ZingTruyen.Info

[Hoàn] Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền

Chương 114: Tứ Trưởng lão yên giấc ngàn thu.

nhatthebinhan

Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad. )

*****************

"Vì nghiên cứu ra nguyên nhân sở dĩ hắn có thể phản tổ, cho nên sau khi phát hiện ra hắn, tôi vẫn luôn giữ hắn lại tại Viện nghiên cứu." Tứ trưởng lão trầm giọng giải thích.

Thì ra là như vậy. . . . Nhưng mà. . . .

"Chỉ bởi vì gen đặc hiệu của hắn thôi sao?" Diêu Tư hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi, "Không có nguyên nhân gì khác sao?"

Tứ Trưởng lão hơi sững lại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, dường như nghĩ tới chuyện gì rất đáng sợ, toàn thân đều run lên.

"Tứ Trưởng lão, lúc trước ông có nhắc tới tổ chức, rốt cuộc là tổ chức gì?"

"Là. . . . Là. . . ." Đong đầy trong mắt của hắn đều là hốt hoảng, nhìn lung tung bốn phía, lại thật lâu cũng không dám nhìn về phía cô.

"Là tổ chức Vĩnh Nhạc sao?" Cô tiếp tục hỏi, "Quan hệ của ông và bọn họ là gì, còn có tận thế virus kia cũng là Thiên Tứ Viện nghiên cứu ra sao?"

"Không! Không phải!" Hắn hoảng loạn dùng sức lắc đầu, cả người đều kích động cả lên, "Tôi sao có thể sẽ nghiên cứu thứ đồ vật mất trí này."

"Đó là vì cái gì?"

"Bởi vì...... Bởi vì......" Hắn dường như muốn nói gì, lại mấp máy môi mấy lần cũng đều không thể nói ra, giống như bị cái gì chặn lại, một lát mới mang theo chút điên cuồng lẩm bẩm nói, "Tôi. . . Tôi. . . Không muốn phản bội Huyết tộc, tôi không muốn, không muốn!"

"Tứ trưởng lão?" Lòng Diêu Tư trầm xuống, bộ dáng này của hắn không đúng, "Ông làm sao vậy?"

Hắn lại giống như không nghe thấy được, lui về sau từng bước một, vấp ngã rất nhiều lần rồi lại bò dậy, "Tôi không muốn, tôi không muốn. . . Nhưng là, bọn họ phản đối. . . Phốc!" Hắn còn chưa dứt lời, chợt há mồm phun ra một ngụm máu to.

Trong lúc nhất thời giống như mở ra miệng cống, máu bắt đầu cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng hắn phun ra.

"Tứ Trưởng lão!" Diêu Tư cả kinh, lập tức ấn vang cảnh báo bên cạnh, các Trưởng lão khác, còn có Bách Nhất cũng chạy đến, vừa thấy tình cảnh hiện trường đều đồng loạt sửng sốt.

"Tứ Trưởng lão đây là......"

"Mau, mở cửa!" Diêu Tư chỉ vào cửa phòng ngự laser trong suốt trước mặt.

Chúng Trưởng lão lúc này mới phản ứng lại, lập tức tắt phòng ngự laser của phòng giam, Tứ Trưởng lão bên trong cũng đã thành một người máu, trên người trên mặt đất tất cả đều là một màu đỏ tươi chói mắt.

"Lão Tứ, cậu thế nào?" Diêu Tiềm trước một bước tiến lên nâng người trên mặt đất dậy, cũng bị cảnh tượng này hù dọa, "Sao lại thế? Rốt cuộc làm sao vậy?"

"Mau! Đưa hắn đi phòng y tế." Diêu Tư nhắc nhở.

Diêu Tiềm vừa muốn đỡ người lên, lại bị Tứ Trưởng lão giữ chặt, "Không cần! Vô dụng...... Vô dụng. Điện hạ! Điện hạ......" Hắn đột nhiên gắt gao giữ chặt tay cô, hơi hơi hé miệng dường như muốn nói cho cô cái gì, "Ngài nhất định phải cẩn thận, bọn họ......" Hắn nói đến một nửa, lại không phun không ra nửa chữ, chỉ có máu đỏ tươi chảy ra càng mãnh liệt, cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng hắn trào ra.

