylus là ai? Vì sao ông ta phải nộp tiền bảo lãnh cho chúng?" Harry bưng một khay, trên đó có một bình cà phê và bốn cái tách.

"Lão già kia giờ là chủ tịch Wizengamot, sau khi cậu đi thì lão ta đã giành những thành quả thắng lợi. Hơn nữa theo tôi điều tra, chính là lão ta cho tên tóc đỏ cạnh cậu Dược ngất." Draco nói, "Còn vì sao ư? Vì lão ta vô cùng tham lam vơ vét của cải, sau đó bồi dưỡng nên C.S.B."

Harry đặt khay lên bàn, có pháp thuật giúp đỡ, cà phê không khó pha, lại vô cùng nhanh chóng.

"Vậy bột phấn kia có thành phần thế nào, hai người phân tích chưa?" Harry vừa rót cà phê cho Severus vừa hỏi, "Nếu chưa thì có thể lấy cho tôi xem chứ? A, Sev, nếm thử xem, tay nghề của em so với 12 năm trước thế nào?"

"Chúng tôi đã tìm rất nhiều người phân tích, nhưng không ai làm được." Anh Parkinson nhìn hành động của Harry thì không khỏi run một chút.

"Vậy lần sau mang tới, tôi nghĩ cách." Harry rót cà phê cho hai vị khách, "Nếm thử đi."

"Nhưng nhiều bậc thầy thảo dược học và bậc thầy độc dược cũng xem qua rồi..." Anh Parkinson hơi uể oải.

"Vậy khác, Fly, có lẽ cho cậu ta nhìn xem có thể giải quyết nghi ngờ của chúng ta, thân phận Kẻ Được Chọn giờ không đơn giản đâu." Draco nói.

"Ừ, cũng đúng. Vậy dù thế nào đi nữa, tôi cũng cảm ơn cậu trước." Tuy không ôm hy vọng nhiều nhưng anh Parkinson vẫn cảm ơn Harry.

"Tôi nghĩ các vị không quên mục đích tới đây chứ?" Severus uống một ngụm cà phê nhỏ, cảm thấy vô cùng thoả mãn. Cà phê Harry pha toả ra tất cả những tinh hoa của nó, vị đậm, đắng nhưng không gắt, dù không thêm đường và sữa thì cũng dễ uống, tuy pha trong thời gian ngắn nhưng cũng tốt hơn gia tinh am hiểu về cà phê. Đương nhiên, Severus so sánh với tay nghề của gia tinh cũng không phải xem thường Harry, gia tinh vốn am hiểu pha chế đồ ăn hơn con người, điều này là khen ngợi Harry.

"Ưm đương nhiên rồi." Với Harry thì vẻ mặt hưởng thụ của Severus đã là lời khen tốt nhất, dù chỉ là một ít cảm xúc rất nhỏ. Sau đó anh ngồi cạnh Severus, nhìn hai vị khách đối diện.

"Nghe nói chủ nhiệm và cậu Potter có ý kế thừa gia tộc Prince và Potter, không biết có phải thật không?" Dù sao Parkinson cũng không quá hiểu.

"Cục trưởng Parkinson," Harry lịch thiệp bưng cà phê, vừa chậm rãi nói, "Anh cảm thấy dòng máu của tôi và Sev không đủ thuần khiết hay là năng lực chúng tôi vẫn chưa đạt?"

"Ôi đương nhiên là không." Fly Parkinson vừa thử đã bị câu hỏi lại của Harry cho rơi xuống thế yếu.

Nghĩ kỹ ra, dù là Severus Snape hay Harry Potter, vấn đề chứng thực duy nhất đều ở mặt huyết thống. Cha của Severus là một Muggle tinh khiết, còn mẹ của Harry lại là phù thuỷ Muggle, nên nếu nói dòng máu không đủ thuần khiết thì chắc chắn vấn đề của Severus lớn hơn, nhưng Severus cũng đã là nhân vật mang dấu Slytherin lãnh đạo bầy rắn nhiều năm, vì thế nếu phủ định Severus cũng có nghĩa là phủ định Slytherin. Dù cho Parkinson và Draco mượn 1000 lá gan thì họ cũng không dám làm vậy.

