ZingTruyen.Com

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 54: Bệnh nhân (1)

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

Giông bão qua đi, trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại rét mướt, lớt phớt vài tiếng mưa khe khẽ. JungKook cảm giác lạnh, người dịch chuyển cuộn vào chăn, cái đau khắp cơ thể khiến cậu nhíu mày, rên nhỏ rồi từ từ hé dần mi mắt.

TaeHyung luôn túc trực bên cạnh, giấc nhủ không sâu. JungKook khẽ động hắn liền tỉnh giấc, vội nhón người chỉnh lại tấm chăn cho cậu, tránh để khe gió lùa vào. Hắn cũng không quên vuốt vuốt mái đầu JungKook, dỗ dành cho cậu giấc ngủ an lành.

Nhưng JungKook đã tỉnh khỏi giấc mộng, cậu hôn mê hơn một ngày rồi. Vừa mở mắt liền thấy gương mặt lo lắng của TaeHyung, ánh nhìn của cậu liền lặng yên trống rỗng.

Trải qua thương tật đau đớn, vừa tỉnh giấc đã trong thấy người mình yêu thương, cảm giác đó khó mà diễn tả, cũng khó mà phản ứng như thế nào với đối phương.

Bị nhìn như thế, TaeHyung không khỏi mất tự nhiên, thấy có chút bồn chồn. Liệu rằng JungKook có nhận ra hắn, hay vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ của mình? Bác sĩ cho biết tinh thần JungKook vẫn ổn định, không có tổn thương, nhưng sự ám ảnh về tâm lí thì máy móc thiết bị nào có thể chuẩn đoán được?

Vì thế, TaeHyung nhẹ nhàng dò hỏi, kèm theo nụ cười hiền hòa:

– Con tỉnh rồi? Có cảm thấy đau nhiều không?

Khoảng cách giữa hai người rất gần vì TaeHyung đã chồm hẳn người lên giường bệnh, để mặt hắn sát cạnh mặt JungKook. Hắn muốn quan sát thật kỹ trạng thái của cậu.

JungKook thở ra một hơi, im lặng nhắm hờ đôi mắt.

Phản ứng của cậu không hề kích động như tối qua, cũng không tỏ vẻ không nhận biết bất cứ gì, TaeHyung thoáng an tâm. Có lẽ, JungKook đã bình tĩnh lại.

– Uống một chút nước nhé?

Hai mắt JungKook vẫn nhắm, hồi lâu, khẽ gật đầu.

TaeHyung không thể giấu được nụ cười an tâm. Sự lo lắng cả ngày nay của hắn cũng phút chốc trôi xa. JungKook đã nhận ra hắn, cũng trở về dáng vẻ khép nép ôn nhu trước đây. Nếu cậu tiếp tục la hét trong sợ hãi thì hắn thật không biết làm sao đối diện với bi kịch.

TaeHyung xoay lưng đi, JungKook mới khẽ mở mắt. Chiếc đồng hồ đối diện chỉ vào con số ba, bên ngoài cửa sổ là một mãng đen kịt. Vậy ra trời đã khuya lắm rồi, TaeHyung vẫn ở bên cạnh cậu sao?

Trên tay hắn còn dán rất nhiều băng keo cá nhân, từ chỗ hở ở cổ áo có thể thấy một vết trầy dài, rõ ràng là bị cào. Dù chỉ nhìn thoáng qua JungKook lại dễ dàng thu hết mọi thứ vào tầm mắt. TaeHyung bị thương? Ai làm hắn bị thương?

TaeHyung trở lại, rất cẩn thận nâng JungKook dậy. Vì trong miệng cậu có vết khâu nên uống nước có chút khó khăn, TaeHyung phải rất nhẹ nhàng để tránh đụng vào vết thương.

JungKook uống được một ngụm thì đã ho khan vì bị sặc, vết thương bị động khiến cậu phải nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Đường chỉ còn bên trong nên tất nhiên đau rát vô cùng.

