ZingTruyen.Info

[Hoàn thành] Hôm nay tôi lại bị ép sống lại

Chương 53

Miyamisaku

Đêm nay Cố Nhung đã hiểu ra rồi.

Cậu nghĩ Thẩm Thu Kích nói đúng, chưa từng có án mạng không liên quan gì tới việc có quỷ hay không, mệnh cậu cứng không dễ chết rất nhiều lần không xung đột với việc chết nhiều nhưng không chết được, mỗi lần gặp quỷ cậu đều chết đi, cũng ảnh hưởng đến việc cậu sợ quỷ.

Trong khoảnh khắc chốt cửa mở ra, Cố Nhung đã chuẩn bị tốt tinh thần để chết, thế nhưng cậu vẫn rất sợ, hai mắt nhắm chặt không chịu mở ra.

Kết quả cửa phòng 307 như mở ra một cái hố đen, hút cả cơ thể của Cố Nhung vào, cậu run cầm cập tỉnh lại từ trong mơ, phát hiện mình vẫn nằm trên nệm giường mềm mại.

... Là mơ ư?

Cố Nhung mở to mắt thăm dò nhưng vẫn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, trước mắt cậu cơ hồ là một màu đen sâu thẳm, chỉ có mấy tia sáng từ ánh trăng rọi vào khe rèm chưa kéo chặt, khiến Cố Nhung vô thức nhìn sang nơi có ánh sáng.

Nhưng luồng ánh sáng này cũng không thể khiến Cố Nhung yên tâm hơn là bao.

Từ nhỏ Cố Nhung đã sợ loại rèm cửa có khe hở, khi trong phòng có ánh sáng, phía sau rèm lại tối đen như mực, nếu bên ngoài có thứ gì nhìn vào thì không thể thấy rõ, khi trong phòng không có ánh sáng, cái khe này lại như lối vào địa ngục thần bí, bạn không bao giờ biết có thể có thứ gì bò vào qua khe hở đó hay không, chứ đừng nói đêm nay Cố Nhung đã mở cửa sổ nhìn xuống cô gái váy trắng ở tầng dưới.

Cho nên khi Cố Nhung nhìn thấy màn cửa hở khe, đồng thời còn nhẹ nhàng đong đưa theo gió đêm, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn xuống giường bật đèn, sau đó kéo màn cửa lại cho kín, nhưng vào khoảnh khắc suy nghĩ ấy lóe lên, Cố Nhung chợt nhớ ra một chuyện —— Trước khi đi ngủ Thẩm Thu Kích đã bật một chiếc đèn ngủ cơ mà? Vì sao trong phòng lại tối đến vậy? Đèn ngủ đâu rồi?

Mà rõ ràng trước khi ngủ bọn họ đã đóng cửa sổ lại, trong phòng không có gió, sao màn cửa có thể bị thổi bay được?

Cơn buồn ngủ của Cố Nhung đã hoàn toàn biến mất, cậu hoảng sợ trừng mắt định dậy bật đèn, kết quả phát hiện cơ thể mình chỉ có con mắt là còn chuyển động được, tất cả những phần khác trên cơ thể dù có cố gắng như thế nào cũng không hoạt động theo ý muốn, cậu muốn vươn tay vỗ Thẩm Thu Kích bên cạnh cũng không được. Vì vậy nên Cố Nhung chỉ có thể cử động đôi mắt nhìn về phía khác trong phòng, hi vọng có thể tìm được cách tự cứu khác.

Ai ngờ khi Cố Nhung đảo mắt về phía trên thì lập tức đối diện với một đôi hốc mắt đỏ lòm.

Chỉ trong một thoáng, Cố Nhung lập tức hiểu ra, trong phòng làm gì có gió? Thật ra thứ đang lắc nhẹ theo gió kia không phải rèm cửa, mà là mái tóc đen dài của cô gái váy trắng.

