ZingTruyen.Com

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 38: Vào tận hang lôi thỏ trắng

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

JungKook vẫn còn bần thần, lau mồ hôi, nói gấp:

– Đi, đi đóng hết tất cả cửa sổ lại. Nếu bắt được tôi, chúng sẽ giết tôi chết.

– Sao? Hả? Ừ..ư...

Nhận ra gương mặt trắng bệnh của JungKook, bà SunMi hiểu vấn đề nghiêm trọng thế nào, liền hớt hãi chạy khắp nhà đóng cửa sổ, cài chốt an toàn.

Bên kia cửa sắt im lặng như tờ, tức bọn BarkHoon cũng biết khó mà vào nhà bằng đường chính diện. Thay vào đó, ngang hông biệt thự rầm rập bước chân, có lẽ chúng muốn đột nhập bằng đường cửa sổ. Tuy cửa sổ đều có song sắt, nhưng với những kẻ côn đồ này, có gì là không thể đâu?

JungKook hít thở sâu để lấy bình tĩnh, tìm di động gọi cho YeonJun, người duy nhất cậu muốn cầu cứu lúc này.

Nhưng chưa kịp bấm số, chuông điện thoại đã reo.

Nhìn số đuôi 44, JungKook biết ngay là BarkHoon gọi. Không biết phải xử lý thế nào, cậu thử kết nối.

– Em chạy không thoát đâu ~ – Giọng BarkHoon như hát.

JungKook lập tức cúp máy ngay. Đúng là điên khùng khi cho kẻ đó cơ hội quấy nhiễu mình. Không còn nhiều thời gian nữa, cậu hớt hãi tìm số YeonJun từ tin nhắn của SooBin.

Lầm rập, lầm rập...

Tiếng bước chân rồi thanh âm ồn ào xung quanh nhà khiến JungKook mê loạn. Cậu không biết chúng đang muốn làm gì và có thình lình đột nhập vào đây được hay không. Hai mắt cậu chỉ biết dán vào di động chờ YeonJun bắt máy.

Reng! Reng ...

Điện thoại bàn trong phòng khách bất ngờ reo lên, tim JungKook muốn rớt ra ngoài. Không gọi di động được cho cậu thì BarkHoon gọi vào điện thoại bàn, nhất định khủng bố tinh thần cậu.

JungKook không bắt máy, cuộc gọi liền chuyển sang chế độ tin nhắn, giọng hát giễu cợt của BarkHoon lại vang ra.

– JungKook a ~ Đêm qua anh mơ thấy cảnh lên giường với em đó ~

JungKook ngồi lặng im ngay cửa sắt, người bắt đầu run lên. Cậu ghét cái kiểu vui đùa đó. Đừng tưởng cơ thể cậu là thứ bất kì ai cũng đụng chạm vào được. Thứ cặn bã như BarkHoon lại càng không thể.

Từ chiếc loa nhỏ bé kia, BarkHoon cười hăn hắt:

– Kim TaeHyung lần này đi tù thật rồi, đâu ai nuôi em nữa, anh sẽ nuôi em ha, hửm? Ngủ với anh, thú vị lắm đó ~

Tên này đúng là vì dục vọng mà chẳng cần liêm sĩ. Không có TaeHyung, gã tha hồ mà lộng hành.

– A ~ Em có nhận được quà của anh không? Cái đó hơi nhỏ. Cái thật của anh đó hả, chà, còn khiến em sung sướng hơn món quà kia vạn lần. Sướng đến gào thét ~

JungKook thật không chịu nổi, nổi điên lao đến, bắt lấy tai nghe rồi hét lên:

– Câm ngay và cút đi!

BarkHoon chính là thích giọng điệu mất kiểm soát của con mồi, hả hê bình thản:

– Dĩ nhiên anh sẽ cút, nhưng, phải có em đi cùng. Anh thật là thèm em lắm a ~

JungKook thở dốc ra, hai răng nghiến chặt:

– Cứ thử lên giường với tôi đi, coi tôi có dám giết anh ở trên giường không?

BarkHoon chợt im bặt, như bị sốc, rồi liền cười phá lên:

– Hahaha!! Anh không biết là bé thú vị đến vậy đấy.

Tưởng là thỏ, hóa ra cũng có răng nanh, gã càng thêm khoái chí.

JungKook dùng hết sức lực của mình, quát vào ống nghe:

– Đừng có bám theo tôi nữa!! Thứ gớm ghiếc!!!

