ZingTruyen.Com

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 52: Truy tìm JungKook

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook là con của hắn, là đứa nhỏ hắn ẳm bồng mớm sữa, TaeHyung không thể quên được điều đó, dù hiện giờ cậu đã khôn lớn có thể quyết định tình cảm của mình. Đã một lần bất lực nhìn đứa con JungHyun bị sát hại, TaeHyung tuyệt đối không để tình cảnh kia tái hiện lần thứ hai. BarkHoon một lần đến gần con trai của hắn là quá đủ rồi, muốn chạm đến JungKook, tức là đã chạm đến vết hung hãn lãnh băng mà hắn che đậy mười mấy năm qua.

TaeHyung quyết định cùng ông ChoiSan đi cùng một hướng, dẫn theo người của Hanh bang bất ngờ tấn công vào vũ trường. Ngày tháng giao tranh với ManMan năm nào như ùa về trong tiềm thức, hình bóng của JungHyun thơ dại cũng in đậm trong tâm trí TaeHyung. Mối thù đã chất chứa với BarkHoon đến giây phút này hoàn toàn vụn vỡ, lớp mặt nạ thiện lương cũng sớm bị lột rửa rồi.

Mưa vẫn từng hạt rơi thật nặng, giữa làn nước trắng ồn ào một tiếng rầm vang lên, theo sau là rầm rập từng bước chân người vồn vã. Kẻ ở bên trong vũ trường chưa kịp phản ứng, TaeHyung đã chớp nhoáng bóp còi hướng thẳng đến bắp đùi tên quản lí muốn ngăn cản Hanh bang.

Quan khách thất thần nhìn những kẻ đột nhập, chỉ sau một giây tên quản lí kia ngã xuống thét gào, máu đẫm vạt quần, đám trẻ loai choai trong vũ trường bắt đầu hét loạn.

Ông ChoiSan lập tức bắn phá tất cả chùm đèn chiếu sáng, đại sảnh vũ trường tích tắc bị bao trùm bởi màn đêm, chỉ còn lại vài ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn của nhóm người Hanh bang. Trong hoàn cảnh này, bất kì ai sử dụng điện thoại để báo tin cũng sẽ bị phát hiện bởi tia sáng từ màn hình di động.

Khống chế không cho bất kì ai nháo loạn, TaeHyung và ông ChoiSan tiếp tục tấn công lên tầng trên. Chân TaeHyung bước đi như không có gì có thể cản phá, phía trước chỉ duy nhất hình ảnh của JungKook dẫn đường.

Nhưng là trung tâm đầu não của nhóm BarkHoon, bọn chúng tất nhiên có rất nhiều cách bí mật để thông báo lẫn nhau. Tuy đại sảnh đã bị khống chế, nhưng vừa lên tầng trên, người Hanh bang tức khắc phải đối mặt với sự chống trả quyết liệt.

Tất nhiên bọn chúng sẽ không thể báo cảnh sát, vì dẫu sao vũ trường nào cũng là nơi buôn mại dâm trá hình, chưa kể còn tồn trữ ma túy. Cảnh sát mà ập đến lúc này, chuyện làm ăn của BarkHoon coi như đổ vỡ. Huống chi, việc thanh toán trên giang hồ là bữa một bữa hai, cảnh sát luôn chờ đợi tàn cuộc mới xuất hiện để thu dọn.

Giữa tiếng đạn giảm thanh, tiếng chém giết hỗn loạn, TaeHyung vẫn không biến sắc mà cất từng bước dài qua các tầng lầu. Hắn giơ súng, bóp còi, nạp đạn, tất cả chỉ như một cái máy đã được lập trình, tựa hồ là Anh hai Kim của những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng không sợ trời không sợ đất, càng bất chấp an nguy mạo hiểm.

Vừa qua một khu rẽ, ông ChoiSan bất ngờ lao người đến, kéo mạnh TaeHyung vào gian phòng kế bên. Đồng thời gian, một vệt đạn xẹt qua, ghim thẳng vào vách tường.

– TaeHyung! Không thể vội vàng như vậy!

Ông ChoiSan gằng từng tiếng, nhắc nhở TaeHyung. Bọn BarkHoon đã dần ổn định và đang chống trả để ngăn cản Hanh bang tiến lên tầng trên, cũng có nghĩa là tầng lầu điều khiển của bọn chúng. Hôm nay Hanh bang thình lình tấn công, tất nhiên BarkHoon bị bất lợi, nhưng phía Hanh bang cũng là chuẩn bị trong vội vã, mọi hành động tuyệt đối phải thẩn trọng.

