ZingTruyen.Com

Hoodie mặc hai ngày và nụ hôn buổi sáng - Markhyuck

Chương 1

Ladipid_85

Chương 1:

Lee Donghyuck chia tay tên đàn ông mới yêu chưa đầy một năm, lúc đến gặp nhau lần cuối cùng còn suýt nữa thì khiến đối phương bị ăn đánh. Thật sự nếu như không ngăn Huang Renjun lại thì chắc chắn cái ghế gỗ kia sẽ hạ cánh xuống mặt người mới tháng trước còn một lòng một dạ nói muốn bên cậu cả đời. Đời của anh ta chắc chỉ ngắn bằng một tháng, bảo sao hôm nay ngứa đòn muốn kiếm chuyện với cậu. Donghyuck nói yêu là yêu hết mình, nhưng nếu cậu bị đụng chạm, không có chuyện người đó được yên đâu. Mà cụ thể ở đây, Lee Donghyuck bị sờ đến lòng tự ái.

- Anh không thể yêu con người mặc cái áo Hoodie hai ngày không thay được. Anh cũng không thể chịu đựng việc em mới buổi sáng ngủ dậy đã đòi hôn anh. Thật sự đó Donghyuck à, anh muốn chia tay với em.

- Thằng khốn họ Jung, mày nói cái gì?

Huang Renjun đeo kính râm ngồi ở ghế đằng sau quay ngoắt lại làm cho "tên khốn họ Jung" giật cả mình. Hắn ta cau mày, giật lại cái cổ áo bị Renjun ở đằng sau kéo mạnh, mặt đỏ lên vì tức giận. Thêm cái lí do nữa, Lee Donghyuck có cậu bạn quá bạo lực, hắn ta cảm thấy không an toàn. Hắn ta chỉ sợ khi mình đang ngủ sẽ bị cái tên người Trung này siết cổ chết vì tội không đi đưa đón Donghyuck đúng giờ.

- Anh nói rồi đấy, đừng tìm anh nữa. Mà cái vòng tay kia, em cũng trả lại cho anh đi. Anh đang muốn mua xe mới.... Á!

Một xô nước đá dội thẳng xuống ngay từ đỉnh đầu tên họ Jung khiến hắn phải kêu ầm lên, mà thủ phạm là một cậu nhóc trắng bóc với mái tóc xanh lè đang đứng cười muốn toác cả mỏ. Zhong Chenle xoay xoay cái xô nước trong tay, hất đầu ra hiệu. Tên họ Jung chưa kịp nhìn xem ai là người cho mình tắm rửa miễn phí thì bên chân đã truyền đến một cảm giác đau đớn muốn điếng người. Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy nhúm lông màu trắng đang ngún ngoẳn bên bắp chân thì mặt trắng bệch còn hơn nhúm lông kia, không chịu đựng được ngất ngay tại chỗ.

- Trời đất, em dẫn Daegal đến đây làm gì? Tội nghiệp con bé cắn phải cái giống ôn dịch!

Chenle đúng thâm thật, tên khốn họ Jung kia sợ chó muốn điên!

Chứng kiến một màn "quà tặng bất ngờ" từ hai người bạn thân, Lee Donghyuck cuối dùng chỉ đành thở dài, tiến đến bế nhúm lông trắng bóc lên, tiện môi hôn cô nương nhỏ nhắn mấy cái. Suy cho cùng cũng chỉ có cô nương này là đáng để trao tặng con tim nhất thôi.

- Phục vụ ơi, có thể gọi hộ tôi xe cứu thương để bê con lợn chết này đi được không?

Cậu quay sang nói chuyện với cậu nhóc phục vụ mặt như tắc kè đứng chứng kiến từ nãy đến giờ. Đáng thương thay, thằng bé chắc chưa nhìn thấy một trận chia tay nào oanh liệt như thế này. Cậu nhóc phục vụ đờ đẫn một hồi mới vâng dạ mà lấy điện thoại của quán để gọi xe cứu thương, tiếp đó lại tất bật lấy chổi lau sàn đến thu dọn tàn cuộc. Donghyuck nhìn thấy không đành lòng, rút ví hào phóng cho cậu thêm tiền, không quên xin lỗi một câu.

Gần nửa tiếng sau mới nghe tiếng xe cứu thương đến, người ta tất bật khiêng cán đi vào quán, thấy một nhóm thanh niên ngồi uống nước tán gẫu đến long trời lở đất, bên cạnh là một người đàn ông ướt nhẹp mặt như bạch tạng đang bất tỉnh không biết trời chăng gì, chỉ biết im lặng khênh người đàn ông đó đi.

Ngay ngày hôm sau hình ảnh Lee Donghyuck cùng đồng bọn hiên ngang hiện trên trang chủ của quán nước, bên cạnh là dấu đỏ chót cấm đến lần hai khiến cậu dở khóc dở cười. Đúng là tai tiếng mà. Nhưng mà cũng tuyệt vời lắm, chí ít thì cậu có thể trả lại tên người yêu CŨ khốn kiếp cái vòng tay khi hắn đang truyền nước chật vật nằm trên giường bệnh.

