ZingTruyen.Info

Hoan Tieu Bach Cot

Edit: Phong Nguyệt

Nghe bọn họ nói chuyện, Bạch Tiểu Cốc không dám ho he câu nào, cuối cùng còn liếc Tần Cửu Khinh một cái, nhấp nhấp môi.

Ai ngờ Tần Vịnh liếc thấy, nói: "Đừng nhấp!"

Bạch Tiểu Cốc: "!"

Tần Vịnh nhìn chằm chằm y một hồi: "Cẩn thận sưng to hơn."

Bạch Tiểu Cốc nói cũng không được, không nói cũng không được, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Tần Vịnh có phải ngốc bạch ngọt không khó mà nói, nhưng sáng suốt là thật, dặn dò Tần Cửu Khinh: "Thay chú coi chừng nó, đừng để nó cắn môi..."

Tần Cửu Khinh cong môi, đáp: "Vâng ạ."

"Nhất là ở trong trường."

"Vâng ạ."

"Nếu không ổn thì chú lấy thuốc thoa cho nó."

"Cháu có thể giúp."

"Ừm, giao cho cháu, chú rất yên tâm!"

Lại là câu yên tâm.

Bạch Tiểu Cốc: "..............." Không nghe nổi!

Câu chuyện về môi vất vả được cho qua, về đến nhà, Hứa Nặc bày một bàn ăn, khác với Tần Đại Bạch, Hứa Nặc nhìn một cái đã phát hiện mở ám.

Hứa Nặc ngó Tần Cửu Khinh, Tần Cửu Khinh bình thản như không có gì, ngó Bạch Tiểu Cốc, mặt Bạch Tiểu Cốc đỏ lên.

Hứa Nặc cười một cái, vỗ tay Bạch Tiểu Cốc, nói: "Đến nếm thử món mới của dì đi."

Bạch Tiểu Cốc nhìn cô.

Đôi mắt dịu dàng của Hứa Nặc tràn đầy an ủi.

Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra y rất lo lắng.

Bỏ qua khả năng trở thành anh em, nam nam ở bên nhau... người đời vẫn rất khó tiếp thu. Bạch Tiểu Cốc có thể không quan tâm ánh mắt người khác, không quan tâm cách nhìn của người khác, y chỉ sợ tổn thương người thân.

Y và Tần Cửu Khinh không có cha mẹ ruột, nhưng Tần Vịnh và Hứa Nặc không khác gì cha mẹ ruột của họ, y rất sợ họ không thể tiếp thu.

Phía Tần Vịnh tạm thời không phát giác, Hứa Nặc lại liếc một cái là nhận ra.

Sự an ủi của cô là dũng khí to lớn đối với Bạch Tiểu Cốc, là sức mạnh giúp y đấu tranh.

Ăn tối xong, Bạch Tiểu Cốc đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Bài tập kỳ nghỉ!"

Mãi chơi mà quên bén chuyện này.

Tần Vịnh không hổ danh là ông bố tốt nhất thế giới, xua tay nói: "Bài tập cái gì, cho nghỉ ba ngày còn bắt làm bài tập, vậy nghỉ làm gì?!"

Nếu là trước kia, Bạch Tiểu Cốc nhất định sẽ hạnh phúc đi ngủ, ngày mai đến trường lại thuật lại nguyên văn của ba y cho thầy nghe, bây giờ ấy hả...

Bạch Tiểu Cốc chộn rộn trong người, nói: "Không được, con muốn làm bài tập!"

Tần Vịnh: "???"

Bạch Tiểu Cốc nghĩa chính ngôn từ: "Vất vả lắm thành tích con mới tăng lên, sao có thể chậm trễ! Nếu không làm bài tập, lúc thầy giảng con sẽ theo không kịp, tiết trước không kịp sẽ kéo theo tiết sau không kịp, chẳng phải đến thi tháng lần sau con sẽ đo đất à?!"

