ZingTruyen.Com

Hoan Tieu Bach Cot

Edit: Phong Nguyệt

Tần Cửu Khinh buông tiểu bạch cốt ra, đúng là hắn luyện tập cùng cha nương cả đêm, nhưng thực tế không sử dụng quá nhiều khí lực, cốt liên của hắn vẫn còn hơn một nửa, chỉ là hắn muốn tới Giáng Sương Cốc, sợ có nguy hiểm nên mới cần nhóc xương khô hỗ trợ.

Ai ngờ hắn vừa buông ra, Bạch Tiểu Cốc lại chớp chớp lam đồng, bật thốt: "Vậy là xong?"

Tần Cửu Khinh: "..."

Khóc nháo là Bạch Tiểu Cốc, kinh ngạc cũng là Bạch Tiểu Cốc: "Hôm nay ngươi không được nha, chưa vắt khô ta, ta còn sức mà, Cửu Khinh ca ca, sao ngươi còn trẻ đã không được... Á..."

Nhóc xương khô bị nhấn vào trong túi, y ầm ĩ: "Ta nói thật mà, sao tự dưng ngươi thẹn quá hoá giận?"

Tần Cửu Khinh cất túi vào trong ngực: "Chúng ta về Giáng Sương Cốc một chuyến."

Bạch Tiểu Cốc: "!"

Tần Cửu Khinh: "Đi xem có xương cốt của ngươi không."

Bạch Tiểu Cốc ấm áp trong lòng, nói: "Không sao, ta có nhiều bộ xương cũng vô dụng, dù sao cả một cái thân thể ta cũng không có..." Liên kết hai chuyện lại với nhau, y không khỏi bi thương.

Tần Cửu Khinh khựng lại: "Uất ức cho ngươi."

Vốn dĩ vào Quỷ giới là vì tìm vỏ quả Xích Đề cho y, kết quả vòng đi vòng lại lại đi vào mười ba năm trước, phải nghĩ cách khác tìm vỏ quả Xích Đề.

Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: "Rất uất ức đó, thấy các người ăn ngon như vậy, ta thèm muốn chết." Sau đó y nhanh chóng vui vẻ lại, "Không uất ức lắm, cốt có phụ mẫu!"

Lẻ loi một ngàn năm, Bạch Tiểu Cốc không chỉ có Cửu Đại Tịch, còn có phụ mẫu, nếu lại có thân thể có thể nhấm nháp mỹ thực thì đúng là cốt sinh viên mãn!

Tần Cửu Khinh cười một cái, Tần Vịnh và Hứa Nặc ngoài cửa cũng nhìn nhau cười.

Bạch Tiểu Cốc là bộ xương ấm áp nhất.

Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc tạm biệt cha nương, đi đến Giáng Sương Cốc trong ánh mắt khiếp sợ của thôn dân thôn Thanh Đường.

Đương nhiên các thôn dân không phải khiếp sợ vì họ rời đi mà là vì sông hộ thôn này nè!

Sau một đêm bỗng xuất hiện một con sông, nước chảy róc rách, hố sâu không thấy đáy... Ế, tại sao lại kêu là hố sâu?... Tóm lại bọn người thôn Thanh Đường chấn kinh rồi.

Bọn họ tổ chức bơi lội theo nhóm, bơi tới khi Tần Cửu Khinh và tiểu bạch cốt trở lại cũng không hay biết...

Sông hộ thôn ——

Bảo hà của thôn, pháo đài của thôn, suối nguồn của thôn!

Nhóm thực vật tinh vui muốn bay lên trời, suýt nữa đến nhà tiên nhân dập đầu tạ ơn!

Lần thứ hai trở lại Giáng Sương Cốc dường như đã mấy đời... đúng là đã cách một thế giới.

Tần Cửu Khinh không khỏi nghĩ, nếu hiện tại hắn và tiểu cốt đầu lần thứ hai tiến vào Quỷ giới, lần thứ hai tiến vào Thiên Nguyệt ảo cảnh sẽ như thế nào?

Bọn họ sẽ trở lại mười ba năm trước khác hay trở lại mười ba năm sau cha nương qua đời, mất đi hết thảy?

Nếu mười ba năm trước là giả, vậy Tần Cửu Khinh nhất định sẽ lựa chọn trở về.