Lee Donghyuck quen tên họ Jung này từ đầu năm ngoái, nhưng thêm một thời gian mới tiến tới yêu đương. Khi đó hắn miệng lưỡi không xương, một lời yêu em hai lời em yêu, với người luôn bận rộn quanh năm không có ai sẻ chia như Donghyuck thì chính là một đôi cánh ấm áp. Cậu đi khoe với cả thế giới tên này tốt như thế nào, lãng mạn và yêu chiều người yêu ra sao, thế nhưng cuối cùng những thứ đó chỉ là giả dối. Sao mấy cái con người nằm trên khó tin thế nhỉ?

- Ui dào, mày buồn làm gì lắm. Chí ít mày nên vui vì bỏ được một thằng tồi đến chia tay còn đòi lại quà. Bây giờ thì đi quẩy đi chứ người anh em?

Một tuần sau chia tay Donghyuck vẫn có chút không tin được mình đã không còn quan hệ gì với họ Jung, cũng không ngờ lại nhanh đến thế. Cậu còn tưởng ít nhiều mình cũng đi cùng hắn được hai, ba năm gì đó. Donghyuck hiếm khi hiền lành để Renjun đu trên người mình như khỉ, gật đầu. Vui chơi thôi, ai lụy người yêu cũ là đồ con chóa!

Nói là đi quẩy, chính là vào bar nhảy loạn xị ngậu lên. Donghyuck không mặn mà với bộ môn này cho lắm, nhưng đúng là dễ quên đi thực tại thật. Tiếng nhạc át tiếng lòng, hơi rượu nhấn chìm nỗi đau. Donghyuck rất nhanh đã say muốn mềm người, mà Huang Renjun không biết đã đi đâu rồi. Cậu ta bao giờ đến đây cũng trốn bay trốn biến đi đâu đó mà không ai tìm được. Donghyuck mang cái đầu chuếnh choáng hơi men đi về phía ghế ngồi, loạng choạng không ngờ lại va phải một lồng ngực vững chãi.

Theo như lý thuyết, thì chủ sở hữu cái lồng ngực kia sẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt của cậu, nhếch mép thấy thú vị rồi ôm cậu vào lòng, thì thầm cái gì đó đúng không?

Sai hết rồi, cái tên kia chính là lý thuyết kém mà thực hành cũng xếp loại yếu, anh nắm một chỏm tóc dựng ngược của Donghyuck lên, nhíu mày. Được rồi, lần này thì Lee Donghyuck thừa nhận mình không có sức hút. Cậu bấu lấy tay anh ta, bắt đầu than vãn.

- Tôi mặc áo Hoodie hai ngày thay một lần thì có sao đâu chứ! Tôi cũng muốn có nụ hôn ngọt ngào vào buổi sáng. Đơn giản thế mà cũng không đáp ứng được cho tôi. Cái thứ yêu đương chết tiệt gì không biết.

Người đàn ông nhìn tên nhóc đứng ngang mình đang trách móc đâu đâu, cái áo Hoodie đỏ còn xộc xệch mà chắc là cũng hai ngày rồi không thay, vì say mà má đỏ hây hây nhìn như con khỉ cúm.

- Này anh mặc vest, anh có muốn một nụ hôn buổi sáng không? Tôi cho anh luôn, anh muốn bao nhiêu cái cũng được.

Donghyuck tàng hình mất dây thần kinh, kéo áo người đàn ông rồi chu mỏ muốn hôn, sức lực khi say tuy không hẳn là kinh khủng lắm nhưng cũng khiến "nạn nhân" khó xử. Anh ta  lôi Donghyuck đến một băng ghế muốn cậu ngồi xuống. Được đà, Donghyuck đè lên người anh, môi vẫn kiên quyết muốn tác động vật lí với mặt anh. Người đàn ông tránh đi, muốn lấy tay bịt miệng cậu lại. Nhưng Donghyuck  ngay lập tức ầng ậng nước mắt.

Lần đầu tiên người đàn ông thấy một con khỉ vừa rơi nước mắt vừa gào trên nền nhạc disco cùng ánh đèn đỏ vàng cam lục lam chàm tím.

Anh bóp lấy mặt cậu, nghiến răng:

- Lee Donghyuck, im miệng ngay.

- Thế phải cho hôn cơ, cho hôn đi mà!

Người đàn ông trợn mắt, giương cờ trắng đầu hàng. Anh đỡ lấy mông Donghyuck, để cậu ngồi trên đùi mình, đối diện với khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt. Khóc gì mà khóc khỏe thế, anh nhức hết cả óc mất thôi. Donghyuck được đồng ý thì sụt sịt lau nước mắt, thỉnh thoảng còn nấc một cái mà vẫn không quên hôn người đàn ông. Một cái, hai cái, rồi đến cái thứ ba. Người đàn ông không chịu đựng được nữa, giữ lấy đầu cậu, mút nhẹ môi con khỉ trong lòng mình.

Sau đó thì, hôm ấy đèn ngủ nhà người đàn ông hiếm khi không được bật lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com