ZingTruyen.Com

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 4: Ở lại

BonFanfic

Tác giả: Bòn

.

.

Suốt quảng đường JungKook không nói gì, chỉ trả lời ngắn gọn điều TaeHyung hỏi. Cậu thi đậu vào trường S – ngôi trường danh giá nhất thành phố này. Lúc ở Anh Quốc có làm qua một số công việc bán thời gian. Từ khi Seagull mất thì dọn ra ở trọ, thỉnh thoảng cũng có liên lạc với ông bà Jeon – hai người mà cậu thường hay gọi là ông bà nội. Đó là tất cả những gì TaeHyung khai thác được trong chuyến đi ngắn ngủi.

Dừng xe trước trường S, TaeHyung căn dặn:

- Khi nào xong con gọi taxi về nhà nhé, chú phải đến công ty có việc.

JungKook ngoan ngoãn gật đầu, toan bước xuống xe thì TaeHyung níu lại, đưa cho cậu tấm thẻ ATM.

- Password là ngày sinh của Seagull, con giữ lại để sử dụng. Muốn rút bao nhiêu cũng được.

JungKook ngại ngùng không dám đón lấy, cũng không dám trao trả. TaeHyung càng quyết lòng đưa thêm cho cậu chìa khoá nhà.

- Đó là quyền lợi mà con phải có, cứ nhận đi.

JungKook không thể thốt ra lời, trầm ngâm nhìn chiếc xe rời bánh. Lòng nhiệt thành lẫn kiên quyết của TaeHyung cậu không biết làm thế nào để đón nhận. Dõi theo bóng hắn đến cả nửa ngày trời mới lặng lẽ cất bước vào trường. Vẫn là thói quen cũ, kéo mũ che kín đầu rồi lầm lũi lướt qua dòng người đông đúc.

Trong lúc chờ nộp hồ sơ JungKook không thể rời mắt khỏi chiếc thẻ ATM trong tay. Chẳng cần hỏi cũng biết tài khoản này có rất nhiều tiền. Nhiều đến mức JungKook không dám tưởng tượng là mình được sở hữu.

- JungKook?

Nghe tiếng gọi, JungKook vẫn ngồi thẩn thờ. Thình lình một gương mặt cúi xuống nhìn ngược lên, để trông rõ kẻ đang trùm kín đầu thui thủi.

- Đúng là JungKook rồi! – Người kia reo lên thích thú – Cậu cũng về nước à?

JungKook khá bất ngờ khi gặp lại người quen, chỉ mỉm cười miễn cưỡng chào hỏi rồi chủ ý tránh né.

Nhưng người kia nhất quyết đeo bám.

- JungKook, cậu thật không nhận ra tôi hả? Là Choi SooBin đây mà.

- Tôi biết rồi. – JungKook qua loa đáp trả.

- Cậu về nước lúc nào?

- Mới đây thôi.

- Thế cậu học ngành nào? Hiện đang sống ở đâu, chúng ta liên lạc thường nhé.

- Ừ, ừ...

Trước sau JungKook luôn cự tuyệt né tránh, còn hấp tấp thu dọn đồ đạc. Trong lúc hối hả rời đi thì vụn về đánh rơi tập hồ sơ. SooBin vẫn vô tư nhiệt tình giúp đỡ, thoăn thoắt góp nhặt giấy tờ lại cho JungKook.

- Ô? Cậu họ Jeon à?

Nét mặt JungKook mười phần hốt hoảng, giật lại tờ khai lí lịch từ tay SooBin. Thái độ lạnh nhạt thêm phần nộ khí.

Đến giờ thì người mang tên Choi SooBin mới nhận ra mình không được chào đón, đành nhún vai lấp liếm cho qua.

- Chỉ là trước nay tôi tưởng cậu họ Jung. – Rồi cười khì thân thiện.

- Tôi họ Jeon! – JungKook nhấn giọng, lườm SooBin một cái phiền phức rồi khuất nhanh vào đám đông, mất dạng.

SooBin trông theo, môi cũng trề ra hậm hực.

- Gì đây, dù sao cũng từng là bạn bè cùng chung một lớp, có cần kiêu ngạo đến vậy không?

.

.

