ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 50: Tỏ tình

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

Dãy hành lang bệnh viện luôn đông đúc người qua kẻ lại, có tiếng khóc, tiếng rên, tiếng trò chuyện rầm rì, tất cả đều không một âm thanh nào lọt vào tai JungKook. Cậu ngồi tại đó, cúi gầm mái đầu, tự chìm trong không gian thê lương ảm đạm.

Mái tóc thời gian dài không cắt tỉa, theo hướng cúi đầu mà che đi một nửa đôi má tròn, che luôn một đôi mắt u hoài dần ẩm ướt.

SooBin sau khi làm xong thủ tục nhập viện cho Shim MinJong, mới nhận JungKook gần như chết lặng ngay từ lúc tìm thấy MinJong, liền đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu.

– Thứ mà bọn chúng tiêm cho MinJong chỉ là thuốc kích thích, không phải thuốc phiện hay những thứ độc hại gì khác. – SooBin nhẹ giọng an ủi – Thật may là chúng ta đến kịp thời, MinJong chưa thật sự bị xâm hại.

Dừng một chút, SooBin nhỏ giọng căm hận.

– Nhưng bọn chúng đã đưa vào cơ thể MinJong rất nhiều thứ, những sextoy loại nhỏ.

JungKook càng động tâm mà siết chặt hai bàn tay. Nhờ BarkHoon mà cậu biết sextoy là gì, kích thích là gì, hoan dâm là gì... gã đã tiêm nhiễm vào đầu cậu hình cảnh quan hệ tình dục đồi trụy nhất. Và những thứ muốn làm với cậu, giờ gã đã cho người áp dụng lên MinJong. Tra tấn bằng những thứ sextoy ghê tởm trong cơ thể, đến khi nạn nhân quằn quại bất lực mới thực hiện hành vi giao cấu. BarkHoon thích như thế, đêm nào gã cũng nhắn tin cho JungKook những điều tương tự.

Run run bờ vai, JungKook nức nở:

– Cậu... cảm thấy tôi rất độc ác, phải không?

JungKook không thấp bé, chỉ là nếu cậu đã rút người lại thì cảm giác nhỏ tròn vô cùng, trong xanh xao tội nghiệp. JungKook luôn lầm lủi là thế, cam chịu là thế, rất ngoan ngoãn hiền lành... Nhưng sự thật cậu đã làm gì? Dùng bình hoa đánh cha mình, bỏ mặc cha trong cơn nguy kịch, và gián tiếp khiến một người bị hành hạ đến không ra dáng hình.

– Tôi... tôi ghê sợ bản thân mình, SooBin... tôi thật sự ghê sợ bản thân mình. – Quá ray rứt, JungKook nấc lên những hơi thở khó khăn.

SooBin chỉ có thể thở dài:

– Đây không phải mà kết cục cậu muốn. Sự việc này cũng không thể nói Shim MinJong không có lỗi.

Gieo gió ắc gặp bão. Ngay từ ngày bước chân vào cao trung, Shim MinJong đã xem JungKook là đối tượng có thể hiển nhiên ức hiếp được. So với nhóm "trai thanh nữ tú" mà MinJong lập ra, JungKook hoàn toàn nổi trội. Thử hỏi một kẻ kiêu ngạo như MinJong làm sao có thể nuốt đi cái tôi bị hạ bệ khi có người khác khôi ngô hơn mình? Lúc trước còn vịn vào lí do JungKook nghèo hèn mà chà đạp, nay cậu đã là con cưng của một thương gia thì hoàn toàn vượt qua MinJong. Khó trách MinJong tìm mọi cách triệt phá. Chỉ có điều Shim MinJong sẽ chẳng thể ngờ, vẽ thanh cao quyền quí mà cậu ta cố xây dựng bao năm qua trong phút chốc đã bị hủy diệt bởi chính con người mà cậu ta xem thường nhất.

