ZingTruyen.Com

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 64: Sự thật (3)

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook cũng có tự trọng và sĩ diện của mình, chính vì TaeHyung quá tốt đã khiến cậu lu mờ lí trí, không biết mất mặt mà đeo bám hắn không thôi. Nào là chủ động hôn, chủ động dâng hiến, chủ động trao nhẫn cầu tình... Hiện tại những hành động đó bị TaeHyung xem thường thì JungKook không còn mặt mũi nào nữa. Nhục nhã vô cùng.

Ngay cả nửa mảnh ngọc bội TaeHyung cũng đã đòi lại, chứng tỏ hắn khinh rẻ biết bao kẻ mạo danh này. Cậu từ hèn mọn bước lên vàng son rồi không biết liêm sĩ mà mơ ước đến sa hoa hoan lạc. Khi rời khỏi giấc mộng hoang đường thì mới nhận ra mình nhỏ bé đến thế nào.

Nghĩ xem người ta một thân trai hùng vững chải, biệt thự nguy nga, khi nhìn thanh niên áo rách cơ hàn sẽ có cảm xúc gì? Nếu không phải vì cậu là Jeon JungKook, TaeHyung chấp nhận nuôi nấng một người dưng sao? Cậu đã lợi dụng hắn quá nhiều, tự cho mình được sống đủ đầy bằng cách cướp đoạt danh phận của người khác, sự đời đâu có dễ dàng đến vậy.

JungKook bật cười cay đắng, nghĩ đến bản thân đã đeo bám TaeHyung như thế nào, thật đáng khinh.

Ông JungWook có lẽ đã mắng đúng, cậu còn không biết liêm sĩ sao mà lưu lại nơi này?

TaeHyung cũng chưa bao giờ nói yêu cậu.

Khi JungKook mượn cơn mưa buốt giá để xoa dịu tâm hồn thì bà SunMi từ trong nhà nói vọng ra.

– JungKook, ông chủ vừa gọi điện bảo đêm nay không về, cậu vào nhà đi.

JungKook không đáp, khẽ nhìn xuống di động vẫn đang được nắm trong tay mình. TaeHyung không về, nhưng lại thông báo cho bà SunMi mà không trực tiếp nói với cậu. Bởi chính hắn có muốn cậu tồn tại ở nơi này đâu.

JungKook xót xa lau đi gương mặt đầy bụi mưa, lủi thủi bước vào nhà.

TaeHyung chưa hề mắng chửi cậu, chưa từng tỏ vẻ cậu là kẻ giả mạo đáng khinh, còn dùng lời khách sáo nói tiếng cám ơn với cậu. Nhưng thà TaeHyung nổi giận đuổi cậu đi còn hơn dùng thái độ dững dưng thế này, nó khiến JungKook càng cảm thấy bản thân hèn mọn vô sĩ hơn.

Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, TaeHyung đứng dựa vào cửa sổ trông xuống thành phố phía dưới. Hắn nhớ như in ngày đầu tiên gặp JungKook, trời đêm cũng lạnh thế này, hắn nhớ nụ cười ma mị của cậu ngày đó. Xâu chuỗi lại tất cả khoảng thời gian cùng nhau chung sống, TaeHyung chỉ cảm thấy con người kia quả là thuần khiết đáng yêu.

Từng cử chỉ, phản ứng, lời nói, đến ánh mắt khép nép ngượng ngùng, TaeHyung không tin có chút gì giả dối. Hắn bất giác mong ước bản thân chưa được biết bất cứ sự thật gì, để có thể cùng cậu trầm mê trong ái tình êm dịu. TaeHyung quẩn trí mất rồi, tình yêu nào có thể tự dối lòng như vậy?

Cho nên, hắn chọn cách tránh xa cậu, ở lại công ty, vì hắn không biết nên đối diện với cậu thế nào.

Tuy nhiên, vẫn giống như hôm qua, giấc ngủ chập chờn trong chịu đến. TaeHyung thẩn thờ lắng nghe từng kí ức vọng về. Lúc hai cha con chia nhau chiếc bánh kem, lúc JungKook lén lút trèo lên giường hắn ngủ, lúc gương mặt đầy lo lắng của cậu xuất hiện trong phòng tạm giam... Những kỷ niệm ngọt ngào chân thật, len lỏi vào tâm hồn TaeHyung, cho hắn biết JungKook là quan trọng như thế nào.