JungKook giận dữ đập rầm điện thoại xuống bàn, lồng ngực phập phồng hơi thở. Cậu thẳng một đường đi vào bếp, lấy con dao hôm trước TaeHyung không cho mang theo, giấu vào trong người. Cho dù hôm nay rơi vào tay bọn khốn khiếp này, JungKook cũng vạch ra cho mình con đường phản kháng. Muốn ngủ với cậu ư? Đến khi tắt thở với cái thân lõa lồ thì đừng ân hận. Mức chịu đựng nào cũng có hạn, kẻ càng giỏi nhịn nhục thì khi phát tiết càng dữ dội khó lường.

Sau khi chắc chắn con dao găm yên vị ở túi sau, JungKook gấp lại chiếc ghế xếp, cầm trên tay làm vũ khí. Tốt nhất không nên cầm dao trực diện, vì như TaeHyung nói, kẻ yếu thế mang vật nhọn là tự giết chính mình. Chiếc ghế này có bị tước đoạt thì cùng lắm chỉ bị đánh đến bầm dập thôi. Cứ thế, JungKook cùng bà SunMi đi một vòng rà soát khắp nhà, kiểm tra xem có lối nào bị đột nhập không.

BarkHoon bên ngoài sau trận cười hả hê bỡn cợt với JungKook, bắt đầu mất kiên nhẫn vì bọn đàn em vẫn còn lãng vãng bên ngoài ngôi biệt thự. Chốc sau, một tên chạy đến thưa gửi:

– Đại ca, hoàn toàn không có lối nào đột nhập được.

Nheo đôi mắt tà hiểm, BarkHoon hậm hực:

– Kim TaeHyung đúng là cáo già, rất là biết cách bảo vệ thỏ con.

Đó là lí do TaeHyung luôn bắt JungKook ở nhà trong thời gian hắn tìm kiếm vệ sĩ đáng tin cậy. Bởi sự vững chắc của bốn bức tường ấy chính là vệ sĩ hữu hiệu nhất.

Tên đàn em nhanh nhẩu:

– Hay là xông khói vào trong nhé? Dù sao thằng nhóc cũng đóng cửa kín mít rồi.

Lập tức BarkHoon đánh vào đầu hắn, gầm lên:

– Lỡ thằng nhóc cứng đầu không chịu ra rồi chết ngộp trong đó thì sao? Tụi bây muốn giết bé cưng của tao hả?

– Dạ... em, em xin lỗi Đại ca. – Tên đàn em khúm núm.

Sa OkKim đứng cạnh BarkHoon, nêu ý kiến:

– Đại ca, bọn Hanh Bang dường như cũng rất để tâm đến JungKook, hai lần ba lượt bảo vệ thằng nhóc. Từ nãy đến giờ không chừng JungKook đã gọi cho bọn chúng.

BarkHoon đồng tình:

– Không thể kéo dài thời gian nữa, cưa cửa sổ đi. Càng nhanh càng tốt.

"Grừm!!" Két!!!!!

Ngay lúc đó thì một chiếc xe lớn vùn vụt lao đến, thắng gấp trước cổng ngôi biệt thự, sát cạnh xe của bọn BarkHoon.

Vừa trông thấy, BarkHoon đã biến sắc mặt, vẻ bực bội lộ rõ lên. Bởi gã nhận ra người đang bước xuống xe là ai.

Thế lực khiến BarkHoon dè chừng hiện tại chỉ có một – Hanh Bang. Và thật sự họ đã kéo tới, đúng như lời Sa OkKim lo ngại. Có điều, tới nhanh đến mức BarkHoon không thể ngờ được.

Liếc nhìn vài ba tên côn đồ lãng vãng trong sân nhà TaeHyung, cửa sắt chánh diện lại đóng chặt, YeonJun liền thở phù ra là mình đã đoán đúng sự việc.

Vốn dĩ không biết số điện thoại của JungKook, YeonJun chỉ thấy cuộc gọi nhỡ vào sáng sớm. Đến lần gọi thứ hai thì y bắt máy, nhưng đối phương chẳng nói gì, lại nghe thoang thoảng cuộc trò chuyện khó hiểu, nào là muốn lên giường với em, nào là chửi mắng rồi đe dọa... YeonJun mơ hồ nhận ra chất giọng ngọt thanh của JungKook. Cậu gọi cho y rồi đi đôi co quát nạt ai đó, hẳn là đang trong tình trạng khẩn cấp rồi. YeonJun không cách nào trò chuyện với JungKook được, đành hối hả chạy đến nhà TaeHyung, địa điểm đầu tiên mà y nghĩ đến cậu đang gặp nạn.