Thế nhưng TaeHyung tựa hồ không để vào tai, nét mặt càng lạnh:

– Hiện tại chỉ chậm một giây thôi cũng có thể khiến JungKook rời xa tôi mãi mãi.

Dứt lời, hắn thở mạnh một hơi, quan sát lại tình hình rồi tiếp tục tiến lên phía trước. TaeHyung không dám xét định việc JungKook bị bắt là do hắn, hắn cố chối bỏ điều đó. Nhưng JungKook bị cướp đi trước mắt hắn là sự thật, và hắn áp bách cậu phải chạy ra ngoài cũng là sự thật. Không thể phân định ai đúng ai sai, chỉ biết rõ mất đi JungKook thì TaeHyung hoàn toàn không chịu nổi. Cậu bị tổn thương bao nhiêu, nỗi đau của hắn sẽ theo đó mà nhân lên vạn lần. Như vậy, hắn còn không gấp, không liều mạng thì có thể thế nào đây?

Trong lòng ông ChoiSan khẽ động. TaeHyung luôn tỏ ra ổn trọng trầm tĩnh, ông đã quên rồi hắn là kẻ càng giận giữ thì tâm càng lạnh đi. Nét mặt kia, dáng hình kia, rõ ràng chứng minh TaeHyung thật sự không ổn. Lo lắng cùng hoảng sợ đã bao trùm lấy hắn rồi.

Vừa lúc đó, ông ChoiSan liền nhận được tin nhắn thoại của SooBin.

– "Cha, bốn tụ điểm cuối phố SN đã có kết quả. Chúng ta chiếm 3, thảm bại 1, nhưng tuyệt nhiên không có tin tức về JungKook ở đó".

Ông ChoiSan ngắt đi di động, lặng lẽ không thông báo cho TaeHyung hay biết. Chưa tìm ra tung tích JungKook thì chỉ càng làm hắn hoang mang thêm.

Đi đến căn phòng cuối cùng toàn thân TaeHyung đã toát mồ hôi, nhưng chủ đích là đánh vào đầu não nên lực lượng của Hanh bang tại đây đông đảo hơn các tụ điểm khác, vấn đề thắng bại phải tuyệt đối được đảm bảo. Điều làm TaeHyung lo lắng là cho đến giờ BarkHoon vẫn chưa ra mặt, lẽ nào gã không mang JungKook về đây?

Tiếng rầm chát chúa vang lên, cánh cửa căn phòng cuối cùng bật mở. Loạt đạn từ trong phòng xé gió bay ra, TaeHyung nhanh chóng lách người sát tường tránh né. Nhóm Hanh bang bao vây bên ngoài, một số đàn anh của nhóm BarkHoon thì ở bên trong, hai bên ở thế giằn co, nhất thời im lặng.

Bỗng một tên lên tiếng:

– Hanh bang và BarkHoon trước nay đã phân rõ địa bàn, vì cớ gì Hanh bang cố tình gây sự? Hôm nay việc làm ăn của BarkHoon bị phá hủy, không gì đảm bảo ngày mai chúng tao không tấn công vào Hanh bang để trả đũa đâu.

TaeHyung nhận ra kẻ vừa nói chuyện, y là Chae ShiRa, kẻ vừa mới thay thế vị trí của Sa OkEun.

TaeHyung không cần phí thời gian, trực tiếp hỏi:

– BarHoon đang ở đâu?

Chae ShiRa cười lạnh, đáp: – Làm sao chúng tao biết?

TaeHyung nghe thế càng thêm nôn nóng, câu trả lời kia như mỉa mai số phận của JungKook vậy. Hắn không có nhiều thời gian, BarkHoon chưa ra mặt coi như đã xác định gã không hề đưa JungKook đến chỗ này, như vậy chỉ còn cách tra ra tụ điểm nào mà gã thường lui tới.

Nghĩ vậy, TaeHyung bất ngờ cúi rạp xuống, ngã người nằm hẳn trên sàn và đưa nhẹ nòng súng sát mé cửa. Nhưng kẻ bên trong chỉ chủ quan đề phòng người bên ngoài đột nhập, mà không ngờ TaeHyung lại từ dưới đất hướng súng lên. Chỉ cần một giây thất thần kia thôi, TaeHyung đã tận dụng thời cơ bóp còi.

