ZingTruyen.Com

Hop Dong Tinh Nhan

Trong chớp mắt khi rơi vào cái ôm ấm áp của Trường Giang, ý thức của Lâm Vỹ Dạ đã trở lại. Nhưng cô sợ rằng hạnh phúc hiện tại sẽ rất ngắn ngủi, Vandelisa mất quyền khống chế cơ thể này chỉ vì trận chiến vừa rồi khiến cô ta bị đuối sức mà thôi. Cô dành thời gian quý báu mà mình có được nói với Trường Giang:

“Không phải lỗi của anh, đừng tự trách, hứa với em, sau này đừng liều lĩnh nữa được không? Em rất sợ khi nhìn thấy anh mạo hiểm đến tìm em. Nếu lúc ấy Vandelisa có ác ý với anh thì phải làm thế nào?”

Lâm Vỹ Dạ vừa nói, hốc liền đỏ hoe. Lần thứ nhất đánh Trường Giang gục ở hang động cô còn chưa nhận ra anh nên không tính. Nhưng vừa rồi cô đã cố sức ngăn cản, vậy mà Vandelisa vẫn khiến anh bị thương. Chuyện này đối với cô rất khó chấp nhận.

Cô đưa tay lau vết máu ở trên mặt Trường Giang, nhón chân hôn nhẹ lên môi anh rồi nói:

“Đừng đến tìm em nữa.”

“Anh muốn đưa em về.” Trường Giang lắc đầu cự tuyệt. “Em ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.”

“Trường Giang.”

Lâm Vỹ Dạ sờ khuôn mặt anh, không kiềm được nước mắt:

“Em đã chứng kiến sức mạnh của Vandelisa, thật sự rất khủng khiếp, vả lại cô ta sẽ không để cơ thể này bị thương đâu. Em sẽ thử cố gắng đoạt lại cơ thể, cho đến khi đó, anh đừng đến tìm em.”

Cô muốn tự mình trở về khi có đủ năng lực khống chế Vandelisa, hoặc ít nhất là thỏa hiệp được với cô ta. Không sợ bản thân gặp nguy hiểm, chỉ lo nhìn thấy người cô yêu chịu đau đớn mà lại bất lực. Cảm giác ấy giống như có ai cầm dao không ngừng đâm vào ngực cô, giày xéo trái tim bên trong.

Trường Giang hiểu cho Lâm Vỹ Dạ, nhưng anh thà rằng ở cạnh cô, cùng cô vượt qua khó khăn còn hơn bị bỏ lại. Anh nói:

“Em không phát hiện khi ở cạnh anh, Vandelisa sẽ trở nên yếu thế sao?”

Câu nói này như một lời cảnh tỉnh cho Lâm Vỹ Dạ. Đúng thật, bình thường cô chưa bao giờ giành được quyền khống chế cơ thể, nhưng cũng có thể là do nguyên nhân khác mà không phải anh. Cô lắc đầu:

“Em nghĩ là cô ta mệt sau trận chiến ở trên đảo.”

“Vậy thì chưa chắc.” Trường Giang bình tĩnh phân tích. “Cho dù Vandelisa có yếu bớt đi cũng không thể nào để em chiếm lại cơ thể được.”

Anh đã quan sát rất kỹ những biểu hiện nhỏ trên người cô, thời điểm anh bị Vandelisa đánh trúng, ánh mắt cô sẽ hiện lên vẻ đau lòng. Cho nên Lâm Vỹ Dạ nên ở cạnh anh mới đúng!

Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh lại một chút, lúc này cô cảm giác được sự hiện diện của Vandelisa nhưng cảm giác ấy rất mờ nhạt. Theo lý mà nói, bây giờ cô ta phải xuất hiện rồi chứ?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Trường Giang thấy tim mình như tràn ngập sự mềm mại. Ít nhất thì anh đã tìm được cách để ngăn cản Vandelisa, ít nhất Lâm Vỹ Dạ vẫn còn ở đây, chưa hoàn toàn biến mất.

Anh ôm chặt Lâm Vỹ Dạ, siết lấy cô không muốn buông ra:

“Anh sẽ đi cùng em, cho dù em muốn đi đâu, anh cũng sẽ theo em đến đó.”

Lâm Vỹ Dạ để mặc cho anh ôm, nghĩ lại mà sợ run. Quả thật cô cần anh ở cạnh, cô chưa có đủ dũng khí chống lại Vandelisa và nhiều huyết tộc như thế cùng một lúc. Hai tay vòng qua eo anh, dùng sức bám chặt.

Cô thật ra chỉ là một người bình thường mà thôi, nếu có thể lựa chọn, cô tất nhiên hy vọng bản thân không dính líu gì đến tranh đấu của người khác. Nhưng mà xui xẻo thế nào, cô lại trở thành nhân tố quan trọng trong trận chiến này.

Qua một lúc lâu, Trường Giang mới hôn nhẹ lên tóc cô rồi hỏi

“Bây giờ em vẫn đang bị truy nã khắp nơi, không thể trở về được, em định sẽ đi đâu?”

“Em muốn đến nơi nào đó vắng vẻ, còn chưa biết chừng Vandelisa lại thức tỉnh…”

Lâm Vỹ Dạ cũng nhớ nhà chứ, chỉ là trở về mà không đảm bảo được an toàn cho người thân thì vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa.

Chuyện Vandelisa ngủ say trong cơ thể Lâm Vỹ Dạ chẳng khác gì một quả bom, có thể tùy thời nổ tung khiến họ trở tay không kịp.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng Phùng Linh An lạnh giọng hỏi:

“Chủ nhân?”

“Tôi muốn yên tĩnh, tìm một hòn đảo khác đỗ lại đi.”

Lâm Vỹ Dạ học theo cách nói chuyện của Vandelisa, nhẹ nhàng đánh lừa được Phùng Linh An. Chờ cô ta rời đi, chiếc du thuyền cũng bắt đầu đổi hướng theo sự dặn dò của Lâm Vỹ Dạ.

“Khụ…”

Trường Giang đột nhiên ho lên một tiếng, máu tươi lại trào ra theo khóe miệng dọa cho Lâm Vỹ Dạ sợ phát khiếp.

“Anh sao vậy? Có phải do vừa rồi…”

“Không, là từ trận chiến trước.”

Thật ra có đến hai lần anh bị Vandelisa đánh bị thương, trong trạng thái hoàn toàn không phòng ngự, nhưng anh sợ Lâm Vỹ Dạ biết được liền tự trách, cho nên đành giấu đi.

Lâm Vỹ Dạ nhanh tay đỡ Trường Giang lên giường, sau đó động tay muốn cởi áo trên người anh. Kết quả vừa mới sờ vào trước ngực anh thì đã bị anh cười trêu:

“Em định làm gì?”

“Xem anh có bị thương ở chỗ nào không! Anh nghĩ cái gì thế?”

“Anh chỉ hỏi thôi mà.” Trường Giang bày ra vẻ vô tội.

Lâm Vỹ Dạ mặc kệ anh, dùng sức lột trần nửa trên của anh ra. Trên bộ ngực săn chắc là hai vết máu bầm vô cùng lớn, hơn nữa trông rất đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com