ZingTruyen.Com

Hoodie Mac Hai Ngay Va Nu Hon Buoi Sang Markhyuck

Chương 21:

Văn phòng luật sư sáng nay có việc cần Lee Minhyung đến gấp, vậy nên anh ăn mặc chỉnh tề tiện đường đưa em người yêu cũ đi gặp mẹ, trên đường đi cỏn tranh thủ tấp vào quán ăn sáng no say rồi mới đến quán nước như đã hẹn.

Anh biết mẹ của Donghyuck, một người phụ nữ trẻ trung và hiện đại. Trước đây anh đã gặp bà một lần, khi đó anh còn chưa là người yêu chính thức của con trai bà. Anh vẫn nhớ lúc ấy bà nhìn anh bằng một ánh mắt không bình thường cho lắm, chắc là với giác quan nhanh nhạy cùng sự phoón khoáng trong suy nghĩ nên bà đã nhận ra phần nào. Mặc dù chưa có cơ hội được trò chuyện trực tiếp với bà nhưng Minhyung rất có hảo cảm với mẹ.

Gọi trước cho quen miệng, sau này đỡ bỡ ngỡ.

Tuy bây giờ vẫn thế, anh chưa là gì với Donghyuck nhưng thân phận đã thay đổi là người dưng nước lã đi cùng cần mua thuốc hồi chinh.

- Tạm biệt người dưng nha, em đi vào với mẹ em đây.

"Người dưng" ngồi ở ghế lái rất không hài lòng với danh xưng này, tay trực tiếp kéo Donghyuck lại rồi rút dây áo Hoodie của cậu chỉ chừa lại mỗi cái mỏ, nhanh thoăn thoắt mổ mổ lên đó mấy cái. Anh hôn chán chê mới tháo mũ áo cho cậu, mặt như bánh đa nhúng nước chỉ cần lên dây cót sẽ phát ra tiếng "chả iu anh, em chả iu anh gì". Luật sư Lee ở bên ngoài tung hoành nam bắc, ở với "nước lã" thoắt cái hóa thành con báo con chưa dứt sữa, tìm được nguồn ấm là bám riết làm nũng không chịu buông. Anh phụng phịu:

- Anh không muốn làm người dưng đâu, nếu mẹ có hỏi đừng trả lời thế, anh biết anh lại đau lòng. Em không thương anh sao?

Donghyuck suýt nữa không nhịn được mà ôm bụng cười to, không chịu được nghiến răng véo véo hai bên má đang xệ xuống của anh luật sư trẻ tuổi, sau lại tiến đến cắn một cái rồi mới yên tâm ra khỏi xe. Vết cắn ấy là để đánh dấu chủ quyền, con báo này là của cậu, là của một mình Lee Donghyuck này thôi.

Minhyung chờ cậu đi vào quán nước mới đánh xe rời đi, trên đường còn soi gương ngắm vết cắn mấy lần. Chẳng lẽ lại đi xăm, chứ răng của nồi kim chi đẹp kinh khủng khiếp. Cho đến tận sau này, nhân viên trong cơ quan đâu ai biết cả ngày hôm ấy anh vì vết cắn này mà cười ngu mấy lần.

Do tắc đường nên Donghyuck chờ mẹ Lee gần nửa tiếng, lúc bà đến nơi đã thấy con trai mình ngồi ăn rộp rộp đá bào. Bình thường mùa này Minhyung thường không hay cho cậu đi ăn, hai năm trời yêu nhau cùng lắm là cho đi ăn đúng một lần vào tháng chín vì sợ cậu đau họng về lại khó chịu không hát cho anh nghe được.

Đúng là cái đồ lợi dụng! Bây giờ phải ăn cho bõ.

- Đến sớm thế, bình thường mẹ anh phải chờ đến mấy phút mới thấy anh long đong chạy đến. Bạn trai đưa qua đây hả?

Mẹ Lee đặt túi xách xuống, mái tóc mới uốn bồng bềnh đến ngang lưng tỏa ra mùi hương vô cùng quyến rũ. Bà tháo kính râm, tao nhã gọi trà gừng cho ấm người rồi mới quay sang đánh giá ông con nhà mình.

Thấy không có vấn đề đáng nghi ngại, bà nhướng mày chẹp chẹp miệng:

- Ở cạnh người yêu mà không cho nó xơ múi được cái gì à?

- Mẹ à, với mức độ nam tính của con thì chỉ có chuyện con đi xơ múi thôi.

Như đang nghe phải chuyện cười, mẹ Lee khinh bỉ đối diện với thằng nhóc có mái đầu tròn ủm, hai má phúng phính cùng đôi mắt cún con giống y hệt mình. Bà không thèm nhìn nữa, bâng quơ nói:

- Cái thằng nhóc học luật gì gì đấy dạo này thế nào? Hai đứa các anh từ bấy đến giờ vẫn chưa là gì của nhau là mẹ khinh anh đấy. Trông chẳng đến nỗi thế này mà không tán được người ta thì đừng nhận làm con mẹ. Còn nữa, đùng hỏi vì sao mẹ biết, mấy hôm giao thừa hai năm trước còn anh yêu em em yêu anh bùm chíu hơn cả pháo hoa.

Có mà anh ta chết mê chết mệt con thì có!