Nhưng mười ba năm trước là thật, linh hồn cha nương còn đó, hắn và tiểu bạch cốt cũng vậy.

Vậy sao hắn còn muốn bước vào Thiên Nguyệt ảo cảnh?

Chỉ có ngay lúc này là thật.

Cần gì phải hoang mang.

Tần Cửu Khinh thu hồi suy nghĩ, tiểu bạch cốt dò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Giáng Sương Cốc thật náo nhiệt."

Tần Cửu Khinh ngước mắt nhìn, giật mình.

Náo nhiệt của tiểu bạch cốt đương nhiên không giống người bình thường. Giáng Sương Cốc không có vật sống, chỉ có oan hồ lệ quỷ cuồn cuộn không dứt, ngày thường tu sĩ đã không dám bước vào, e rằng Nguyên Anh kỳ lão tổ nhìn thấy cảnh tượng bấy giờ cũng phải lui về sau 300 trượng.

Oan hồn lệ quỷ ở Giáng Sương Cốc tăng vọt, có xu thế bạo loạn.

Tần Cửu Khinh nhạy bén, lập tức nghĩ tới quỷ Tướng ngoài thôn Thanh Đường. Khó trách bên ngoài thôn nhỏ có tà vật cấp bậc kia, hoá ra Giáng Sương Cốc đã xảy ra chuyện.

Vì sao Giáng Sương Cốc yên lặng ngàn năm đột nhiên bạo loạn?

Rõ ràng mười ba năm sau Giáng Sương Cốc vẫn sóng yên gió lặng.

Thứ duy nhất có thể xác định chính là vào khoảng thời gian này lần trước, Thập Nhị Tiên Sơn thái bình, Giáng Sương Cốc bạo loạn nghĩa là Càn Khôn Thanh Minh trận nới lỏng, đại sự ngần này sao có thể giấu được, Thập Nhị Tiên Sơn chắc đã chao đảo.

Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Bởi vì tiểu bạch cốt không ở Giáng Sương Cốc sao?

Tiểu Cốc duy trì dáng vẻ bằng ngón cái, sức uy hiếp giảm xuống, thế nên họ đi tới Giáng Sương Cốc, oan hồn lệ quỷ không những không trốn tránh, ngược lại giương nanh múa vuốt định lao đến ăn uống thoả thuê.

Bạch Tiểu Cốc nhảy xuống đất, xương cốt trắng như tuyết vô cùng bắt mắt trong sơn cốc tối tăm.

Lệ quỷ giật nảy mình.

Rồi sau đó...

Bạch Tiểu Cốc bắt nó lại, dùng nó bồi bổ thể lực xói mòn hồi sáng của mình.

Một con lệ quỷ to bự ngạo nghễ cứ vậy biến mất, tiểu bạch cốt đút kết: "Quỷ Giáng Sương Cốc thúi, nhưng không thúi bằng mấy con bên ngoài."

Giáng Sương Cốc hiếm khi có vật sống, đa số là lệ quỷ và oan hồn cắn nuốt lẫn nhau. Chỉ cần là quỷ đều không dễ ngửi, song chúng không dính mùi tanh của máu, tốt hơn một xíu.

Gần như cùng lúc với lệ quỷ bị ăn, toàn bộ Giáng Sương Cốc rơi vào yên tĩnh.

Nói cách khác, nếu vừa rồi Giáng Sương Cốc tổ chức ca hát nhảy múa thì lúc này chính là cơn tuyết đêm khuya, im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Trong linh thức hữu hạn của bọn lệ quỷ không ăn thịt người tràn đầy câu —— Bạch sát thần đã trở lại !!!!!!!!!!!

Tần Cửu Khinh dẫn nhóc xương khô vào Giáng Sương Cốc, nếu để các tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này sẽ kinh ngạc tới mức rớt pháp khí mất.

Tư thái tản bộ gì thế này, bước vào nhà cũng không nhàn nhã như các người!

À...

Đối với tiểu cốt đầu, đúng là không khác gì bước vào nhà.

Tần Cửu Khinh hỏi Bạch Tiểu Cốc: "Có thể cảm nhận được bộ xương của mình không?"

Bạch Tiểu Cốc lắc đầu.

Tần Cửu Khinh không thấy bất ngờ, trước khi hắn tới Giáng Sương Cốc đã mơ hồ đoán được.

