ZingTruyen.Info

Hop Dong Tinh Nhan

Trong lòng Trường Giang đã biết được kẻ nào đồn đãi, chờ anh quay lại, anh chắc chắn sẽ không để cô ta được yên. Hơn nữa, Lâm Vỹ Dạ luôn suy nghĩ tiêu cực nên anh mới đưa cô đến đây, chỉ hy vọng sau khi thăm viếng Vương Khánh thì cô sẽ thôi áy náy, không phải để người khác bắt nạt cô!

Lâm Vỹ Dạ vuốt những giọt nước đang vương trên mặt, ánh nhìn của người xung quanh tàn độc dừng lại ở chỗ cô, đặc biệt là mẹ của Vương Khánh, bà giống như phát điên vậy. Sau khi bị Trường Giang cảnh cáo, bà mới im lặng được một chút, chưa đầy một phút sau, miệng lại bắt đầu lẩm bẩm nguyền rủa Vân Mộng.

Dây dưa một lúc, Lâm Vỹ Dạ ngay cả cửa cũng chưa bước vào được đã nắm lấy áo của Trường Giang rồi rũ mi mắt:

“Đi thôi. Em nghĩ bà ấy sẽ không hiểu đâu.”

Trường Giang đưa tay ôm vai cô, tay anh dùng lực có chút lớn suýt làm cô đau. Cô ngẩng đầu lên, chẳng lẽ anh nổi giận rồi?

Thấy cô nhìn, Trường Giang nghiêm mặt:

“Anh chỉ cho qua lần này thôi, lần sau không được nhẫn nhịn người khác nữa, hiểu không?”

Không ai được phép bắt nạt người phụ nữ của anh!

Đôi mắt Lâm Vỹ Dạ có chút mờ mịt:

“Em nhịn vì Vương Khánh, sẽ không có lần sau.”

Rời khỏi nơi tổ chức lễ tang, Lâm Vỹ Dạ mới hỏi anh:

“Trường Giang, trong thế giới của anh có những thứ gây chết người mà không để lại dấu vết không?”

“Có. Em nghi ngờ chuyện này là do huyết tộc làm?”

Nghe Trường Giang hỏi, Lâm Vỹ Dạ siết chặt nắm tay. Cô nghĩ đó là Võ Anh, nhưng không dám nói ra, dù gì cô ta cũng là người của Võ gia, môi anh đào mấp máy, cuối cùng chỉ nói:

“Anh phải cẩn thận Lương Ninh.”

Trường Giang mở cửa xe, đợi cô ngồi vào rồi mới ân cần thắt chặt dây an toàn giúp cô, đồng thời cho cô một ánh mắt an tâm:

“Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần lo.”

Câu nói ấy khiến Lâm Vỹ Dạ mơ hồ phát hiện ra bản thân vô dụng, trong thế giới của huyết tộc, sức mạnh và quyền lực quyết định vị trí của một người. Cô lọt vào giữa vòng vây tranh đấu này sẽ khó thoát ra được, bản thân cô lại yếu ớt như một con kiến nhỏ chờ người bảo vệ.

Về đến nhà, Lâm Vỹ Dạ rửa mặt sơ qua rồi ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, chợt nhìn thấy Trường Giang cầm thứ gì đó đi về phía mình. Cô nheo mắt lại, phát hiện trên tay anh là một khẩu súng màu bạc!

Anh ra hiệu cho đứng lên:

“Đến đây, anh dạy em cách dùng súng.”

Cô đi theo Trường Giang ra ngoài, xuống đến một tầng hầm kín đáo, bên trong có một quầy bar cao cấp to rộng được làm từ gỗ quý, không gian âm u khó hiểu, tim cô bất giác đập thình thình.

Trường Giang ấn nút ở trên tường, căn phòng lập tức biến thành một phòng tập bắn, một loạt tấm bia lập tức bật dậy. Anh đến chỗ giá đỡ vừa xuất hiện, cầm lấy khẩu súng trên giá, nói:

“Anh lo lắng em ra ngoài sẽ gặp chuyện, nên trang bị chút kiến thức để phòng vệ thì hơn.” Anh huơ huơ khẩu súng lục màu đen trên tay. “Đây không phải súng thật, chỉ dùng để luyện tập nên em cứ dùng thoải mái.”

Thấy Lâm Vỹ Dạ nhìn về phía tay trái của anh, anh liền giải thích:

“Cái mà anh định đưa cho em là súng bạc, rất khó chế tác, mỗi viên đạn đều quý giá. Nó chủ yếu được tạo ra để đối phó với huyết tộc, tất nhiên, nếu gặp nguy hiểm thì dùng nó giết người thường cũng được.”

Cách mà anh nói đến chuyện giết người thật nhẹ nhàng, tư thái ung dung, bởi chuyện anh giết người không phải xa lạ gì, nhưng Lâm Vỹ Dạ thì chưa thể tiếp thu ngay lập tức. Cô đến gần, thử cầm súng trên giá lên, tổng cổng có ba khẩu, không biết làm bằng chất liệu gì nhưng rất nhẹ.

Trường Giang nói:

“Bên trong không có đạn, máy sẽ tự động tính điểm và hiện lên màn hình khi em bắn trúng bia.”

“Anh và Tử Tiệp đã từng luyện súng ở đây?”

“Ừ.”

Lâm Vỹ Dạ tò mò:

“Không phải anh có năng lực đặc biệt sao?”

“Dùng nhiều không tốt cho cơ thể, mọi thứ đều có giới hạn.” Anh biết trước cô sẽ hỏi câu này, vừa nói vừa dạy cô cách mở khóa an toàn trên súng. “Về cơ bản thì khẩu súng này có thiết kế khá giống với khẩu anh định đưa cho em, cầm thế này.”

Bàn tay to của anh nắm chặt lấy tay Lâm Vỹ Dạ, tận tình sửa tư thế cho cô, sau đó bảo cô dùng một mắt để nhắm.

Lần đầu tiên chạm vào súng, thật ra Lâm Vỹ Dạ hơi sợ một chút. Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng tập trung rồi bắn thử vào tấm bia đang bất động cách mình mười lăm mét!

Tiếng súng nổ đột nhiên vang lên làm cô giật thót, súng giả thôi mà, hiệu ứng âm thanh còn thật như thế?

Trường Giang chỉ vào màn hình ở góc trên bên trái, nói:

“Trật rồi.”

Một số 0 hiển thị ngay sau phát bắn của Lâm Vỹ Dạ, cô hơi xấu hổ nói:

“Do tiếng động lớn quá…”

Cô thử lại vài lần để cố vớt vát mặt mũi, nhưng lúc trật lúc trúng, nhiều nhất chỉ được 7/10 điểm, hoàn toàn dựa vào vận may.

Trường Giang áp sát phía sau cô, điều chỉnh tay cô một chút rồi nói:

“Khi bắn em phải tập trung, tay cũng không được run như vừa rồi.”

Tim Lâm Vỹ Dạ đập điên cuồng, không phải vì đang lo lắng chuyện bắn trúng hay trật, mà vì hơi thở của Trường Giang liên tục phả vào tai cô khiến cô rất nhột!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info