Bụp! Bụp!

Hai viên đạn được bắn ra, Chae ShiRa bay người tránh né. Nhưng ông ChoiSan đã phối hợp kịp thời, cho người của Hanh bang ập đến, khống chế Chae ShiRa và đám đàn em. ShiRa rất quyết liệt chống đỡ, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn của đồ vật huyên náo cả gian phòng, cuối cùng, vẫn là bị TaeHyung ghim thẳng một viên đạn vào chân. Hắn chính là mang năng lực nhắm bắn chuẩn xác này mà oai hùng một thời, vang chấn hắc đạo.

– BarkHoon đang ở đâu? – Chỉ thẳng nòng súng còn bỏng rát hơi khói vào trán Chae ShiRa, hai mắt TaeHyung gần như rực lửa trong băng. Từ giây phút JungKook bị kéo lên xe BarkHoon đến hiện tại đã gần bốn giờ đồng hồ, chuyện tồi tệ đến thế nào cũng đã có thể xảy ra.

Bị nòng súng đốt cháy phần da, Chae ShiRa gầm lên phẫn nộ. Vì vết thương vẫn đang tiếp tục chảy máu, y chỉ có thể bất lực trừng mắt cam chịu uy hiếp.

– Tao thật sự không biết Đại ca ở đâu. – Chất giọng mạnh mẽ không khuất phục.

Vừa lúc tin nhắn thoại của SooBin lại vang lên thật khẽ.

"Cha, đã lùng soát hết mười hai tụ điểm lớn của BarkHoon, vẫn không tìm thấy JungKook, bên phía ta thiệt hại không ít, thua năm trận".

Lần này bởi vì gian phòng yên tỉnh, TaeHyung nghe đoạn tin nhắn thật rõ ràng, tay súng bất giác run lên.

Chae ShiRa cũng nghe được những lời kia, y lập tức bật cười khoái trá.

– AHahahha... Thằng oắt JungKook đã rơi vào tay BarkHoon? Vậy là dục niệm của Đại ca được thõa mãn rồi, con thỏ đó chết chắc rồi, hahah...

Đôi mắt TaeHyung trừng lớn, lạnh hơn cả hàng băng. Thế ra việc BarkHoon khát vọng JungKook trên dưới BarkHoon bang ai cũng biết? Và bọn chúng rất mong ngóng Đại ca đạt được tâm nguyện? TaeHyung đối với Chae ShiRa hiện tại liền oán thù truyền kiếp, không cần cân nhắc lập tức nổ súng vào phần chân còn lại của y.

Chae ShiHa hét lên thảm thiết rồi ôm lấy bàn chân lăn lộn, ông ChoiSan liền bước đến ghì chặt bờ vai TaeHyung.

– Chúng ta rút thôi. – Xong, ông quay sang nhóm Hanh bang, ra lệnh – Mang Chae ShiRa ra xe, còn lại lục soát tìm những giấy tờ quan trọng, nhanh chóng rời khỏi đây trong năm phút nữa.

Chae ShiRa theo BarkHoon đã lâu, còn được gã cân nhắc thay thế Sa OkEun nên tất nhiêu rất hiểu Đại ca của mình. Những ngày qua BarkHoon mất ăn mất ngủ vì tưởng nhớ JungKook, gã thèm cậu như con nghiện cuồng bạch phiến, không thể cường bạo cậu đến năm mươi lần thì chẳng đáng sống làm người. Nay biết rốt cuộc BarkHoon đã nắm được trong tay người mà gã đói khát, ShiRa thật sự cao hứng cho Đại ca, càng không sợ chết châm chọc TaeHyung.

– Bắn chết tao cũng như thế thôi, tất cả chúng tao không ai được biết tung tích của Đại ca. Nhưng tao dám khẳng định một điều, con thỏ nhỏ kia chắc chắn không thể sống tốt. Ôi da, biết đâu nó cũng là đang hưởng thụ a ~

Một tên đàn em của Hanh bang rất hiểu chuyện, lập tức nhét đầy giẻ vào miệng Chae ShiRa, không cho y tiếp tục cuồng ngôn. Ông ChoiSan cũng bồn chồn liếc nhìn TaeHyung, bởi tự bản thân ông cũng đoán biết, JungKook coi như lành ít dữ nhiều.

