ZingTruyen.Info

Hoodie mặc hai ngày và nụ hôn buổi sáng - Markhyuck

Chương 28

Ladipid_85

Chương 28:

Sáng hôm sau, mọi thứ trắng xóa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngay cả việc Lee Jeno khẽ khàng tỏ tình với Lee Donghyuck khi cậu đang vờ ngủ trong xe cũng bị Donghyuck triệt để quên sạch.

Hoặc đúng hơn là cậu không muốn nhớ.

Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, nếu như đã không cho người ta được đáp án người ta mong muốn thì tốt nhất không nên cho cơ hội. Donghyuck cả một đêm thức trắng, nhiều lúc lại muốn bật khóc. Cậu nên nhìn Lee Jeno với một thái độ như thế nào đây? Mọi thứ ập đến với cậu nhanh quá thể khiến cậu như chới với trong vũng lầy, đáp án của cậu đương nhiên là không rồi. Nhưng Donghyuck lại chẳng đủ can đảm để tránh mặt người mà mình yêu quý coi là bạn thân thiết.

Đúng là làm khó nhau quá đi bạn ơi.

Tần ngần mãi ở trước tủ quần áo mà không biết mình đang chuẩn bị làm gì, Huang Renjun phải đẩy cậu vài cái người mới tỉnh lại. Cậu bạn có hỏi chuyện gì xảy ra, và Donghyuck trong hoảng sợ đã huỵch toẹt ra hết, vừa dứt câu đã thấy mặt đại ca Đông Bắc lúc xanh lúc trắng. Cậu ta đặt mấy gói mì xuống bàn, không tin vào tai mình cho lắm. Từ khi nào mà bạn nhậu đã thành đôi uyên ương thích thầm đau lòng thế này chứ?

- Mày nghĩ thế nào?

- Còn thế nào nữa, tao đương nhiên là không đồng ý rồi. Tao không hề có chút tình cảm nào quá phận với cậu ấy đâu.

Renjun ôm trán, trêu đùa Donghyuck nên đi đâu đó rút quẻ đi, vì sao dạo này lại lắm chuyện ập đến thế không biết, toàn là liên quan đến tình cảm không. Cậu ta đối diện với ánh mắt cầu cứu của bạn, ừm hửm cất tiếng:

- Mày phải biết là, chuyện tình cảm không thể ngày một ngày hai nói bỏ là bỏ được. Hơn nữa nếu như mày kể thì Jeno nó cũng thích mày không phải mới đây đâu. Cho nó thêm thời gian đi, đừng tránh mặt để nó khỏi phải sợ hãi. Nhưng nên tách biệt mọi hành động đi, đừng thân mật quá, như thế nó sẽ nhầm tưởng là mày cho nó cơ hội đấy.

Và thế là Donghyuck vác bản mặt thối đến công ty, trước khi mở cửa phòng còn cố làm ra vẻ mặt bình thản nhất có thể.

Kết quả là, Lee Jeno hôm nay đã bay sang thành phố bên cạnh theo chỉ thị của cha. Đùa trẻ con, có khi chính cậu ta đòi đi để tránh mặt cậu thì đúng hơn.

Donghyuck hơi lóng ngóng nhắn tin cho cậu ta, nhưng giờ đây lại không biết nên nói gì mới đúng. Rốt cuộc đành thôi. Vậy cũng được, để cậu ấy có thời gian tịnh tâm lại, mà mình cũng đỡ bối rối.

Lee Jeno không ở công ty nên Donghyuck chỉ cần kiểm tra một vài giấy tờ rồi xách cặp ra về, trước khi ra khỏi tòa nhà chính không nhịn được quay đầu lại. Cậu thật sự đang không biết, quyết định đến đây của mình là đúng hay sai nữa. Liệu bây giờ cậu dừng lại công việc này thì có ổn không?

Chuông điện thoại lần nữa kéo hồn Donghyuck về, là Lee Jeno gọi đến.

- Alo, cậu đến công ty chưa?

- Tôi đến rồi, hôm nay cậu phải đi công tác à? Sao hôm qua không nói cho tôi biết, hay là sáng nay mới được thông báo?

Cậu bạn ở đầu dây bên kia cười nhẹ, dưới ánh nắng bình minh mà nheo mắt một cái. Thành phố này không khí trong lành lắm, không bõ cậu ta đi xe cả một đêm để đến được đây. Jeno nắm chặt điện thoại trong tay, nhẹ nhàng trả lời:

- Nếu Donghyuck biết rồi, thì cho tôi một câu trả lời đi chứ nhỉ? Tôi đến tận đây để gọi điện cho cậu, cũng đã sẵn sàng chấp nhận mọi kết quả sẽ xảy đến với mình rồi.

Giữa dòng người xô bồ tấp nập, Lee Donghyuck vừa nghe loáng thoáng tiếng bước chân trò chuyện, vừa lặng yên cảm nhận từng hơi thở của người ở đầu dây bên kia. Như là chờ đợi, như là thản nhiên trước cơn giông bão. Donghyuck bặm môi, khó khăn lắm mới thốt được lên:

- Cậu đừng như thế mà.