Không biết cô ta vào phòng từ bao giờ, cô ta đứng trước giường, đầu rũ xuống như đèn treo, lại như chiếc đầu hươu treo trên vách, dùng đôi hốc mắt không tròng đẫm máu nhìn Cố Nhung.

Miệng cô ta há lớn, mấp máy môi thật lâu như đang bộc lộ nỗi tuyệt vọng vì không thể nói, nhưng cô không phát ra được âm thanh nào, cho nên Cố Nhung không biết cô đang muốn nói gì.

Tình huống kinh dị này như một con dao nhỏ đâm "Phập phập" vào tim Cố Nhung, khiến trái tim cậu đập mạnh vì sợ hãi, còn sinh ra cảm giác đau đớn vì hít thở không thông, làm cho Cố Nhung nghĩ có lẽ đêm nay mình sẽ sống không bằng chết.

Cố Nhung cũng há miệng, cố gắng phát ra âm thanh kêu cứu.

Cậu tự trấn an mình, nhất định đây là mơ, là ảo giác... Bọn cậu không mở cửa sổ, cô ta không thể nào vào được.

Cố Nhung cố gắng muốn khiến mình tỉnh táo, cậu rất khó để miêu tả cảm giác trong khoảnh khắc ấy, nhưng tất cả mọi thứ trước mắt cậu đều như lớp thủy tinh vỡ nát, biến mất vào lúc cậu tỉnh lại.

Cố Nhung mở mắt lần nữa, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường.

... Lại là mơ ư?

Mơ trong mơ? Cố Nhung ngạc nhiên thầm nghĩ.

Nhưng mép váy trắng bên tay trái nói cho cậu biết có lẽ mình vẫn đang chìm trong một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.

Cố Nhung cứng đờ quay đầu, lập tức nhìn thấy cô gái váy trắng quen thuộc kia đang đứng bên giường, cúi đầu dùng đôi mắt đỏ máu me nhầy nhụa nhìn cậu "chằm chằm", bờ môi cũng khép mở theo quy luật như trong giấc mơ trước.

Thật ra Cố Nhung sợ muốn chết, nhưng lần này cậu phát hiện mình có thể cử động.

Vào khoảnh khắc phát hiện mình cử động được, Cố Nhung đã làm ra hai chuyện, chuyện đầu tiên là véo mông Thẩm Thu Kích một cái, chuyện thứ hai là vươn tay xuống gối lấy di động ra, nhấn bật sáng màn hình.

Cố Nhung véo Thẩm Thu Kích rất mạnh, cho nên cậu lập tức cảm nhận cơ thể hắn bỗng bật lên, sau đó gào một tiếng đau đớn rồi tỉnh dậy.

Mà cô gái váy trắng đứng bên cửa sổ cũng biến mất ngay khi cậu bật màn hình điện thoại.

Nhưng không hiểu vì sao, Cố Nhung cảm thấy nếu nói là cô gái kia bị ánh sáng rọi đến mà biến mất, chẳng bằng nói là cô chủ động biến mất, hình như cô rất khó chịu khi không thể nhận được bất kỳ lời đáp lại nào từ Cố Nhung, cho nên cô không nói gì nữa, trở lại dáng vẻ buồn bã nhìn xa xăm như khi còn ở phòng 307.

Vào khoảnh khắc cô biến mất, một giọt nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt đỏ máu của cô, nện thẳng vào mặt Cố Nhung.

Cố Nhung vốn cho rằng đó là máu, kết quả sau khi cậu dùng ngón tay lau đi vệt nước rồi lấy điện thoại soi lên thì phát hiện đó là một giọt nước trong suốt —— Dường như là nước mắt của cô gái váy trắng kia để lại.

Quỷ không có thực thể, bình thường mọi người không thể chạm được đến chúng, nhưng giọt nước mắt này lại như bát mì bà lão hỉ tang nấu cho cậu, mấy viên kẹo mà Kim Đồng Ngọc Nữ mang tới xin lỗi cậu, mang theo chấp niệm dày đặc phá tan lớp ngăn trở giữa hai giới âm dương, xuất hiện trong hiện thực.