Hoàn thành xong thủ tục nhập học, JungKook một mình đứng trước cổng trường với tâm tình rối như tơ vò. Sự thật cậu đã cạn kinh phí vì những ngày lang thang vừa qua, liệu bây giờ có nên dùng tiền của TaeHyung để về nhà? Cho dù là cha con thì cũng mười hai năm rồi xa cách, cũng chẳng máu mũ ruột rà, đã ăn nhờ ở đậu còn tự tiện rút tiền sao?

Sau nửa buổi đấu tranh cùng tư tưởng, JungKook quyết định gom chút bạc lẻ còn sót lại, bắt chuyến xe buýt nơi đầu phố. Từ trường ra trạm là một quảng đường dài, JungKook sẽ đi bộ sẵn tiện tìm kiếm công việc gì đó vừa làm vừa học. Cậu không có chủ ý lưu lại lâu dài ở nhà TaeHyung. Cậu có bí mật, có khổ tâm không thể nói. Tự mình bương chãi và thuê một phòng ở kí túc xá như hồi học trung học là được rồi.

Trước nay JungKook chưa bao giờ tự biết giá trị ngoại hình của mình. Cậu chỉ biết tìm việc làm thêm thật sự rất dễ, hầu như lúc nào ngỏ lời cũng được thuê mướn ngay. Vì thế, nhìn thấy dòng thông báo tuyển dụng của một quán ăn, JungKook không ngần ngại bước vào tìm kiếm cơ hội.

Chủ quán là một ông lão ngoài năm mươi, dáng mập mạp, đôi mắt đã mờ theo thời gian mà vẫn rất tinh anh lanh lợi. Lão ta đánh giá JungKook thật tỉ mỉ từ trên xuống dưới, rồi dừng lại khá lâu ở gương mặt khả ái tuấn mỹ pha chút trẻ thơ.

- Hề hề, cháu bé có thể đến đây làm bất cứ khi nào muốn ~ - Lão chủ quán mơ mơ màng màng phán quyết.

JungKook đã mười tám tuổi, với hai từ "cháu bé" thật có chút buồn cười. Nhưng cậu vẫn lễ phép cúi chào, bàn thảo ngày mai sẽ đến nhận việc.

Không ngờ ở đất nước này kiếm sống còn dễ hơn ở Anh Quốc, JungKook hân hoan bước ra quán ăn với tâm tình khoan khoái. Cậu quá ngây ngô để nhận ra rằng, vẻ khôi ngô hoa mị của mình là một sức mạnh thiên phú.

Nhưng chốt cửa bị kẹt, JungKook loay hoay mãi không thể mở ra. Lão chủ quán thấy vậy liền bước đến gần giúp sức. Từ phía sau, chẳng biết vô tình hay hữu ý, một tay lão nắm chốt cửa, tay còn lại buâng quơ quàng qua eo JungKook.

JungKook giật mình vùng ra, vì cả kinh mà va người vào kệ đồ. Bình hoa pha lê phía trên lắc lư loạng choạng mấy vòng rồi bất lực rơi xuồng sàn, đánh choang một tiếng lớn.

JungKook thót tim nhìn những mãnh vỡ đắt tiền vươn vãi, theo sau đó là tiếng suýt xoa tức giận của lão chủ quán.

- Cậu có biết bình hoa đó giá bao nhiêu không? Có biết nó có giá trị kỉ niệm với tôi thế nào không?

- Tôi... tôi... - JungKook lúng túng, nép mình vào góc cửa.

Lão chủ quán càng lấn tới:

- Có cầy cục cả đời cậu cũng không đền được đâu!

JungKook không biết phải nói lời gì, vì sự thật tiền trong túi chỉ còn đủ cho một chuyến xe buýt. Mà chính xác thì cả gia sản cũng chỉ có bấy nhiêu.

Thấy JungKook mặt xanh mày xám, tâm tình hổn loạn, lão chủ quán liền thay đổi thái độ như hai con người khác biệt, miệng cười hề hề những tiếng sở khanh.

- Cậu bé à, biết cách bồi thường là tôi cho qua dễ ấy mà. Cậu mà không ở lại đây chăm chỉ làm việc đó hả thì...

Vừa chiêu dụ vừa đe doạ, chẳng mấy bước lão chủ quán xấu xí đã sáp vào người JungKook, lướt dọc bàn tay bên ngoài đùi cậu. Lão rành rỏi lại xảo trá già đời nên dễ dàng nhận ra JungKook là sinh viên mới đến thành phố học tập. Chàng trai trẻ xinh xắn quá non nớp, thật là miếng mồi ngon.