TaeHyung càng sốt ruột hơn, vừa xoa lưng, xoa ngực cho cậu.

– Từ từ uống, chú đút cho con.

Không còn cách nào khác, TaeHyung đành đút từng muỗng nước thật nhỏ cho JungKook. Bên trong cậu sưng to đến mức không thể khép miệng lại được, JungKook cố chịu đau uống được một chút, người cậu đã run run.

Gian phòng bệnh không có tiếng động, cả hai cũng im lặng trong hoạt động của mình, quá nửa giờ đồng hồ JungKook mới uống xong ly nước nhỏ.

TaeHyung chợt nói:

– Lúc chiều SooBin có đem cháo lại đây, chú hâm nóng cho con nhé?

JungKook cúi gầm mặt, từ khi tỉnh dậy chưa một lần nhìn thẳng vào TaeHyung. Trong phản ứng chậm chạp, cậu khẽ gật đầu. Hôn mê lâu như vậy sao lại có thể không đói đến cồn cào?

TaeHyung nhanh chóng mang cháo ra ngoài để hâm nóng, trong phòng tĩnh lặng lại càng tĩnh lặng hơn khi chỉ có JungKook.

Nhìn xuống cơ thể đầy vết băng của mình, cảm giác trong vòm miệng sưng vù đến buốt đau, JungKook bật ra tiếng nấc, từng tiếng bi thương mà cậu cố nén lòng trước mặt TaeHyung. Cậu đã nhớ ra, là chính bản thân mình gây nên những vết thương trên người của TaeHyung.

JungKook không ngờ sự việc sẽ tồi tệ đến mức này, có phải đây là sự trừng phạt cho những gì cậu đối xử với MinJong? Có lẽ còn hơn cả thế nữa, chính là sự trừng phạt cho một kẻ nói dối.

Đôi tay gầy được băng bó của JungKook khẽ nâng lên, ôm chặt lấy gương mặt mình. Cái cơ thể này hiện tại, dơ bẩn quá.

Chỉ trong phút giây hành động thiếu suy nghĩ, JungKook đã phải trả giá kinh hoàng. Cậu nào muốn rời bỏ TaeHyung, chỉ là quá sợ hãi mọi sự thật bị hắn phát hiện, sợ bị hắn ghẻ lạnh. Nhưng khi xe của BarkHoon chặn ngay trước mặt, JungKook mới chân chính nhận ra, cậu đã sai rồi.

Vì tin nhắn hẹn hò của JungKook, BarkHoon vô cùng hưng phấn. Gã dĩ nhiên có sự chuẩn bị vì biết thập phần đó là cái bẫy. Hơn ai hết gã cảm nhận được JungKook ghê sợ mình như thế nào, làm gì có chuyện chủ động gặp gỡ gã? Nhưng có bao giờ JungKook phản ứng lại tin nhắn của BarkHoon đâu, đột nhiên cậu hẹn gặp, gã không khỏi vui mừng.

Dẫn theo một đám đàn em đi đến khách sạn Juju, BarkHoon rất chờ mong JungKook giở trò gì. Thế nhưng, tiếp đãi gã là một kẻ vô cùng phách lối, còn ngang nhiên miệt thị thân hình béo úc của gã, không hề câu nệ bất cứ ngôn từ nào.

BarkHoon rất thích những chàng trai non nớt, có gương mặt tuấn mỹ. Tuy nhiên, đối với Shim MinJong lại chỉ có chán ghét. Có thể vì quá chờ mong JungKook lại đụng phải MinJong, nên BarkHoon không thể không hụt hẫng. Gã tức tối bắt lấy MinJong và bàn giao cho đám đàn em, còn bản thân thì túc trực hẳn trước cửa nhà TaeHyung, gã quyết bắt được JungKook bằng mọi giá, để thực thi cho cậu thấy đùa bỡn với gã sẽ có cái giá gì.