Cậu đến với hắn vì tiền ư? Có đồng tiền nào khiến cho một kẻ tham lam vì người khác mà bất chấp nguy hiểm chạy vòng khắp chợ, dưới cái nắng gay gắt? Có đồng tiền nào khiến người cam tâm chăm sóc mà không đòi hỏi điều gì? TaeHyung cảm giác mơ hồ lắm, cha của JungKook rõ ràng là một kẻ bại hoại, nếu sự thật không phải JungKook tham tiền mà là chính ông tống tiền JungKook thì sao? Nếu ông thật sự yêu thương cậu thì sao lại đánh cậu trước mắt hắn?

TaeHyung khẽ giật mình, câu hỏi vu vơ vừa rồi trong lòng hắn như tìm thấy một con đường biện hộ cho JungKook. Tận sâu trong thâm tâm, hắn vẫn muốn lựa chọn tin tưởng cậu.

TaeHyung mệt mỏi xoa xoa gương mặt, trời đã sáng tựa lúc nào. Hắn lơ mơ bước vào phòng vệ sinh rửa mặt. Nhìn vào chính mình trong gương, TaeHyung thở dài một tiếng. Tình yêu là cái gì? Phù phiếm quá. Hắn muốn chết tâm và sẽ không đón nhận bất kì ai nữa.

Lúc TaeHyung trở về phòng thì người thư kí cũng vừa ngồi vào vị trí, chuẩn bị làm việc. Đó là một thanh niên mới ra trường, dáng người nhanh nhẹn hoạt bát. TaeHyung lựa chọn nam thư kí vì không muốn gặp lại chuyện với JangHae khi xưa.

Vừa thấy TaeHyung, người thư kí nói:

– Thưa giám đốc, ngài có thư ạ.

– Thư? – TaeHyung ngạc nhiên nhận lấy lá thư, lật trước lật sau xem xét. Phong thư khá đơn giản, không ghi chú gì bên ngoài, cũng chẳng đóng dấu bưu điện, rõ ràng là được gửi trực tiếp.

– Bảo vệ nói là một cậu trai trẻ gửi cho ngài, cậu ấy gửi sớm lắm, lúc trời còn chưa sáng.

TaeHyung khẽ động tâm, bước vội vào phòng mở thư ra. Nhìn nét chữ nắn nót lại có chút run run, chứng tỏ người viết mang tâm trạng chẳng hề bình tĩnh.

"Chú TaeHyung..."

Đọc ngay dòng đầu TaeHyung liền vỡ hòa cảm xúc, là thư của JungKook.

"Với sự thật phơi bày trước mắt thì con không biết phải nói gì với chú, con biết chú cũng không muốn nhìn mặt con. Con chỉ mong rằng, chú dành chút thời gian ít ỏi để đọc hết những lời này.

Con đúng thật không phải đứa con nuôi mà chú dành mười hai năm chờ đợi thương nhớ, con chỉ là một kẻ qua đường dối gạt mà thôi. Nhưng ít ra, có một điều mà ngay từ đầu con không gạt chú, tên của con thật sự là JungKook, chỉ là không có họ Jeon mà thôi. Thú nhận điều này, lương tâm con vô cùng xấu hổ.

Có lẽ hiện tại chú rất chán ghét con, con cũng biết bản thân mình không đáng được coi trọng. Nhưng chú đã từng hỏi, Jeon JungKook thật sự đang ở nơi nào. Con nghĩ, mình có trách nhiệm nói lên toàn bộ sự thật với chú. Dù chú có oán hận hay rẻ khinh, con cũng cam lòng hứng chịu.

Ngay khi nhận biết được mọi thứ xung quanh, con đã mang danh là đứa trẻ giết mẹ. Cha của con vẫn luôn gọi con như thế. Đòn roi, mắng chửi, lao động không ngừng, đó là cuộc sống mà con lớn lên từng ngày ở Anh quốc. Con nghĩ rằng, chỉ cần ngoan ngoãn kiếm tiền thì sẽ được cha yêu thương, nhưng như những gì con từng kể với chú, ông ấy mãi mãi không yêu thương con.

Con biết bản thân mình hèn mọn, còn đi sớm về khuya hay chui vào góc lớp, nên không thể có bạn là điều tất nhiên, con cũng quen sống cô đơn rồi. Hàng ngày làm bạn với con chỉ có linh vị của mẹ, lời mắng chửi của cha, và những công việc không tên mà đứa trẻ vị thành niên có thể làm được. Con lầm lủi lớn lên, không biết cảm giác được cha thương yêu là như thế nào. Vì không biết, nên con nghĩ vài lời nói ngọt ngào, dỗ dành của cha JungWook chính là đã yêu thương con cái tột bậc.