Bát mì của bà lão có dịu dàng quan tâm, kẹo của Kim Đồng Ngọc Nữ có day dứt và áy này, mà giọt nước mắt này của cô gái váy trắng lại ẩn chứa vô số nỗi nhớ nhung cùng tuyệt vọng.

Cố Nhung chưa từng tiếp xúc với chấp niệm lớn như vậy, cậu cảm giác toàn bộ ác mộng và sợ hãi sinh ra đều biến mất vì giọt nước mắt rơi trên mặt, tựa như đứa trẻ được người mẹ dịu dàng xoa dịu cơn sợ hãi sau khi bị ác mộng đánh thức.

Giọt nước mắt kia dần bốc hơi khỏi tay cậu, Cố Nhung cảm giác tim mình cũng theo đó mà nhói đau —— Vì như cảm nhận được nỗi đau trong chấp niệm của cô gái váy trắng.

Cậu còn đang ngẩn người, Thẩm Thu Kích bị cậu véo tỉnh đã ngồi dậy hỏi Cố Nhung: "Nhị Nhung, nửa đêm rồi cậu không ngủ mà bóp mông tôi làm gì?"

"... Tôi gặp ác mộng." Cố Nhung hoảng hốt nói với Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích lập tức lấy di động nhìn Cố Nhung, cau mày hỏi: "Cậu bị ác mộng làm tỉnh nên cũng phải véo cho tôi tỉnh với cậu à?"

"Cũng không phải, tôi véo cậu tỉnh là vì tôi nhìn thấy cô gái váy trắng kia đứng bên cửa sổ." Cố Nhung bật đèn pin lên, rọi sáng cả căn phòng.

"Đèn phòng đâu? Không phải tôi bật đèn ngủ à?" Sau khi phát hiện trong phòng không bình thường, Thẩm Thu Kích hoàn toàn tỉnh táo khỏi cơn mơ ngủ, hắn đang ngạc nhiên vì sao trước kia Cố Nhung cứ gặp quỷ là sợ đến tái mặt, ban nãy cô gái váy trắng đứng trước mắt mèo chưa vào nhà mà đã sợ đến thế, theo lời Cố Nhung thì vừa rồi hẳn là cậu gặp quỷ trong phòng, sao bây giờ lại bình tĩnh vậy được?

"Có phải là đứt dây tóc bóng không?" Cố Nhung hỏi hắn, "Cậu thử bật cái khác xem."

Nhưng Thẩm Thu Kích bật hết đèn một lần mới biết không có cái nào sáng được, hắn nói: "Mất điện rồi à?"

Hai người cùng nhau rời giường đi tới cửa, muốn xem có phải thẻ cắm rơi ra nên trong phòng mất điện hay không, nhưng thẻ vẫn cắm ở đây, điều kỳ lạ duy nhất là cửa phòng bọn họ đang mở.

"Cửa mở ư?!" Cố Nhung nhớ rõ trong mơ mình đã nghe thấy tiếng mở cửa, kết quả tỉnh lại thì thấy đúng là cửa đang mở thật, xem ra đó chưa chắc đã là mơ, có lẽ cô gái váy trắng kia có thể vào được phòng cậu là vì vậy.

Cậu sợ đến mức nghẹn ngào, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Thu Kích.

Thẩm Thu Kích cảm thấy Cố Nhung như thế này mới là bình thường, nhưng bây giờ hắn không rảnh để nghĩ nhiều, chỉ biết kéo Cố Nhung ra sau lưng che chắn, sau đó tới gần cửa kiểm tra, kết quả lại phát hiện hình như cả khách sạn Vịnh Trăng Khuyết đều mất điện, không chỉ trong phòng bọn họ không có điện, mà tất cả những học sinh khác đều nhao nhao cầm điện thoại thò đầu ra ngoài nghe ngóng, thấy bạn bè thì lập tức túm lại bàn tán ——

"Phòng các cậu cũng mất điện à?"

