ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 46: Lực chọn

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

TaeHyung cũng ra chiều suy tư lo lắng. JungKook từng kể lúc gọi điện, nghe giọng JangHae rất yếu, đến bây giờ cũng biệt vô tung tích. Lẽ nào thật sự nàng ta đã bị BarkHoon trừ khử? Nghĩ đến dáng người mảnh mai đó, TaeHyung không khỏi đau lòng.

Nâng nhẹ hàng mi, TaeHyung hỏi:

– Ông có biết, ông chính là nhân chứng quan trọng để minh oan cho tôi không?

Lần này người đàn ông không có vẻ gì kinh ngạc, ngược lại còn khẽ cười. Có điều, nụ cười chua chát quá.

– Rốt cuộc thì JangHae đã nhờ ông làm những gì? – TaeHyung hỏi tiếp.

Người đàn ông nhẹ giọng đáp:

– Tài khoản mà tôi đứng tên có một số tiền rất lớn, tôi còn là kẻ có khả năng giả chữ ký hoạt động trong hắc đạo, theo cậu thì JangHae đã nhờ tôi làm những gì?

TaeHyung rất nhanh nắm bắt tình hình, gật gù:

– Vậy là ông muốn gặp tôi để ra điều kiện? Được, chỉ cần ông chịu ra làm chứng là chữ kí của tôi đã bị giả mạo, tôi tin mình có khả năng đáp ứng mọi điều kiện của ông. – TaeHyung nhấn mạnh thêm – Đừng quên, người của Hanh bang chúng tôi vừa cứu ông một mạng.

Con người dù thế nào cũng không thể lấy oán trả ơn. Vì cứu ông ta mà YeonJun phải trong tình cảnh nguy hiểm, TaeHyung tin rằng đó sẽ là lí do hữu hiệu lay chuyển tâm ý của người đàn ông này.

Nhưng người đàn ông cười khang một tiếng, ra vẻ bất cần:

– Cứu mạng? Đúng, mạng sống thật sự vô cùng quý giá. Nhưng tôi cố thoát khỏi bàn tay của BarkHoon không phải vì ham tồn tại, mà chỉ là muốn bồi đắp cho JangHae.

Nhìn vào xa xăm, giọng người đàn ông đầy ai oán:

– Phải. Tôi chính là Jang NamJu, là người cha đã bỏ rơi hai mẹ con JangHae để đi theo tình nhân mới. JangHae không những không căm hận, còn vì tôi mà gia nhập vào tổ chức của BarkHoon, để gánh nợ cho tôi. Thế mà tôi đã làm gì cho nó? Cho dù muốn triệt hạ cậu, nó cũng dọn con đường đầy lụa cho tôi, gửi toàn bộ số tiền trốn thuế cho tôi có cuộc sống sung túc. Một đứa con ngoan hiền như vậy, tôi thật sự đã đánh mất rồi. Nó chắc chắn đã rơi vào tay BarkHoon, đã bị giết đi diệt khẩu.

Rồi bất chợt, Jang NamJu nhìn xoáy vào TaeHyung:

– Chính bởi vì yêu cậu mà nó đã mềm lòng, cương quyết muốn Lee HyunSung cảnh báo trước cho cậu, để rồi bây giờ, thân xác của nó đang ở đâu? JangHae con tôi ở đâu...

Jang NamJu gục đầu xuống đôi bàn tay nức nở, trái tim JungKook cũng theo đó đập loạn rối bời. Tình cảm mà JangHae dành cho TaeHyung sâu đậm đến như vậy ư? Người phụ nữ đó tuy đã hại hắn, nhưng cũng vì hắn mà hy sinh rất nhiều. Chưa nói việc TaeHyung đối với JangHae có bao lạnh lùng, cô nàng vẫn một lòng một dạ nói tiếng yêu.

JungKook cảm thấy vô cùng ngổn ngang. Lời nhắn gửi mà JangHae muốn cậu nói với TaeHyung, JungKook vẫn ích kỷ mà giấu tận đáy lòng. Nay với những gì mà Jang NamJu nói, TaeHyung chắc hẳn là thấu hiểu càng rõ tình yêu của nàng ta. Hắn cùng nàng ta còn từng trãi qua day dưa xác thịt, vậy tình yêu của cậu...

JungKook giật mình nhận ra sự vô cảm của chính bản thân mình. JangHae sống chết chưa biết, còn cậu thì lại ngồi đây lo sợ tình yêu của mình bị cướp đi. Cậu có hy sinh nhiều cho TaeHyung như JangHae không? Cậu có yêu hắn đến từ bỏ mạng sống không? Trong phút chốc, JungKook tự run sợ lấy con tim khát khao chiếm đoạt của mình.