Lần đầu tiên BarkHoon cùng YeonJun trực diện đối đầu cách đây không lâu lắm, khi đó YeonJun phải nhập viện, còn BarkHoon chẳng khá hơn với một phát súng ngay xương đòn, vết thương kéo da non còn để lại mảng sẹo ửng đỏ.

YeonJun cùng nhóm người trong Hanh Bang xuống khỏi xe, bầu không khí xung quanh tức khắc ngùn ngụt màu u ám, hung sát ngút trời, nặng trịch mùi gây huấn.

Ném ánh nhìn sang Sa OkKim, YeonJun hừ nhạt:

– Đợt trước bắn gãy chân một đứa trong tụi bây xem ra không đủ sức răng đe nhỉ?

Sa OkKim dĩ nhiên không quên được mối nhục trên đoạn đường Bighit, sa sầm nét mặt:

– Món nợ đó Hanh Bang sẽ phải trả!

YeonJun lúc lắc đầu khinh khỉnh, nhướng mày :

– Lần này BarkHoon tự ý đặt chân vào địa phận Hanh Bang, nợ cha nợ con tính luôn một lần đi.

Đôi mắt lươn của BarkHoon vì thịnh nộ mà càng híp nhỏ lại, đánh giá lực lượng không tương xứng khi YeonJun kéo đàn em đến đông hơn, hoàn toàn áp đảo. Gã đã tính sai một bước rồi, chỉ bởi không lường trước ngôi biệt thự của TaeHyung kiên cố như vậy.

Cố nén căm tức trong tức, BarkHoon gằng giọng với đàn em: – Đi!

YeonJun lập tức hất mặt:

– Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?

Đồng bọn của BarkHoon một nửa ở trong sân nhà, bên cạnh gã chỉ còn Sa OkKim và một tên đàn em, manh động ngay lúc này chỉ rước lấy thiệt thân. Cho nên, gã cười xòa:

– Đến nào phải muốn gây sự gì, chỉ là thăm người bạn thôi. Nhìn xem, cửa đóng then cài, hảo tâm của chúng tôi chẳng được đón nhận cơ mà.

YeonJun hiểu được mình đang ở thế trên, cất giọng châm biếm:

– Đến thăm người bạn mà bản thân thèm khát được ngủ chung một đêm ư? Làm ơn đi, cho dù có ham muốn thế nào thì thân làm đại ca nên có liêm sĩ một chút.

Nhóm người của Hanh Bang cưới phá lên, còn BarkHoon thì mở trừng đôi mắt giận dữ. Gã không biết cuộc nói chuyện trong điện thoại vừa rồi với JungKook đã bị YeonJun nghe hết hoàn toàn.

YeonJun hạ xuống đôi mắt thương hại:

– Ở chỗ tôi có vài callboy rãnh rỗi, nếu ngài Bark đây thiếu thốn như thế, tôi xin tặng để giải sầu, chứ đi cưỡng ép trai nhà lành là mất mặt lắm a ~

Hai bàn tay BarkHoon nắm chặt lại, mặt mày vì giận mà đỏ ửng lên. "Callboy rãnh rỗi" tức những kẻ tàn tạ ê chề không có khách gọi, chỉ có dân bần tiện quá cần kíp phát tiết mới lên giường với họ. YeonJun đem tặng cho BarkHoon khác nào đưa uy danh của gã đè bẹp xuống hố sâu rẻ mạt, đúng là nổi ô nhục cho một lão trùm.

– Choi YeonJun, đừng vội đắc ý, Hanh Bang không chắc sẽ tồn tại bao lâu đâu. – BarkHoon cảnh báo.

YeonJun cười giòn tan:

– Đừng lo cho Hanh Bang, hãy lo cho cái thân cô thế đi xâm nhập địa phận của người khác kìa. YeonJun này không triệt đường sống của kẻ khác, cứ theo luật trước giờ mà thi hành thôi.

Giang hồ có thế có uy, ai ngang nhiên làm loạn ở địa bàn không phải của mình thì phải bị trừng phạt. Quy luật đặt ra, muốn toàn mạng rời đi thì phải để lại một cánh tay coi như là hối lỗi.

BarkHoon quá chủ quan nên bị người của Hanh Bang vây lấy, một sự việc chẳng ai có thể ngờ được. Cả YeonJun cũng ngạc nhiên khi BarkHoon lại đích thân đi tìm bắt JungKook, thay vì giao cho đàn em đảm nhiệm.

Sa OkKim lập tức ghiến giọng:

– Choi YeonJun, đừng tưởng chỉ với bao nhiêu người có mà có thể làm càng, chưa biết ai thắng ai đâu.

Ngay lúc đó đám đàn em của BarkHoon cũng rời khỏi sân nhà TaeHyung, tụ lại thành một bọn.