Sức của JungKook không đến nổi bị khuất phục bởi một lão già, chỉ là từ giây phút bình hoa vỡ choang thì hồn cậu đã không còn ở thể xác nữa. Đó là một sự ám ảnh, là một cơn ác mộng kinh hoàng. Tiếng bình hoa vỡ, đưa ký ức cậu trở về ngày tháng đó... Toàn thân JungKook đóng băng trong nỗi sợ quá khứ, tay chân run bần bật mà không nhận thức kẻ xấu xa kia đã sờ soạn tới lớp da thịt nào rồi.

- Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa vang lên, lão chủ quán vội vã rời xa JungKook một khoảng, đằn hắn vài cái để lấy lại vẻ nghiêm túc vốn bị đánh mất bởi sắc tình.

Cánh cửa vốn dĩ không bị kẹt, là do JungKook chưa quen cách sử dụng. Có khách đến, lão chủ quán dễ dàng mở ra.

Người khách này dáng thanh cao lịch lãm, vận vest xanh đậm thẳng tấp nếp li, dáng khoan thai lại ngập bá khí ngút trời. Đặc biệt, đôi mắt sắc lạnh với cái thần áp đảo, ánh nhìn ôn nhu lại mang cường quyền đe doạ. Lão chủ quán nhất thời động tâm, tự thu mình khép nép trước con người ngạo nghễ.

- Ây dà... Quán tôi bắt đầu từ trưa mới bán... - Lão chủ quán nói nhỏ xíu như kẻ nô tài xưng tụng với chủ nhân.

Người kia thư thái bước vào, xoáy ánh nhìn hàn băng vào JungKook rồi chuyển dần sang lão chủ quán. Ánh mắt đầy đủ hàm ý "Tôi biết những gì ông vừa làm".

Lão chủ quán bất giác hổ thẹn với hành động ức hiếp một đứa trẻ. Kẻ trơ trẽn như lão thì biết gì là liêm sĩ mà tự vấn lương tâm? Chẳng hiểu sao hôm nay đối diện với bá khí hiên ngang này, lão thấy bản thân nên xếp mình thì mới an toàn được.

JungKook sau cơn chấn động cũng lấy lại được bình tĩnh, đôi mắt tròn long lanh trong suốt rất bất ngờ.

- Chú TaeHyung... ?

TaeHyung không lời đáp trả, chỉ thấy phẫn nộ tột cùng. Nếu trở về mười năm trước, hắn tin đã bắn chết lão chủ quán không cần kiêng nể. Sau đó sẽ sang bằng bình địa cái quán cỏn con này. Nhưng thời gian đã biến kẻ bốc đồng thành người trung niên trầm tĩnh. TaeHyung hiện giờ không thể mang súng theo bên mình.

Cao ngạo rút từ trong bóp ra hai tờ bạc mệnh giá lớn, TaeHyung khinh thường thảy nó lên bàn, trước mặt lão chủ quán. Số tiền đó để bồi thường thì ít, mà đe doạ thì nhiều. Dù chẳng lời nói, chẳng răng đe, toàn thân lão chủ quán đã rơi mồ hôi hột. Một trùm xã hội đen dĩ nhiên khi giận dữ thì khó giấu đi cái sát khí hung tàn.

JungKook không nghĩ chiếc bình hoa đáng giá đến hai tờ bạc đó, mà cũng không có thời gian để nghĩ. TaeHyung nhanh chóng nắm tay cậu kéo ra khỏi quán ăn, cái siết mạnh đến mức khiến người ta phải đau buốt.

- Chú TaeHyung...? – JungKook lo sợ cố bước thật nhanh theo TaeHyung. Cậu có thể thấy rõ là hắn đang rất giận.

Chẳng mấy chốc cả hai đã đến nơi đổ xe, giọng TaeHyung sắc lạnh như đá.

- Lên xe!

Được buông tự do, JungKook vội vàng giấu đi cổ tay đỏ rần đau nhứt. TaeHyung làm cậu sợ, hai chân cứ đứng thừ ra.

TaeHyung phải hít thở thật sâu, mới trở lại được chất giọng ôn hoà.

