ZingTruyen.Info

Hoodie mặc hai ngày và nụ hôn buổi sáng - Markhyuck

Chương 5

Ladipid_85

Chương 5:

Chuyện có một luật sư đẹp trai, sáng sủa lại có học vấn tốt trở về trường giải quyết mớ hỗn độn sinh viên trong trường gây ra mà phụ huynh không chịu trách nhiệm đã tạo nên cơn sốt xình xịch cho toàn trường. Lee Donghyuck đi đến đâu cũng nghe có người nhắc đến Lee Minhyung, mới đến trường mấy hôm thôi mà tiếng tăm đã toàn là đẹp trai tài giỏi, có phong cách của một người trưởng thành, mang vẻ đẹp cấm dục lạnh lẽo ai cũng mê, chắc chắn sẽ là một người rất nghiêm túc. Mấy cái này thì đúng thật, Donghyuck nhếch mép, thế không biết nếu như họ nhìn thấy vị luật sư này mặc áo ba lỗ, đầu tóc như tổ quạ rúc vào bụng cậu kêu thèm ăn dưa hấu thì sẽ thế nào nhỉ?

Chả thế nào cả.

Donghyuck ngồi lì trong thư viện cả buổi sáng, thỉnh thoảng lật cuốn sách lại ngáp một cái. Cậu không muốn chui ra ngoài trước khi người kia rời khỏi trường, gặp được cũng không biết nên đối mặt như thế nào. Cách giải quyết vấn đề của Donghyuck đôi khi khiến người khác rất khó chịu, đó là trốn tránh, nhưng biết làm sao bây giờ khi mà cậu không hề muốn gặp lại Minhyung, một chút cũng không. Dù gì đã không còn là gì của nhau, thèm khát được nhìn thấy mặt nhau mới chính là vấn đề đấy. Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy tiếng càng khiến Donghyuck thấy phiền, Hwang Renjun kêu cậu xuống nhà ăn có trò vui để xem. Lee Donghyuck bình thường không hay tham gia vào mấy cái trò linh tinh của mấy người kia, nhưng drama có ai lại không muốn xem. Cậu thu dọn sách vở vào trong balo, thẳng đường xuống nhà ăn như lời Hwang Renjun dặn dò, đúng là có chuyện vui thật, nhưng mà nhân vật chính trong chuyện vui ấy chính là Lee Minhyung.

Nam sinh viên mắt trợn ngược một tay nắm tay bạn gái đang run như cầy sấy, một tay túm lấy cổ áo của Minhyung, răng cắn chặt chắc là vì ghen tuông. Cậu ôm một đống sách, môi hơi nhếch nhìn khung cảnh căng thẳng đang diễn ra ngay tại trung tâm của nhà ăn. Bắt gặp khuôn mặt bình thản của Lee Minhyung, cậu nghĩ chắc anh cũng sẽ tự biết cách giải quyết vấn đề cho bản thân thôi nên định quay mặt đi, không ngờ lại bị tiếng gọi của Renjun gọi giật ngược trở lại.

- Đi đâu đấy, ra giải vây cho người ta đi kìa. Cái thằng kia xưa đấm gãy răng lớp trưởng lớp mình đấy.

Donghyuck nhíu mày, không phải vì lo lắng cho Minhyung, cậu rất ghét phiền phức, nhất là liên quan đến bạo lực. Cậu lắc đầu, thế nhưng vẫn không bỏ đi hẳn, một lần này thôi nhé, lần sau cậu sẽ không thế này đâu. Donghyuck đặt đống đồ đạc xuống, nhắm thấy sinh viên hung hãn kia chuẩn bị giáng cú đấm xuống mặt anh người yêu cũ thì bước chân có gấp gáp hơn, tay cầm bọc tài liệu ngay lập tức ngăn lại tạo nên tiếng bộp vô cùng vang dội.

- Này, cậu có biết cậu đang bạo lực với luật sư không thế?

Nam sinh viên vẫn mang bộ mặt của quỷ satan mà nhìn Donghyuck, đôi mắt khiêu khích đối diện với vẻ mặt bình thản của cậu. Lee Minhyung không bất ngờ lắm với hành động của em người yêu cũ, anh một quyền gạt tay nam sinh ra khỏi người mình, tiện thể kéo Donghyuck ra đằng sau mình, lạnh nhạt cất tiếng, nhịn từ nãy đến giờ là đủ rồi.

- Đe dọa và hành hung một công dân bình thường có thể bị phạt hành chính, lớn hơn nữa có khả năng bị đi tù, sinh viên năm ba như cậu phải có nhận thức chứ? Hơn nữa, cậu nên lắng nghe bạn gái của cậu giải thích hơn là chỉ chăm chăm trợn mắt lên với tôi và em ấy.

- Rõ ràng tôi thấy anh cố ý muốn đụng chạm vào người bạn gái tôi, luật sư gì mà chó chết thế. Anh có tin là tôi kiện anh tội sàm sỡ không?