Những lời này khiến Tần Vịnh ngớ ra, Tần Cửu Khinh hơi rũ mắt, che giấu ý cười.

Tần Vịnh chợt không biết nói gì: "Ngày mai đã đi học lại, con..."

Bạch Tiểu Cốc nắm chặt tay: "Có Tần Cửu Khinh giúp đỡ, một đêm là đủ!"

Tần Vịnh: "Hả?"

Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn Tần Cửu Khinh, dặn dò ba mình: "Ba, đêm nay khỏi để cửa cho con, con muốn cùng Tần Cửu Khinh làm suốt đêm."

Hứa Nặc: "Phụt!"

Phát giác lời mình nói có nghĩa khác, Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng má, vội sửa miệng: "Con nói làm bài, làm bài suốt đêm."

Tần Vịnh ngẩn ra một lát, bừng tỉnh: "Ok... ok."

Bạch Tiểu Cốc túm chặt cổ tay Tần Cửu Khinh, khô khan nói: "Đi thôi."

Tần Cửu Khinh thuận thế đứng dậy, ý cười trong mắt lan đến khoé miệng, áp sao cũng không được: "Được."

Hai đứa con đi rồi, Tần Vịnh nhìn về phía Hứa Nặc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cốc lại quấn lấy Tiểu Cửu chơi game?"

Hứa Nặc: "..."

Tần Vịnh lẩm bẩm: "Cũng phải, phỏng chừng ba ngày nay không rảnh chơi game, vừa trở về là muốn chơi suốt đêm, về tình cảm có thể tha thứ..."

Hứa Nặc đỡ trán, mỉm cười dọn dẹp chén đũa: "Cũng nhọc cho Tiểu Cốc."

Tần Vịnh: "Hả?"

Hứa Nặc: "Đổi thành những đứa không hiểu chuyện khác, không biết bị anh quản thành cái gì."

Tần Vịnh: "......" Haizz con nhỏ hiểu chuyện mà, không sợ nuông chiều.

Hứa Nặc biết thì biết, nhưng cô không nói gì, cũng không nhắc nhở câu nào.

Cô hiểu Tần Cửu Khinh hơn ai hết, cô biết hắn sẽ giữ chừng mực, không làm ra chuyện gì khác người.

Tình nhân nhỏ muốn chờ thêm một thời gian cũng không có gì đáng trách, cô hiểu.

Về phần Bạch Tiểu Cốc, y mới vừa tiến vào phòng sách thì đã nghe Tần Cửu Khinh ở sau lưng ý vị sâu xa nói: "Làm suốt đêm?"

Bạch Tiểu Cốc: "!"

Y quay đầu, nhìn người con trai đứng cạnh cửa đang nở nụ cười.

Ánh đèn vàng mờ ảo trong phòng sách làm bóng tối kéo dài thân ảnh, bởi vì dựa cửa, chân trái Tần Cửu Khinh hơi khuỵu xuống, tư thế tùy ý, phối hợp với giọng điệu ban nãy, thiếu đi lạnh lùng sắc bén thường ngày, nhiều thêm nhàn nhã lười biếng.

Bạch Tiểu Cốc từ thẹn thùng đến chủ động, giương mắt cười.

"Ưm."

Bạch Tiểu Cốc bị đảo khách thành chủ, eo bị Tần Cửu Khinh giữ chặt, hai người đảo vị trí, người dựa vào cửa biến thành y, người hôn biến thành Tần Cửu Khinh.

Chủ động hôn người ta cuối cùng lại bị người ta hôn thở hổn hển.

Bạch Tiểu Cốc vịn vai hắn, thở hổn hển: "Đêm nay em muốn ở lại."

Hai mắt Tần Cửu Khinh hơi sâu: "Ở lại làm gì?"

Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt: "Ngủ."

Tần Cửu Khinh chọt trán y: "Ngủ được?"

