ZingTruyen.Com

Hợp đồng tình nhân

Lan Ngọc uống say

fanLmVD

Vốn dĩ trong biệt thự chỉ có Trường Giang và Lâm Vỹ Dạ, cùng với vài người làm dịch vụ thỉnh thoảng đến dọn dẹp, nay lại thêm hai người nữa nên không khí nhộn nhịp hẳn. Bữa tối kết thúc, Trường Giang có cảm giác hơi nóng khát, vừa vào phòng liền đóng cửa lại rồi ôm người trong lòng lên giường chuẩn bị đại chiến mấy hiệp. Nào ngờ, Lâm Vỹ Dạ đưa tay chặn anh:

“Không được đâu, mẹ và em trai đều ở đây, em rất ngại.”

Trường Giang buồn bực hôn cổ cô:

“Nơi này cách âm rất tốt.”

Cảm giác bàn tay của anh đang di chuyển khắp nơi trên cơ thể mình, Lâm Vỹ Dạ xấu hổ đánh vào vai anh:

“Hư hỏng!”

“Không phải lỗi do anh, là do em quá ngon miệng.”

Trường Giang ngoắc tay, cái chăn mỏng ở góc giường tự động trùm lên người bọn họ, đèn phòng cũng phụt tắt. Có hơi thở ấm nóng lướt nhẹ qua tai Lâm Vỹ Dạ làm cô rùng mình, anh nói:

“Thêm một tầng vải, như vậy tiếng động sẽ không xuyên qua được nữa.”

“Anh lừa con nít à?” Lâm Vỹ Dạ rụt người lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập càng lúc càng nhanh.

Trường Giang áp vào quá gần, bên đùi cô hiện tại đã bị anh “giương súng” uy hiếp, họng súng xấu xa không ngừng cọ rồi lại cọ. Mùi hương cơ thể quyến rũ cùng những động tác tay thuần thục của anh khiến cô dần dần mất đi lý trí, trong đôi mắt tràn ngập sự mơ màng.

Không cần nói, chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chiếc giường kingsize vì sức lực của Trường Giang quá lớn mà phát ra âm thanh rung lắc rất nhẹ, Lâm Vỹ Dạ sợ chết khiếp, cả quá trình cắn chặt răng chịu đựng sự thô bạo của anh, không dám kêu lên.

Trường Giang từ phía sau ép tới, đè cô xuống giường, một tay vươn ra bịt miệng cô rồi thì thầm rất khẽ:

“Anh giúp em giữ im lặng.”

Lông tơ trên người Lâm Vỹ Dạ dựng đứng cả lên, anh nói vậy chẳng khác nào báo hiệu một trận tiến công dồn dập hơn nữa? Cô còn chưa hồi phục sau việc lấy máu mà! Mới nghĩ đến đó, quả thật đã cảm giác được anh từ phía sau tiến vào trong, cả người cô như bị lún vào trong phần nệm mềm mại, không cách nào nhúc nhích được.

“A…” Cô vừa hé miệng, Trường Giang liền phản ứng lại, nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Đêm đó, Lâm Vỹ Dạ lần đầu tiên hiểu được cảm giác sung sướng dục tiên dục tử nhưng lại không thể phát ra tiếng nó đau khổ thế nào.

Sáng hôm sau, Lâm Kiên mang cơm mẹ nấu đến thăm Lâm Vỹ Dạ, nhìn cô nằm trên giường ngủ li bì, lòng cậu quặn thắt. Thiếu niên quay ngoắt sang nhìn Trường Giang.

Anh biết bản thân không nên làm quá mức, nhưng gần đây anh vẫn luôn trong tình trạng bị “bỏ đói”, rất khó kiềm chế được.

“Ông chú làm bạn trai kiểu gì thế hả?” Lâm Kiên khoanh tay trước ngực, như một ông cụ non mà nói: “Không biết chăm sóc bạn gái thì nên học một khóa, chú cứ như vậy, sau này đừng hòng tôi gả chị ấy cho chú.”

Trường Giang dở khóc dở cười, từ bao giờ mà quyền quyết định việc cưới xin của Lâm Vỹ Dạ lại nằm trong tay thằng bé thế? Nghĩ vậy, nhưng dù gì cũng là em vợ, anh không dám trêu chọc quá mức, chỉ nói:

“Anh sẽ chú ý hơn.”

Mặc dù đã nghe được lời hứa của anh, nhưng Lâm Kiên vẫn làu bàu, có thể là vì nghĩ tới chuyện sau này chị gái lấy chồng sẽ không còn ở bên cạnh cậu nữa, nên tâm trạng cậu từ lúc chuyển đến nơi này chưa từng tốt hơn được chút nào.

Trường Giang gọi người làm hồ sơ chuyển trường cho Lâm Kiên, cũng như dặn dò quản gia bên phía Tử Tiệp buổi trưa và chiều ở lại biệt thự của anh, chú ý đưa đón mẹ và em vợ tương lai nếu họ muốn ra ngoài để đảm bảo an toàn. Về phần em trai anh, dạo gần đây không thấy mặt mũi đâu cả.

“Tử Tiệp, em đang ở đâu thế? Chị uống say rồi, có thể nhờ em đến đón chị được không?” Lan Ngọc trốn trong nhà vệ sinh, vừa thở gấp vừa nói.

Cô đi ăn liên hoan cùng người ở chỗ làm, định về sớm nhưng lại không cẩn thận uống quá chén, bọn họ còn có người muốn tán tỉnh cô nên dây dưa mãi. Cho dù chính miệng cô nói đã có bạn trai, họ vẫn không tin, nhất quyết lôi kéo cô đi tăng hai. Hết cách, cô chỉ nghĩ đến được Tử Tiệp, muốn nhờ cậu bé đẹp trai này qua cứu viện. Gần đây họ cũng tiếp xúc qua lại khá nhiều, miễn cưỡng là bạn bè, chắc cậu ấy sẽ không từ chối chứ?

Trong điện thoại truyền ra giọng nói nhàn nhạt của Tử Tiệp khiến Lan Ngọc tuyệt vọng:

“Không rảnh.”

Đúng lúc định ngắt máy, Tử Tiệp nghe được trong điện thoại truyền ra tiếng cười nói của đàn ông.

"Lan Ngọc đi vệ sinh lâu nhỉ?”

“Nhanh lên, bảo bọn người kia tính tiền rồi đi tăng hai liền đi, thuốc mà phát ngay lúc này thì cô ta sẽ nhận ra mất.”

Lan Ngọc sững sốt, cô run rẩy đưa tay lên sờ gương mặt đang nóng bừng bừng của mình. Hóa ra cô bị họ bỏ thuốc à?

Giọng của Tử Tiệp lại nhẹ nhàng truyền tới:

“Chị vào nhầm nhà vệ sinh nam rồi à?”

Lan Ngọc không dám lên tiếng, chờ tiếng bước chân bên ngoài đi xa rồi mới dám thì thầm vào loa của điện thoại:

“H-Hình như vậy…”

“Địa chỉ?”

“Hả?” Câu hỏi của Tử Tiệp đến có chút dồn dập nên cô phản ứng không kịp.

“Tôi hỏi địa chỉ chỗ chị uống rượu!”

“À ừ, chị gửi ngay.”

Cô chuyển sang chế độ tin nhắn, vội vàng gửi thông tin qua chỗ Tử Tiệp. Bây giờ cô có nên đi ra hay không đây? Ngoài kia tụ tập cả đám người gian ác, trốn luôn ở đây chờ Tử Tiệp đến mới là chân lý!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com