Vết thương của Shim MinJong không nặng, chỉ là xay xát ngoài da. Cái quan trọng nhất chính là lòng tổn thương sâu sắc. Bị ba kẻ côn đồ bắt trói vào tư thế nhục nhã, nơi tư mật bị chơi đùa với đủ loại sextoy, chỉ chậm một phút là bị bọn chúng lần lượt cưỡng đoạt. Dơ bẩn và kinh tởm, Shim MinJong không cách nào có thể tiếp nhận được. Đầu cậu ta nổ tung, oán thù chất nghi ngút. Cho nên, khi SooBin mở cửa phòng bệnh, hé lộ ra gương mặt đầy sầu khổ của JungKook đứng bên ngoài, MinJong hoàn toàn điên loạn.

Xoảng!

– Cút đi! Khốn nạn! Cút ngay cho tao!!

Tiếng rống hận của Shim MinJong đi kèm chiếc li thủy tinh bị ném vỡ tan tành, cũng may JungKook đứng khá xa nên mãnh chai không văng tới được. Nhưng đôi mắt rực lửa căm thù lẫn tuyệt vọng của MinJong như thiêu cháy tâm hồn JungKook. Cậu chưa từng phải đón nhận sự căm ghét cay nghiệt đến như vậy.

– Cút đi!! Đồ lang sói! Là chính mày dẫn lũ đốn mạt đó đến hại tao! Đồ khốn!!

Shim MinJong kích động đến cuồng loạn, ném đi tất cả mọi thứ trên chiếc bàn cạnh giường bệnh về phía JungKook, bát nháo đến mức đánh động đến y tá và bác sĩ, họ phải hối hả chạy đến xem xét tình hình. Sau một trận giằng co vất vả, MinJong mới dịu lại tâm tư với liều thuốc định thần. Tuy nhiên, cậu ta vẫn không chịu ngủ, ánh mắt cứ trừng trừng nhìn JungKook.

JungKook cũng không biết hồi đáp thế nào, càng không thể thốt ra lời xin lỗi. Cậu chỉ có sự cảm nhận sâu sắc về nỗi đau của MinJong. BarkHoon đã từng sàm sở cậu, quấy nhiễu cậu, JungKook vì vậy mà rất dễ dàng nôn. Nếu rơi vào tình cảnh của MinJong, tinh thần yếu đuối như cậu liệu có chịu nổi.

Ngay lúc đó, SooBin liền kéo JungKook ra khỏi tầm nhìn của Shim MinJong.

– Về trước đi, tôi có chuyện phải làm rõ ràng với MinJong. Tôi đã gọi cho người của Hanh bang đến đón cậu.

JungKook cũng biết là mình nên rời khỏi đây, nên rất ngoan ngoãn thuận ý theo người của Hanh bang quay về.

Bầu trời đã chập choạng tối, nặng trịch đám mây đen, báo hiệu một cơn mưa đầu mùa giông bão. Hồn JungKook không ở thể xác, nên cậu không quan tâm bão lớn sẽ kéo đến lúc nào, suốt cả đoạn đường cậu không ngừng thương cảm và oán trách bản thân. JungKook phát hiện ra cậu thật dễ tan vỡ. Mất TaeHyung, sự thật che giấu, tình yêu với hắn, dằn vặt đạo làm con, và ngay cả ánh nhìn căm phẫn của MinJong cũng đủ gây ám ảnh với cậu. Nhiều gánh nặng quá, JungKook không còn đủ sức lực để mang trên vai nữa.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà SooBin, JungKook thui thủi bước vào, ánh mắt vô thần nhìn xuống đất.

– Về rồi sao?