Hắn...... Nói không nên lời!

"Tứ Trưởng lão, đừng nói chuyện." Diêu Tư hoảng hốt, lập tức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Bách Nhất, dùng dị năng của cậu!"

"A. . . Nga!" Bách Nhất hơi sửng sốt, lập tức đọc tâm.

Phụ đề quân đúng giờ online, không giống lúc trước lần này phụ đề rất ngắn, chỉ có một hàng chữ.

【 Điện hạ, xin ngài tất phải bảo trọng! 】

Cô còn chưa có hiểu những lời này là có ý gì? Tứ Trưởng lão đang nắm tay cô đột nhiên không còn sức lực rũ xuống, không còn động tĩnh, chỉ lưu lại trên tay cô một màu máu đỏ tươi đến chói mắt.

. . . . . . .

__________________

Tứ Trưởng lão yên giấc ngàn thu, đây là một cái kết quả không ai nghĩ tới. Diêu Tư cảm thấy hắn trước đó muốn nói cho cô cái gì đó, nhưng không biết là nguyên nhân gì lại không có nói ra. Còn có câu kia muốn cô cẩn thận là có ý gì?

Chẳng lẽ bước tiếp theo Vĩnh Nhạc sẽ làm gì cô sao?

Hơn nữa cách Tứ Trưởng lão yên giấc ngàn thu càng thêm làm người khó hiểu, rõ ràng một khắc trước còn rất tốt, ngay sau đó lại không thể tỉnh lại nữa. Tất cả mọi người đầu không biết nguyên nhân hắn yên giấc ngàn thu, ngay cả Mộ Huyền tới xem qua cũng không nhìn ra cái gì.

Diêu Tư chỉ cảm thấy khí lạnh từng chút tràn ngập lồng ngực, chuyện về tổ chức Vĩnh Nhạc càng ngày càng phức tạp, mỗi khi nắm được một chút manh mối, lại lập tức bị chặt đứt. Tựa như một bóng ma thật lớn, rõ ràng biết ở ngay bên người, nhưng không thể bắt được thực thể.

Chuyện Tứ Trưởng lão làm, Hội Trưởng lão quyết định không truyền ra ngoài, cũng vì Tứ Trưởng lão tổ chức lễ tang long trọng. Diêu Tư có thể lí giải nguyên nhân làm như vậy, một là sợ rút dây động rừng, chuyện về Vĩnh Nhạc sau này sẽ càng thêm khó tra được; hai là người cũng đã chết không cần thiết phải tiếp tục truy cứu nữa.

"Tứ trưởng lão có con nối dõi không?" Cô đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

"Không có." Diêu Tiềm lắc lắc đầu, "Hắn lúc trước là Huyết tộc người thừa kế, Tứ Trưởng lão từng có một Người dẫn đường, nhưng ở rất lâu trước kia cũng đã. . . Nghe lão Tứ nói, đối phương đã từng trong một nhóm người Lam Tinh cuối cùng."

Người Lam Tinh?

Thì ra là thế, cho nên nói Tứ Trưởng lão nhiệt tâm như thế muốn nghiên cứu ra phương thức để người phục chế thức tỉnh ý thức, cũng là vì nguyên nhân này đi! Hắn muốn cho người Lam Tinh đã tuyệt diệt lại lần nữa xuất hiện trong vũ trụ này.

Chỉ là manh mối đến đây lại bị chặt đứt, tin tức duy nhất chỉ còn lại mỗi tên Nguyên Hàn. Diêu Tư đối với đứa nhỏ Nguyên Hàn não tàn này cũng không ôm hy vọng gì, mà theo kết quả điều tra của Diêu Tiềm thì Nguyên Hàn kỳ thật cũng không biết tin tức gì, bao gồm cả virus trong tay hắn cũng là người xa lạ thông qua Tinh Võng gửi cho hắn, chỉ nói cho hắn cái này có thể giúp hắn đối phó Huyết tộc, tên gọi tổ chức Vĩnh Nhạc, còn về cụ thể một chút cũng không biết.

