ZingTruyen.Info

Hoodie mặc hai ngày và nụ hôn buổi sáng - Markhyuck

Chương 29

Ladipid_85

Chương 29:

Hơn ba tuần không nhanh không chậm trôi qua. Trời đã sang xuân, không khí vẫn không hề thay đổi nhưng lòng người đã tĩnh lặng và ấm áp hơn nhiều. Sắc trời không còn u ám xám xịt nữa, còn nắng vẫn thơm tho tắm mát cho cây xanh hoa cỏ. Xuân đến, nên hy vọng về một con đường mới cũng đẹp hơn bao giờ hết.

Mọi thứ rồi sẽ ổn và đi theo cách mà nó vốn phải đi mà thôi.

Lee Donghyuck phơi chiếc áo Hoodie đỏ đã mặc được hai ngày, cảm nhận chút nắng trời nhẹ nhàng vào sáng sớm. Dạo này cậu đã có ý thức làm mới bản thân nên mái tóc nâu mềm đã được uốn xoăn màu trà sữa nhìn là muốn yêu. Anh luật sư phát cuồng lên mỗi lần gọi điện, chỉ hận không thể thò tay qua điện thoại để xoa xoa cái đầu của cậu.

Và ngày hôm nay, Lee Jeno đã trở về sau một tháng biệt tăm biệt tích mà cậu ta gọi là giải tỏa tinh thần.

Donghyuck mở tủ quần áo, nhòm ngó mãi không thấy được một bộ nào vừa ý. Dù sao cũng nên chỉnh chu chút ít khi ra đường chứ. Thể theo nguyện vọng của anh bạn thân, cậu sẽ đi đón người ta ở sân bay, trong lòng không còn hoảng hốt và bối rối nữa. Cậu tin là Lee Jeno đã sẵn sàng đối diện với cậu, và cậu cũng thế.

Lúc đi ra ngoài phòng thì Huang Renjun có gọi điện nói rằng tối hôm nay đi nhậu một bữa để ăn mừng, Donghyuck đương nhiên là đồng ý rồi. Cậu thần thanh khí sảng xuống đường, thuận lợi gọi được taxi để tiến thẳng đến sân bay của thành phố. Buổi sáng sớm nên ít chuyến bay, Lee Donghyuck bơ vơ đứng ở cửa chờ, thỉnh thoảng lại ngó ngó vào trong để tìm bạn. Cậu cầm điện thoại trên tay, ngay lúc định gọi điện thì bóng hình cậu vốn mong chờ đã xuất hiện.

Lee Jeno mặc áo len cổ lọ màu đen cùng áo dạ dáng dài, mắt đeo kính gọng vàng đẹp trai ngút trời. Cậu ta nhận ra Donghyuck đang ở đâu ngay, lập tức cái tay vẫn còn cầm giấy tờ lên để cậu nhìn thấy. Mới có ba tuần thôi mà trông cậu ấy khác quá đi mất, Donghyuck tiến nhanh về phía người ta, cười thật tươi nói:

- Cậu về rồi!

- Ừ!

Hết, hai người họ thỉnh thoảng lại có những phút im lặng nhưng không hề lúng túng, Donghyuck quen rồi nên quyết định cầm một cái túi hộ Jeno, nhìn qua không hề thấy có chút gượng gạo nào. Jeno dõi theo bóng lưng của Donghyuck rồi thở phào một hơi sau đó mới đi theo.

Tuy mới về lại thành phố nhưng cả hai đã phải đến ngay một quán nước để hẹn gặp khách mời cho tiệc đầu năm của công ty. Vì đến sớm nên cả hai quyết định tán gẫu chút ít. Hiện tại Donghyuck đã bước vào thời kì thực tập, ngoài ở công ty của cha Lee thì có đi nộp hồ sơ ở một vài công ty khác. Tuy nhiên vì ngại ngùng nên cậu đã ngỏ ý với cha Lee cho mình xuống làm ở bộ phận cùng với những thực tập sinh khác, chính điều này đã phá vỡ đi hoàn toàn nghi hoặc của mọi người về việc cậu được tuyển chọn vì mặt xinh dáng đẹp.

Đâu ai có thể đánh giá một con gấu nâu cả ngày le te đi giới thiệu canh kimchi với mọi người bằng từ yêu nghiệt đâu.

- Thành phố bên đẹp xỉu, nếu có cơ hội tôi cũng muốn đến đó một lần.

- Thế mà không nói để tôi cho cậu đi cùng.

Donghyuck bật cười, chẳng lẽ lại nói cậu trốn như trốn tà, tôi không dở người để đi theo.

Nói thêm được mấy câu thì cánh cửa quán bật mở, một thân ảnh cao gầy nhanh chóng tiến vào, hình như vội vàng lắm. Cậu chàng đi về phía bàn của cậu và Jeno, vì vội vàng nên nói chuyện hơi vấp chút:

- Xin chào ạ, tôi đến từ văn phòng luật sư Z, tên là Na Jaemin, rất hân hạnh được gặp mọi người!

.