Cho đến ngày hôm đó, con thi vào cấp cao trung. Cậu bạn ngồi bên cạnh bất ngờ cười nhẹ:

– Cậu cũng tên JungKook ư? Thật thú vị.

Lần đầu tiên có người chủ động làm quen, con rất bối rối. Cậu bạn kia quần áo cao sang, một thân quí tộc, lại ôn hòa tuấn tú, con thấy mình quá thấp kém để kết bạn với người ta. Cho nên con chỉ mỉm cười ngượng nghịu.

Nhưng chàng trai kia rất có hứng thú vì con cũng mang tên JungKook, nhất định làm quen. Có lẽ trong thâm tâm cậu ấy rất tự hào về cái tên của mình.

Cho đến lúc giờ làm bài kết thúc, cậu bạn kia bước ra khỏi lớp với dáng đi khập khễnh. Con mới nhận ra cậu ấy bị tật ở chân, dù ngoại hình có lấp lánh thế nào cũng trông thật cô quạnh.

Lúc đó con chợt nhận ra, cuộc sống của mình chưa phải bi kịch. Con vẫn có tay chân lành lặng, vẫn chưa chịu đau thương mất mát thể xác. Có những người còn chịu nỗi đau gấp vạn lần. Trong phút chốc xúc cảm, con đã chạy theo cậu bạn kia, kết giao một mối quan hệ.

Chúng con cùng đậu vào cao trung, không hẹn mà học cạnh lớp nhau. Vì dễ trao đổi, cậu ấy gọi con là Jung, con gọi cậu ấy là Jeon, xưng hô theo họ của hai đứa.

Dù bị tật, Jeon vẫn rất mạnh mẽ và quyết đoán, cậu ấy luôn chê trách con nhút nhát yếu mềm. Trong lớp, nhóm bạn của Shim MinJong rất hay ức hiếp con, cũng là nhờ Jeon đứng ra giải cứu. Có lúc, Jeon bị đánh đến mũi sưng mắt sưng, về nhà bị ông bà Jeon trách phạt, thế mà lần sau con gặp chuyện, Jeon vẫn không sợ mà tiếp tục chở che. Tụi bạn nhẫn tâm gọi Jeon là thằng khiễng, thằng què, ý bảo chân cậu ấy đi cà nhắc, Jeon không những không để tâm còn đánh bọn họ.

Con thầm nghĩ, chúng con trùng tên, nhưng không cùng số phận. Con quá cam chịu, trong khi Jeon sẽ làm tất cả bảo vệ chính mình. Kết bạn cùng Jeon, con vô thức khao khát mình cũng phải mạnh mẽ.

Jeon giúp con nhiều như thế đó, thậm chí đã từng cho con mượn tiền khi ông chủ của con không trả lương đúng hẹn. Jeon sợ con bị cha đánh. Cậu ấy nhiều lần nói, người mà con đang gọi là cha không xứng đáng làm cha.

Jeon kể, cậu ấy có đến hai người cha, chẳng ai đối xử với con cái như cha của con cả. Con không hiểu vì sao một đứa trẻ có thể có hai người cha, nhưng con ngưỡng mộ lắm.

Jeon luôn huyên thuyên về chú, rồi hoài niệm về tháng ngày ở cạnh chú. Ở đây, cha Seagull thường xuyên đi làm, sức khỏe không tốt, còn ông bà Jeon lại không hề thương Jeon, thường xuyên nặng nhẹ mỉa mai, khinh miệt Jeon là kẻ có tật. Cho nên, Jeon nhiều lần nói với cha Seagull là cùng về với chú, nhưng hoàn toàn bị cự tuyệt.

Chú Seagull nào đâu biết ông bà Jeon đối xử với Jeon thế nào, vô cùng ghẻ lạnh. Con biết, Jeon cố tỏ ra mạnh mẽ thật chất là để che giấu tâm hồn tổn thương. Nếu không quá buồn tủi, Jeon sẽ không tìm đến một đứa cô đơn nhàm chán như con làm bạn. Jeon bị tật ở chân, con bị tật ở tâm hồn, hai chúng con rất phù hợp ở cạnh nhau.

