ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 44: Khu chợ náo loạn

BonFanfic

Bòn lại bón GTVV, viết rồi phải sửa miết, tính bỏ trốn. Nhưng có nhiều bạn comt đòi chap Con nuôi, nên Bòn lại ngoi lên -_-

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook trở lại xe với mặt mày lấm lem những vết bầm, cả người thẩn thờ cùng hơi thở dốc uất ức.

Cậu đã bỏ gần cả nửa đời người để theo đuổi tình thương đó. Cậu muốn được cha yêu thương và cưng chiều như bao đứa trẻ khác, dù gia cảnh khốn khó thì phụ tử vẫn bên nhau sớt chia niềm ấm áp. Thế nhưng mọi thứ giờ vỡ tan hết rồi. Cha của cậu mãi mãi chỉ là một tay bài nát rượu, mãi chỉ xem con trai là công cụ kiếm chát kim tiền. Tình cảm lẫn niềm hy vọng cậu bỏ ra bao nhiêu, vốn thu lại vẫn chỉ là những trận đòn roi tàn bạo. JungKook là kiểu người khép kín dễ cam chịu, thế mà đến hoàn cảnh này tự bản thân cũng thấy mình đáng thương.

Quá đáng thương.

Vùi mặt vào đôi bàn tay, sự bế tắc bao phủ hoàn toàn. Kẻ mà cậu gọi tiếng cha đó, có lẽ suốt cả cuộc đời cũng sẽ vây bám lấy cậu. Không lối thoát.

SooBin thấy JungKook thương tâm như vậy chỉ đành thở dài, cho xe từ từ lăn bánh. Lúc ở LonDon, SooBin đã biết cha của JungKook là loại người ngang ngược vô gia pháp, cũng không ít lần thấy ông ta đánh JungKook ở trường học. Có điều, hôm nay là lần đầu tiên SooBin thấy JungKook phản kháng gay gắt, suýt nữa là hai cha con ẩu đả lẫn nhau. Không chỉ có ông JungWook, mà SooBin cũng nhận ra JungKook đã thay đổi nhiều so với thời cao trung. Có phần lì lợm và khó lường hơn.

– Tôi thật sự không hiểu. – SooBin lên tiếng, phá vỡ bầu im lặng – Rõ ràng chính ông ta đã bỏ rơi hai anh em cậu ở cô nhi viện, nếu không phải chú TaeHyung và chú Seagull thu nhận thì giờ này hai anh em cậu cũng là những đứa trẻ mồ côi. Ông ta lấy cái quyền gì bắt cậu phải cung phụng?

JungKook khẽ động đôi chân mày, gương mặt vẽ ra nhiều điều khó xử.

– Ông ấy đã sinh ra tôi. – JungKook đáp thật đơn giản.

SooBin càng thấy mù mờ:

– Vậy thì sao? Công sinh thành sao có thể bằng công dưỡng dục? Chú TaeHyung mới thật sự là cha của cậu.

JungKook ngẩng mặt lên, bất chợt hai bàn tay nắm chặt vào nhau, siết mạnh.

– Tôi không có xem chú TaeHyung là cha.

SooBin ngỡ ngàng liếc mắt nhìn qua, JungKook cũng âm trầm nâng hàng mi đáp trả, quả quyết:

– Tôi và chú ấy không cùng họ. Tôi cũng chưa gọi chú ấy tiếng "cha" bao giờ. Tôi là tôi, chú TaeHyung là chú TaeHyung.

– Jeon JungKook! – SooBin trừng mắt quát lên, không thể chấp nhận những lời vô cảm vừa rồi của JungKook. Như thế có khác nào phủ nhận mọi mối quan hệ giữa TaeHyung với JungKook, rằng cậu và hắn vốn chỉ là người dưng?

JungKook vô cùng bình tĩnh, gương mặt u ám nhìn vào mông lung, như tự nói chính mình:

– SooBin, tình cảm mà tôi dành cho chú TaeHyung, cậu không hiểu đâu. – Đôi mắt như chìm vào trầm mê, giọng JungKook vô vàng đau khổ – Chú ấy cũng không bao giờ hiểu, hay đúng hơn là không chịu hiểu.