Ông trời đúng là không bạc đãi người có lòng, BarkHoon chờ đợi không lâu thì nhìn thấy TaeHyung và JungKook cùng về nhà. Trong khi gã đang lên kế hoạch chiêu dụ JungKook đi ra, chỉ cần cậu bước một chân ra khỏi cửa thôi là BarkHoon sẽ lập tức ra tay, TaeHyung có tài giỏi đến đâu cũng không trở tay kịp. Thế nhưng, ngoài dự đoán của BarkHoon, ngay khi trời mưa xuống, một mình JungKook lại vụt chạy ra ngoài.

Món ăn dâng tận miệng, BarkHoon còn không nhanh chóng nắm lấy? Phải biết, tâm tình của gã đối với JungKook chính là thú hoang đói mồi, thèm khát ngày đêm. Đến mức gã không thể lên giường với bất cứ playboy nào khác, chỉ biết ôm bóng hình JungKook mà tự xử cho mình, rồi quay video lại gửi cho JungKook, thể hiện tình yêu bệnh hoạn si cuồng.

Lúc JungKook nhận biết được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị khóa chặt trong lòng của BarkHoon. Nhìn vẻ mặt ti tiện dâm tà háo hức, JungKook sợ đến mức choáng váng, hơi thở không thông. Từng nhịp từng nhịp gắt gao thở dồn, cậu không có sức nào vùng vẫy, sau hai tiếng nấc liền nôn ra ngay trên người BarkHoon.

Đó là kết cục tất yếu mỗi khi cậu nhìn thấy gã, chứ đừng nói là bị gã ôm đến không thể nhúc nhít.

Nhiều đêm JungKook bị BarkHoon quấy rối, còn nôn mữa không biết bao nhiêu lần, sức lực vốn đã hao mòn suy yếu. Cả đêm hôm qua không ngủ được, hiện tại lại nôn, cộng thêm sợ hãi tột cùng, sắc mặt JungKook từ tím tái trở nên trắng bệch, ngay lập tức bất tỉnh.

Bắt được JungKook, BarkHoon chưa kịp lâng lâng đắc ý đã hứng trọn trận nôn dữ dội của cậu, tiếp theo là cả thân người hôn mê mềm nhũn. BarkHoon dù thèm khát dục vọng với JungKook đến đâu cũng không muốn làm gì ảnh hưởng đến tính mạng của cậu, huống gì gã sao có thể vui hưởng ái ân với những gì đang dính lên người? Không cách nào khác, gã đành đưa JungKook đến phòng khám của bang nhóm BarkHoon, còn mình cũng đi tìm một phòng tắm.

Nào là suy nhược thần kinh, cơ thể thiếu dinh dưỡng trầm trọng, còn có tinh thần bị đả kích quá mức, BarkHoon trợn tròn đôi mắt tức giận mà nghe người bác sĩ báo lại tình trạng hiện tại của JungKook. Gã lúc này rất muốn đến trước mặt TaeHyung mà đấm vào hắn thật mạnh, tra vấn hắn rốt cuộc nuôi con cái kiểu gì? Làm cản trở lạc thú hưởng thụ của gã.

Vì không muốn lấy mạng của JungKook ở trên giường, BarkHoon đành phải nhẫn nhịn để JungKook nghỉ lại ở phòng khám, bổ sung cho cậu chút nước biển, lại cung cấp thêm chút dinh dưỡng. Nhìn từng giọt tựng giọt nước biển nhỏ xuống, BarkHoon đứng ngồi không yên, dục vọng nhảy loạn, đến khi nào thì JungKook mới tỉnh đây?