Con từng hỏi ước mơ lớn nhất của Jeon là gì, cậu ấy không suy nghĩ đáp:

– Tớ muốn được về thăm chú TaeHyung.

– Chú TaeHyung quan trọng đến vậy sao?

– Ừ, chú ấy là người cha tốt nhất.

Sau đó, Jeon lại trầm mặt:

– Nếu biết tớ bị tật, chắc chú TaeHyung sẽ rất buồn. Nhưng chú ấy sẽ vẫn yêu thương tớ, sẽ không mắng chửi tớ như ông bà nội.

Chú Seagull luôn nghĩ chân của Jeon do trúng đạn mà bị tật, nhưng thật chất là do ông bà Jeon xô đẩy Jeon trong lúc vết thương chưa lành. Khi đó còn nhỏ nên Jeon không biết, lớn lên cậu ấy mới hiểu là ông bà nội căm ghét mình đến thế nào. Nhưng Jeon rất lạc quan, nói rằng cậu bị tật thì chú TaeHyung sẽ càng yêu chiều cậu nhiều hơn nữa.

Con bắt đầu mơ tưởng về hình ảnh người cha tuyệt vời từ giây phút đó, người cha tốt nhất. Càng ngày con càng muốn Jeon kể về chú nhiều hơn, như thể tự huyễn hoặc chính mình là cha của con cũng đối xử tốt với con như vậy.

Thấy con đi làm, Jeon cũng muốn đi làm nên nhờ con giới thiệu vài chỗ. Jeon bảo, dành dụm đủ tiền sẽ về thăm chú TaeHyung. Nhưng do bị tật, Jeon không làm nhanh bằng người ta, thường xuyên bị mắng. Con nhiều lần lén lút giúp Jeon chạy bàn, gọi món, lúc Jeon phát hiện liền giận con đến hai tuần. Từ đó con không dám lén giúp Jeon nữa, chỉ tự trách mình quá yếu đuối mà thôi.

Thế rồi chú Seagull đỗ bệnh, Jeon không đi làm nữa. Thời gian đó chúng con ít gặp nhau. Đằng đẵng đến cuối năm, Jeon bỗng đến tìm con với đôi mắt sưng tròn vì khóc. Chú Seagull mất rồi, Jeon bị ông bà nội coi như nơi trút giận, đánh mắng còn hàm ý đuổi đi.

Con thuê cho Jeon một căn phòng nhỏ, hai đứa càng vất vả nhiều hơn để gồng gánh tiền thuê phòng. Nhưng có bạn có bè, chúng con không hề mệt mỏi. Thời gian đó con không biết Jeon làm gì mà bận ngày bận đêm. Cho đến một hôm, Jeon hỏi:

– Cùng tớ rời khỏi Anh quốc không?

Con rất bất ngờ vì Jeon đã thi đậu Đại học ở Hàn trong đợt liên kết giữa hai trường. Số tiền dành dụm về nước cũng đã đủ. Jeon bảo, chỉ cần vé máy bay thôi, còn chi phí sinh hoạt sau này chú TaeHyung sẽ lo tất cả.

Con ngưỡng mộ Jeon vô cùng, để hoàn thành ước mơ mà gắng sức mạnh mẽ vượt qua khó khăn. Nhưng con làm sao có thể đi theo Jeon, con còn có cha già cần phụng dưỡng. Tuy nhiên, quyết định của Jeon đã tác động rất nhiều đến con. Jeon hoàn toàn có niềm tin chỉ cần về nước là sẽ được cha nuôi chăm sóc, trong khi con lại chưa một lần nhận được gì từ cha ruột. Con biết mình cam chịu đã quen, nhưng trong thâm tâm đã bắt đầu len lỏi tư tưởng phản kháng.

Hôm đó con về nhà, nhận được tin mình bị bán, còn phải chuẩn bị hành lí để ngày mai đi theo người ta. Con thật không hiểu, vì sao Jeon xa cách cha nuôi những mười hai năm mà có thể tự tin quay về hưởng thụ tình yêu, còn con từ nhỏ đến lớn đều ra sức làm việc cung phụng cha ruột mà bây giờ còn bị bán? Đi theo đám người xa lạ kia cuộc sống của con sẽ thế nào? Con rất phẫn hận, muốn hét lên tại sao cha lại không thương con, nhưng đổi lại là trận đòn roi quen thuộc.

