ZingTruyen.Com

Hợp đồng tình nhân

Ở trên giường em có thể gọi tôi là Trường Giang (H)

fanLmVD

Đêm yên tĩnh, trên chiếc giường kingsize với tấm ga tối màu rộng rãi, Lâm Vỹ Dạ nằm gọn trong vòng tay của Trường Giang. Anh kéo lấy áo tắm trên người Lâm Vỹ Dạ, hơi thở nam tính không ngừng kích thích các giác quan của cô.

Giọng nói trầm ấm của anh như đang vuốt ve vành tai của người trong lòng:

“Sợ à?”

Yết hầu của Trường Giang khẽ lăn lộn, mùi hương trên người Lâm Vỹ Dạ vào đêm đó vẫn còn rõ mồn một hiện lên mỗi khi anh chuẩn bị say giấc, nó khiến anh hai tháng trời chưa có được một bữa ăn nào ra hồn, tất cả đều trở nên thật nhạt nhẽo, bây giờ bắt được cô rồi, anh phải chậm rãi thưởng thức.

Cô gái nhỏ trong lòng không lên tiếng mà cắn chặt môi xấu hổ, dung nhan chỉ được tính thanh tú, vậy mà biểu cảm lúc ngại ngùng lại có thể khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất trên người của Trường Giang.

Lâm Vỹ Dạ cảm giác được gò má mình nóng bừng, tim đập nhanh hết mức, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh.

Trường Giang nâng một lọn tóc dài của cô lên, nhẹ nhàng hôn nó:

“Đừng sợ, chỉ đau một chút sẽ hết thôi.”

Lòng bàn tay Trường Giang bắt đầu di chuyển khắp trên thân thể của Lâm Vỹ Dạ, anh vuốt ve mỗi một tấc da thịt của cô, cẩn thận kích thích những chỗ nhạy cảm nhất. Hai mắt cô nhắm thật chặt, ban đầu còn cố gắng kiềm chế tiếng thở dốc, về sau đã không chịu được nữa, bắt đầu phát ra tiếng kêu nho nhỏ đáng yêu.

Trường Giang hôn lên môi cô, cảm giác mềm mại cùng hương thơm của sữa tắm khiến anh như chìm đắm vào trong đó, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng trượt vào miệng cô, ngang tàn chiếm hữu. Áo ngoài nhanh chóng trượt xuống để lộ thân hình cường tráng, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh đèn mờ ảo cũng trở nên khác thường, dần dần xuất hiện tia máu.

Lâm Vỹ Dạ không dám nhìn Trường Giang nên đã bỏ qua những biến đổi nhỏ đó. Lúc này, cô bị anh hôn đến nỗi mềm nhũn, cho dù cố nén tiếng rên nhỏ của mình lại nhưng khi những ngón tay của anh di chuyển từ eo xuống giữa hai chân cô, cô khó nhịn mà kêu lên.

“A…”

Có thứ gì đó vừa trượt vào bên trong hạ thân khiến cô vô cùng căng thẳng. Đầu ngón tay Trường Giang vừa mới xuất trận đã bị cảm giác ẩm ướt nóng ấm vây chặt, anh đè chặt hai tay của Lâm Vỹ Dạ, không cho cô cựa quậy.

“Chờ một chút… ư…”

Lâm Vỹ Dạ bất an lắc lư thân mình, cố gắng nhếch mông thoát khỏi bàn tay quái ác đang tiến sâu vào cơ thể mình, nhưng tất cả những gì cô làm đều là vô dụng.

Trường Giang hôn lên môi Lâm Vỹ Dạ, đầu lưỡi nhanh chóng quấn lấy lưỡi cô, ngón tay bên dưới từ từ tiến vào trong khuấy đảo. Trên dưới đều bị chiếm đóng một cách điệu nghệ, Lâm Vỹ Dạ khó lòng kiểm soát được bản thân.

Cảm giác càng ngày càng trơn trượt, Trường Giang tăng từ một ngón lên thành hai, ngang nhiên đẩy vào trong.

Lâm Vỹ Dạ bị hôn đến nỗi đầu óc quay cuồng, nào có thấy được sự khác biệt bên dưới, cô thở hổn hển cong người theo mỗi động tác của tay anh, mồ hôi rất mỏng hiện ra trên vầng trán trơn bóng.

