ZingTruyen.Info

Hoodie mặc hai ngày và nụ hôn buổi sáng - Markhyuck

Chương 11

Ladipid_85

Chương 11:

Chiều hôm ấy không có một bao rác nào được chạm vào khuôn mặt của Lee Minhyung, Hwang Renjun suy cho cùng muốn giữ thể diện cho người yêu cũ của bạn thân, đồng thời là cho chính mình. Cậu ta chỉ chợt nhận ra mình chưa phân loại rác trước khi xuống đổ, thấy hơi có lỗi với cô đổ rác mà thôi.

Lúc Lee Donghyuck nghe tin có người đến tìm từ Renjun cậu mới từ nhà tắm chui ra, đầu vẫn còn ướt sũng nước. Cậu xỏ tạm đôi sục hình vịt, lạch bạch chạy xuống, khi nhìn thấy khuôn mặt Lee Minhyung đầu liền hiện lên ý nghĩ quay đầu. Thế nhưng Donghyuck không làm thế. Cậu khựng lại một chút mới khoan thai bước tới, mặt lạnh như tiền.

- Hôm nay em rảnh chứ? Anh muốn mời em đi ăn tối.

Đến giờ phút này chắc hẳn anh chưa biết mình đang vướng vào chuyện lớn như thế nào nên mới có thể bình thản như vậy. Donghyuck không trách anh nhưng không phải là không khó chịu. Cậu thở hắt một hơi, trả lời cụt lủn:

- Không, rất bận.

Minhyung không bất ngờ với lời từ chối này, nếu là những người khác, lời từ chối đưa ra sẽ không khiến anh phải bận tâm, anh có thể thoải mái chấp nhận. Nhưng Lee Donghyuck đâu phải họ.

- Anh biết một quán ăn đồ nướng ngon lắm, đến đó em sẽ không thất vọng đâu.

- Chúng ta hiện tại đang là gì?

Đột nhiên Lee Donghyuck hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Minhyung chưng hửng. Cậu nghĩ mình nên có một cái định nghĩa đúng hơn về mối quan hệ hiện tại của hai người. Tính Minhyung và cả cậu đều mong mỏi một sự rành mạch rõ ràng, đã là người cũ thì tốt nhất là nên tránh mặt nhau, muốn tiến tới thêm thì nên khẳng định một lời. Thêm một phương án nữa, ngay bây giờ anh trả lời hai ngươi họ là bạn, thì xin lỗi, Lee Donghyuck thấy từ bạn bè này nặng quá, gánh không nổi.

- Anh gọi mối quan hệ này là, người cũ nhưng còn tình cảm, muốn tìm cơ hội tiến tới một lần nữa thì có được không?

Lee Minhyung từ trước đến nay đều không bao giờ cảm thấy khó khăn khi phải trả lời bất kì câu hỏi dở dở ương ương nào của Donghyuck, đơn giản vì anh luôn nói sự thật mà. Donghyuck thôi không nhìn về phía anh nữa, anh không biết cậu có hài lòng với đáp án của anh không, nhưng thấy Donghyuck đưa tay ra, má hơi đỏ nói:

- Lạnh.

-------------------------------------------

Quán ăn mà hai người họ đến nằm rất xa ký túc của Donghyuck, cậu ngồi trên xe, cả người được trùm một chiếc áo lông ấm áp, miệng ngậm chặt không nói một lời. Cậu tự tin là cậu không vì bữa thịt nướng ngon lành mà bị bắt cóc đi đâu. Chỉ là khi thấy Minhyung lôi từ trong xe ra một cái áo khoác to sụ hoàn toàn vừa vặn với cậu cùng đôi tất lông cừu dày quịch, cậu không nghĩ mình có thể từ chối thêm được nữa.

Anh còn xin lỗi cậu vì không mang khăn lông theo, căn bản không nghĩ cậu lại tắm.

Có thể Donghyuck không biết, lần trước khi hai người hẹn nhau tại quán ăn Nhật Bản, vẻ mặt hơi trắng vì lạnh của cậu đã được anh thu vào mắt, đâm ra từ đó lúc nào trong xe anh cũng có áo lông, và chỉ một người mới được mặc nó mà thôi.

Minhyung dẫn cậu vào phòng ăn riêng biệt, món ăn đã được gọi sẵn nên cậu không cần phải đụng đũa làm gì cả. Lúc này, Donghyuck lại càng không biết nên bắt đầu một cuộc trò chuyện ra sao. Vốn dĩ thời gian này có chuyện không hay nên chưa chuẩn bị tinh thần gặp mặt anh.

- Dạo này ở trường có chuyện gì không em?

Cậu có chút giật mình vội vàng lắc đầu. Chuyện thật ra cũng không căng thẳng đến mức đó đâu mà.

- Mấy nay anh không liên lạc được với em, cứ nghĩ em có chuyện gì nên đến trường tìm, đồng thời cũng nghe được không ít chuyện.

Giây phút ấy tay Donghyuck có chút run run, cậu đang định nói chuyện không có gì thì anh đã nói tiếp:

- Hình như những người phụ huynh lần trước anh tham gia giải quyết cùng nhà trường có ý định bôi nhọ hình ảnh trường đúng không em? Anh có nói chuyện với một vài sinh viên nên biết được chút.

- À à cái này tôi cũng không rõ lắm. Ha ha...

Làm Donghyuck sợ muốn chết. Minhyung mỉm cười, gắp miếng thịt đầu tiên trên bàn vào bát của Donghyuck, bâng quơ cất tiếng:

- Anh mong rằng, em sẽ cho anh một cơ hội nữa. Anh biết em không thích nhiều lời, cũng không thích vòng vo nhiều chuyện. Nên là, đồng ý với anh nhé?

