ZingTruyen.Com

Hoodie Mac Hai Ngay Va Nu Hon Buoi Sang Markhyuck

Notes: Mọi kiến thức về luật pháp đều tham khảo dựa trên luật pháp của Việt Nam, nếu có sai sót mong mọi người bỏ qua cho mình và bình luận để mình sửa nhé!

Cảm ơn mọi người nhiều ơi là nhiều <3

Chương 10:

Zhong Chenle là sinh viên năm ba ngành ngôn ngữ học, không học cùng trường với Hwang Renjun và Lee Donghyuck nhưng được cái nhanh nhẹn online nên mâm nào cũng có mặt, vụ nào cũng chen một chân. Nhiệm vụ chính của cậu nhóc chính là tìm X, những nhân vật tuyệt vời lọt vào đôi mắt cú vọ của Donghyuck với một vài lí do không đẹp lắm.

"Lại tìm, riết rồi em tưởng em học về an ninh mạng và bảo mật thông tin mất."

Donghyuck ngồi xị mặt trong quán cà phê để làm bài tập, thấy ông em trả lời tin nhắn một cách không thể thiếu đánh hơn thì chu mỏ trả lời lại.

"Thì chú mày cứ làm đi. Yên tâm không đi tù được đâu. Lần này anh cay lắm mới phải tìm đến mày. Giúp anh đi."

"Zhong Daegal vợ anh sắp hết thức ăn và snacks rồi đó."

"Mỗi loại hai bịch."

"Ngày mai có kết quả cho anh!"

Cái thằng này, nhà thì giàu nứt đố đổ vách ra còn cứ đòi cái tên nghèo nàn như cậu. Thôi vậy, vì tương lai cưới được bé vợ thân yêu da với lông trắng muốt kia, chịu chi một chút cũng không thiệt gì.

Nghĩ lại thì, do một phần ở cậu, hớ hênh quá nên bây giờ thành ra khó giải thích. Đang lẽ ra cậu nên mặc kệ tên cận lòi kia, hiên ngang nói rằng cậu đã đá hắn hơn hai năm trước rồi thì mọi chuyện sẽ không khó thở đến mức này. Donghyuck cứ nhớ đến tên kia là lại thấy tức, trong lúc ngọn lửa tinh thần cháy vùn vụt tiếp tục lên mạng xã hội chặn chặn chặn.

Tốt nhất là nhà ngươi nên phắn khỏi cuộc đời của ta đi!

Ngồi thêm một lúc, bài tập nhóm cậu đã làm xong liền vươn vai một cái chuẩn bị đi về. Thế nhưng miệng chưa kịp ngáp đã gặp phải người quen, kia không phải là giảng viên Jung sao?

Jung Jaehyun ở bên này hình như cũng nhận ra cậu, thầy quay qua nói gì đó với thanh niên đẹp trai trắng trẻo ở bên cạnh, đợi một cái gật đầu từ người ta thì mới đi qua chỗ của Donghyuck. Cậu vốn dĩ định đứng lên chào, thấy thầy lại gần thì ngay lập tức làm sinh viên ưu tú, nở một nụ cười không thể công nghiệp hơn.

- Giảng viên Jung, hôm nay thầy cũng đến đây để uống nước với bạn sao?

Giảng viên Jung lắc đầu, ngoái lại nhìn người kia một cái rồi trả lời cậu:

- Không phải, đó là người yêu tôi.

Lời khen "Bạn thầy đẹp trai ghê" chưa kịp vụt ra khỏi hai cánh môi thì Donghyuck đã vội thắng lại. Thật đúng là, giảng viên Jung trông đẹp trai như vậy, người bên cạnh thầy còn đẹp xuất sắc hơn. Donghyuck tự dưng nhớ đến cái người làm cậu khổ đau kia, hình ảnh tên ngốc ấy đội mũ len đen, râu ria chưa cạo, đeo kính ngồi xem tài liệu cứ lập lờ trong tâm trí.

Ừ thì có ai chê là xấu đâu!

- Em đến quán cà phê một mình?

- Dạ vâng, hôm nay em làm bài tập nhóm thầy giao hôm nọ đó ạ. Mà ở trường ồn ào quá nên em ra đây cho yên tĩnh, tiện lấy không khí luôn một thể.

- Chứ không phải em đang có chuyện à?

Donghyuck méo mó không biết nên trả lời như thế nào. Đúng lúc ấy bạn trai thầy đã tiến lại gần, nở nụ cười niềm nở với Donghyuck rồi đặt tách cà phê  trước mặt thầy, định sang bàn bên cạnh thì thầy Jung đã ngồi vào ghế trong để nhường chỗ cho bạn trai. Donghyuck thề là cậu không nhìn thấy đôi mắt chiều chuộng của thầy dành cho bạn trai đâu.

- Ừm, xin chào, tôi là Jungwoo, là bạn trai của Jaehyun, không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?

- A dạ không sao đâu ạ. Anh cứ ngồi đây đi ạ.