Nơi này không có tiểu bạch cốt thứ hai, dù chỉ là một bộ bạch cốt không có linh thức.

Tiểu bạch cốt là độc nhất vô nhị.

Độc nhất vô nhị trong vô vàn thời không.

Tần Cửu Khinh dẫn tiểu bạch cốt đi khắp Giáng Sương Cốc, hắn kiểm tra trong góc, đừng nói là nhóc xương khô oánh nhuận như ngọc, ngay cả bạch cốt cũng chưa nhìn thấy.

Nơi này có rất nhiều xương khô, chúng có nhiều màu sắc khác nhau và không bộ nào hoàn chỉnh.

Người chết như đèn tắt, thi cốt hiện tạo hóa.

Sinh thời làm chuyện thất đức sẽ hiện trên thi cốt, đủ để thấy người chết ở Giáng Sương Cốc đều có sát nghiệt ngập trời.

Đúng thôi, Tiên Ma đại chiến ngàn năm trước, vô luận người tham chiến là tiên hay ma cũng nhuốm đầy máu tanh.

Bạch Tiểu Cốc đi một hồi lại không muốn đi nữa, thật ra y không biết mệt, chẳng qua đi lâu rồi sẽ chán, hơn nữa sẽ nhớ tới ngàn năm dài đăng đẵng kia.

Khi đó y lang thang khắp hang cùng ngõ ngách ở Giáng Sương Cốc vô số ngày đêm, đi không biết mệt mỏi.

Không biết không sao, biết rồi mới thấy tịch mịch.

Ngay cả người cũng không phải, y chỉ là một bộ xương khô tịch mịch.

Tần Cửu Khinh nhận ra cảm xúc của y: "Mệt?"

Bạch Tiểu Cốc: "Ừm!"

Tần Cửu Khinh khom lưng, Bạch Tiểu Cốc lập tức vòng lấy cổ hắn, ngồi xuống cánh tay hắn.

Không mệt nhưng y thích được Cửu Đại Tịch ôm, thích dựa lên vai hắn, thích lén lúc sờ hắn.

Cửu Đại Tịch thật tốt, may mà y gặp được hắn.

Là hắn dẫn y ra khỏi Giáng Sương Cốc.

Không hề nghi ngờ, Giáng Sương Cốc không có tiểu bạch cốt thứ hai, Tần Cửu Khinh lại đi tới Càn Khôn Thanh Minh trận.

Hắn mới vừa tới gần, Thiết Thiên được thả ra từ trước bỗng lên tiếng: "Có người."

Tần Cửu Khinh bất động thanh sắc che giấu hơi thở.

Hiện giờ hắn chỉ là phàm nhân, chỉ cần ngừng thở, quanh thân gần như không có linh khí dao động, tuyết đối sẽ không khiến tu sĩ phát hiện.

Tần Cửu Khinh cách núi xương nhìn qua, chỉ cần một bóng dáng, hắn đã cảm giác được nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm.

Quân Thượng Minh.

Nam nhân đứng trước Càn Khôn Thanh Minh trận là Quân Thượng Minh.

Giáng Sương Cốc quanh năm âm u, màu xanh thẳm như lửa băng rực cháy trước cửa trận, một thân ảnh thuần trắng lơ lửng ở không trung.

Mái tóc bạc xoã sau lưng, như dải lụa bạc phập hồng trên bạch y, hắn ta lẳng lặng nhìn chằm chằm đại trận phong giới trước mắt, tựa hồ đang xuyên qua nó nhìn cái gì đó, con ngươi dưới lông mi bạc hơi sáng lên, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng hiện ra một nụ cười quyến luyến.

Như đứa trẻ có bệnh.

Thậm chí điên cuồng.

Tần Cửu Khinh không nhúc nhích, tay ôm tiểu bạch cốt hơi hơi dùng sức.

Bạch Tiểu Cốc không dám hó hé, y cố gắng cọ cốt liên, thông qua nó thủ thỉ với hắn: "Đừng khổ sở."

Ba chữ này làm Tần Cửu Khinh cảm thấy thoải mái.

Hắn khổ sở sao?

Quân Thượng Minh không xứng làm hắn khổ sở.

Tần Cửu Khinh đáp lại Bạch Tiểu Cốc: "Hắn ta là kẻ nhổ linh căn của ta."