Nghe đến câu cố ý muốn đụng chạm, Lee Donghyuck giật giật khóe mắt, không tin được người trước mặt mình lại như thế. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, cậu xoay vai Minhyung để anh đối mặt với mình, nhìn kĩ vào đôi mắt của anh một hồi lâu, cuối cùng mới đưa hai ngón tay ra.

- Nào, ngón tay nào dài hơn trong hai ngón này?

Hệt như những gì Donghyuck suy đoán, Lee Minhyung tên người yêu cũ cận lòi mắt của cậu chọn vào ngón tay ngắn hơn, còn tranh thủ vuốt vuốt một chút mới chịu thu tay lại. Donghyuck biết thừa Lee Minhyung lười đeo kính áp tròng, lại không ưa đeo kính thường vì trông anh già và khó gần, vậy nên theo như thói quen anh thường xuyên phải đưa tay ra để tránh bản thân đứng quá sát một người nào đó, chắc lúc ấy không cẩn thận đụng trúng bạn gái kia. Bảo sao hôm nay cũng không tự vệ được chịu để người ta nắm đầu nắm cổ rõ lâu.

- Anh đụng vào chỗ nào của bạn kia?

- Anh không biết, anh đưa tay ngang vai, có lẽ chạm vào đầu bạn ấy đi?

Lee Minhyung vừa nói vừa đưa tay lên đúng với góc độ ban nãy, và ngón tay anh chỉ thằng vào tim của Donghyuck.

- Các người không cần phải vờ vịt, người yêu tôi tên luật sư kia còn chưa xin lỗi được một câu đâu.

- Tôi đã xin lỗi người yêu anh, cô ấy cũng đồng ý nói không sao, chỉ có anh là tôi chưa xin lỗi, và tôi cũng không có nghĩa vụ phải xin lỗi cậu.

Nam sinh kia định giật tay mình ra khỏi vòng ôm của bạn gái, thế mà lại bị cô nàng hét lên ngăn lại:

- Anh có bị thần kinh không, đừng làm lớn chuyện lên nữa, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện. Luật sư không hề cố ý, anh không nghe hay cố tình không muốn nghe thế hả?

- Mày dám lớn tiếng với tao? Mày đừng tưởng tao không biết, mày lồng lộn muốn tìm phương thức liên lạc của thằng luật sư này mấy hôm nay. Giờ thì hay rồi, mày ngang nhiên ban ngày ban mặt bênh vực nó?

Cái lí do củ chuối gì thế này? Donghyuck bắt đầu thấy lửa giận len lỏi trong lòng. Ra là hoa vì ong bướm mà bị dập chết, xứng đáng. Thế này thì Donghyuck xin phép không can hệ. Cậu móc túi áo của Minhyung, lấy kính đeo lên giúp anh, định bước chân rời bỏ trận địa nhưng eo bỗng chốc bị anh ôm chặt. Anh thầm thì cầu cứu vào tai cậu, không để cậu kịp há miệng nói gì đã lên tiếng:

- Xin lỗi, nhưng hai người có việc riêng thì tự giải quyết được không, nếu không người yêu bé nhỏ của tôi ghen mất.

Chưa bao giờ tiếng quạt thông gió trong nhà ăn lại nghe được rõ ràng đến như thế, bởi vì ai cũng trợn tròn mắt mà nhìn vào sân khấu chính, nơi có bốn con người với đủ mọi thái độ từ thờ ơ, đến thất vọng rồi ngỡ ngàng, len lủi chút bực tức lần lượt biểu diễn. Hwang Renjun nghe câu nói kia của luật sư đáng kính cũng suýt nhổ luôn miếng thịt thơm ngon, coi bộ lần này Donghyuck tiêu đời rồi.

Người phản ứng đầu tiên là cô sinh viên sắp bị người yêu nắm đầu, cô rối rít nói xin lỗi với Minhyung, thậm chí Donghyuck cũng nhận được lời xin lỗi đầy thành khẩn và hổ thẹn. Cậu định rút tay Minhyung ra khỏi eo mình, nhưng nhìn thái độ của nam sinh dũng mãnh kia thì lại thôi.

Ông đây là đang tích đức cho con cháu, nhưng thằng cha luật sư cận lòi mắt này sẽ không yên đâu!

Bộ phim hài kịch tính kết thúc bằng việc cô sinh viên bị mang tiếng nạn nhân kéo bạn trai mình bằng sức mạnh ba bò chín trâu ra khỏi nhà ăn, và Donghyuck cũng mất luôn suất ăn trưa cuối cùng. Nhà ăn đã thôi không còn nghe tiếng quạt thông gió nhưng lại cảm nhận được tiếng những con tim mong manh đã vỡ vụn.

Lee Donghyuck mặt đằng đằng sát khí ôm đồ ra khỏi nhà ăn, theo sau là Lee Minhyung với khuôn mặt nghiêm trọng không kém. Hwang Renjun nhìn đôi chim cu kề vai sát cánh ra rời đi thì lặng lẽ múc thêm muỗng canh đậu tương thơm ngon, chuẩn bị tinh thần chiều nay sẽ thay đồng đội điểm danh đầu giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info