Giá như những lời này anh nói khi bản thân anh vừa đặt chân sang Canada thì có lẽ Donghyuck đã không tuyệt tình như hiện tại. Cậu nhìn anh rồi lại lại đánh mắt sang hướng khác, lắc đầu.

- Chúng ta không thể đâu, em biết anh vẫn còn hối hận và thấy có lỗi với em. Nhưng Minhyung à, hai năm qua em và anh đều sống rất ổn, không phải bị ai ràng buộc. Anh biết rồi đấy, em rất bám người yêu, mà anh lại bận như vậy, em sợ mình không chịu được rồi cứ quấn lấy anh mãi. Lúc ấy anh lại khó xử, tội nghiệp anh.

Một lời nói ra hai người thấy nhói. Donghyuck không muốn lừa mình dối người, cậu vẫn còn tình cảm với Minhyung. Nhưng cả hai quá bận bịu nên đến với nhau sẽ khó khăn lắm. Cậu sợ Minhyung chỉ là vì thấy có lỗi nên mới đề nghị quay lại, lỡ như sau này, anh lại thấy gánh nặng thì sao?

- Chỉ mình em thấy ổn, hoặc là, em nói dối anh thôi. Còn anh thấy không ổn một chút nào.

- Minhyung à...

- Nếu vậy thì, em cho anh được theo đuổi em nhé? Không phải là sinh viên năm ba ngành luật trường A tán sinh viên năm hai ngành Marketing trường B, mà là luật sư trẻ có một chút kinh tế trong tay theo đuổi sinh viên năm tư ngành Marketing trường B. Như vậy có được không?

Miếng thịt trên bàn nướng xém cháy, Lee Donghyuck cũng không trả lời câu hỏi của anh. Thế nhưng cậu chàng lại âm thầm bỏ chặn anh luật sư có chút kinh tế trong tay đi rồi, còn đổi tên danh bạ từ "Tên đáng ghét" thành "Luật sư Lee" mới chịu.

Ừ thì cứ đồng ý, có chết ai đâu mà lo.

Hai người ăn uống no nê đến tận tối, còn không ngại cùng nhau ra bờ sông gần đó ngồi uống trà sữa. Donghyuck ôm cốc trà sữa nóng trên tay, mắt chăm chăm nhìn mấy người ở gần đó nướng cá uống bia. Cuối cùng thì trên tay cậu lại có thêm một con cá nướng thơm ngon. Thế nhưng vẫn bị "anh luật sư có một chút kinh tế trong tay" cấm không cho uống bia.

Donghyuck ngồi bên cạnh măm măm từng miếng cá, Minhyung thì măm măm bằng mắt theo cách của con người đang có người để theo đuổi, đó là nhìn ngắm đôi má khi phồng lên thổi thổi của Donghyuck. Anh chạy vào xe lấy khăn giấy cho cậu, thỉnh thoảng còn giúp cậu nhặt xương cá, có mấy người đi qua còn không nhịn được cảm thấy tình yêu của cả hai đẹp qua đỗi.

Cho đến khi lên xe chuẩn bị ra về, tự dưng Minhyung lại chậm rãi ngỏ lời:

- Em có muốn đến nhà anh ăn dưa hấu không?

Cậu bé sinh viên năm tư thấy bây giờ cũng chưa muốn về lắm nên gật đầu đồng ý.

Lee Minhyung chuẩn trai độc thân ở một mình trong chung cư khá đắt đỏ tại trung tâm thành phố. Khi mở cửa nhà còn cẩn thận nói Donghyuck đăng kí dấu vấn tay ở ngoài, để khi nào đến gặp anh có thể không cần chờ mà cứ thế vào thẳng. Cậu vốn không đồng ý, đã là gì của nhau đâu mà đòi lấy dấu vấn tay. Thế nhưng khi xúc cảm trên đôi bàn tay anh ập đến, nắm lấy tay cậu, Lee Donghyuck giá cao hơn bò Kobe đành mặc kệ.

Căn hộ của Minhyung tối giản đến không thể tối giản hơn, lần trước đến đây vì lí do khá khó nói nên khi tỉnh táo Donghyuck cũng không có thời gian ngắm nghía, cứ thế đi về luôn. Đến hôm nay mới để ý nơi này chỉ có màu be và xám là chủ đạo, bếp núc thì khỏi nói, chẳng có gì kể cả một cái nồi. Cậu ngồi trên sopha, đợi Minhyung mang dưa hấu từ trong tủ lạnh, tâm trạng bỗng dưng có chút nhấp nhổm không yên.

- Anh bổ không được đẹp lắm, em ăn tạm nhé?

Đúng là Minhyung bổ không đẹp thật, miếng thì tròn ủm miếng thì nhọn hoắt, thế nhưng với vai trò là khách, chê quá thì kém duyên nên Donghyuck chỉ lắc đầu nói không sao rồi từ từ gặm từng miếng nhỏ, bộ dạng hoàn toàn là của con gấu con ngoan ngoãn.

Có một sự thật là, khi để người mình thích vào địa bàn của mình, lại còn tỏ ra dễ thương như vậy, người nào chịu đựng được thì đúng là thần tiên. Minhyung tự hào anh là người thật, từng tế bào trên cơ thể anh đều là hàng real sinh ra y như môn sinh học dạy. Vậy nên anh chấp hành theo những gì cha mẹ, ngành học và xã hội dạy, bỏ miếng dưa hấu trên tay xuống, hỏi Donghyuck:

- Anh có thể hôn em không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info