Cậu sao có thể xem TaeHyung là cha khi bản thân lại dành cho hắn thứ tình luyến ái của những kẻ yêu nhau?

SooBin cân nhắc thật lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng hình ảnh TaeHyung và JungKook nồng nồng ái ái, lo lắng cho nhau sau khi JungKook suýt bị Sa OkEun bắt, chợt hiện lên trước mắt SooBin. Khi đó, SooBin không chắc chắn nhưng có phần bông đùa hai người họ giống đôi tình nhân hơn là phụ tử. Giờ đây, với những câu chữ không đầu không đuôi của JungKook, SooBin càng siết mạnh nắm tay vào vô lăng, mỉa mai vô lực.

– Điên rồi! Cậu thật sự đã cuồng điên rồi, JungKook!

JungKook bỏ mặc lời cảnh báo ấy, xoay hẳn hướng nhìn ra xa lộ, tự kiên định lấy tình cảm của mình. Hơn ai hết, cậu hiểu rõ mối quan hệ giữa bản thân và TaeHyung là gì, và cậu biết tình yêu này chẳng vi phạm luân trường đạo lí. Vốn dĩ không máu mũ, cũng không làm kẻ thứ ba phá hoại, thì cớ gì cậu và TaeHyung không thể đến với nhau?

Mặc dù TaeHyung luôn trốn tránh, nhưng việc hắn không gay gắt cự tuyệt tình cảm của JungKook, còn từng chủ động ôm hôn cậu thắm thiết, đã gieo vào lòng JungKook một mầm sống của hy vọng và niềm tin. Cậu tin tưởng TaeHyung có tình cảm với mình, chỉ là hắn cố chấp không thừa nhận.

SooBin và JungKook đều mê mẫn đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, chiếc xe đã nhanh chóng lướt gió đến đầu đường Bighit. JungKook theo thói quen liếc ánh mắt vào khu chợ, nơi mà cách đây không lâu cậu cùng YeonJun lục tung mọi ngóc ngách để tìm người đàn ông tên HyoJoo. Khi tầm nhìn của JungKook lướt qua con hẻm, tâm trí tức thì chấn động.

– Dừng xe!

JungKook hét lên khiến SooBin giật mình tấp vội vào lề, đạp thắng gấp gáp.

– Cái gì vậy? – Bản tính công tử nổi lên, SooBin bực mình quát còn lớn hơn tiếng của JungKook.

JungKook vô cùng sốt sắn, vì cả hai đang trên đường về nên xe dừng ở bên kia đường, còn bên đây đường là một nhóm thanh niên đang hung hăn thần thần bí bí tiến vào khu hẻm.

– Đó có phải là bọn người của BarkHoon? – Gương mặt JungKook trắng bệch.

SooBin nhoài người ra, đánh giá một chút.

– Đúng! Là tụi BarkHoon. Chúng làm gì ở đây?

JungKook lo sợ rụt người lại, tâm trí rối bời.

– Không được! Lẽ nào chúng muốn giết người đàn ông đó? Chúng đã tìm ra ông ta?

– Người đàn ông nào? – SooBin thắc mắc.

JungKook gấp gáp sơ lượt lại cho SooBin về cuộc gọi của JangHae và việc cậu cùng YeonJun tìm thấy gian nhà của người đàn ông khả nghi là HyoJoo. Xong, vì quá sợ bọn BarkHoon giết HyoJoo diệt khẩu, hủy đi chứng cớ có lợi cho TaeHyung, JungKook chẳng kịp suy nghĩ gì mà mở cửa xe, lao ra ngoài.

– JungKook! – SooBin hốt hoảng gọi với theo – Đó là bọn BarkHoon, cậu muốn bị bọn chúng bắt ư?

Khi SooBin dứt câu thì JungKook đã băng qua kia đường. SooBin không còn cách nào dậm chân bình bịch nuốt xuống cục tức, rồi vội vã đuổi theo.

Dù sao cũng là người bương chãi tự lao động kiếm sống, JungKook không có võ phòng thân vẫn là kẻ lanh chân lẹ tay. Vừa băng qua đường cậu liền kéo lên áo khoác trùm kín đầu, như con sóc nhỏ lủi vào trong hẻm, thoăn thoắt mà chạy.