Lần đầu tiên trong đời TaeHyung không thể trụ vững, hắn lùi vài bước rồi vô lực ngồi ạch xuống salon. Lẽ đâu hắn đã tính toán sai lầm? Dục vọng mà BarkHoon dành cho JungKook đã vượt mức gã có thể tự tiết chế, đắm chìm bên cậu, gã sẽ bất kể nguồn tin báo ở chỗ nào, cũng không cần quan tâm điện thoại có đổ chuông hay không. Cho nên, việc các tụ điểm bị tấn công quấy phá BarkHoon hoàn toàn không thể cập nhật. Nếu hay tin mười hai tụ điểm lớn nhỏ, cộng thêm vũ trường quan trọng nhất bị Hanh bang quây phá, không lí nào BarkHoon lại không ra mặt, để cho đàn em như rắn mất đầu bị tấn công.

Liếc nhìn đồng hồ, bờ vai TaeHyung bất giác run lên, hơi thở càng nặng nề đứt quản. JungKook... hắn tiếp theo phải làm gì đây? Hắn đã lập lời thề với Seagull sẽ không bao giờ trở lại hắc đạo, vì JungKook lời thề đã vụn vỡ rồi. Hắn đã nói với lòng không bao giờ tổn thương người vô tội để tạo thêm oan nghiệt, vì JungKook tay hắn hiện đã nhốm đầy màu tươi. Những phân định rạch ròi mà TaeHyung phân rõ trong mười hai năm, vì JungKook tất cả đã vượt qua ranh giới. Giờ hắn còn có thể làm gì để tìm kiếm và che chở cho cậu?

Bất lực và bế tắc, đau đớn lẫn dằn vặt, con tim TaeHyung như bị bóp nghẹn.

– JungKook... JungKook...

Gọi tên cậu, hắn càng không thể tha thứ cho chính mình.

Ông ChoiSan cũng biết an ủi chỉ là lời thừa thải, nhưng ông vẫn nói:

– Người của Hanh bang đã phân ra khắp các khu vực để nghe ngóng. Hình dáng của JungKook rất dễ nhận biết, chắc sẽ mau chóng tìm được thôi.

TaeHyung gục đầu vào đôi bàn tay, trong bấn loạn mà thì thầm.

– JungKook nói yêu tôi.

Ông ChoiSan đầu tiên là tưởng mình nghe lầm, nhưng hồi sau lại thất thần sững sốt.

TaeHyung càng thương tâm:

– Bởi vì tôi kiên quyết cự tuyệt nên thằng bé mới bỏ chạy ra ngoài.

Ông ChoiSan thật không biết thốt lên lời nào. Con trẻ lại mang tình yêu luyến ái người cha dưỡng dục, cái này thật sự là bi kịch đến trêu người.

– Là tôi sai? – TaeHyung chợt nhìn thẳng vào ông ChoiSan tìm lời đồng cảm. Hắn không nghĩ sẽ đánh JungKook, hắn chỉ muốn dùng một chút tôn nghiêm để cậu tĩnh trí lại trong cảm xúc không thể kiểm soát của mình. TaeHyung cũng không hiểu vì đâu JungKook lại xúc động như vậy, nhất quyết thúc ép hắn nói ra tâm tư mới vừa lòng.

Ông ChoiSan không suy nghĩ lâu, ôn tồn đáp:

– Cậu không sai, là JungKook quá bồng bột trong tình yêu của mình.

TaeHyung tự cười giễu cợt:

– Nếu tôi nói bản thân tôi cũng lưu luyến thằng bé thì sao?

Ông ChoiSan lại thêm một lần bàng hoàng bất động. Chỉ là, cả đời lăn lộn chốn giang hồ bùn đen tăm tối, có chuyện thiên địa bất dung nào mà ông chưa thấy qua? Cho nên rất nhanh ông ChoiSan lại trở về trạng thái ổn trọng.

– Ngày cậu quyết định ở cùng Seagull chính là đã đạp lên dư luận mà sống, khi đó cậu chỉ mới hai mươi, không lớn hơn JungKook hiện tại là bao. JungKook với cậu dù sao cũng chẳng có huyết thống gì, lại không phải từ nhỏ lớn lên bên cậu, cách biệt đến mười hai năm. Mọi chuyện cứ nhẹ nhàng theo tự nhiên đi.