Trái tim TaeHyung không phải gỗ đá, tất nhiên hắn cũng vô cùng thương cảm. Trầm ngâm thật lâu, TaeHyung mới khẽ nắm lấy bàn tay của Jang NamJu, thì thầm.

– Mười hai năm trước, con trai của tôi cũng đã phải chết vì BarkHoon.

Bờ vai Jang NamJu thôi run rẫy, ngẩn đầu nhìn TaeHyung, hắn mỉm cười:

– Khi đó, nó chỉ mới tám tuổi thôi. Cho nên tôi hiểu nỗi đau mà ông phải chịu hiện giờ.

Hai người cha tự ôm lấy uất hận của riêng mình, để không gian trong phòng thăm nghi phạm nhuộm màu u ám. Vết thương ngày nào dường như chẳng liền sẹo, mà mỗi giây phút càng trầm trọng hơn. TaeHyung chợt nhấn giọng:

– Chính vì vậy ông phải đứng về phía tôi. Tôi nhất định bắt BarkHoon phải trả những gì gã đã tạo nghiệt.

Đôi mắt đầy vết thời gian của Jang NamJu hoen mờ ngấn lệ, hàng môi mím chặt cố nén đau thương. Sau nhiều lần thở ra nặng nề, ông ta khẽ cất giọng:

– Kim TaeHyung, cậu có yêu JangHae không?

Một câu hỏi khiến hai con tim trong phòng tạm giam lặng nhịp. Đôi mắt JungKook không thể tự chủ mà chăm chú dõi theo TaeHyung, còn đôi tay hắn cũng vô thức mà buông lơi cái nắm với bàn tay ông NamJu.

Jang NamJu càng truy hỏi:

– JangHae ra nông nổi này là để bảo vệ cậu. Nếu nó còn sống, cậu sẽ yêu thương nó chứ?

TaeHyung càng trầm ngâm suy tư. Trước đây, hắn đối với JangHae chưa từng chán ghét, chỉ đơn giản là sự thờ ơ. Cô ta là thư ký, hắn là chủ, mối quan hệ đó luôn được duy trì. Cho đến ngày JangHae tự phá vỡ niềm tin đó, mưu tính cùng hắn nảy sinh day dưa gần gủi, TaeHyung vẫn không cảm thấy oán hận nàng ta. Hay đúng hơn, cảm xúc mà hắn dành cho người phụ nữ kia chưa từng mãnh liệt. Nhưng tình yêu mà cô dành cho hắn quả thật khiến người khác phải rung động.

Thở ra một hơi, TaeHyung cân nhắc trả lời:

– Đó là điều kiện để ông ra làm chứng? Tôi sẽ phải chăm sóc JangHae suốt cuộc đời?

Jang NamJu đáp:

– Tôi thật muốn biết cậu có thể yêu thương nó không?

Hai bàn tay JungKook siết chặt lại, hô hấp ngắt quãng nặng nề. Lời khai của ông HyoJoo vô cùng quan trọng, quyết định TaeHyung có thể trắng án hay không. Nhưng nếu hắn được minh oan và cùng JangHae chung sống, liệu cậu có chịu nổi?

Cậu không thể chịu nổi! JungKook nghe như sét đánh mà đứng bật dậy. Khi TaeHyung đưa ánh nhìn sang, cậu càng thấy run rẫy hơn. Cậu muốn hét lên vang nài TaeHyung đừng đồng ý, nhưng như thế khác nào bảo TaeHyung hủy đi một chứng cớ quan trọng.

Trong tuyệt vọng, JungKook nhắm chặt hai mắt lại, xoay người bước ngoài. Cậu không còn dũng khí để tiếp tục nghe nữa.

Tiếng cửa sắt vang lên lạch xạch rồi chìm vào yên lặng, TaeHyung không thể diễn tả tâm trạng hiện thế nào. Ánh mắt vừa rồi của JungKook lẽ nào là cầu xin? Là van nài hắn đừng cùng JangHae sống chung một chỗ? Cổ họng TaeHyung nghẹn đắng. Con nuôi của hắn đã lấn quá sâu vào tình cảm mê muội rồi, hắn phải làmgì để thức tỉnh cậu đây?

Jang NamJu vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời, ông nhất định phải làm được gì đó bồi đắp cho JangHae. Chỉ cần JangHae được chăm sóc tốt, ông bất chấp pháp luật, thậm chí là đối đầu với BarkHoon.