Bạch Tiểu Cốc: "Đương nhiên!"

Tần Cửu Khinh khẽ cắn môi y: "Anh ngủ không được."

Bạch Tiểu Cốc: "..."

Nào ngờ Bạch Tiểu Cốc thực sự bắt đầu làm bài tập. Câu nói dùng để lừa gạt Đại Tần bỗng biến thành lời tiên tri.

Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm y làm bài.

Bạch Tiểu Cốc cắn bút suy nghĩ, nửa phút sau đầu hàng: "Tần..." Vừa định gọi tên Tần Cửu Khinh, y bỗng sửa miệng, "Thầy Tần, em không biết làm bài này."

Tần Cửu Khinh nhướng này.

Bạch Tiểu Cốc cảm thấy cổ họng hơi khô, lá gan lại không nhỏ đi: "Thầy dạy em đi."

Tần Cửu Khinh cười khẽ, ngón tay thon dài đặt trên tờ giấy: "Cái nào?"

Bởi vì hắn đến gần, cả người Bạch Tiểu Cốc nóng hầm hập: "Cái này."

Tần Cửu Khinh: "Cấp số cộng?"

Bạch Tiểu Cốc nào biết hắn đang nói gì, gật bừa: "Ừm ừm."

Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y một hồi, kế đó thong thả giảng cho y, thanh tuyến thanh lãnh, nhưng đối với Bạch Tiểu Cốc lại dịu dàng chưa từng có, giảng một hồi, Bạch Tiểu Cốc không hiểu gì, trái tim lại ngứa muốn chết.

"Thầy ơi!"

"Hửm?"

"Em..."

"Chỗ nào không rõ?"

"Em có thể hôn thầy không?"

Y vừa nói xong, nụ hôn nóng bỏng đã hạ xuống, Bạch Tiểu Cốc ngửa đầu, khoé mắt ửng đỏ.

Tần Cửu Khinh buông y ra, đầu ngón tay trắng nõn lau vệt nước trên cánh môi oánh nhuận, hai mắt sâu thẳm: "Ngày mai chú Tần lại phải lo lắng."

Bạch Tiểu Cốc thầm cười: "Dị ứng mà, sao nhanh hết như vậy được?"

Tần Cửu Khinh nhẹ nhàng chạm vào môi y: "Được rồi, đừng nghịch nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Bạch Tiểu Cốc không buông tay: "Thật sự không thể ở lại sao?"

Tần Cửu Khinh vô cùng kiên quyết: "Không được."

Bạch Tiểu Cốc bĩu môi.

Tần Cửu Khinh: "Em muốn anh bị Đỗ Bân Bân đánh gãy chân?"

Bạch Tiểu Cốc: "Anh Bân có biết đâu."

Tần Cửu Khinh: "Nhưng anh không nỡ."

Bạch Tiểu Cốc: "?"

Tần Cửu Khinh: "Không nỡ bắt nạt em chưa lớn."

Ngàn năm trước vạn năm trước, Tần Cửu Tịch chưa từng nỡ bắt nạt tiểu cốt đầu, sao bây giờ nỡ chứ?

Người đặt ở đầu quả tim, chỉ muốn dâng thứ tốt nhất cho y.

Thời điểm tốt nhất, trạng thái tốt nhất, trải nghiệm tốt nhất.

Không vội.

Cả đời dài như vậy, bọn họ chỉ mới gặp nhau.

Bạch Tiểu Cốc thở dài: "Thôi được, chúng ta cũng sắp thành niên..."

Tần Cửu Khinh không dám ôm y nữa: "Đưa em về nhà nhé?"

Ai ngờ Bạch Tiểu Cốc muốn học thật: "Em muốn làm bài tập."

Tần Cửu Khinh: "?"

Bạch Tiểu Cốc: "Lỡ quay đầu lại, anh thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, em phải làm sao?!"

Hết chương 153

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info