YeonJun nhếch mép khinh thường, lần này đúng là trời giúp y rồi, dễ dàng tóm hết một lượt.

Đột nhiên, một tên đàn em chạy đến nói nhỏ vào tai YeonJun:

– Đại ca, cảnh sát đang tới.

– Cảnh sát? Tại sao lại tới ngay lúc này?

– Em không biết, nhưng thông tin báo là họ đang nhắm thẳng đến đây.

Nhìn biểu hiện biến sắc của YeonJun, BarkHoon bất cười đắc ý. Đâu dễ gì gã rơi vào tay Hanh Bang đơn giản như vậy được. Ngay lúc thấy YeonJun xuất hiện với lực lượng đông như thế, gã đã bí mật ra hiệu cho đàn em cấp báo cảnh sát rồi.

Dù sao cũng là thoát nguy trong gang tấc, BarkHoon nhẹ nhõm cao giọng:

– Đã đến lúc giải tán, trong Hanh Bang cũng đâu ai muốn bị còng về đồn đúng không?

Người trong xã hội đen tụ tập, kỵ nhất là bị cảnh sát tóm trọn ổ. Quả nhiên BarkHoon có kết nối mật thiết với cảnh sát, không chỉ mua chuộc họ trong vụ việc của TaeHyung, mà còn có thể dễ dàng lợi dụng lực lượng pháp quyền này để thoát thân. Nếu bây giờ ra tay trừng diệt thì khó mà tẩu thoát, YeonJun không cách nào khác phải buông xuôi sự việc này. Dù gì thì Hanh Bang cũng là băng đảng làm ăn bất chính, day díu vào cảnh sát chỉ có thiệt thân.

Đăm chiêu nhìn BarkHoon thông thả bước lên xe, YeonJun chợt mỉm cười nhẹ, xoay chuyển câu chuyện theo chiều hướng khác.

– Từ ngày ManMan tan rã, nhóm BarkHoon phất lên như diều ha?

BarkHoon khựng bước, liếc mắt dè chừng. YeonJun nói tiếp:

– Có vẻ như cái chết của ParkHa là khởi nghiệp cho BarkHoon vậy.

Và không ngoài dự tính của YeonJun, nét mặt của Sa OkKim biến đổi kì quái, đảo đôi mày nhìn xoáy vào BarkHoon.

BarkHoon trầm giọng:

– BarkHoon và ManMan vốn không liên quan tới nhau.

YeonJun vẫu môi:

– Thế ư? Vậy BarkHoon và Park JaeHoon cũng chẳng có can hệ gì? Hóa ra thông tin cái người tên Park JaeHoon bán đứng anh trai của mình không phải ám chỉ đến ngài Bark đây, thật xin lỗi quá ~

BarkHoon hừ nhạt, thẳng bước lên xe, đóng rầm cửa lại.

YeonJun vui vẻ giơ hai tay ý chào thân thiện khi chiếc xe rời đi. Tuy không hạ bệ được BarkHoon, nhưng y cũng đã thu thập được thông tin cần biết.

Việc BarkHoon âm thầm phản bội anh trai mình hoàn toàn là bí mật suốt những năm qua, cho đến khi TaeHyung điều tra được sự trùng hợp của một số địa bàn mà Hanh Bang không thâu tóm được sau khi triệt phá ManMan, tất cả đều nằm trong tay BarkHoon hiện giờ. Âm mưu ngày nào bị hé lộ, tức những người còn nặng tình với ManMan sẽ cảm thấy phẫn uất. Kế hoạch này TaeHyung hoàn toàn tin tưởng sẽ đánh bại được BarkHoon.

Từ đó YeonJun đã đem mối ngờ vực đến những người thân cận của BarkHoon. Vì gã là em trai của ParkHa, nên những người có tâm huyết với ManMan sẽ tận trung phù trợ cho máu mũ của Đại ca đã mất của mình. Với độ tuổi và địa vị hiện giờ của Sa OkKim, cộng thêm phản ứng mạnh mẽ khi nghe về cái chết không minh bạch của ParkHa, YeonJun cho rằng mình đã tìm ra người cần phải tìm.

Nhưng việc trước tiên cần làm là xem JungKook thế nào.

Sau cuộc gọi thông báo mọi chuyện đã ổn, cánh cửa sắt dần dần được kéo lên, hiện ra gương mặt tuấn mỹ vẫn còn trong hoảng sợ. Dù đã thấy rõ YeonJun và nhóm Hanh Bang đứng trước cổng, JungKook vẫn không khỏi bồn chồn đảo mắt nhìn quanh trong khi mở khóa.