Sau khi trông mãi theo hướng mà JungKook vừa rời khỏi, TaeHyung kiên định nhìn thẳng vào ông HyoJoo, hồi đáp rõ ràng:

– Tôi có thể chăm sóc cho JangHae, nhưng yêu thương là tuyệt nhiên không thể.

– Tại sao? – Ông HyoJoo rít lên.

TaeHyung mỉm cười:

– Vì tôi chỉ yêu thích nam nhân.

Ông HyoJoo mở tròn đôi ngươi sững sốt, trong phút giây hiểu ra sự tình, cả thân người từ từ vô lực trên chiếc ghế dựa. Những lời thú nhận kia như bản án dọa đày cho niềm hy vọng của ông. Đứa con gái mà ông mang nợ ân tình, đã đem cả đời yêu thương một người đồng tính.

TaeHyung không thể an ủi gì cho ông HyoJoo, bản thân hắn cũng không biết làm sao an ủi chính mình.

Lời khai của Jang NamJu dĩ nhiên là vô cùng quan trọng, nhưng TaeHyung trước giờ vẫn tôn thờ bước chân đỉnh thiên lập địa của mình. Nếu để bảo toàn tự do mà cả đời phải giam hãm bản thân với một tình yêu giả tạo, đó là điều sỉ nhục bản lĩnh đàn ông trong hắn. Chiến đấu với BarkHoon, TaeHyung không cần bi lụy vào bất cứ một ai. Điều kiện của ông HyoJoo, hắn không thể nào chấp nhận.

Huống chi, vì trao đổi điều kiện mà chung sống với JangHae, cũng chính là không tôn trọng JangHae. Cô ta có thể vì yêu mà tiếp nhận, còn TaeHyung lại cho đó là hành động không nên có của một trai nam bản lĩnh.

Jang NamJu cũng không còn gì để nói. Ông đến đây vì mưu cầu tình yêu cho con gái, nhưng ông sao có thể cưỡng ép một kẻ chỉ yêu thích nam nhân phải chung tình với con gái mình? Lí do mà TaeHyung cự tuyệt triệt để quá, một tiếng để phản bác Jang NamJu cũng không có cơ hội.

Lê từng bước chân chán nản ra khỏi phòng thăm, sự tuyệt vọng bao trùm lấy Jang NamJu.

TaeHyung không níu giữ, chỉ nhấn mạnh một điều:

– Dù ông không chấp nhận làm chứng, chúng tôi vẫn muốn bảo vệ ông. Xin hãy ở lại nhà của ông ChoiSan cho đến khi thế lực của BarkHoon suy yếu.

Ông HyoJoo khẽ dừng bước chân một chút rồi lại rời đi, không hề quay lại.

Tiếng cửa sắt lạch xạch vang lên, JungKook bồn chồn ở bên ngoài đứng bật dậy. Nhìn thái độ bơ phờ của ông HyoJoo, cậu chẳng thể đoán biết câu trả lời của TaeHyung là gì. Nhưng chắc là hắn sẽ đồng ý thôi, JangHae yêu thương hắn đến thế cơ mà. Nghĩ như vậy, JungKook đau xót đến bũn rũn, như lẫy như hờn mà nối bước theo ông HyoJoo, không hề có ý định từ biệt TaeHyung.

Nhưng hắn lại gọi tên cậu.

Xoay người, nhìn bóng dáng TaeHyung đang đứng tại cửa, ánh mắt thiết tha trìu mến, hai viên cảnh sát bên cạnh chờ đợi đưa hắn vào phòng tạm giam, JungKook động tâm lúng túng.

– Con nghĩ... mình nên về.

Cậu không hề bước lại gần mà đứng ở khoảng cách xa chào biệt. Nếu đến gần, JungKook e sợ mình thể buông tay mà nhìn JangHae sau này cùng chung sống với TaeHyung.

JungKook hờ hững như thế, TaeHyung cảm thấy chua xót vô cùng. Thì ra cảm giác bị cậu chủ động giữ khoảng cách lại đắng cay như vậy, nhưng hắn tin đây là con đường tốt nhất cho cậu.

– Nhớ bảo trọng, và... – TaeHyung thật sự muốn nói thật nhiều, muốn bày tỏ thật nhiều, nhưng cuối cùng, hắn chỉ bảo – Và chú muốn con chuyển lời với ông ChoiSan, bằng mọi cách phải báo tin Sa OkEun đã chết cho BarkHoon biết.

JungKook rất hụt hẫng vì TaeHyung chỉ nói về công việc, nên thay vì thắc mắc tại sao, cậu lại gật đầu cứng ngắt.

– Con biết rồi. – Xong, dứt khoác rời đi.

Kết thúc chuyến thăm nom là cảm giác sầu não nặng nề.