Bạch Tiểu Cốc: "!"

Tần Cửu Khinh: "Lần trước, hắn ta giết phụ mẫu."

Bạch Tiểu Cốc: "!!"

Tần Cửu Khinh hơi khàn giọng: "Hắn ta là sư phụ ta."

Bạch Tiểu Cốc ngơ ngẩn.

Chỉ ba câu, chỉ cần ba câu đã nói ra hận ý ngút trời của hắn.

Cha nương còn sống.

Song cảnh tượng cha nương bị một mồi lửa thiêu chết kia vĩnh viễn khắc dưới đáy lòng Tần Cửu Khinh.

Quân Thượng Minh không nhận hắn làm đồ đệ.

Nhưng nỗi đau linh căn bị nhổ, bị phản bội bị lừa gạt vẫn khắc sâu trong lòng.

Một bước về tới mười ba năm trước, những gì Tần Cửu Khinh mất đi đều như trở lại.

Cha nương, linh căn vẫn còn.

Hắn không vào Thiên Ngu Sơn, Quân Thượng Minh dường như không còn quan hệ với hắn.

Thật là vậy sao?

Thời không không thay đổi cha nương hắn, cũng không sẽ thay đổi Quân Thượng Minh.

Thiện còn, ác còn, tham niệm bất diệt.

Trừ phi hắn không vào tiên môn không tu hành, nếu không Quân Thượng Minh nhất định sẽ tham lam vạn linh căn.

Bọn họ chú định thế bất lưỡng lập.

Quân Thượng Minh gia cố Càn Khôn Thanh Minh trận, nhưng như lời hắn ta nói—— nhiều nhất mười năm, Quỷ giới sẽ mở ra.

Sư tôn bày ra đại trận phong giới, cho dù là hắn ta cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian.

Mười năm, nhiều nhất mười năm.

Hắn ta cần phải tìm được vạn linh căn, hàn cốt ngàn năm và đủ vỏ quả Xích Đề.

Hắn ta muốn hồi sinh sư tôn trước khi những kẻ đó phá trận ra.

Sư tôn của hắn ta.

Chỉ của hắn ta.

Đợi Quân Thượng Minh rời khỏi Giáng Sương Cốc, Bạch Tiểu Cốc mới dám nhỏ giọng gọi Tần Cửu Khinh.

Tần Cửu Khinh vỗ vỗ y: "Không có việc gì."

Bạch Tiểu Cốc nói: "Phụ mẫu đều ở đây."

Tần Cửu Khinh ấm áp trong lòng: "Ừm."

Bạch Tiểu Cốc: "Ta cũng vậy."

Tần Cửu Khinh cười một cái, ôm y ôn thanh đáp: "Đúng vậy."

Bạch Tiểu Cốc cố hết sức lấy dũng khí: "Hắn hắn hắn nếu còn ăn hiếp ngươi, cốt cốt cốt liều mạng với hắn!"

Miệng lưỡi không nhỏ, ngữ khí cực nhát. Vừa dứt lời, lam hỏa đồng đã rưng rưng.

Tần Cửu Khinh thấy y như vậy, nào còn thấy lạnh lẽo, chỉ cảm thấy quanh thân ấm áp, sức mạnh tràn trề: "Đa tạ."

Bạch Tiểu Cốc: "!"

Cửu Đại Tịch không bắt y liều mạng với sư phụ xấu xa của hắn thật chứ?

Cốt sợ, nhưng cốt phải giữ lời hu hu...

Tần Cửu Khinh vỗ vỗ sau lưng y, nói: "Yên tâm, lần này ta sẽ không cho hắn ta thực hiện được."

Hắn ta đừng hòng tổn thương đến người hắn yêu thương, đừng hòng lấy vạn linh căn từ chỗ hắn, càng đừng hòng hủy diệt nhân sinh của hắn.

Giáng Sương Cốc không có tiểu bạch cốt, bọn họ cũng không muốn ở lâu.

Trên đường trở về thôn Thanh Đường, Bạch Tiểu Cốc không sợ như vậy nữa, bỗng nhớ tới: "Cửa Xanh đã nhạt màu, có phải Hà Thượng có thể ra?"

Cửa Xanh là tên tiểu bạch cốt đặt cho cửa trận Càn Khôn Thanh Minh trận, y đã gọi như vậy một ngàn năm.