TaeHyung ngỡ ngàng tựa người vào ghế, giương ánh mắt vô thần nhìn xoáy vào ông ChoiSan. Những lời này có nghĩa là ủng hộ?

Ông ChoiSan mỉm cười:

– Tôi ban đầu thật sự không thể chấp nhận chuyện SooBin yêu một nam nhân. Nhưng tình yêu là vậy đó, SooBin cho tới giờ vẫn quấn lấy YeonJun, nào có để ý đến cảm xúc của người cha muốn có con, có cháu nối dòng này.

Trong phút chốc TaeHyung cũng vì rơi vào cái đồng luyến ái mà trầm lặng. Hắn từng yêu và từng đau đớn vì yêu, nên hắn tất nhiên rất hiểu sự dằn vặt mà JungKook đang chịu đựng. Hắn muốn giải thoát cho cậu, nhưng cậu tuyệt nhiên không muốn giải thoát cho chính mình. Cậu lựa chọn yêu hắn, thay vì làm đứa con ngoan hiền bên cạnh hắn.

Đột nhiên TaeHyung đứng bật người dậy, hai mắt nóng rực.

– YeonJun? Tại sao tôi lại không nghĩ ra chứ.

Nói rồi TaeHyung tựa mũi tên đã rời khỏi cung, trong phút chốc phóng ra khỏi vũ trường. Ông ChoiSan không kịp hỏi han điều gì, chỉ có thể cho vài người đi theo hỗ trợ.

TaeHyung gần như là phóng bạc mạng trên đường, giữa cơn giông bão trắng mù bụi nước cũng không ngăn cản được. An nguy của JungKook đốt cháy tim gan hắn, nụ cười của cậu bóp nát tâm tư hắn, lời tỏ bày của cậu cũng như ngàn tiếng sét gầm đánh ập vào thân xác hắn. TaeHyung biết mình đã sắp điên rồi. Bất luận thương tổn gì xảy ra với cậu hắn cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.

Két!! Ào!!

Chiếc xe thắng vội làm bật tung tóe dòng nước trôi mạnh trên đường. TaeHyung không cần dù che mà hối hả băng qua làn mưa, tiến vào bệnh viện. Đếm từng con số tầng của thang máy, TaeHyung từng phút từng giây đều chấp tay cầu nguyện. Hắn muốn thời gian đứng lại, hoàn toàn không trôi đi cho đến phút giây hắn tìm được JungKook.

Bởi vì giông bão nên bệnh viện thưa thớt hơn mọi ngày, ngay tại khu được quản lí mật hiển nhiên càng trầm tĩnh hơn nữa. TaeHyung đi đến phòng bệnh được cảnh sát bảo toàn nghiêm ngặt, hạ giọng với viên cảnh sát.

– Tôi có thể gặp Sa OkEun?

Sa OkEun đã ra tòa làm chứng, chỉ tội BarkHoon. Tuy nhiên BarkHoon bị điều tra thì y cũng không tránh khỏi liên lụy. Cho nên hiện Sa OkEun vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát. Thật thần kỳ chính là Sa OkEun bị BarkHoon cố giết đến hai lần, nhưng y lại tỉnh trí trước YeonJun.

Sa OkEun nhiều năm như vậy bên cạnh BarkHoon, còn giúp BarkHoon bắt cóc JungKook, như vậy hành tung của BarkHoon nếu Sa OkEun còn không biết thì thật sự chẳng ai có thể biết. TaeHyung không đến để cầu may, hắn là thập phần tin tưởng.

Sa OkEun chỉ trong quá trình bị điều tra chứ chưa bị khởi tố, huống chi là y tự thú, còn TaeHyung thì lại có mối quan hệ rộng, nên việc gặp nhau cũng coi như là may mắn được dễ dàng. Tuy nhiên, TaeHyung chỉ có thể đứng ngoài phòng trò chuyện, dưới sự giám sát của cảnh sát. Nhưng hắn đã kiên quyết bỏ đi cao ngạo của mình, cầu xin một thông tin.