Vừa chạy vừa lấp ló tránh đi nhóm người của BarkHoon, bọn chúng đang túa ra nhiều hướng để tìm kiếm manh mối. Khoảng chừng bảy tám tên. Chứng tỏ chúng chỉ có thông tin HyoJoo đang ở đây chứ chưa xác định rõ ông ta ở nơi nào. Nhưng với sự lục soát như vậy, sớm hay muộn người đàn ông kia cũng bị truy ra.

JungKook rất nhanh luồng người qua nhiều mái hiên ở chợ, rồi lách mình đứng trước một gian nhà có cửa gỗ nằm khuất, tay liên hồi gõ cửa.

Khi JungKook đang cố gọi người trong nhà ra thì SooBin cũng vừa chạy đến, rít ngay giọng gió mà quát nhỏ:

– Cái đầu bã đậu! Có biết bọn chúng đông như thế nào không? Một mình tôi làm sao bảo vệ cho cậu?

JungKook đã hoảng đến mức mặt mày trắng bệch.

– Chị JangHae đã nói bằng mọi giá phải bảo vệ ông ấy. Ông ấy có mệnh hệ nào, chú TaeHyung phải làm sao?

SooBin lấy hơi lên, nghiến cả quai hàm:

– Chúng ta có thể gọi cho anh YeonJun và cha tôi. Họ sẽ có cách xử lý.

– Nhưng... liệu có kịp hay không?...

Ngay lúc đó, cánh cửa gỗ bật mở. Người đàn ông với mái tóc muối tiêu hé nửa gương mặt khắc khổ ra, hoài nghi nhìn hai chàng thanh niên trước cửa nhà. JungKook lập tức nhổm người tới.

– Ông mau chạy đi, bọn xấu đã tìm đến đây rồi.

Trước thái độ sốt sắn lẫn rối bời của JungKook, người đàn ông ban đầu có phần lúng túng, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lùng.

– Cậu là chàng trai lần trước đến tìm người tên HyoJoo?

JungKook thầm kêu khổ:

– Mặc kệ tôi là ai, ông mau chạy đi!

Mọi thứ đã không kịp. Từ xa vang dội tiếng bước chân rầm rập ngày càng gần, cả ba người ngẩng đầu nhìn ra thì đã thấy đám người BarkHoon hung hăn chạy đến. Chỉ vừa nhận biết hình ảnh người đàn ông, tên cầm đầu của bọn chúng tức khắc giơ khẩu súng lên, không chút chần chừ sẽ buông tha cho đối tượng truy lùng.

JungKook kinh hãi há hốc mồm, người đàn ông cũng bàng hoàng bất động. Vẫn là SooBin phản ứng trước, một lượt kéo hẳn người đàn ông và JungKook ra sau.

Phụt một tiếng, viên đạn được bắn ra dưới ống giảm thanh, ghim thẳng đến cánh cửa gỗ. Bóng dáng tử thần ẩn hiện trong gang tấc.

– Đưa ông ta ra xe! – SooBin quát lớn rồi đẩy JungKook chạy đi.

Phụt phụt phụt!!

Những viên đạn lãnh khốc liên tục lao tới, SooBin lại vội xoay chuyển ý định, lập tức kéo hai người kia núp vào bờ tường của gian nhà.

Mặt JungKook cắt không còn chút máu, mắt cũng mở tròn hoảng loạn. Cậu thật sự là công dân lương thiện, nào có lá gan đối diện với những pha bắn giết của xã hội đen. Trước tình cảnh tên bay đạn lạc, cậu gần như hồn phi phách tán, không sao tưởng tượng nổi có kẻ dám ngang nhiên giết người giữa thanh thiên bạch nhật.

Ngược lại SooBin vô cùng bình tĩnh, trầm giọng:

– Không phải cậu nói anh YeonJun đã cho người bảo vệ người đàn ông này sao?

JungKook lắp bắp:

– Tôi, tôi nghe anh YeonJun nói qua điện thoại như vậy.

SooBin rất nhanh kết luận:

– Có lẽ họ đã âm thầm bị khử hết rồi. BarkHoon ra tay chớp nhoáng hơn ta tưởng.