Tần Cửu Khinh: "Đúng vậy."

Bạch Tiểu Cốc thở phào nhẹ nhõm: "Chúng ta cũng không tính là nuốt lời!"

Cách mười ba năm, Quỷ giới phá vỡ, các tu sĩ bị nhốt trong đó có thể ra ngoài trước, có điều... Bạch Tiểu Cốc cảm thấy có chút kỳ lạ, lẩm bẩm nói: "Hà Thượng mười ba năm trước ra ngoài, vậy Hà Thượng mười ba năm sau thì sao, ừm... Ta nói Hà Thượng thế giới kia thì sao?"

Tần Cửu Khinh giải thích: "Quỷ giới ở thế giới kia cũng sẽ bị phá vỡ."

Bạch Tiểu Cốc không hiểu.

Tần Cửu Khinh nói: "Bởi vì ngươi không ở Giáng Sương Cốc."

Thế gian chỉ có một tiểu bạch cốt, hắn mang y đi, Giáng Sương Cốc nhất định bạo loạn, mà Giáng Sương Cốc bạo loạn, Càn Khôn Thanh Minh trận sẽ không chịu nổi, Quỷ giới sẽ mở ra.

Vô luận thời không nào, thế giới nào đi chăng nữa.

Tiểu bạch cốt không ở Giáng Sương Cốc mới là chìa khoá mở ra Quỷ giới.

Bạch Tiểu Cốc vẫn mờ mịt, có điều y có thể xác định rằng: "Dù sao chúng ta đã làm được!" Bọn họ mở Quỷ giới ra, không cô phụ chờ mong của tu sĩ Cự Môn Châu, điều này làm Bạch Tiểu Cốc vô cùng thoải mái.

Còn mở ra thế nào, rồi sao sao đó...

Tiểu cốt đầu không có đầu óc, sao hiểu được!

Tần Cửu Khinh không tiếp tục giải thích, bởi vì Tiểu Cốc đã hiểu đơn giản nhất và trực tiếp nhất.

Hắn quay đầu nhìn lại Giáng Sương Cốc, nói với nhóc xương khô: "Mười năm sau, chúng ta sẽ tái ngộ bọn họ."

Lê Phồn, Miêu Vân Hủy, Hà Thượng, Cảnh Chiêu...

Mười năm sau, Quỷ giới mở.

Có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau ở Thập Nhị Tiên Sơn.

Tần Cửu Khinh rất muốn biết, Quỷ giới phá vỡ, Thiên Nguyệt ảo cảnh sẽ như thế nào?

Hung hiểm thật sự của Quỷ giới không phải tu sĩ trong đó mà là Thiên Nguyệt ảo cảnh thần bí này.

Bọn họ bước vào Thiên Nguyệt ảo cảnh, trở lại mười ba năm trước, những người khác thì sao?

Là chỉ có bọn họ như vậy, hay là tất cả mọi người đều như vậy...

Hay là do tiểu bạch cốt.

Thiên Nguyệt ảo cảnh không thể lay động được tiểu bạch cốt.

Nghĩ nhiều vô ích, không bằng chuẩn bị trước. Mười năm có thể làm rất nhiều chuyện.

Tần Cửu Khinh nhìn về phía Tiểu Cốc: "Chúng ta về nhà."

Tiểu bạch cốt thanh thúy nói: "Được!"

Trong núi không có năm tháng.

Để nghênh đón nhà tiên nhân, thôn Thanh Đường càng trở nên giống thế ngoại đào nguyên hơn.

Chớp mắt một cái.

Chín năm qua đi, Tần Cửu Khinh bảy tuổi trưởng thành thành thiếu niên mười sáu tuổi.

Tần Vịnh và Hứa Nặc ba lăm tuổi vẫn như hồi hai mươi.

Tiểu bạch cốt...

Tiểu bạch cốt không những có thể treo trên người Cửu Đại Tịch thành niên, ngay cả Cửu Tiểu Tịch mười sáu tuổi cũng có thể một cánh tay vớt y lên!

Bạch Tiểu Cốc than thở: "Cửu Đại Tịch Cửu Tiểu Tịch... Kết quả chỉ có Đại Đại Tịch."

À, là hai.

Chậc, lớn thật đó.

Hết chương 56

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com