"Đúng thế, các cậu cũng vậy ư? Không hiểu sao cửa phòng bọn tôi lại bị mở ra nữa."

"Hình như cả khách sạn mất điện rồi."

"..."

Vì trong hành lang không có đèn, cho nên toàn bộ học sinh đều dùng di động chiếu sáng, những người bật đèn pin thì còn ổn, còn mấy tên không bật đèn pin mà chỉ dùng màn hình chiếu sáng, ánh huỳnh quang điện thoại phản chiếu lên mặt trông trắng bệch như quỷ, Cố Nhung không dám nhìn lâu, cúi đầu áp sát lên lưng Thẩm Thu Kích.

"Toàn bộ khách sạn đều lắp khóa cửa chạy bằng điện." Thẩm Thu Kích kiểm tra xong mới nói với Cố Nhung, "Lúc có điện thì có thể khóa mở theo ý mình, nhưng nếu cắt nguồn điện thì sẽ tự động mở khóa."

Cố Nhung đã từng nghe nói tới loại cửa này, điểm tốt của nó là nếu xảy ra những vụ tai nạn cỡ lớn như hỏa hoạn còn dễ chạy, cũng tiện cho các nhân viên cứu hỏa dễ xông vào cứu người, nhược điểm là nếu cắt điện sẽ không có tác dụng, dễ bị trộm cướp hoặc kẻ xấu hành hung, đều có lợi và hại.

Thẩm Thu Kích còn đang nghĩ có nên đi tìm Tô Hồng Dứu hỏi xem tình huống ra sao hay không, kết quả hai phút sau khách sạn lại có điện, ánh đèn chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, khiến đôi mắt đã quen với bóng tối của mọi người không kịp thích ứng, vội vàng híp mắt tránh ánh sáng, chờ một hồi lâu mới bắt đầu kiểm tra phòng mình.

Đèn hành lang và đèn phòng đều đã có thể sử dụng bình thường, có thể là do nhân viên công tác đã sửa xong mạch điện. Vài nam sinh cảm thấy điện dùng được rồi nên ngáp lấy ngáp để quay về phòng ngủ, ví dụ như Trần Tấn và Tạ Tử Hàm, nhưng Lộ Tiếu Vu lại cảm thấy khách sạn sử dụng cửa chạy bằng điện, lỡ may ngắt điện cái thì chẳng phải đồ đạc quý giá trong phòng đều bị trộm mất ư?

Cậu ta thấy Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cũng ở đó, cho nên gọi bọn họ cùng xuống dưới tìm Tô Hồng Dứu hỏi xem nên làm thế nào.

Cố Nhung và Thẩm Thu Kích cũng đi, không phải bọn họ sợ trộm vào lấy đồ, mà là sợ sau lần mở cửa kia, cô gái váy trắng nọ sẽ lại tới.

Chỉ là bọn họ vừa đi tới cửa thang máy, đã thấy cửa thang "Đinh" một tiếng mở ra.

Trong thang máy có ba người, một nam hai nữ, người đàn ông là người mặc áo đen Cố Nhung đã từng thấy hai lần chỗ cửa sổ.

Đêm nay vì đứng gần nên Cố Nhung mới phát hiện anh ta không hẳn là mặc đồ đen, chỉ mặc chiếc áo khoác màu đen, bên dưới là quần bò cũ nát, bị giặt tới mức phai màu.

Anh ta đứng sau lưng Tô Hồng Dứu, mà cô vẫn mặc một bộ váy đỏ, chẳng qua đã đổi sang kiểu khác, đang nói chuyện với bà cụ chống gậy đi bên cạnh.

Hình như hai người đang cãi nhau, cửa thang máy mở ra cũng không phát hiện.