Nhóm người kia đã tìm đến, súng vẫn lâm le trên tay. SooBin liền ra hiệu cho JungKook và người đàn ông đi vòng ra sau khu nhà.

– Tôi đánh lạc hướng bọn chúng. Cậu dẫn ông ta ra xe trước. Cứ tiến thẳng ra chợ, đến chỗ đông người thì bọn chúng sẽ không dám dùng súng nữa. – SooBin căn dặn rồi giục JungKook đi, bản thân chụp lấy thanh sào gỗ phơi đồ dùng làm vũ khí. Ông ChoiSan lăn lộn trong hắc đạo cả một đời người, con trai của ông tất nhiên sẽ biết ứng phó thế nào trong hoàn cảnh như thế này.

JungKook biết mình chỉ vướng chân SooBin, nên đành nắm chặt tay người đàn ông, cả hai cùng hướng ra khu chợ mà chạy.

Người đàn ông đã hơn năm mươi, làm sao có sức khỏe để chạy nhanh như JungKook, chẳng mấy chốc ông đã kéo JungKook chậm lại.

Vì lo lắng bọn BarkHoon đuổi theo, JungKook đành mím môi xốc lấy vai người đàn ông, nâng ông ta chạy nhanh hơn.

Nhìn JungKook căng thẳng, mồ hôi đầm đìa, gương mặt lại nhợt nhạt sợ hãi, người đàn ông nhíu mày lại.

– Tại sao lại cứu tôi? – Trong giọng nói không quá thân thiện, mang đầy hoài nghi.

JungKook chẳng có thời gian suy nghĩ, vừa thở vừa đáp.

– Vì chị JangHae muốn tôi làm vậy.

– JangHae? – Người đàn ông lập lại tên nàng ta trong vô vàng xúc động lẫn kinh ngạc.

– Đừng hỏi nhiều nữa, lo chạy thôi! – JungKook gần như là van nài.

Ngay khi chỉ còn vài bước là tiến ra khu chợ, phía sau JungKook lại xuất hiện một gã tay chân của BarkHoon. Khi hai ánh mắt chạm nhau, gã kia vô cùng dứt khoát chỉa thẳng súng vào lưng người đàn ông. Rõ ràng nhiệm vụ của chúng chính là phải giết người đàn ông này bằng mọi giá.

JungKook kinh hoảng lao đến ôm lấy ông ta, cả hai nhất thời lăn lộn xuống đường.

Phụt!

– A...

Tiếng súng vang ra cùng lúc JungKook rên lên một tiếng, theo sau là thanh âm loang xoảng đổ vỡ đinh tai.

Bất ngờ có đồ vật bể nát, cũng thấy rõ là do một lực tác động rất lớn gây nên, những người trong khu chợ bắt đầu nhốm nháo, náo cả một vùng.

– Cậu trai! Cậu trai! Không sao chứ?

Người đàn ông ôm cánh tay đầy máu của JungKook lo lắng gọi. JungKook nén đau lồm cồm ngồi dậy, thở nhẹ một hơi khi biết viên đạn chỉ là sượt qua, hai bình thủy tinh ở cửa hàng phía sau mới lãnh trọn đường đạn. Lại một lần nữa thoát khỏi tử thần trong tích tắc.

Thấy mọi người đã chú ý, đường đi cũng mỗi lúc một đông, gã kia lập tức giấu đi khẩu súng, lăm lăm đi đến. Quyết định dùng thuật giáp lá cà để trấn áp.

JungKook hồn siêu phách lạc, quên đi cánh tay đang chảy máu, tiếp tục lôi người đàn ông bỏ chạy.

Khu chợ theo đó nháo loạn, JungKook trối chết chạy cũng đâm phải rất nhiều người, về sau ai ai cũng lo thủ thân mà hớt hải tránh xa cậu lẫn gã thanh niên hung hăn đuổi theo phía sau.

Một người bị thương, một ông già tóc bạc, tất nhiên không thể chạy nhanh hơn gã thanh niên trai tráng. Chẳng mấy chốc, gã kia đã đuổi kịp hai người.