Mà nguyên nhân sở dĩ Nguyên Hàn chán ghét Huyết tộc như vậy, lại càng buồn cười.

"Đừng cho là ta không biết mục đích ghê tởm của các người, còn không phải là muốn làm ta cũng biến thành Huyết tộc sao?" Nguyên Hàn gắt gao trừng mắt với cô, dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục, "Ta là con người, cho dù là một người Địa cầu cuối cùng, nhưng ta tình nguyện chết cũng không muốn biến thành quái vật hút máu người mà sống giống như các người."

"Ồ." Nội tâm Diêu Tư không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn cười, nhận thức của hắn về Huyết tộc là từ đâu mà ra?

Diêu Tư cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp đem tư liệu về người phục chế liên quan tới hắn, mở ra ném quầng sáng ở trước mặt hắn. Mắt thấy hắn lúc ban đầu từ khinh miệt, nghi hoặc, khiếp sợ đến cuối cùng là điên cuồng không dám tin.

"Không...... Không có khả năng, ta sao có thể là người phục chế. Cô gạt ta, cô tuyệt đối là đang lừa ta!" Hắn kích động muốn gạt quầng sáng hư ảo trước mắt ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn nói, "Ta là xuyên qua mà đến, ta là con người chân chính, các người đừng nghĩ dùng cái này gạt ta biến thành quái vật. Chính nghĩa cuối cùng rồi sẽ chiến thắng tà ác!"

Chính cái đầu mẹ mi! Đừng có tiếp tục hắc ám cùng chính nghĩa, hắn vẫn còn là con nít à.

"Cậu tin hay không tùy thích." Diêu Tư trực tiếp xoay người, cùng não tàn nói chuyện còn không bằng về nhà ăn cơm chiều, "Đúng rồi! Đã quên nói cho cậu, chúng ta chưa bao giờ hút máu người, chúng ta chỉ ăn Mao huyết vượng!"

Diêu Tư cuối cùng cũng hiểu tên này vì sao lại chán ghét Huyết tộc như vậy, hắn ở Thiên Tứ Viện tỉnh lại rồi thức tỉnh ý thức, còn mang theo một thân ký ức phản tổ của người Lam Tinh, phỏng chừng cũng biết chính mình sẽ bị biến đổi. Vì thế rất tự nhiên đem phim truyền hình điện ảnh của Lam Tinh đã từng xem trong trí nhớ gộp vào trên người Huyết tộc, cho rằng Huyết tộc đều là quái vật hút máu người, cho nên mới không muốn bị biến đổi, chạy thoát ra ngoài.

Tóm lại chính là......

# Xem điện ảnh quá nhiều + hệ liệt chứng vọng tưởng bị hại #

Buồn cười chính là, sau khi hắn chạy ra khỏi Thiên Tứ Viện sinh sống ở tinh tế 5 năm, trong 5 năm này thế nhưng một chút cũng không có tìm hiểu được Huyết tộc chân chính là dáng vẻ gì? Hoặc là nói hắn kỳ thật biết được, chỉ là không muốn tin tưởng, ngược lại càng tin tưởng các tác phẩm ảo tưởng của Lam Tinh trong trí nhớ?

Không thể không nói người này tự đại tới tận cùng.

"Không có khả năng, cô gạt ta, các người là quỷ hút máu, sao có thể không hút máu người!" Nguyên Hàn còn đang gào thét, không biết là vì thuyết phục cô, hay là thuyết phục chính mình, "Ta không có sai, ta chỉ là vì tự bảo vệ mình, ta chỉ là không muốn biến thành quái vật."