- Con vào cái quán ăn thấp kém đó để làm gì?

Hai bàn tay JungKook giấu sau lưng không ngừng cọ sát vào nhau, bồn chồn căng thẳng.

- Con... con chỉ muốn tìm việc làm thôi. – JungKook chân thành thưa.

Nét không vui hiện rõ trên mặt TaeHyung.

- Tìm việc? Tại sao?

- Vì... con không thể làm phiền chú mãi.

TaeHyung gần như chấn động: - Làm phiền?

JungKook cúi gầm mặt, vạn phần khó nói đều hiển hiện ra cái nhíu mày sầu khổ.

TaeHyung không muốn day dưa nhiều lời, bất chợt nghiêm giọng:

- Nửa mảnh ngọc của con đâu?

JungKook nhướng đôi mày ngơ ngác, phải một khoảng thời gian cậu mới hiểu câu hỏi của TaeHyung. Vội vàng từ trong cổ áo kéo ra sợi dây chuyền mảnh, lắc lư chiếc mặt là nửa miếng ngọc bội màu tím nhạt. Ánh mắt rất ngây thơ nhìn TaeHyung tỏ ý "Chú đang hỏi tới cái này?".

TaeHyung cũng lạnh lùng lấy từ ví ra nửa mảnh ngọc bội, đưa trước mặt JungKook. So sánh hai vật vốn là một mà phải phân ranh.

- Quan hệ của chúng ta không tồn tại hai chữ "làm phiền", hiểu không JungKook?

JungKook ngưng động tròng mắt, đón lấy nửa mảnh ngọc từ tay TaeHyung mà run run.

Như bị ánh sáng từ mảnh ngọc thôi miên, JungKook chú mục vào nó rồi chỉ để hình ảnh sắc tím quyền quý vào trong mắt. Đó là biểu hiện của sự ngỡ ngàng.

Rất lâu, cậu mới thều thào yếu ớt.

- Chú vẫn còn giữ?

TaeHyung bình nhiên: - Sao chú lại có thể đánh mất được chứ?

- Chú vẫn còn giữ? – JungKook lặp lại câu hỏi, tự bản thân lạc riêng vào thế giới hoang đường. 

Đột nhiên JungKook ngẩn mặt nhìn thẳng vào TaeHyung, đôi mắt u buồn ngấn lệ. Biểu hiện của JungKook khiến TaeHyung bần thần lạ lẫm. Cậu nắm chặt lấy mảnh ngọc mà kiềm nén uất nghẹn dâng trào. Như thể chính bản thân không thể tin cái tình thiêng liêng của ngày tháng tuổi thơ còn được lưu giữ. Bây giờ khi bàn tay được chạm đến, bao cảm xúc vỡ oà xen lẫn hạnh phúc trong đắng cay.

Trái tim TaeHyung liền nhói đau buốt giá. JungKook thật sự đã trãi qua một cuộc đời như thế nào mà lại mất đi lòng tin vào tất cả. Cậu hiện giờ trơ trọi đơn bạc, một tiếng nháo động cũng thu mình run rẩy. Hắn vừa thương vừa hận không thể bao bọc cậu trong nhung lụa tơ vàng. Sau mười hai năm gặp lại cũng không cho cậu được niềm tin trọn vẹn.

Bàn tay trắng xanh xao của JungKook vì cầm mảnh ngọc mà lộ ra vết ửng đỏ từ cái siết mạnh của TaeHyung lúc nãy, hắn giật mình nhận ra mình vừa tổn thương đến cậu. Dù chỉ là cái thương tổn nhỏ bé nhất.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều, chú lúc nào cũng thương con.

Ôm JungKook vào lòng, TaeHyung vỗ về an ủi. Gia đình hạnh phúc của hắn hiện chỉ còn đứa trẻ này thôi. Càng cảm nhận hơi ấm của cậu hắn càng trân trọng biết chừng nào.

JungKook uất nghẹn, vì xấu hổ cứ cúi đầu mãi.

- Về thôi. – Xoa đầu JungKook, TaeHyung giục.

JungKook mỉm cười ngượng ngùng bước lên xe. Nụ cười đó toả sáng như pha lê trong suốt, bình dị êm đềm. Cả hai đã gần gũi nhau hơn, cũng thấu hiểu nhau hơn.