Chẳng qua nếu nói cho đúng thì là bà lão đang răn dạy Tô Hồng Dứu: "Tôi đã sớm nói với cô rồi, bình thường cô muốn chơi thế nào cũng được, yêu đương ra làm sao cũng thây kệ cô, nhưng hai hôm nay nhiều khách, cô không được chơi! Cô lại không nghe..."

"Bà à, con không chơi, con tự biết nặng nhẹ mà, không chơi lúc có khách ——"

Tô Hồng Dứu đột nhiên im bặt, cô vừa thấy có người đi vào thang máy liền ngừng cãi nhau với bà lão, nhanh chóng ra ngoài xin lỗi mọi người liên tục, bà lão cũng theo ra giúp giải thích chuyện cửa nẻo, nói là vì mạch điện bị hỏng nên mới vậy, nếu khách không yên tâm thì có thể mang đồ có giá trị xuống khóa vào két bảo hiểm dưới tầng một, khách sạn của bà có hơn hai trăm chiếc két sắt, vì thế mọi người mới biết bà cụ này họ Khương, đồng thời cũng là chủ khách sạn Vịnh Trăng Khuyết, khách sạn cũng có khóa cửa di động, có thể cho mọi người dùng miễn phí.

"Khách sạn của bọn chị đã dùng loại cửa này lâu rồi, cho tới giờ vẫn chưa có vấn đề gì, bọn chị cũng muốn đổi nhưng không đủ tiền." Tô Hồng Dứu than thở, "Hình như đêm nay có phòng dùng đồ điện công suất lớn, cho nên bị đứt cầu dao, cả khách sạn mới bị mất điện."

Nam sinh mà đối mặt với người đẹp rồi cũng sẽ thành người ga lăng, cho nên giọng nói không khỏi dịu đi: "Là phòng nào làm đứt cầu dao?"

Tô Hồng Dứu áy náy nói: "Còn chưa tra được, bây giờ bọn chị đang đi xem đây."

"Tầng dưới đã kiểm tra xong cả rồi ư?" Thẩm Thu Kích bỗng lên tiếng.

Dù sao Tô Hồng Dứu và cụ Khương đã đến tầng sáu, điều này chứng tỏ hẳn là bọn họ đã kiểm tra hết mấy tầng dưới rồi.

Tô Hồng Dứu gật đầu, nói: "Đúng vậy, bên dưới đã kiểm tra xong rồi, không phải do bọn họ."

Theo khía cạnh nào đó thì câu này có nghĩa là vấn đề nằm ở tầng sáu hoặc tầng bảy, Lộ Tiếu Vu nghe vậy bèn lấy làm lạ: "Nhưng phần lớn hành lý của bọn em đều ở ký túc xá bên kia, những thứ mang về không dùng điện công suất lớn."

"Cái này phải xem mới biết được." Giọng nói của Tô Hồng Dứu vẫn rất nhẹ nhàng.

Cố Nhung không để ý bọn họ đang nói gì, cậu đứng dựa vào tường, phát hiện người đàn ông áo đen đi cùng Tô Hồng Dứu và cụ Khương không rời khỏi thang máy, anh ta vẫn đứng nhìn cửa thang máy khép lại, sau đó số tầng hiển thị biến từ sáu thành năm, chứng minh người đàn ông này đang đi xuống tầng năm, mà thầy Dương lẫn cô Tô đều ở tầng năm.

Nhưng hành vi của anh ta cũng rất kỳ lạ, lần đầu tiên Cố Nhung thấy anh ta là khi anh ta đang đứng sau lưng Tô Hồng Dứu, lần thứ hai thì ở một mình, nhưng cả hai lần gặp anh ta đều ở tầng bốn, chẳng lẽ là bảo vệ của Vịnh Trăng Khuyết?

Thế nhưng nếu anh ta muốn xuống tầng năm, vậy vì sao khi trong thang máy không ra tầng năm luôn, cứ phải đến tầng sáu rồi lại quay xuống? Không phải Tô Hồng Dứu nói đã kiểm tra hết tầng dưới rồi à? Anh ta lên đây làm gì?