- Tôi có thể coi đây là một lời từ chối ngọt ngào không? Donghyuck này, được người ta thích không có gì là đáng lo ngại cả, yên tâm đi, cậu sẽ không mất đi một người bạn như tôi đâu, bởi tôi cũng chẳng hề muốn chúng ta cứ thế lướt qua nhau. Nhưng hãy cho tôi thời gian, không lâu đâu, chúng ta lại có thể cùng nhau uống rượu bàn về cuộc đời. Donghyuck nhé?

Ngày hôm ấy thành phố đổ cơn mưa lớn, Lee Donghyuck đứng dưới trạm xe buýt, môi tươi tắn nở nụ cười.

- Ừ, tôi chờ cậu!

.

"Anh ở bên này nhớ em muốn phát bệnh thần kinh rồi!"

Tin nhắn đầu tiên trong ngày tên luật sư ngu ngốc khùng điên gửi cho cậu. Từ ngày đồ ngốc này đi cứ như phát bệnh thèm, bắt được sóng điện thoại cái là nhắn tin liên tục. Donghyuck lúc này đang ngồi trên giảng đường để tham luận về vấn đề truyền thông bẩn, chỉ dám lướt qua một cái rồi làm ngơ như chưa xem được cái gì. Biết nhắn đúng lúc ghê, bên đó đang là đêm, nhớ cậu quá nên không ngủ được chứ gì.

Cho chừa.

Ngay sau khi bài tham luận kết thúc, dưới cơn mưa vỗ tay của mọi người Lee Donghyuck hai bước thành một đi xuống cuối lớp để trả lời tin nhắn. Anh luật sư đã đi được nửa tháng, kể ra cũng nhanh phết. Cũng tại Lee Donghyuck bận tối mặt ở cả công ty và trường nên thường xuyên quên béng đi mất. Thật ra hai người gọi cho nhau không phải là ít, nhưng tên dở này cứ thỉnh thoảng lại như vậy.

"Thì đi khám đi. Than với em làm gì? Cũng chẳng giúp anh về sớm được là bao đâu."

"Em không nhớ anh à?"

Hơi choáng với tốc độ trả lời của anh người yêu cũ, có lẽ nào anh ta canh điện thoại không vậy? Donghyuck tủm tỉm cười, không biết vì sao đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này.

"Hỏi chút, vì sao anh lại yêu em thế? Còn muốn theo đuổi lại em nữa cơ."

Đến đoạn này thì anh luật sư lại tịt nít không nói gì. Donghuyck xì một tiếng ghét bỏ, đúng là cái đồ thỏ đế, hỏi có một xíu thôi đã ngại rồi. Cậu không thèm mong chờ điện thoại của anh nữa, cất đi để tập trung theo dõi buổi tham luận. Huang Renjun cùng nhóm với cậu đang căng não bày tỏ quan điểm với giảng viên để cướp được số điểm nào thì cướp, còn giảng viên chỉ nhìn cậu ta rồi cười nhẹ lắc đầu.

Giảng viên kia, là đang tán tỉnh đại ca Đông Bắc nhà cậu đấy.

Chuyện có lẽ sẽ chẳng vỡ nở đâu, nhưng vì tình cờ đi mua xiên bẩn ăn vì quá thèm nên cậu đã nhìn thấy một hình ảnh tuyệt vời nhất trên đời để nắm thóp đại ca. Giảng viên kia của cậu đưa tay lên xoa đầu đại ca, dưới cơn giận dỗi của Renjun nắm lấy tay cậu ta, sau còn cúi xuống thì thầm cái gì đó mà Donghyuck có mười cái lỗ tai cũng chẳng thế nào nghe nổi.

Đến đây thôi, để đại ca của cậu có không gian riêng vậy hihi.

Buổi tham luận kết thúc, Donghyuck và Renjun tự tách nhau ra để người đến công ty người ra quán cà phê làm việc. Donghyuck đã xin nghỉ cả buổi sáng để ở trường cho thư thả thời gian, giờ đây ngồi quán một mình lại thấy hơi tịch mịch. Thời tiết ngày một lạnh hơn, tuyết vẫn lơ lửng trên không trung như trái tim kẻ đang yêu xa. Donghyuck hà hơi rồi vẽ lên mặt kính mấy nét, không mất nhiều thời gian để nhìn rõ một quả dưa hấu đang đeo kính trông cực kì thiếu đánh.

Donghyuck bật cười, 14 ngày nữa thôi nhỉ.

Có tiếng chuông báo tin nhắn, Donghyuck ngó qua xem, biết ai là người gửi đến thì toe toét cầm lên xem.

"Còn phải hỏi à? Khi em rưng rưng nước mắt hỏi anh có thể mượn điện thoại để gọi điện cho bạn khi em đi lạc ở hội chợ không. Anh đã sẵn sàng cho em luôn cả con tim của mình rồi ngốc ạ."

"Chờ anh về sẽ nói lời yêu em 6628 lần nhé?"

--------------------------------------------------------

Chúc mừng ichenu nhé ^3^

Huang Renjun: Ông đây mới không thèm yêu đồ khó ở chuyên kiểm tra bài cũ sinh viên nhé ! *đỏ mặt

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info