Chính vì mãi sốt ruột được đùa bỡn JungKook, lại đam mê dòm ngó lẫn rờ rẫm cơ thể cậu, BarkHoon chẳng hề quan tâm đến chiếc di động bị quẳng ở đâu đó. Tin tức Hanh bang kéo quân kéo đoàn gây hấn, đập phá các tụ điểm của bang nhóm BarkHoon, BarkHoon chẳng thể nào hay biết.

Lúc cơn mưa bắt đầu nặng hạt và dày đặt hơn, JungKook mới mơ màng nghe được tiếng ồn ào. Không gian xung quanh rất chật hẹp, nơi mà cậu đang nằm cũng chẳng thoải mái. JungKook bị bàn tay chẳng yên phận của ai đó làm cho thức tỉnh.

Nhận thức được tình cảnh của bản thân, JungKook mất hồn không thốt được một tiếng, chỉ mở mắt thật tròn nhìn BarkHoon.

– Anh... anh...

JungKook vô cùng kinh hoảng, khó khăn lắm mới lắp bắp ra vài từ. Hai tay cậu bị trói ngược ra sau, chiếc áo sơ mi được BarkHoon thay mới sau trận nôn cũng chỉ có vài nút được gài, hầu như để lộ hết phần ngực trắng.

BarkHoon dùng cả thân mình to béo ngồi trên chân của JungKook, nên cậu vùng vẫy cũng chẳng có đường lùi.

JungKook tỉnh lại khiến BarkHoon vô cùng hưng phấn, nheo nheo đôi mắt híp:

– Cuối cùng cưng cũng nằm trong tay anh, nói xem, nên làm gì với cưng đây?

JungKook nuốt khan giọt nước miếng, lại thở dốc. Những gì BarkHoon gửi trong tin nhắn, cậu không quên. Cậu hãi hùng khi nghĩ tới gã sẽ áp dụng toàn bộ những thứ đó lên người mình.

Quả nhiên, ạch một tiếng, BarkHoon lấy ra một gói đồ to để lên sàn xe, JungKook liếc nhìn liền nhận ra hầu hết những loại sextoy trong đó.

– Thả tôi ra!! Thả tôi ra!! – Cậu điên cuồng quẫy đạp. Cái loại bệnh hoạn này không dùng cho người, BarkHoon đúng là thứ cặn bã ghê tởm.

BarkHoon đặc ý lục tìm trong gói đồ ra một vật vừa nhỏ vừa dài. Gã lấy thịt đè người, nằm sấp trên ngực JungKook, nặng đến mức cậu thở không thông. Gã cười hắc hắc:

– Nơi này là đồi núi hoang vu, em có hét khan cổ cũng chẳng ai giải cứu được. Có điều, khung cảnh ngoài kia đẹp lắm đấy, đợi hết mưa anh sẽ làm tình cùng em ngoài đó, nha ~

Vừa nói, BarkHoon vừa cởi khóa quần của JungKook, vuốt ve làn da mướt lạnh của cậu.

JungKook cả kinh:

– Đừng có đụng vào tôi!! Cút đi!! A!!!!!

Bất ngờ có thứ gì đó đâm mạnh vào da thịt, JungKook bật người dậy liền thấy BarkHoon kéo ra một chiếc kim dài từ trong đùi cậu, có hình dáng hùng dũng của một dương vật vừa bé vừa nhọn. Khi dòng máu đỏ chảy ra, gã thích thú liếm lấy rồi gặm cắn.

JungKook kinh hoảng trừng mắt nhìn gã đồ tể như quái thu khát máu, không ra hình người.

BarkHoon liếc nhìn JungKook bị hóa đá, từ từ lê cây kim biến thái kia đến gần hơn hông cậu, chậm rãi đâm vào. Gã thưởng thức hình ảnh đó như thể chính vật thô to xấu xí của gã đang đâm vào người cậu.

JungKook đau đớn vùng vẫy, gã càng cuồng điên gặm cắn từng vết đâm hơn.

– Thả tôi ra!! Anh điên rồi!!