Theo năng lực, hai người đều là anh hùng chiến tranh của nước Anh, lại là đại học giả nổi tiếng, dù là bậc cha chú hay tổ tiên quý tộc cũng có ít người được như vậy. Đồng thời Fly Parkinson và Draco đều không thể không nhìn kỹ Kẻ Được Chọn đang ngồi đối diện họ.

"Ừm tôi nghĩ, cậu là Gryffindor chắc là không thích quý tộc, không phải sao?" Parkinson cẩn thận liếc Severus một cái, thấy thầy đang nhấm nháp cà phê nên thử lần nữa.

"Không thể phủ nhận, tôi xuất thân từ Gryffindor, nhưng khác nhà cũng đại diện cho tính cách và cách xử thế khác biệt, không có nghĩa là khác về theo đuổi vinh quang, hai người không thể phủ nhận tôi mang họ 'Potter', không thể phủ nhận xuất thân quý tộc của Godric Gryffindor đúng không?" Harry thản nhiên đáp lại.

"Ừm đương nhiên rồi." Lần đầu tiên Parkinson cảm thấy Kẻ Được Chọn xuất thân Gryffindor còn muốn Slytherin hơn cả Slytherin.

Harry không vội vã mà uống cà phê, sự lịch lãm trong động tác còn hơn cả Draco đã nhận giáo dục lễ nghi nghiêm khắc từ nhỏ, khiến anh Parkinson hơi giật mình. Mấy năm nay anh đã gặp vô số người, nếu không phải anh biết rõ hồi nhỏ Kẻ Được Chọn được Dumbledore gửi nuôi ở họ hàng Muggle thì anh sẽ cảm thấy Kẻ Được Chọn đi ra từ một quý tộc thế gia Slytherin lâu đời. Anh cũng thấy được vẻ mặt hơi ngạc nhiên của em rể - xem ra Kẻ Được Chọn thay đổi kinh người - ít nhất là với người ngoài như họ.

"Vậy cậu Potter, cậu thấy C.S.B, kẻ đứng sau lưng họ và Slytherin thế nào?" Anh Parkinson do dự một lát, lần thử thứ ba đã tiếp cận với chủ đề.

Harry uống hết cà phê trong tách mình, sau đó đặt tách lên bàn.

"Tôi nghĩ tôi đã biểu hiện rõ ràng rồi, cho đến khi trở về tôi mới biết được C.S.B là gì. Nhưng về hành vi không tốt của họ, tôi cảm thấy tôi và họ không thể trở thành đồng minh. Với người sau lưng họ, tôi nghĩ tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ cái kẻ dám ngăn cách tôi và Sev 12 năm, không phải sao? Gryffindor là sư tử, không phải mèo bệnh. Còn Slytherin, Slytherin đã đưa ra một Voldemort, nhưng nhà tôi có ba Slytherin mà. Ôi Sev à, xem ra học trò của anh rất cần Dược tỉnh táo đó?" Harry cười nói với bạn đời.

"Đúng vậy. Anh Parkinson, có vẻ việc chép 1000 bản 'Thủ tục Slytherin' trong 10 ngày cũng không khiến đầu óc của anh tăng trí nhớ không cần lãng phí thời gian của người khác để dạy dỗ anh. Hy vọng anh Parkinson và anh Malfoy có thể nhớ rõ sự quý giá của thời gian, đừng đưa ra một câu hỏi mà ngay cả Gryffindor vừa liếc mắt đã biết đáp án để lãng phí thời gian của cả hai bên. Nếu các anh không có thành ý, vậy chúng tôi cũng không ngại vòng qua Bộ Pháp thuật và một số người không liên quan, khỏi cần nghi ngờ, việc này với chúng tôi là không khó." Severus thản nhiên nói.

"Ôi cha đỡ đầu, cái này không liên quan tới con." Malfoy khéo đưa đẩy lập tức đầu hàng.

Mà Parkinson thấy Malfoy đầu hàng, lại cẩn thận nhìn xà vương bệ hạ, sau đó nhìn Kẻ Được Chọn đang rót cà phê cho xà vương bệ hạ - Merlin ơi, thấy thế nào cũng giống như Kẻ Được Chọn khó chịu vì câu hỏi của khách, sau đó lập tức mở cửa thả - Sev!!!

- Hết chương 102 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info