- Anh có ý định về sớm một chút không? Còn có hai hôm nữa thôi mà.

Lee Donghyuck quấn chăn ngồi trong phòng, bây giờ đã là nửa đêm nhưng không sao mà ngủ được, quyết định gọi điện cho anh luật sư đẹp trai (sắp) của đời mình hành hạ người ta một chút. Lee Minhyung ăn miếng cơm, bên tai là điệu bộ hờn dỗi của em người yêu cũ (sắp thành mới) thì quéo hết cả người. Anh không thèm để ý đến mấy vị đồng nghiệp ngồi xung quanh, thoải mái nói:

- Sao thế, nhớ anh à? Nhưng mà em bé ơi, có khi anh phải ở lại đến hết tuần này cơ. Người ta giữ lại làm nhiều thứ quá.

Anh chưa dứt câu mà mặt con gấu con đã xị xuống dài như cái bơm. Minhyung bật cười, húp một miếng canh kimchi nhờ người ta làm hộ rồi lại đặt xuống. Vị chẳng giống một chút nào, anh muốn ăn canh em sinh viên làm cơ.

- Thế mà bảo với người ta là đi có một tháng thôi. Ai giữ cơ, có mà mấy cô gái tây xinh đẹp nóng bỏng giữ lại thì có. Anh có gan thì ở bên đấy luôn đi, khỏi về nhìn tôi cho chán ra.

Dỗi rồi dỗi rồi, phải dỗ thôi. Anh luật sư già chu chu cái mỏ còn bóng chút dầu mỡ vì canh, lắc lắc cái đầu nhìn ngu không chịu được. Donghyuck nhịn lắm mới không cười phá lên để đại ca Đông Bắc khỏi mắng, thì thầm vào điện thoại:

- Anh khùng nó vừa thôi. Không về được thật đấy à? Nọ Na Jaemin có đến nói chuyện với bên công ty em, nói rằng văn phòng của anh sẽ đến dự tiệc đấy. Không ngờ chúng ta lại có cơ hội hợp tác.

Chuyện này anh luật sư cũng đã được nghe qua, trong lòng cũng tiếc nuối chút ít nhưng không đừng được vì công việc bên này còn lộn xộn kinh khủng. Anh gắp thêm một miếng thịt chiên, đằng hắng trả lời:

- Anh xin lỗi mà, nhưng chắc anh không về sớm được rồi. Em bé nhớ anh thì nói một câu cho anh bớt thèm bớt tủi thân với. Ở bên đây vừa lạnh vừa cô quạnh, anh sắp thành tảng băng đủ cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng rồi đây này.

Lee Donghyuck vốn định hếch mũi lên nói rằng con lâu đi, nhưng nhìn thấy má của anh luật sư đã hóp lại, cằm cũng lún phún râu còn mắt thì thâm quầng, không biết vết thương trên đầu thế nào rồi nên lời nói nhanh chong được nuốt thẳng tuột vào cuống họng không cho trồi lên nữa. Cậu giấu mặt trong chăn, khe khẽ trả lời:

- Bé nhớ anh lắm, anh mau về với bé đi.

Sau đó, và không còn sau đó nữa đâu, vì anh luật sư ở bán cầu bên kia đã phát nổ rồi.

.

Bữa tiệc tại công ty của chú Lee tổ chức vô cùng hoành tráng, chiêu mộ không biết bao nhiêu người nổi tiếng hay những người máu mặt trong ngành. Tối nay Lee Donghyuck mặc một bộ vest trắng, trông không khác hoàng tử nhỏ là bao. Mấy chị cùng bộ phận nhìn mà thấy cưng không chịu được cứ chốc chốc lại ra bẹo má một cái vì xinh yêu chết người. Donghyuck ngoài cười nhưng trong lòng thì đau như cắt, cậu men như thế này cơ mà, tại sao lại cứ khen cậu đáng yêu vậy hở?

Lee Jeno từ đám đông đi tới bên cạnh cậu, cậu ta ngày thường đã đẹp trai thiêu rụi không khí rồi, hiện tại còn bảnh bao một cách khủng khiếp hơn. Cậu ta đụng khẽ ly rượu vào cốc nước ngọt của Donghyuck, trêu chọc:

- Sao không uống rượu? Bị cấm à?

Donghyuck bĩu môi không trả lời, thật ra là bị cấm mà. Cũng bởi vì rượu mà cậu với tên điên kia mới lại lần nữa gặp nhau mà.

Vì nói chuyện quá hăng say, tiếng nhạc lại to nên Donghyuck không để ý có người mới bước vào bữa tiệc. Ngay lúc cậu định uống thử ngụm rượu trên tay Lee Jeno thì một cỗ ấm áp xông tới, kéo theo một mùi hương quen thuộc cùng giọng nói không thể lẫn vào đâu cho được.

- Nước cam mà có cồn thì cũng bị cấm nhé!

-----------------------------------------------

Đoán được cái tên nào nhảy zô đời Ichenu khum nè TvT

Lee Minhyung: Anh đã trở lại và lợi hại hơn xưa muahahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info