Máu trong người như theo từng vết đâm bị hút cạn. BarkHoon thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cơ thể hoàn mỹ này. Gã điên cuồng vừa hôn vừa xoa nắn cơ thể JungKook, bóp mạnh đến hằng lên vệt đỏ, bầm tím từng vùng, mỗi chỗ bị đâm lại rĩ ra dòng máu đỏ.

– Rên rĩ cho anh nghe đi nào, JungKook cưng ~

JungKook cắn chặt răng chịu đựng, BarkHoon hung ác gặm cắn trên da thịt cậu hăng say hơn.  JungKook bật người dậy nghiến răng chịu đau rồi ngã ngữa ra thở dốc.

– Anh bảo rên rĩ lên, không nghe hả?

JungKook từ nhỏ đã bị vùi dập, cam chịu thành quen, nhưng chưa bao giờ bị người khác dâm dục như thế này. Trên người chỉ có mỗi chiếc ác sơ mi, khắp nơi là những dấu hôn lẫn vết cắn đánh dấu chủ quyền của BarkHoon. JungKook không thể tiếp tục chịu đựng nữa, cơ thể sạch sẽ này là cậu ấp ủ dành trọn cho TaeHyung. Nếu nó đã bị vấy bẩn bởi một kẻ cực kì bẩn, thì đồng nghĩa chẳng còn giá trị gì. Huống chi, TaeHyung nào có đoái hoài tình yêu của cậu? Khi biết được tất cả những gì mà BarkHoon đối với cậu hôm nay, hắn sẽ còn xa lánh và kinh rẻ cậu đến thế nào?

Sau hơn một tiếng đồng hồ chịu đựng ngàn vạn kiểu hôn bệnh hoạn của BarkHoon, hai bên đùi cũng đã bị cắt ra một vệt dài. JungKook cuối cùng cũng rên lên một tiếng khá nhỏ, biểu thị đau đớn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến BarkHoon vừa lòng, bật cười khanh khách:

– Nếu anh thật sự đi vào thì có tư vị gì ha? Thử nhé? Sướng đến chết, hửm?

Dục vọng đã sớm muốn bùng nổ, nhưng BarkHoon cố nhẫn nhịn để trò vui thêm phần ý nghĩa. Cường bạo 50 lần? Gã sẽ bắt đầu đếm số đầu tiên. Thèm khát thân xác này lâu đến như vậy còn có thể kiên trì được nữa thì gã đã là thánh.

Huyệt khẩu khô ráp không thể dễ dàng tiến nhập, nhưng BarHoon không quan tâm điều đó lắm. Con quái thú của gã đã quá thô cứng xù xì, đâu sợ cái đau khi bị chèn ép chật chội. Gã luôn thích trực tiếp cưỡng đoạt như thế.

Tuy nhiên, từ nãy giờ JungKook vẫn cứ nằm im, không còn vùng vẫy mặc cho gã cắt da thịt hay cắn mút. BarkHoon có chút hoài nghi, cậu chịu đau giỏi vậy sao? Gã nâng lên hàng mi dò xét, JungKook cuối cùng cũng không kiềm được dòng nhựa sống mỗi lúc một trào ra trong vòm miệng, cậu ho khan một tiếng, máu theo đó tuông tràn.

– Chết tiệt! – BarkHoon gầm lên, bóp chặt lấy cằm JungKook – Muốn tự vẫn? Cưng tưởng có thể chết trước mặt anh sao? BarkHoon này là ai chứ, khi nào anh chưa cho cưng chết thì phải mở to mắt mà nhìn anh làm tình với cưng, hiểu chưa?

BarkHoon nghiến răng giận dữ, nhặt lên chiếc áo của chính gã vừa mới xé ra, vo tròn, nhét chặt vào miệng JungKook.

– Ứ, ư... – JungKook cố phản kháng trong vô vọng.