Hay tin JungKook rơi vào tay BarkHoon, Sa OkEun chỉ trầm mặt. Y chấp nhận tố cáo BarkHoon không có nghĩa là cam lòng đứng về phía TaeHyung, việc gì cũng giúp đỡ hắn. Đừng quên Đại ca ParkHa năm xưa của y là chính bởi TaeHyung hạ súng. Nhưng nhớ đến JungKook, cậu bé ngây ngô với nụ cười tỏa nắng, xinh đẹp khiến lòng người ngất ngây. Một vẻ đẹp thánh thiện lại pha chút ủy mị, vừa khiến người si mê, lại khiến người phải rùng mình cảnh giác. Nhưng Sa OkEun hiểu rõ hơn ai hết cái tâm của JungKook là thật thuần khiết đến thế nào, ngay cả lời thoại dụ ngoặc người ta cũng đọc lên một cách cứng nhắc. Nghĩ đến chàng trai đó, bất giác Sa OkEun mỉm cười, rồi lại nghe lòng ẩn đau khi tưởng đến những gì BarkHoon sẽ đối với cậu.

– Kim TaeHyung. – Sau hồi lặng im, Sa OkEun chợt lên tiếng.

TaeHyung tưởng đã rơi vào tuyệt vọng, nghe thanh âm kia như lấy lại ánh mặt trời.

Sa OkEun vì vết thương nên âm giọng không có sức, TaeHyung chỉ có thể cố lắng nghe.

– BarkHoon thích chơi đùa với con mồi ở những nơi hoang vắng. Đối với JungKook, tôi tin gã sẽ đặc biệt chọn nơi có khung cảnh đồi núi hùng vĩ.

Sa OkEun ho khụ một hơi, nói tiếp:

– BarkHoon từng nói, JungKook có vẻ đẹp yêu mị. Làm tình với cậu ấy trong khung cảnh núi non trùng điệp mới là tận hứng.

Lửa giận như đốt cháy toàn thân TaeHyung, hai tay hắn nắm chặt vang lên thanh âm rôm rốp. Từ lần đầu tiên gặp mặt BarkHoon đã mang cái thứ dục vọng ghê tởm đó với JungKook. Thật sự là ghê tởm.

– Rất cám ơn anh, Sa OkEun. – Lời đa tạ thốt ra mà hai hàm răng TaeHyung ghiến chặt. Hắn không thể che giấu được tâm tư muôn thiên hình vạn trạng xử tử BarkHoon.

Nghe tiếng bước chân TaeHyung vội vã rời đi, Sa OkEun chỉ có thể thở dài, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót. Thời gian đã qua lâu như vậy, JungKook xem như không thể cứu vãn rồi. TaeHyung có tìm đến cũng chỉ là góp nhặt thân xác hoang tàn thôi.

Người của Hanh bang gần như ong vở tổ, chia ra tám hướng lùng sục các vùng ngoại ô, nơi càng hoang vắng càng lưu tâm xem xét kỹ.

Lần này cũng là BarkHoon đắm chìm trong dục sắc, không hay biết Hanh bang mở cuộc tổng thanh trừ, trấn áp địa bàn triệt để. Nhóm BarkHoon không có người dẫn đầu, không liên hệ được với Đại ca, mất đi bảy tụ điểm coi như là đã không hổ danh một trong nhưng bang phái mạnh.

Chiến thắng kia chẳng làm TaeHyung có chút vui mừng, hắn những tưởng trí óc mình đã nổ tung, rối thành một đoàn không ra hình dáng. Thì ra cảm giác mất đi JungKook là như thế này, hắn chẳng phải là hắn nữa.

TaeHyung thắng gấp xe bên đường, tự dặn bản thân phải thật bình tĩnh. Hắn hít thở sâu, thật sâu mà suy nghĩ.

Trời cao đất dày, phố phường mênh mông, liệu có thể tìm một nơi hoang vắng nào mà BarkHoon đưa JungKook đến? Chỉ phân ra mọi nơi lùng sục thì chẳng phải là cách.

Bất giác hai mắt TaeHyung chợt lóe lên tia sáng, một cảnh núi hùng vĩ thơ mộng hiện ra trong đầu. Cảm tưởng về nơi đó như cảm giác được trông thấy JungKook vậy, có chút yêu mị pha lẫn dịu dàng, cảnh hùng vĩ như sống cuồng bướng bỉnh trong ánh mắt cậu. TaeHyung đồng tâm cùng BarkHoon, cùng say mê một vẻ đẹp, thì cũng nên cùng suy tưởng một khung cảnh cho vẻ đẹp đó.

Hai tay TaeHyung run run cố cầm chắc vô lăng. Hắn thật sự là mơ hồ mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com