Lee Donghyuck không có ý định giấu mẹ, sáng nay người ta đã ngỏ ý không muốn làm người dưng với mình rồi thì cũng nên thương tình một chút, cậu thản nhiên nói:

- Bọn con vẫn đang tìm hiểu mà mẹ. Hôm nay mẹ đến tìm gặp con có chuyện gì thế?

- Chẳng lẽ cứ có chuyện mới được tìm à?

Bình thường mẹ hay gọi điện hỏi thăm Donghyuck nhưng ít khi bà cất công lên tận để tìm cậu. Chỉ khi có chuyện muốn hỏi cho ra lẽ, hoặc là vấn đề muốn lắng nghe ý kiến, cùng cậu bàn bạc thì bà mới có ý định lên thăm con trai yêu mà thôi. Mẹ Lee chắc cũng hiểu được sự khác biệt ấy nên không vòng vo qua lại nữa, bà chậm rãi nói:

- Con nhớ chú Lee bạn của cha con không? Chú ấy có một người con trai bằng tuổi con không học đại học, ngày ngày lông bông đến bây giờ mới có ý định về công ty của chú ấy làm việc. Khổ nỗi chú ấy nói cậu ta không có hứng thú chút nào hết, muốn nhờ con đến để đồng hành cùng. Hai đứa ngang tuổi nhau thì nói chuyện cũng dễ hơn mà.

Đúng là thiếu gia nhà giàu lắm tiền thì nhiều tật. Bây giờ muốn đi kiếm ăn cũng phải có người đồng hành mới chịu. Donghyuck thấy đây cũng là một lời gợi ý khá ổn cho tình hình hiện tại, dù sao cậu cũng chưa tìm được công ty để thực tập, coi như đây là cơ hội đi.

- Cũng được ạ, con đang định làm CV nộp vào mấy công ty nhưng chưa thấy có nơi phù hợp. Vào được công ty của chú ấy thì tốt quá rồi.

Mẹ Lee biết là cậu sẽ dễ dàng đồng ý, nhưng bà lại có mối lo ngại khác. Cái cậu kia quen thói thiếu gia, biết đâu thấy con trai bà thế này lại bắt nạt thì toi công. Lee Donghyuck trông thì như vậy nhưng lại rất giỏi chịu đựng, chẳng bao giờ than vãn, bị bắt nạt có khi còn chỉ người ta cách làm sao để không ai hay. Bà thở dài, căn dặn:

- Có cha con ở nhà nên mẹ không dám nhắn tin hay gọi điện, sợ cha biết mẹ lo lắng con bị người ta bắt nạt thì không hay. Donghyuck này, nếu như con thích con có quyền đi, mẹ sẽ không cấm con. Tuy nhiên nếu như thấy làm việc cùng có vấn đề thì nên dừng lại ngay, tuyệt đối không được giấu mẹ mà nhẫn nhịn nghe chưa?

- Mẹ cứ lo xa, không có chuyện gì đâu.

Donghyuck cố trấn an mẹ, trong lòng được quan tâm thì sung sướng lắm. Mẹ hay móc mỉa cậu thế thôi nhưng trên hết bà luôn để ý đến cảm xúc và lo toan cho cậu từng li từng tí. Mẹ Lee nhấp một ngụm trà, cố đấm ăn xôi nói:

- À mà đằng nào thì con chả có người yêu làm luật sư, sau này có chuyện gì để cậu ta giải quyết, mẹ không phải nhúng tay vào nữa.

Đã bảo là bà hay móc mỉa mà.

.

Hai mẹ con nói chuyện hết một buổi sáng thì anh luật sư đẹp trai cũng xong việc, không biết có nóng ruột vì sợ mình là người dưng hay không mà gọi điện hỏi Lee Donghyuck xong chưa để anh đến đón, thật ra là người đã đứng ở cửa quán từ lâu. Mẹ nhìn thái độ cậu nhắn tin thì bĩu môi, phất phất tay ý nói đến lúc phải về rồi. Bà cùng cậu thanh toán rồi ra ngoài, gặp Minhyung ăn mặc bảnh bao cúi chào mình thì hiền từ gật đầu. Rồi bà như nhớ ra chuyện gì, quay lại hỏi thầm Donghyuck:

- Ơ thế hai đứa đang ở chung à?

- Không ạ, anh ấy bị khách hàng xô xát nên con đến chăm sóc thôi.

Mẹ Lee chậm chiệp lắc đầu, véo eo con trai một cái nhẹ hều, than thở:

- Dọn sang mà ở với người ta đi cho mẹ đỡ tốn tiền thuê ký túc cho anh. Trông khôi ngô hiền lành đấy, biết đâu năm sau mẹ anh có cơ hội báo hỷ. Cứ thế nhé, mẹ chờ tin tốt từ anh.

Mẹ à, hôm qua anh ta còn gạ gẫm làm con suýt thì phải mua thuốc hồi chinh đấy mẹ có biết không hả!

---------------------------------------------

Lại là chuyên mục đoán người quen=))

Mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện Hoodie trước khi nhập học nên nếu có bỏ bê mấy truyện còn lại thì mọi người thông cảm nha. Rồi sẽ đến lượt Em hàng xóm và Môi môi lên ngôi nhó <3

Yêu mụi người nhiều lém!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com