– Như thế thì máu không chảy nữa, thật là không biết nghe lời, xem anh thật sự đâm cưng thế nào để trừng phạt!

Gã thích thú man dại nâng hông JungKook lên, cầm lấy dục vọng của mình, xoa xoa quanh đó, còn nhịp nhịp vài cái để chuẩn bị hành sự.

JungKook kinh hoàng trừng đôi mắt vô thần, hai chân đạp loạn. Nhưng bởi vì BarkHoon nâng mông JungKook lên nên đã đồng thời giải thoát cho hai tay của cậu bị trói ngược ra sau, tạo ra cơ hội mong manh cho JungKook.

Từ khi bị BarkHoon đeo bám, JungKook quá hoảng sợ mà luôn mang theo dao găm trong người. Dù trước đó TaeHyung có ngăn cản cậu, nhưng JungKook vẫn khiếp hãi mà thủ theo phòng thân. Dao găm luôn được cậu giấu ở túi sau của quần jean.

Ngay lúc tỉnh dậy và phát hiện bị trói ngược, JungKook đã lần mò lấy ra dao găm trước khi chiếc quần bị BarkHoon cởi ra. Nhưng vì gã trói tay cậu ra sau, lại luôn nằm đè lên người cậu, JungKook không làm sao cử động được tay để cắt dây trói.

Hiện tại BarkHoon nâng hông JungKook lên, lại muốn cường bạo cậu, JungKook không còn biết suy nghĩ gì nữa, loạn cứa loạn động dao găm ở phía sau. Cậu không còn thời gian, BarkHoon đã chuẩn bị ấn sâu dục vọng vào cơ thể cậu.

Do hãi hùng lẫn gấp gút, JungKook cứ cắt và cứ cắt, có lúc sẽ trúng vào dây trói, nhưng có lúc, sẽ là chính bàn tay của cậu. Do đó, JungKook không thể tự chủ mà gào lên mỗi khi cắt vào tay mình.

– Ứm!! ưm... ưm... ứm!!!!

Miệng bị nhét kín vải, JungKook điên cuồng vùng vẫy lẫn gào thét. BarkHoon bị chìm đắm trong cơn mộng được cơ thể quyến rũ này bao phủ, không hề cảnh giác JungKook bất thường.

Đến khi gã giương cao dục vọng chuẩn bị đâm thẳng vào JungKook, cũng là lúc cậu bất ngờ đạp chân, rụt người lại, giơ lên dao găm, chém loạn.

Tiếng gào rú kinh động cả đất trời, BarkHoon ôm lấy bộ vị bị cắt lìa mà lăn lộn thảm thiết, máu tuôn trào mãnh liệt hơn cả trận mưa bên ngoài.

JungKook chưa bao giờ tự tay tổn thương nặng nề một ai, đừng nói đến ý nghĩ dùng dao đâm chém kẻ khác. Cậu vì tự vệ mà chém loạn xạ thôi. Hiện tại tiếng gào rú lẫn thân người bê bếch máu của BarkHoon khiến tâm JungKook chấn kinh, cậu hớt hải lấy mảnh vải ra khỏi miệng, mở bật cửa xe, lao mình ra ngoài.

BarkHoon không thể ngờ JungKook có thể cởi trói, gã lại trên đà hưng phấn chuẩn bị dụng sức đâm sâu dục vọng, cho nên không kịp trở tay mà hứng trọn vết dao tấn công của JungKook. Trò chơi dâm dục của BarkHoon mang đến hậu quả cả hai đều lưỡng bại câu thương.

JungKook chạy mà không biết con đường phía trước, trong tâm trí chỉ còn mỗi hình ảnh đáng sợ của BarkHoon. Trong miệng lại bắt đầu rỉ máu, vết thương phía sau cũng đau đớn tột cùng, chân trần trong rừng đêm đạp qua hàng ngàn gai nhọn, bão mưa đầu mùa lạnh đến tận xương, trong mơ hồ của ngàn vạn cơn đau hành hạ, JungKook dần dần nghe thấy tiếng gọi tên mình.