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, JungKook động tâm nâng hàng mi, nhìn say đắm vào dáng người đang ngồi trong phòng khách. Người ấy như một thân cổ thụ vững vàng, bất kể lúc nào cũng có thể bao lấy cơ thể cậu, bảo vệ cậu thật an toàn. JungKook thấy như cảm giác tội lỗi của mình được cứu rỗi vậy, trong ánh mắt hiện giờ chỉ có mỗi Kim TaeHyung. Nấc lên một tiếng, JungKook chạy thật nhanh đến gần hắn, bổ nhào vào lòng hắn, vòng bàn tay qua lưng hắn, ôm thật chặt.

TaeHyung gần như bị ấn cả cơ thể vào salon, ngạc nhiên:

– Đã có chuyện gì ư, JungKook?

Giọng nói của hắn trìu mến quá, tên cậu được hắn gọi cũng vô cùng thiết tha sủng nịnh. JungKook chìm đắm vào xúc cảm của mình, không hồi đáp mà chỉ siết mạnh vòng tay hơn.

– Con, con chỉ là mừng quá khi thấy chú... – Đây là JungKook nói thật, chẳng phải cố biện minh.

Trong phòng khách còn có ông ChoiSan. TaeHyung sau khi hoàn thành trách nhiệm công dân với sở cảnh sát thì nhanh chóng đến đây để đón JungKook. Nghe được thông tin cậu cùng SooBin không biết đã đi đâu khiến hắn vô cùng bất an, ông ChoiSan phải ngồi cạnh bên tiếp chuyện cùng cập nhật tung tích của JungKook và SooBin do người của Hanh bang báo về.

Quay sang gật đầu ngượng ngùng với ông ChoiSan, TaeHyung khẽ khàng tháo gỡ vòng tay JungKook ra, có ý nhắc nhở.

– Mau chào bác Choi.

JungKook nhận ra mình sốc nổi, xấu hổ ngồi bên cạnh cúi chào ông ChoiSan, nhưng một tay vẫn từ phía sau níu lấy phần lưng của TaeHyung, như sợ hắn chạy mất.

Ông ChoiSan gật đầu:

– An toàn về nhà là tốt. Nhưng sau này không được tự tiện ra ngoài như vậy nữa, bọn BarkHoon vẫn rất để ý hành tung của chúng ta.

Ông ChoiSan không hề hỏi han về SooBin, chứng tỏ đã biết rõ hai đứa nhỏ nhà mình trốn đi đến phương nào. Mà thật ra JungKook và SooBin đến khách sạn JuJu, ông ChoiSan muốn tìm kiếm thì chẳng có gì khó. Có điều dù sao cũng bị quở trách, tâm trạng JungKook càng thêm nặng nề.

– Con sẽ chú ý... – Giọng cậu lí nhí.

TaeHyung mỉm cười xoa đầu cậu:

– Đừng bao giờ bỏ đi mà không báo trước, chú sẽ lo lắng, biết không?

JungKook hối lỗi gật gật đầu. Dù TaeHyung không la lắng, nhưng trong ngữ điệu ấy rõ ràng là không mấy hài lòng. JungKook biết hắn chỉ là lo cho cậu, sợ cậu rơi vào tay bọn BarkHoon. Tuy nhiên, có ai vui vẻ khi bị nhắc nhở đâu chứ. Cậu cũng là vì bất khả kháng mới mạo hiểm chạy ra ngoài.

TaeHyung trao đổi một số chuyện với ông ChoiSan rồi cũng rất nhanh từ biệt, đón JungKook về ngôi biệt thự của hắn. JungKook chẳng có tâm trạng mà vui mừng như ban đầu, suốt cả đoạn đường cứ ngọ nguậy ngồi không yên.

Bầu trời mây đen kéo về thêm mịt mù, nặng nề màu sắc giông bão cuối chân mây. TaeHyung vì thế càng thêm tăng tốc, tranh thủ về nhà trước khi cơn mưa trút xuống.