JungKook gần như sợ đến hóa đá. Nếu người đàn ông bị bắt, chắc chắn BarkHoon sẽ giết người diệt khẩu. Còn nếu cậu bị bắt, e là kết quả còn thảm hơn người đàn ông. BarkHoon sẽ có một ngàn lẻ một cách mà hành hạ cậu trên giường. Cân đo đong đếm, JungKook quyết định là cả cậu và người đàn ông nên cùng nhau mà chạy, bất cứ ai đứng lại làm vật cản đường cũng nhận kết cục không đường lui.

– Cậu trai, không cần lo lắng cho lão già này. – Người đàn ông đề nghị, ý định từ bỏ. Ông ta đã quá kiệt sức.

JungKook coi như không nghe thấy, một đường níu kéo ông ta chạy trối chết. Cơ bản là cậu không còn đủ bình tĩnh để suy xét điều gì.

Gã kia rốt cuộc cũng vươn tay tới, JungKook giật mình hét lên. Thật xui xẻo, tại sao hai người cùng chạy, kẻ bị bắt lại là cậu? Còn bị nắm ngay chỗ vết thương mà viên đạn sượt qua.

JungKook tả xung hữu đột, chống cự đến cùng bằng sức lực của con thỏ đuối sức. Đau đớn đến muốn hoa mắt lên.

Trong lúc JungKook gần như tuyệt vọng, một thân người hữu dũng liền lao tới, chỉ một cước đã có thể tách cậu và gã kia ra.

– Chạy mau! – SooBin hét lên rồi tiếp tục giao đấu với gã kia. Cây sào phơi đồ trong tay cậu đã bị bẻ gập làm hai nhưng vẫn còn mấu nối, miễn cưỡng cũng có thể gọi là "côn nhị khúc tự chế".

Nhóm người BarkHoon kéo đến ngày một đông. Vì đang trong khu chợ nên bọn chúng không dùng súng được. JungKook gần như chẳng còn biết tương lai phía trước, một hướng thẳng tắp mà chạy qua đường. Thậm chí xe cộ qua lại cũng phải lo tránh cho cậu. Gọi là dũng cảm thật không ngoa, nhưng liều mạng thì phần đúng nhiều hơn.

Đưa được người đàn ông vào xe, JungKook bảo ông ta tốt nhất nên nằm xuống ghế để tránh đường đạn nếu có, còn cậu thì bỏ mặc vết thương, tay loạn xạ điều khiển chiếc xe chạy vòng đến khu chợ để đón đầu SooBin.

Ở bên này, SooBin vô cùng chật vật khi một phải chọi đến năm, sáu đối thủ. Trên người đã xuất hiện nhiều vết thương bầm tím, ê ẩm tứ chi. Cứ dính đến JungKook là cậu chịu thiệt thòi mà, SooBin âm thầm nghiến răng nguyền rủa. Liếc nhìn xuống đồng hồ trên tay, lời nguyền rủa của SooBin càng thêm oán hận. Đã hơn mười phút rồi, sao YeonJun còn chưa cho người tới ứng cứu? Từ sau vụ việc JungKook bị bắt cóc, ông ChoiSan bắt đầu cảnh giác tới sự an nguy của quý tử nên đã gắn vào đồng hồ đeo tay của SooBin thiết bị định vị và phát tín hiệu. Tiếc là cậu phát tín hiệu đi đã lâu mà chưa thấy bóng hình người của Hanh bang đến hiệp lực.

Bốp một tiếng, SooBin lại trúng ngay một đòn sau lưng, cả cơ thể loạng choạng choáng váng. Mọi thứ thật sự rất không ổn, cậu không cách nào thoát khỏi vòng vây.

Thật may JungKook đã chạy xe đến. Cậu chỉ mới biết lái xe cách đây không lâu, lại dưới tình trạng đầu óc căng thẳng, chiếc xe chẳng thể vẽ một đường thẳng mà tiến hẳn đến chỗ SooBin, nó cứ lạng lách không định hướng.

SooBin vừa nhìn thấy JungKook đã chủ động bức ra loạt tấn công của bọn BarkHoon. Nhưng cậu chỉ kịp xoay người đã bị thêm một cước mãnh liệt đá vào lưng, SooBin mất thăng bằng trên đà ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info