Khi con tỉnh trí lại thì cha đã nằm trên vũng máu, con hoảng loạn vô cùng vụt chạy đi. Con tìm đến Jeon, chỉ biết vùi đầu vào ngực Jeon khóc nấc. Cậu ấy lại vô cùng bình tĩnh, bảo con quay về lục tìm giấy tờ tùy thân, theo cậu ấy rời khỏi Anh quốc.

Con không có chọn lựa. Nếu cha thật sự chết thì cảnh sát sẽ đến tìm con. Thấy con run rẫy sợ hãi, Jeon kéo con lên xe buýt rồi cùng con quay về nhà để xem tình trạng của cha con như thế nào, sẵn tiện lấy giấy tờ quan trọng.

Lúc chúng con quay lại thì cha đã bất tỉnh, Jeon cẩn thận băng bó vết thương cho ông rồi gọi cấp cứu. Jeon quả quyết vết thương như vậy sẽ không sao đâu. Con chỉ biết nghe lời Jeon, thu gom chút vật dụng cùng nhau bỏ trốn.

Nhưng chuyến xe buýt ngày đó đã không đưa chúng con về lại phòng trọ của Jeon.

Tai nạn xảy ra bởi chúng con không hề biết tài xế là một kẻ say xỉn, ông ta chạy quá tốc độ rồi đâm vào một loạt chiếc xe khác, cuối cùng lao lên lề đường lật ngược.

Lúc con tỉnh dậy thì toàn thân đau nhứt, xung quanh hỗn loạn tiếng ồn. Mọi người đang cố gắng giải thoát cho những người đang bị kẹt trong xe.

Qua ánh sáng lấp lóe của đèn cảnh sát, con nhận ra, Jeon đang ôm chặt mình, bảo vệ con khỏi khung kính bị vỡ nát. Chân phải của con cũng bị khung kính đâm vào.

– Jeon, Jeon... – Con cố lay Jeon tỉnh dậy, chỉ thấy máu từ mái đầu cậu ấy tuông thật nhiều.

Con kêu gào trong nước mắt, rất lâu và rất lâu, Jeon mới thì thào. Cậu ấy muốn con tháo sợi dây chuyền trên cổ ra, buộc con phải nắm chặt nó.

– Jung,... nói với chú TaeHyung...

Jeon run rẫy bờ môi cố thốt thật rõ ràng:

– Nói với chú ấy... tớ chưa bao giờ... muốn theo cha Seagull... rời đi...

Đó là những tiếng cuối cùng Jeon gắng gượng trước khi buông nhẹ bàn tay. Cậu ấy ra đi khi giấc mơ đã đến thật gần.

Con có thể làm gì ngoài cách ôm xác Jeon gào khóc? Có thể làm gì bù đắp cho mất mát của Jeon? Ngày ông bà Jeon đến nhận Jeon về mai táng, con theo sát bên cạnh vì sợ họ lại tổn thương Jeon. Họ xua đuổi con, con vẫn kiên trì. Cuối cùng, họ vẫn cho Jeon một nắm mồ trọn vẹn, bên cạnh chú Seagull.

Con chưa bao giờ hận bản thân mình như vậy, Jeon luôn che chở cho con từng phút từng giờ. Nếu ngày đó con đừng đến tìm Jeon, nếu ngày đó đừng để Jeon cùng con quay về nhà, thì có lẽ, Jeon đã được sống hạnh phúc cùng chú.

Con ở cùng Jeon ba ngày, chăm nom phần mộ của cậu ấy, nhưng rốt cuộc vẫn phải đối diện với sự thật. Người bạn duy nhất của con, người không tiếc thân mình bảo vệ con, nay đã trơ lạnh thân mình dưới lòng đất.

Con mang tâm trạng tội lỗi vật vờ trong phòng trọ của Jeon. Con nghĩ, Jeon không thể về, thì con sẽ mang tâm nguyện của Jeon về bên cạnh chú. Sẽ thay Jeon hoàn thành giấc mơ Đại học.

Con đến nơi làm việc xin ứng trước số tiền đã làm suốt mấy ngày qua, cộng thêm một chút tiền dành dụm của Jeon trong hành lí, con quyết tâm rời khỏi LonDon, quyết tâm bỏ mặc cha mình khi chưa biết được ông trị thương ở bệnh viện có qua khỏi hay không. Trong lòng con lúc đó chỉ là đem tất cả những gì của Jeon về bên cạnh chú.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com