Về đến nhà ông ChoiSan, JungKook chui rút trong phòng ôm lấy hai đầu gối, không biết nên làm gì, nên ứng xử thế nào, cả tâm trạng hoàn toàn chìm xuống đáy vực. Cậu không muốn TaeHyung gần gũi với JangHae, càng không thể chấp nhận chung sống với họ dưới một mái nhà. Nhưng cậu lại không thể xa rời TaeHyung. Mâu thuẫn và đau xót lắm, JungKook hoàn toàn bị vây hãm trong tuyệt vọng.

Màn đêm buông xuống, trong ngôi biệt thự rộng lớn chỉ có mình JungKook cùng những người bảo vệ. Ông ChoiSan và SooBin vẫn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc YeonJun. JungKook nằm miệt trên giường nhưng không hề ngủ, trong đầu mãi vờn quanh hình ảnh lẫn giọng nói của TaeHyung. Cậu quả nhiên đã yêu hắn đến điên cuồng rồi.

Tính tang.

Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, JungKook chẳng chút ngạc nhiên nào. Liếc nhìn kim đồng hồ chỉ một giờ khuya, cậu không buồn xem ai nhắn tin đến.

Kể từ ngày Hanh bang tung tấm ảnh JungKook ân cần lau áo cho Sa OkEun, BarkHoon gần như đêm nào cũng khủng bố tin nhắn cho cậu. Từng giọng điệu hạ tiện đến ghê tởm, thậm chí gã còn không ngần ngại gửi cho JungKook hình ảnh thỏa thân của chính mình. Ban đầu JungKook còn run sợ, đến hôm nay thì đã hoàn toàn chai lì. Cái dục vọng của BarkHoon dành cho cậu gần như chạm đến mốc bệnh hoạn.

Tính tang.

Lại một tin nhắn nữa gửi đến, phiền nhiễu đến bực bội. JungKook mở di động ra, tìm kiếm nút xóa. Nhưng vừa nhấn vào phần tin nhắn, một hình ảnh đồi trụy đen tối lập tức được phóng đại ra. Là cảnh BarkHoon đang tự thỏa mãn chính mình, kèm theo lời nhắn: "Của anh và Sa OkEun, ai đủ to hơn?".

JungKook nấc lên đến buồn nôn, vội vàng xóa ngay tấm hình đó, tin nhắn điểm hẹn lại lên, tính tang, tính tang ùa về liên tục.

"Anh muốn làm tình với em, JungKook... a, a ~ nhìn xem, anh sắp đến cao trào rồi"

Tính tang.

"Anh thèm được cưỡng hiếp em đến 50 lần trong đêm a"

Tính tang.

"JungKook, rên rĩ cho anh nghe đi nào ~"

– A!!!!!!!!!

JungKook hét lên rồi ném mạnh điện thoại vào góc phòng. Chiếc di động đáng thương bị va chạm mạnh bung hẳn nắp bật ra, thế nhưng tiếng tin nhắn vẫn tính tang mà truyền đến. BarkHoon luôn nhắn cho cậu đến cả trăm tin trong một đêm. Chặn số này gã lại dùng số khác.

JungKook thở dốc từng hồi, nghiến cả hàm răng lại.

– Mình sẽ giết hắn, nhất định sẽ giết hắn!! A!!!!!!

Tiếng hét của JungKook vang vọng rồi hòa tan vào ngôi biệt thự rộng lớn, hằng đêm cậu đều bị BarkHoon quẫy nhiễu đến phát điên. Hai bàn tay của cậu phải tự ôm lấy chính mình. Thật sự quá ghê tởm và đáng sợ. JungKook vụt xuống giường, bụm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Cho hết những gì trong bao tử, trước mắt JungKook là một mảng choáng váng. Cậu trượt cơ thể xuống sàn lạnh, bất lực.

– Chú TaeHyung... chú TaeHyung, ôi...

JungKook réo gọi cái tên thân thương trong vô thức, càng cảm thấy bóng đêm quá hà khắc lạnh lẽo. Chỉ những ai từng trải qua bị quấy rối mới cảm giác nó nhuốc nhơ đến thế nào, và mỗi khi nghĩ đến BarkHoon thì nhất định JungKook sẽ nôn. Tình hình liên tiếp kéo dài, oán hận JungKook dành cho BarkHoon càng chất cao như núi. Nhưng cậu không dám nói với TaeHyung, hắn đã quá mệt mỏi với vụ án rồi. Cậu không muốn là một gánh nặng cho hắn.

Cứ như thế, sự quấy nhiễu kéo dài bao đêm liền, JungKook càng thêm xác xơ tiều tụy.