Chẳng lẽ người này... cũng là quỷ như cô gái váy trắng?

Nhưng khuôn mặt của nam áo đen rất bình thường, không hề đáng sợ như cô gái váy trắng. Cho nên Cố Nhung bèn quay qua hỏi Thẩm Thu Kích: "Vừa rồi cậu có thấy người đàn ông áo đen trong thang máy không?"

Thẩm Thu Kích: "Có, hình như anh ta xuống tầng năm thì phải?"

Cố Nhung không hỏi thêm gì nữa, cậu và Thẩm Thu Kích đều thấy, có lẽ người đàn ông áo đen kia là người chăng?

Không được, cậu vẫn phải hỏi lại người khác, mắt của cậu và Thẩm Thu Kích rất hay nhìn nhầm.

Cố Nhung đang chuẩn bị kéo Lộ Tiếu Vu lại hỏi chuyện, nhưng còn chưa kịp bước đi, Cố Nhung bỗng nghe được một đợt chấn động —— Tiếng động lan theo vách tường, đến cả tầng sáu cũng cảm nhận được, giống như có người đang cố gắng phá cửa.

"A a a a ——!!!"

Không đợi Cố Nhung tìm hiểu xem đợt chấn động này từ đâu ra, tiếng hét bén nhọn của hai nữ sinh xé rách màn đêm yên tĩnh vang lên: "Cứu với! Không được vào! Cứu tôi với ——!"

Mọi người đều bị tiếng hét phát ra từ tầng bảy làm cho giật mình mấy giây, Tô Hồng Dứu và cụ Khương lập tức vào thang máy đi lên tầng trên.

Nhưng những nam sinh khác, bao gồm cả Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đều ở yên đó không nhúc nhích, bởi vì mọi người đang cân nhắc tầng bảy toàn là nữ sinh, mấy nam sinh đi lên thì không tiện lắm.

Bây giờ là 12h30' đêm, phần lớn nữ sinh đều đã đi ngủ hết, trừ mấy phòng có người thức đêm không ngủ, còn lại không mấy ai biết vừa mất điện mấy phút, cửa vì không có điện nên tự động mở ra, mãi tới khi âm thanh đáng sợ kia vang lên mới khiến các cô tỉnh lại.

"Sao thế? Ai vừa hét đấy?"

"Sao cửa phòng chúng ta lại mở?"

"Ai gõ cửa vậy?"

Mấy nữ sinh lớn gan thò đầu ra bên ngoài xem, cuối cùng phát hiện tiếng hét thảm kia vọng ra từ phòng 714, theo tiếng gào thét còn có tiếng đập cửa thật mạnh.

"Rầm rầm rầm ——"

Mỗi một tiếng đập đều vừa vội vừa gấp, cứ như đang bị đòi mạng, người khác nghe cũng cảm thấy hoang mang, các cô gái cứ tôi nhìn cô còn cô nhìn tôi ——

"Phòng 714 bị sao thế? Có ai dám qua đó xem thử không?"

"... Hình như Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư ở trong đó."

"Có chuyện gì thế?!" Ngay khi các nữ sinh đang do dự, Tô Hồng Dứu cùng cụ Khương đã đi ra khỏi thang máy, mấy nữ sinh vội vàng chạy tới trước mặt hai người giải thích ——

"Chị Hồng Dứu, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đang cầu cứu trong phòng mình."

Tô Hồng Dứu nghe vậy, cau mày nói: "Để chị qua xem."

Cụ Khương cũng theo cô đi qua, tiếng hét bén nhọn của Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư vẫn chưa ngừng, mọi người vì có người phụ trách khách sạn tới nên không còn sợ như trước nữa, nhắm mắt theo sau Tô Hồng Dứu và cụ Khương.

Phòng 714 vì bị cắt điện nên cửa cũng như phòng khác, dùng tay đẩy nhẹ là đã mở ra. Trong phòng hơi tối, chỉ có thể dựa vào ánh đèn trên hành lang rọi sáng.