- Chú thật sự không thể tin con lại muốn tự lập bên ngoài.

Vừa lái xe, TaeHyung vừa thở dài chán nản. Đứa trẻ này đúng là đã lớn, không cần vòng tay chở che của hắn như xưa kia nữa.

JungKook ngã lưng vào ghế, giọng dịu dàng.

- Con xin lỗi.

- Sao con lại có thể bỏ chú thêm một lần chứ. – TaeHyung tiếp tục phàn nàn.

JungKook van nài quả quyết:

- Con sẽ không làm thế nữa, chú đừng giận.

TaeHyung bật cười, nửa đùa nửa thật.

- Nếu con còn có ý từ chối sự chăm sóc, chú sẽ không bao giờ nhìn mặt con.

JungKook im lặng thật lâu mới hồi đáp yếu ớt.

- Vâng ạ.

Phải như vậy TaeHyung mới cảm thấy vững lòng. Cơ mặt cũng giãn ra thư thả.

Chợt nhớ tới hành động khiếm nhã của lão chủ quán, TaeHyung thở dài.

- Xã hội phức tạp lắm, con dù là đàn ông cũng không thể không cẩn thận được.

JungKook dường như cũng đang suy nghĩ điều tương tự, hồi đáp rất nhanh.

- Con hiểu. Nhưng sao chú biết con đang ở trong quán?

TaeHyung trầm nhiên: - Vì chú theo sau con cả buổi.

JungKook vô cùng bất ngờ, mở tròn miệng lẫn mắt.

TaeHyung bật cười:

- Chỉ là tò mò tại sao con đầy tâm trạng mà đi lang thang.

JungKook mím bờ môi hối lỗi, liếc ánh nhìn ra xa lộ để né tránh sự phiền phức của mình dành cho người đàn ông không cùng huyết thống.

TaeHyung cũng không nói gì thêm, tập trung vào đoạn đường phía trước. Vốn dĩ cố gắng thu xếp công việc để đón JungKook, cùng cậu trao đổi vài thông tin thú vị của trường học mới. Nào đâu khi đến nơi lại thấy cậu đứng bần thần dưới cái nắng gắt gao, rồi lững thững lang thang như đứa trẻ đơn côi quạnh quẻ.

TaeHyung xót xa lắm. Hắn biết JungKook đã gặp phải những chuyện sóng gió trong cuộc đời, nhưng bản thân lại vô phương tra hỏi. Theo sau cậu, ngắm nhìn dáng hình gầy gò, nét mặt ủ rũ suy tư, TaeHyung chợt nhận ra, so với đứa bé Jeon JungKook tiểu học thì hắn đối với chàng thanh niên này càng yêu thương bội phần. Thương đến có thể dốc toàn sức lực để che chở.

Có thể vì mất đi Seagull, nên hắn càng muốn bảo vệ đứa con này.

Chưa về nhà vội, TaeHyung lái xe ghé qua vài cửa hàng quen thuộc mua sắm mọi thứ cho JungKook. Hắn nhớ hôm qua hành lí của cậu nhẹ tênh, chắc chẳng có nhiều quần áo.

JungKook không dám lên tiếng khướt từ, ngoan ngoãn nhận lấy tất cả những gì TaeHyung chọn. Nhìn nét mặt hiền hoà của hắn, cậu cảm tưởng tận hưởng sự chăm sóc này chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.

Thôi nếu đã vậy, nên mở lòng ra để cả hai cùng vui vẻ, chang hòa sát cạnh bên nhau?

Ra khỏi siêu thị rộng lớn, hai người đã tay xách nách mang, hồ hởi chất đồ vào cốp xe.

- Dụng cụ học tập còn thiếu gì không? – TaeHyung tỉ mỉ hỏi.

- Đủ rồi ạ.

- Ừ, chú hơi bất ngờ vì con theo nghề đầu bếp.

JungKook ngẩn đầu nhìn: - Sao thế chú?

TaeHyung đáp:

- Hồi nhỏ con rất ghét nấu ăn. Thậm chí ghét luôn người nấu ăn. Cha Seagull của con mỗi khi vào bếp đều chật vật lắm đấy.

- Thế ạ? – Nụ cười trên môi JungKook vụt tắt, lại miễn cưỡng mở ra để xoay chuyển đề tài – Mình về thôi chú.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com