"Cái này thì xin cậu yên tâm 100%." Diêu Tư nhịn không được dừng lại bước chân, quay đầu lại liếc mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, "Mặc kệ là trước đó hay là hiện tại, không có người muốn đem cậu biến đổi thành Huyết tộc." Sở dĩ Tứ Trưởng lão có hứng thú với hắn cũng vì hắn là người phục chế duy nhất thức tỉnh ý thức.

Trước nay từ đầu tới cuối cũng không có người nghĩ tới, muốn cưỡng bách hắn trở thành Huyết tộc, tất cả chỉ là chính bản thân hắn đoán mò mà thôi.

"Đến nỗi về sau......" Cô hít sâu một hơi, "Ta lấy danh nghĩa Huyết tộc đời thứ năm đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm cậu trở thành con nối dõi của bất cứ Huyết tộc nào. Ta sợ kéo thấp chỉ số thông minh của toàn bộ Huyết tộc!"

Trong vũ trụ này có rất nhiều người nằm mơ cũng muốn trở thành Huyết tộc, cậu cho rằng chúng ta hiếm lạ lắm sao? Huyết tộc cũng có phẩm vị biết không! Cho dù là ở hàng tỉ năm trước Huyết tộc cũng không dễ dàng biến đổi người Lam Tinh, càng đừng nói hút máu người.

"Cô. . . Cô. . . ." Nguyên Hàn nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt không thể tin.

Quý trọng sinh mệnh, rời xa não tàn.

Diêu Tư không quan tâm cái người phảng phất như tam quan đều sụp đổ kia, xoay người về nhà, về việc xử trí hắn tự nhiên có Diêu Tiềm xử lý. Cô càng quan tâm chính là tài khoản cung cấp tận thế virus cho hắn.

Sau chuyện này cô để cho Bách Nhất truy tung tài khoản của đối phương, cũng không có bất luận tin tức gì, Vĩnh Nhạc lại lần nữa bốc hơi khỏi thế gian.

Không rõ vì đâu, Diêu Tư dâng lên một nỗi nguy cơ mãnh liệt, không chỉ liên quan tới Huyết tộc, mà còn liên quan đến cô!

___________

Đảo mắt lại đến thời điểm khai giảng.

"Cái gì, các người muốn tốt nghiệp?" Diêu Tư kinh ngạc nhìn về phía hai người ngăn cô ở cổng trường.

"Đúng vậy." Cháu trai lớn gật gật đầu, liếc mắt nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Lạc Anh bên cạnh, nắm tay nhau thật chặt nói, "Điện hạ, tôi và Lạc Anh tính toán học kỳ này kết thúc sẽ tốt nghiệp đi tinh tế lữ hành một thời gian sẽ trở về."

"Ồ, định đi bao lâu?" Tuần trăng mật lữ hành sao, cô hiểu.

"Cụ thể bao lâu không xác định." Cháu trai lớn lắc lắc đầu, "Tôi đã thông tri rồi, về sau có chuyện gì Điện hạ ngài cứ việc phân phó Bách Nhất. Còn có công tác của Hội học sinh tôi đã an bài hết tất cả, Điện hạ yên tâm. Việc nhỏ các bộ trưởng sẽ tự nhìn mà làm, cái khác những Huyết tộc trong Hội học sinh cũng sẽ thương lượng rồi xử lý, sẽ không tới phiền Điện hạ. Còn có Bách Nhất đối với tin tức cùng Tinh Võng những thứ này cũng tương đối hiểu biết, về thi đấu cơ giáp, nghị sự ngoại giao của Học viện đều có thể giao cho hắn. Còn có. . . ."

Hắn bùm bùm giao phó một trận, còn có thao tác máy tính, vèo vèo truyền cho cô một đống thông tin số liệu. Xét đến cùng chính là một câu, tất cả mọi chuyện hắn đã an bài tốt, cô chỉ cần tiếp tục làm chưởng quầy phủi tay là được. Thái độ tự giác thế này, Diêu Tư cũng nhịn không được muốn phát chút tiền lương cho hắn.

************************

Chương sau: Có nhớ ta hay không?

Hết chương 114.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info