Chốc chốc JungKook liếc nhìn TaeHyung, dò xét thái độ của hắn. Trông hắn vẫn bình thản lịch lãm như vốn có, không chút biểu hiện hoài nghi hay lạnh lùng. Có lẽ hắn chưa có thời gian kiểm tra email. Suy nghĩ một chút, hai mắt JungKook bất chợt sáng lên, tìm kiếm tia hy vọng.

– Chú TaeHyung... cho con mượn di động được không?

Thông thường để thuận tiện, mọi người hay cài sẵn email trong điện thoại, mỗi lần muốn sử dụng không cần phải gõ password. Đây là cơ hội thật tốt để JungKook xóa đi bằng chứng nguy hiểm kia.

TaeHyung vẫn chẳng chút hoài nghi, vừa lái xe vừa lấy di động đưa cho JungKook.

– Điện thoại của con đâu?

– A... con chưa nạp thẻ. Con muốn gọi cho SooBin báo với cậu ấy một tiếng, dù sao cũng đã ở nhà cậu ấy lâu như vậy. – JungKook rất nhanh tìm ra lí do hợp lí.

TaeHyung im lặng một chút, rồi hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì mà con nhất thiết phải ra ngoài?

JungKook liền động tâm với câu hỏi đó. Bởi vì cài bẫy BarkHoon, JungKook đã tiếp cận Sa OkEun, cho nên TaeHyung đã ra tối hậu thư là cậu phải ở trong nhà ông ChoiSan mọi thời khắc. Hôm nay cậu lại cùng SooBin ra ngoài, tin rằng người của Hanh bang đã báo cáo lại hành trình của cậu, nhưng biết tìm lí do gì để giải thích đây?

– Ơ, ừm... Shim MinJong sắp về London, tụi con muốn đến thăm cậu ấy một chút.

TaeHyung bất chợt trầm nét mặt, dần dần chuyển hướng nhìn sang JungKook. Cậu không dám đối diện hắn, lập tức cụp ánh mắt xuống. Trong không gian tĩnh lặng, giọng TaeHyung không biết mang cảm xúc gì.

– Vậy sao? Lúc nãy SooBin gọi điện về lại nói Shim MinJong phải nhập viện, hai đứa muốn đi thăm. SooBin nhờ ông ChoiSan cho người đến đón con về trước.

JungKook thoáng giật mình, bị bắt sơ hở rồi.

– Thì, thì... cũng là đi thăm cả mà chú. Hai ngày nữa là Shim MinJong về nước rồi. – Xe có máy lạnh mà JungKook toát mồ hôi.

TaeHyung không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ tập trung lái xe.

Tim JungKook đập loạn. TaeHyung chỉ là vu vơ hỏi hay có chủ đích mà hỏi? Thái độ của hắn trầm tĩnh quá, JungKook chẳng thể đoán biết được gì. Hai tay cậu bất giác không sức lực mò mẫm chiếc điện thoại.

– Ừm... chú lưu số của SooBin là gì ấy nhỉ? – Làm chuyện mờ ám thì phải có động tác giả, JungKook hỏi điều này để lí giải việc mình cứ tìm kiếm gì đó trong điện thoại TaeHyung.

TaeHyung thản nhiên đáp:

– Thì là SooBin.

– À... Con thấy rồi. Con sẽ nhắn tin cho cậu ấy.

Gọi là nhắn tin nhưng JungKook lại lén tìm đến email của TaeHyung, đăng nhập vào. Xong, cậu thở dài một hơi thất vọng. Hắn không hề lưu sẵn email, muốn vào phải có mật khẩu. Cũng phải thôi, TaeHyung là người như thế nào, chẳng những làm ăn lớn còn liên quan đến hắc đạo, mọi thông tin phải được bảo mật nghiêm ngặt, sao có thể để người khác dễ dàng đăng nhập hộp mail của mình.

Não nề tùy tiện nhắn một tin cho SooBin, JungKook trả lại điện thoại với tâm trạng không thể u ám hơn được nữa.