Một đêm mệt mỏi trôi qua chậm chạp, đến sáng thì tiếng xe, tiếng người, tiếng bước chân dồn dập đánh thức JungKook dậy.

Khi cậu mơ màng bước ra khỏi phòng cũng là lúc SooBin cùng vài cô y tá kéo giường bệnh của YeonJun lên lầu, đẩy vào căn phòng đối diện phòng SooBin. Nào người, nào bác sĩ, y tá, rộn vang trong việc sắp xếp ổn định cho YeonJun.

JungKook vô cùng kinh ngạc, níu lấy SooBin:

– Cậu, cậu mang anh YeonJun về đây?

Sao lại mạo hiểm như thế, YeonJun mới vừa phẫu thuật xong thôi mà.

SooBin tay lau mồ hôi, rồi tức thì mỉm cười sáng rực.

– Đêm qua anh YeonJun đã tỉnh rồi, JungKook à, anh ấy không sao nữa.

Lần đầu tiên JungKook nhìn thấy SooBin dịu dàng ôn hòa đến vậy, hẳn là tin tức YeonJun vượt qua nguy hiểm đã mang SooBin đến tận thiên đường. Một đêm thức trắng không khiến vị công tử kiêu ngạo kia tiều tụy chút nào.

Đến gần trưa thì mọi chuyện mới được sắp xếp xong, SooBin hoàn toàn ríu rít trong phòng bệnh mà không hề ra ngoài. Nhìn cảnh tượng đó JungKook cũng muốn vui lay cho cậu bạn. Cảm giác mất đi lại bất ngờ được nắm trong vòng tay thật vô cùng sung sướng.

YeonJun tuy rằng đã tỉnh, nhưng chỉ cử động được chút ngón tay, mắt chẳng hề mở. Nhưng bác sĩ nói y đã được an toàn. SooBin liền một mực muốn đưa y về để tiện bề chăm sóc, cậu lo sợ YeonJun ở bệnh viện sẽ cô đơn. Mặc khác, không biết bọn BarkHoon có thừa dịp này muốn triệt hạ luôn kẻ đứng đầu Hanh bang hay không, nên để YeonJun ở tại đây là đảm bảo nhất.

JungKook cùng SooBin ở trong phòng bệnh của YeonJun cả ngày, SooBin vui vẻ như vậy JungKook cũng muốn sẻ chia.

– Cậu sẽ không giận anh YeonJun nữa chứ? – JungKook hỏi.

Vừa tỉ mỉ lau tay cho YeonJun, SooBin vừa cười:

– Chỉ cần anh YeonJun khỏe mạnh, tôi sẽ không hờn giận bất cứ điều gì về anh ấy nữa.

– Kể cả việc anh ấy đi với Shim MinJong?

SooBin nhíu mày:

– Anh YeonJun không thích MinJong! Là tự cậu ta đeo bám thôi.

– A? – JungKook ra vẻ ngạc nhiên – Hình như lúc trước cậu không có nói như vậy.

SooBin vẫu môi:

– Từ bây giờ tôi sẽ không cố chấp, nhất định phải giữ lấy anh YeonJun bằng mọi giá. Tôi đã theo đuổi anh ấy từ nhỏ đến giờ, không ngại làm cái đuôi thêm mấy chục năm nữa.

JungKook mỉm cười:

– Quả nhiên trải qua sinh tử, suy nghĩ lập tức thấu đáo hơn.

Tâm trạng SooBin vô cùng hứng khởi, lau người rồi thay áo cho YeonJun. Mỗi khi YeonJun cử động ngón tay cậu sẽ vì vui sướng mà nắm chặt tay y, huyên thuyên mãi tình yêu mà cậu dành cho y sâu đậm đến thế nào. Mặc dù chỉ một người nói, một người lặng im, nhưng khung cảnh rất đỗi ngọt ngào.

Sau quan sát một ngày, JungKook nhận ra SooBin đã quá tự huyễn hoặc. YeonJun chỉ là có phản ứng với thế giới xung quanh, chứ chưa được gọi là tỉnh. Y vẫn chẳng ý thức được những gì mình nghe thấy. Nhưng dù sao đó cũng là niềm vui của SooBin, không nên phá vỡ.

Thở dài một hơi, JungKook rụt rè hỏi:

– SooBin... ừm, nếu như có một người có thể giúp cho anh YeonJun hoàn toàn khỏe mạnh ngay tức khắc, nhưng anh ấy sẽ phải chung sống với người ấy, cậu tính sao?

SooBin lặp tức nhíu mày:

– Hỏi cái gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info