Không để cô chờ lâu, Trường Giang lật người chen vào giữa hai chân cô, anh rút ở đầu giường ra một cái bao cao su, cẩn thận đeo vào.

Lâm Vỹ Dạ mềm nhũn nằm trên giường, khuôn mặt nhiễm đầy tình dục, chỉ có thể he hé mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ kia. Dưới cơ bụng săn chắc là thứ đang ngẩng cao đầu như đang chào hỏi cô. Mẹ ơi? Cô bị dọa thật rồi, nó quá to, không thể vào được đâu!

“Không, Võ tổng, tôi cảm thấy… A… Đau quá…”

Cô còn chưa nói hết câu thì Trường Giang đã nhích người tới trước rồi cắm mạnh vào, mặc dù đã dạo đầu đầy đủ nhưng vẫn khiến cô hét lên, cong mông muốn trốn, cảm giác đau đớn khi bị xé rách làm cô từ trong sự đê mê tỉnh táo lại.

Trường Giang giữ chặt hai chân Lâm Vỹ Dạ, ngay lúc cô bò lên trên định thoát khỏi anh thì di chuyển tới trước rồi thúc một cái, nam tính thô to cứ thế tiến nhập một nửa vào trong.

Toàn thân Lâm Vỹ Dạ run rẩy, cô đau đến nỗi ứa nước mắt, đưa hai tay đẩy mạnh ngực anh mà nói:

“Dừng một chút, tôi, tôi không chịu được… Võ tổng, của anh to quá, không vừa đâu…”

Mới một nửa cô đã thấy khó tiêu, nếu Trường Giang cho vào hết thì sẽ rách mất! Người đàn ông nghe cô cầu xin nhưng không có chút động lòng mà thản nhiên đáp:

“Của em có thể co giãn, sẽ vừa.”

Nói rồi bắt lấy bờ mông căng tròn của Lâm Vỹ Dạ, kéo cô về phía mình. Cô hoảng loạn muốn đẩy anh nhưng sức lực như bị rút cạn, giữa hai chân truyền tới cơn đau nhức làm cô sợ hãi:

“Đừng, Võ tổng, anh nghe tôi nói đã!”

“Khi ở trên giường em có thể gọi tôi là Trường Giang.”

Nói xong, Trường Giang bắt đầu di chuyển hông, đem nam tính cứng rắn cọ vào giữa hai chân cô. Bên trong vừa ấm vừa mềm, hạ thân chỉ được bao bọc một nửa có chút khó chịu, giống như đang kêu gào muốn xông thẳng tới, anh cẩn thận ma sát một chút sau đó đẩy mỗi lúc một sâu hơn.

“Ưm… Trường Giang, xin anh… A, đau… Anh cho tôi thời gian thích ứng đã…”

Lâm Vỹ Dạ nắm chặt ga trải giường, đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Trường Giang ngửi được mùi máu trong không khí, vội vàng giữ chặt hai chân Lâm Vỹ Dạ. Khả năng kiềm chế của anh rất cao, nhưng anh không muốn phải kiềm chế, hạ thân trướng đau, một nửa còn ở bên ngoài, phải chờ đến lúc nào?

Anh tách hai chân của Lâm Vỹ Dạ ra, dùng sức ma sát rồi đâm mạnh tới trước, khó khăn lắm mới để cậu bé của mình vào được hai phần ba, nhưng lúc này cô lại căng thẳng bóp chặt lấy anh! Cơn đau khe khẽ truyền tới từ đỉnh đầu của “cậu bé” làm anh vội dừng, chỉ có thể dùng tay xoa bóp ngực cho cô.

“Thả lỏng, em làm tôi đau đấy.”

Nghe anh nói, Lâm Vỹ Dạ sắp bị cơn đau khốn kiếp dưới thân kéo mất lý trí đã lên tiếng quát anh:

“Còn không phải do anh ăn hiếp tôi trước sao? Ai bảo anh to quá chứ!”

“À?”

Trường Giang cười cười nắm lấy eo cô, sau đó dồn dập đỉnh hông tới trước làm cô phát ra tiếng kêu nức nở. Dám nổi nóng với anh, chú mèo nhỏ này thật hư.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com