Mọi người định bật đèn lên, kết quả lại phát hiện bóng đèn trong phòng đã bị hỏng, sau khi nhấn công tắc cứ lấp lóe quỷ dị như bị chạm mạch.

Tô Hồng Dứu đi thẳng vào căn phòng tăm tối, bên trong không có ai.

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư không ở trong phòng ngủ mà hét lên ở phòng tắm —— Tiếng phá cửa cũng vọng ra từ nơi đó.

Chất liệu làm cửa phòng tắm của khách sạn Vịnh Trăng Khuyết không giống với cửa phòng khách, nó được làm từ gỗ, có thể khóa trái từ bên trong nhưng bên ngoài không khóa lại được, Tô Hồng Dứu vừa nắm lấy tay cầm đã có thể cảm nhận cơn xô đẩy dữ dội của người bên trong lên cửa, nhưng dù Tô Hồng Dứu có vặn tay cầm như thế nào, cửa phòng tắm vẫn cứ đứng im, hoàn toàn không đẩy ra nổi.

Mà nếu nói không mở được cửa, còn không bằng nói Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư ở bên trong, vừa điên cuồng phá cửa vừa điên cuồng chặn cửa không cho người ngoài đi vào —— Hết lần này tới lượt khác các cô như không nghe thấy tiếng Tô Hồng Dứu và các nữ sinh khác gọi bên ngoài, chỉ cố gắng hét "Ai đó cứu chúng tôi với, không được vào."

Vừa mâu thuẫn vừa cực kỳ quái dị.

Cụ Khương cầm bộ đàm gọi bảo vệ khách sạn lên để giúp mở cửa, nhưng bộ đàm trong tay bà như bị hỏng, không liên lạc được với người khác, mọi người lấy di động ra xem mới phát hiện khách sạn đang mất tín hiệu hoàn toàn.

Một nữ sinh đề nghị: "Xuống tầng sáu tìm nam sinh giúp đỡ đi, bọn họ sức lớn, có thể đạp được cửa."

Một cô gái khác cũng phụ họa theo: "Được, để tôi xuống đó gọi người với cậu."

Nói xong hai người lập tức đi xuống tầng, cửa thang máy vừa mở đã thấy mấy nam sinh như Cố Nhung, Thẩm Thu Kích và Lộ Tiếu Vu đứng gần đó, vội vàng gọi họ lên tầng bảy giúp đỡ.

Chỉ là sau khi đến phòng tắm phòng 714 rồi, bọn họ cũng bó tay toàn tập, tất cả đều không hiểu sao một cánh cửa gỗ nhỏ lại khó mở như thế.

"Các cô đang đùa dai à?" Lộ Tiếu Vu bực mình đập cửa, lớn tiếng gọi nữ sinh bên trong, "Này! Các cậu sao rồi? Bọn tôi tới cứu các cậu đây, đừng khóa trái cửa, mau mở cửa ra!"

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư vẫn như không nghe thấy giọng bọn họ, khàn giọng cầu cứu.

Tô Hồng Dứu nói: "Đạp cửa luôn đi, đạp hỏng cũng không sao."

Lộ Tiếu Vu chỉ chờ cô nói như vậy, Tô Hồng Dứu vừa dứt lời, cậu ta lập tức nhấc chân đạp bay cửa phòng tắm 714.

Cửa phòng vì bị lực đạp của cậu mà hỏng mất, cũng hở ra một cái khe, mấy tia sáng màu đỏ nhanh chóng lọt ra khỏi khe nhưng biến mất ngay, bởi vì cửa lại bị đóng lại.

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư chặn cửa phòng tắm, đẩy ván cửa bị Lộ Tiếu Vu đá bay trở về.

"Hai người kia đang làm gì vậy?" Có mấy nữ sinh không hiểu nổi, tiếng thét của Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư cùng ánh sáng đỏ khiến các cô rùng mình, không nhịn được mắng.