Trời quá tối cậu không phân định được, nhưng chỉ trong tích tắc sau, JungKook rùng mình nhận ra âm thanh kia quen thuộc quá, thân thương quá.

Nhưng như vậy thì sao? Cậu hiện giờ với việc không tấm vải che thân cũng có gì là khác? Cho dù chưa thật sự bị xâm hại thì tất cả mọi thứ dơ bẩn của BarkHoon đã chạm qua cơ thể cậu rồi. Nhơ nhuốc như rác rưởi, JungKook không dám mang tấm thân như vậy để đối diện với TaeHyung. Cậu yêu hắn, rất rất nhiều lần muốn cùng hắn ái ân, cũng vô vàng lần nhận lại lời từ chối. Nay chẳng những cơ thể không sạch sẽ, còn vừa bị TaeHyung cự tuyệt lời tỏ bày, JungKook tự nhận thấy mình không còn giá trị gì khi đứng cạnh TaeHyung. Thế nên, cậu càng phải chạy.

Tưởng rằng sẽ như vậy mãi lẫn trốn TaeHyung, mãi mãi biến mất khỏi hắn, chết vùi trong khu rừng tối tăm này. Nhưng cuối cùng TaeHyung cũng tìm thấy cậu. JungKook muốn thét gào với hắn, rằng cậu rất dơ bẩn, rằng cậu chỉ là rác rưởi bùn nhơ thôi. Nhưng JungKook chợt nhận ra, cậu không thể nói được, dù là một âm, cũng phát ra không rõ ràng.

Cho nên, cậu chỉ có thể gào khóc.

Tiếng khóc vang dội lấn áp cả tiếng mưa, nhưng chẳng thể bày tỏ được tiếng lòng.

Mọi chuyện trôi qua như một cơn ác mộng, tỉnh dậy mới biết giấc mộng kia để lại vết sẹo sâu đến dường nào. Mãi mãi JungKook sẽ không bao giờ quên được những gì mà BarkHoon đã đánh dấu lên người cậu. Mãi mãi gội rửa không trôi.

Giương đôi mắt trống rỗng nhìn khắp cơ thể đầy vết thương, JungKook quyết định rút toàn bộ dây cắm trên tay mình, bước xuống giường, thẳng một đường rời đi.

TaeHyung trở lại phòng bệnh với tô cháo nóng hổi, hắn đi thật nhẹ để tránh kinh động đến JungKook, nhưng chiếc giường bệnh trống rỗng ngược lại làm hắn kinh động hơn. TaeHyung vội vã đặt tô cháo xuống bàn, dáo dát nhìn quanh.

Phòng bệnh thì chỉ đơn giản bài trí có thế thôi, có người hay không hiện diện thì liếc sơ qua là biết. TaeHyung đôi phần hốt hoảng, cũng tự căm hận chính mình. Rõ ràng biết tinh thần JungKook không ổn định, hắn lại để cậu ở lại một mình. Vốn nghĩ JungKook bị thương như vậy sẽ không có sức rời đi, nhưng đối với người đang trong cơn hoảng loạn thì có gì là không thể?

Ngay lúc TaeHyung muốn vội đi tìm JungKook thì trong phòng vệ sinh bất chợt vang ra tiếng nước chảy. TaeHyung không tự chủ được thở ra một hơi nhẹ nhỏm, đúng là thần hồn nát thần tính rồi. Vì luôn sợ đánh mất JungKook nên hắn luôn trong tâm trạng bất an bị cậu rời bỏ.

Thế nhưng JungKook vào phòng vệ sinh làm gì với tiếng nước chảy siết như thế? TaeHyung giật mình sững sốt, bước nhanh đến và không kiêng kị, mở bật cửa.

Lập tức, hắn choáng váng với khung cảnh hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com