Thật may quá, nếu không cậu cũng không biết nên trả lời thầy như thế nào. Chắc là một phần vì thầy quan tâm sinh viên của mình thôi nên mới hỏi. Donghyuck cười trừ tính chào thầy rồi về, thế mà Jung Jaehyun lại ừm hửm thêm câu nữa:

- Đối với các hành vi tung tin đồn sai sự thật, gây ảnh hưởng đến uy tín và hình ảnh của cá nhân, nhẹ thì bị cảnh cáo, nặng hơn thì có thể bị phạt hành chính. Em hoàn toàn có thể đâm đơn kiện. Tôi có quen một luật sư, em có nhu cầu không?

Ôi giảng viên Jung thật tuyệt vời, nhưng mà Lee Donghyuck đành từ chối lòng tốt của thầy rồi. Chuyện này thật ra cũng không đến mức căng thẳng như vậy đâu. Cậu cúi đầu cảm ơn thầy Jung, thôi thì cũng hứa khi nào cần thì liên hệ với thầy cho phải phép. Sau đó không đợi Jung Jaehyun nói gì đã tạm biệt thầy rồi cong mông ra khỏi quán cà phê.

- Anh, cậu bé này chính là người yêu của Mark à? Xinh xắn nhỉ? Oh pretty!!

Jung Jaehyun vuốt mũi bạn trai một cái, đưa cốc nước dâu lên gần môi người yêu rồi lắc đầu:

- Không phải, là người yêu cũ thôi. Hai đứa nó chia tay được một thời gian rồi.

-----------------------------------------

Lúc Donghyuck về đến phòng ký túc đã thấy Renjun mặt nhăn như đít khỉ đang ngồi ăn mì tôm, trên bàn là mấy tờ giấy màu mè lòe loẹt chi chít chữ. Mà đa phần đều là:

"Lee Donghyuck có chăn thêm đại gia thì alo mình một câu nhé!"

"Lee Donghyuck là cái đồ không ra gì! Đừng có vác mặt đến trường nữa!"

- Mấy cái thằng ch* ch*t này đúng là rảnh ch*t mẹ, tao mà tìm được tao cho ra bã luôn. Đâu ra cái thói láo toét! Chúng nó thì biết cái gì, mày còn khổ bỏ xừ ra mới quên được tay luật sư tồi kia, chúng nó thì biết cái gì chứ!

Thấy Hwang Renjun vừa ăn vừa đỏ mắt chửi đổng lên, Donghyuck có muốn buồn cũng phải ngồi xổm xuống vuốt trán cho thằng bạn thân. Cậu biết thừa nó lo cho cậu lắm, đút miếng mì vào miệng cũng uất ức thay cậu. Đúng là mấy cái con người này rảnh thật rồi, Lee Donghyuck giật mấy tờ giấy kia, ném chúng vào sọt rác hết.

- Mày không cần phải tức giận, mấy sinh vật đơn bào thường mất não, mình chấp với chúng nó thì não mình cũng tàng hình mất.

Hwang Renjun liếc cậu một cái, lại bồi thêm:

- Mà chuyện này có liên quan đến Lee Minhyung, sao mày không liên hệ bảo anh ta giải quyết mớ bòng bong này đi. Cạn tình cạn nghĩ rồi thì phải tha cho người ta, về nước một cái là bao nhiêu chuyện. Thề tao bắt đầu ghét cái tay đấy rồi đó.

- À thì tao bận quá chưa kịp gọi.

- À? Hay là mày lại muốn nhận cái xấu về mày? Tao biết thừa cái tính của mày, lại định thay anh ta chịu hết chứ gì? Nói cho mày biết, tao không chơi với đứa ngu đâu!

Nhắm thấy đại ca Đông Bắc sắp hóa thân thành sư tử, Donghyuck vội vàng vuốt giận, nói ngon nói ngọt cho Renjun ăn hết tô mì, thậm chí ngoan ngoãn đi chiên hết số trứng còn lại trong tủ để đại ca tẩm bổ. Hwang Renjun cũng thôi không lải nhải nữa, nhìn đống giấy tờ chướng mắt quá nên quyết định đi đổ rác. Hiếm khi xuống sân mà thấy nhiều người như vậy, cậu ta định đi một mạch rồi trở về thì một tiếng gọi kéo cậu ta quay đầu lại:

- Renjun, có thể cho anh gặp Donghyuck được không?

Lee Minhyung, cái người mà cậu ta ghét cay ghét đắng đang đứng đối diện, do tên này mà tên ngốc bạn cậu kia bị mang tiếng xấu, đính kèm thêm việc cậu ta đang cầm một bao rác trên tay.

Câu hỏi đặt ra là, cậu ta nên sử dụng bao rác này như thế nào?

- Quen biết gì không? Nhận nhầm người rồi.

- Giúp anh được không? Donghyuck chặn số của anh rồi, anh không gọi được.

Quá xứng đáng cho con người  như anh. Hwang Renjun khẽ nâng bao rác trên tay, và rồi...

--------------------------------------------

Hwang Renjun: Mấy cô dọn rác cho cháu xin lỗi ạ. (Cúi đầu thành khẩn)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com