Hai người rất nhanh về đến ngôi biệt thự quen thuộc, trời cũng đã đổ xuống bóng tối mịt, gió thổi mạnh, mây đen nặng nề. Vì để tránh sự quấy nhiễu phiền hà của BarkHoon, TaeHyung đã sớm báo với bà giúp việc SunMi là không cần ở lại, cho nên hiện tại, ngôi biệt thự thật sự lạnh lẻo im lìm trong cơn giông sắp đến.

TaeHyung dừng xe trong sân, qua hai ánh đèn xe soi rọi, vươn mắt nhìn một lần xung quanh nơi trú ngụ của mình. Thoát kiếp nạn này hắn mang thật nhiều tâm trạng. Như việc gian truân cả nửa đời người trên chốn giang hồ, rốt cuộc gác kiếm quy thiện lại bị tố giác là kẻ gian, phải thường xuyên ra vào trong khám. Buồn cười là thời điểm hắn thật sự làm kẻ xấu, nhúng tay vào mọi thứ phi pháp, lại chẳng có viên cảnh sát nào dám đụng chạm đến hắn, khi gác kiếm rồi lại bị hoài nghi.

TaeHyung nhẹ điểm một nụ cười, liếc ánh nhìn sang JungKook. Lần rắc rối này cậu đã giúp đỡ hắn không ít, chẳng màn hiểm nguy, tận tình sát cạnh, tấm chân tình đó nếu nói rằng TaeHyung không cảm động thật đúng là gạt người.

JungKook bước ra khỏi xe cũng vô tình đón được ánh nhìn của TaeHyung, cậu không biết vì đâu bản thân lại hiểu rõ hàm ý đó. Xa vắng trong hoạn nạn, thời khắc quay về với gia đình ai chẳng cảm thấy thiết tha với người thân thương.

– Chúc mừng chú đã trở về. – JungKook nhỏ giọng nói, chính thức đánh dấu gian truân vòng lao lí đã qua rồi.

– Chú cũng chúc mừng con đã trở về. – TaeHyung ngọt ngào đáp trả. Qua khung cảnh mờ ảo của ánh đèn hắc ra, trông cậu nhu hòa thoát tục như cái đêm lần đầu gặp gỡ ấy. Nét đẹp mê mụ lòng người, cả tâm hồn thơ dại cũng khiến người khác hoang mang, như bị hồ ly dụ hoặc. TaeHyung cảm giác con người trước mắt mình đây là một nhân ảnh trong mộng đẹp.

JungKook mím lấy đôi môi, xúc cảm dâng tràn. Cùng nhau trở về, cùng nhau vượt qua sóng gió. TaeHyung vẫn mãi là ánh sáng kiên định vững vàng bên cạnh cậu, hắn đứng tại đó chào đón cậu cùng vào chung sống một mái nhà. JungKook không cố gắng lý giải ân tình này theo chiều hướng yêu thương của riêng cậu, nhưng TaeHyung rõ ràng không thể che giấu cái tình vượt qua giới hạn trong ánh mắt. JungKook biết hắn chỉ đang cố chấp tạo ra khoảng cách vô tình của tình phụ tử thôi.

Càng đánh giá càng thấy khao khát, JungKook bước chân thật nhanh đến gần TaeHyung, ôm chầm lấy hắn. Cậu muốn được thuộc về hắn. Đã qua rất nhiều cay đắng rồi, JungKook thèm muốn một điểm dừng chân.

– Con... thật lòng yêu thích chú. – JungKook vùi mặt trong ngực TaeHyung mà thổ lộ.Cậu muốn gào thét cho hắn hiểu hai từ "yêu thích" không thể diễn tả được tâm tưmãnh liệt lúc này. Cậu chính xác đã si mê con người mang tên Kim TaeHyung đếncuồng điên. Cuồng yêu đến mức tha hóa chính con tim, đến mức có thể đưa Shim MinJongvào chỗ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info