YeonJun thở dài:

– Bọn chúng thật sự đã đi hết rồi.

JungKook cắn nhẹ vào môi, cúi cúi đầu, đứng nép qua một góc tỏ ý mời YeonJun vào nhà.

– Cám ơn anh...

YeonJun liếc nhìn cậu từ trên xuống rồi từ dưới lên, như không thể hiểu được liền khoanh tay nhíu mày hỏi:

– Em bị BarkHoon giẫm cái đuôi hay sao mà sợ gã đến vậy? Cứ mỗi lần chạmmặt là trốn chạy trối chết. Cái vẻ hung dữ lúc đánh Shim MinJong đâu rồi?

Thật sự dù sao JungKook cũng là thanh niên mười tám xuân xanh, trông cậu khá rụt rè nhưng tuyệt không phải kẻ yếu đuối trói gà không chặt. Hôm ở nhà hàng món ăn tự chọn, chứng kiến JungKook thẳng nắm đấm gây huấn với Shim MinJong, YeonJun không nghĩ một JungKook như thế lại hoảng sợ run rẫy khi đối diện với BarkHoon.

Trên cơ bản thì JungKook không phải hoảng sợ trước sức mạnh của BarkHoon, mà chính là khiếp hãi sự biến thái bệnh hoạn của gã.

Nhìn kỹ gương mặt ngượng ngùng của JungKook hơn, YeonJun kinh ngạc:

– Sao mặt mày sưng húp thế kia? Bọn BarkHoon đánh em ư?

JungKook càng cúi mặt xuống, lắc lắc đầu, lấy tay che đi bên má bầm tím của mình, lí nhí tự mỉa mai:

– Đây là hậu quả của việc đánh Shim MinJong đó.

– Hửm? – YeonJun nhướng mày không hiểu.

JungKook chợt cao giọng:

– Điều đó không quan trọng. Cái cần quan tâm bây giờ là chú TaeHyung đã bị cảnh sát bắt rồi.

Cậu sốt sắng một mạch kể lại toàn bộ sự tình sáng nay cho YeonJun, kể cả cuộc gọi khó hiểu của JangHae.

YeonJun lắng nghe, không khỏi biến đổi sắc mặt, trầm ngâm hoài nghi:

– JangHae muốn giúp cho Anh hai? Chẳng phải chính cô ta đã rắp tâm bày ra cớ sự này ngay từ đầu sao?

JungKook không biết phía sau JangHae đã làm những gì, cậu chỉ biết đó là một cô gái đáng thương, từng bị cha nuôi của mình cưỡng bức, rồi bị bắt nhốt vào nơi nhuốc nhơ, chật vật lắm gian nguy mới thoát ra được. Câu chuyện giữa JangHae và TaeHyung trong đêm ở Đảo JeChu vẫn là một dấu chấm hỏi, nhưng JungKook nghĩ JangHae không phải người xấu.

– Hay là chúng ta cứ đi tìm người đàn ông tên HyoJoo đó? – JungKook đề nghị.

YeonJun cân nhắc:

– Từ sáng tới giờ vẫn không liên lạc được với Anh hai, thì ra là đang bị cảnh sát hỏi cung. Ưm... JangHae mất tích suốt thời gian qua, thình lình lại trở mặt với BarkHoon?

JungKook nói:

– Chị JangHae sẽ không làm hại chú TaeHyung đâu.

YeonJun vẫu môi: – Sao em chắc chắn? Em hiểu rõ JangHae đến đâu?

– Ờ thì...

JungKook không thể lí giải rõ ràng, vì đó chỉ là linh cảm. Hai con người đã từng trải qua gần gũi xác thịt, hẳn sẽ có chút gắn bó thân thương? JungKook không biết, không tỏ tường. Trong mơ hồ tự khẳng định tiếng yêu mà JangHae thốt ra là hoàn toàn chân thành tha thiết, là dùng trọn con tim của mình mong muốn TaeHyung bình an.

YeonJun tất nhiên không tin vào JangHae, bởi chính gã là người đầu tiên đặt hoài nghi về sự nguy hiểm mà nàng ta đối với TaeHyung. Nhưng người đàn ông HyoJoo kia là manh mối duy nhất khi vụ kiện của TaeHyung đang trong tình trạng bất lợi. Tìm ra ông ta thì cũng rất có thể sẽ tìm ra JangHae.

– Được rồi. Để tránh manh động, không nên cho quá nhiều người đi tìm HyoJoo. – YeonJun quyết định.

JungKook mừng rỡ: – Em đi với anh! 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com