Lộ Tiếu Vu tiếp tục đạp cửa, đổi thành dùng vai tông, nhưng mỗi lần cửa hơi hé ra, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư sẽ lần nữa đóng lại, bảy tám lần trôi qua, người kiệt sức trước là Lộ Tiếu Vu, cũng không biết hai nữ sinh như họ lấy đâu ra nhiều sức đến vậy.

"Để tôi." Thẩm Thu Kích kéo Lộ Tiếu Vu sang một bên. Hắn hít một hơi thật sâu, giơ chân lên đạp thẳng, "Rầm" một tiếng, cửa gỗ lập tức bị đá bay, Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư chắn phía sau cửa cũng bị đạp văng lên tường, các cô lại như không cảm thấy đau đớn, run rẩy bò dậy rồi ôm chặt lấy nhau, trên mặt lấm lem nước mắt, đôi mắt hoảng sợ trợn trừng nhìn ra cửa như đang tuyệt vọng chờ đón cái chết.

Đợi tới khi thấy rõ những gương mặt đứng bên ngoài, tuyệt vọng trên mặt các cô mới rút đi, biến thành ngạc nhiên khó tin.

Đinh Mạn Quả lên tiếng trước, hàm răng run lên, giọng như người sắp chết cóng giữa trời đông: "... Sao, sao lại là các cậu?"

Giọng nói của cô cũng khiến Đường Tư Tư hoàn hồn, cô vừa khóc vừa tức giận hét lên: "Làm gì thế! Sao các người lại làm chúng tôi sợ?! Đồ điên! Chúng tôi sắp bị các người dọa chết rồi hu hu hu..."

Những người đứng ở ngoài không hiểu vì sao lại tự nhiên ăn mắng.

"Đinh Mạn Quả, Đường Tư Tư, các cậu đang nói gì thế?" Một nữ sinh thẳng tính lập tức bật lại, "Không phải bọn tôi mới nên hỏi câu này à? Hai người các cậu nửa đêm không ngủ mà ngồi trong phòng hét như điên, bọn tôi tới phá cửa cứu các cậu, các cậu lại bày trò vừa điên cuồng chặn cửa cầu cứu, bảo bọn tôi tới cứu mà khóa trái chặn cửa không cho bọn tôi vào là ý gì?"

Cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng tắm, cau mày nói: "Hơn nữa các cậu mới là người đang dọa bọn tôi đấy, được chưa?"

"Các cô ——" Cụ Khương chống gậy đi tới, khuôn mặt đầy nếp nhăn trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư, hỏi, "Các cô đang làm gì?"

Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư đang ôm nhau, nghe vậy nuốt nước miếng không nói gì. Trong phòng tắm của các cô vô cùng hỗn loạn, ánh đèn vốn màu trắng sáng nay trở thành màu đỏ máu, hai bên tấm gương có hai ngọn nến đỏ đã tắt lửa, sáp nến chảy xuôi như máu tươi tràn ra bồn rửa tay, mà trong bồn rửa còn có một cái ô đỏ bán mở, tựa như là chưa kịp gập lại.

Tô Hồng Dứu cũng đứng cạnh cửa, giờ phút này cô mặc một bộ váy đỏ tươi, lại không yêu diễm quỷ quyệt như ánh hồng trong phòng tắm.

Cô dùng đôi bàn tay sơn móng đỏ xoa lên bờ môi căng mọng đỏ thắm, nhìn căn phòng ngập tràn màu máu nói: "Hai em... đang chơi cầu cơ trong nhà vệ sinh đúng không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhung: Tôi sợ lắm.

Đinh và Đường: Bọn tôi cũng sợ lắm.

Các học sinh khác tầng sáu, bảy: Chúng tôi mới sợ đây được chưa?

Tô Hồng Dứu: Chị đây rất thích.

Cả đám: ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info