ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 35: Ẩu đả nơi quán nước

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

Ông ChoiSan sầu khổ:

– Lời nói dối không thể hóa thành cái ơn, cậu có quyền căm hận tôi nếu điều đó khiến bản thân dễ chịu.

TaeHyung lắc nhẹ mái đầu:

– Tâm hồn không thể dễ chịu, chỉ là con người cố đóng kịch qua vẻ bề ngoài thôi. Để đạt được mục đích, Park JaeHoon không ngần ngại nả súng vào một đứa trẻ. Loại người như thế thật không đáng để tồn tại. Vậy mà ông dối gạt tôi để cho gã tồn tại?

TaeHyung thật sự căm phẫn trong lòng, một phần nào đã hiểu sự thích thú mà BarkHoon dành cho JungKook. Năm xưa, trong hai đứa trẻ, BarkHoon chỉ tùy tiện giết một đứa thôi. Đứa còn lại coi như là may mắn nhận được sự đặc xá của gã. Do đó, gặp lại JungKook khôn lớn, BarkHoon liền mang tâm trạng của một kẻ ban ơn. Gã muốn chiếm hữu JungKook vì cho rằng chính mình đã tha mạng cho cậu. Hết lần này đến lần khác, kẻ khốn khiếp đó đều muốn tổn hại đến những người mà TaeHyung trân quí nhất.

Ông ChoiSan liền giải thích:

– Làm sao tôi có thể tha thứ cho kẻ đã làm hại JungHyun? Nhưng Seagull ra đi cùng với JungKook, bản thân cậu cố gắng mạnh mẽ mà thật chất đã ngã quỵ tận bên trong rồi. Cậu vẫn còn sức lực để truy bắt hung thủ ư? Hay đó chỉ là cái điên cuồng tàn sát cho vơi đi phẫn hận? Tôi không muốn nhìn thấy TaeHyung mà mình quen biết gục ngã.

Hít sâu một hơi, ông ChoiSan nói tiếp:

– Sau khi cậu rời khỏi Hanh Bang tôi đã sai người tìm hiểu về Park JaeHoon, nhưng ManMan tan đàn xẻ gánh, không hề tụ họp, tôi hoàn toàn bất lực trong việc tìm kiếm hung thủ. Gần đây BarkHoon bắt đầu nổi lên như một bang phái cạnh tranh với Hanh Bang, YeonJun vô tình biết được lai lịch thật sự của gã. Tôi cũng chỉ từ đó suy ra gã chính là kẻ đã giết JungHyun lúc xưa.

– ...

– BarkHoon thật sự không phải con người đơn giản. Gã có thể lợi dụng cậu giết ParkHa bằng sinh mạng một đứa bé, đủ biết để bước đi, gã có thể không từ bất cứ thủ đoạn tàn độc nào. Chúng ta cần phải bình tĩnh, nếu không sẽ lại tiếp tục rơi vào một cái bẫy khác.

TaeHyung xoa nhẹ vầng trán, mắt khép hờ để trấn định tinh thần. Bây giờ có oán, có trách ông ChoiSan thì chẳng thể cứu vãn chuyện gì. Đơn thuần như tại phút giây này đây, biết được BarkHoon mới là hung thủ thật sự giết JungHyun, TaeHyung cũng vô phương rửa hận cho mình.

Nhưng việc JungHyun chết oan dưới còi súng của BarkHoon, hắn tuyệt đối không thể tha thứ.

Thở dài ra mấy lượt, TaeHyung cố gắng giữ vững sự trầm ổn, tĩnh tâm đáp:

– Tôi không hy vọng mình sẽ phát hiện thêm lời dối gạt nào nữa.

Ông ChoiSan cười buồn: – Tôi hiểu...

– Đó là lí do ông không tiếp quản Hanh Bang? Che dấu đi sự thật và cảm thấy lương tâm ray rứt?

Trên cơ bản, ông ChoiSan không nói rõ sự tình là muốn TaeHyung rời khỏi Hanh Bang một cách nhẹ nhàng nhất. Hắn đã mất người yêu, mất con trẻ, nếu mang theo một mối thù thì càng hủy hoại đi linh hồn. Nhưng sẽ ai minh chứng cho? Nếu ông ChoiSan tiếp quản Hanh Bang thì khó mà tránh khỏi điều tiếng, rằng cố dối lừa để TaeHyung mau chóng rời Hanh Bang. Cho nên, từ chối đi vị trí tối cao đó chính là để giữ vững thanh danh cho mình.

Trầm ngâm nhìn vào chén trà, ông ChoiSan đáp:

– Chỉ một phần thôi.

TaeHyung ngạc nhiên: – Còn có lí do khác?

Ông ChoiSan gật đầu, chủ động châm thêm trà cho cả hai.

– Nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là tôi với cậu vẫn duy trì lòng tin lẫn nhau. Chất chứa một sự thật luôn rất mệt mỏi, nay cậu đã biết, tôi nghĩ mình nên nói lời này: Rất xin lỗi.

Lời xin lỗi thốt ra từ tiền bối, TaeHyung cho rằng bản thân cũng nên dịu đi. Trước mắt không phải là trả thù cho người đã khuất, mà phải đảm bảo giữ an toàn cho người còn sống cạnh bên. BarkHoon sẽ không có bất cứ cơ hội nào chạm vào JungKook, đó là lời TaeHyung đã hứa với cậu và là lời tuyên thệ với chính mình.

Ngồi thẳng người dậy, TaeHyung đưa câu chuyện sang chủ đề khác, ngầm thõa ý đã chấp nhận lời xin lỗi của ông ChoiSan.

– Tôi đã giao ước với YeonJun là sẽ tìm cách triệt phá BarkHoon.

– Ưm... – Ông ChoiSan chăm chú lắng nghe.

– BarkHoon lật đổ ParkHa, đồng nghĩa trong nội bộ của gã, tàn dư ủng hộ ParkHa vẫn đang tiềm tàn. Chỉ cần lôi kéo được những kẻ đó, việc hạ gục BarkHoon sẽ trở nên dễ dàng.

Ông ChoiSan đồng tình: – Vậy nhiệm vụ đặt ra là tìm kiếm những kẻ đang bất mãn với BarkHoon?

TaeHyung gật đầu: – Đó chính là việc mà tôi muốn nhờ ông.

Ông ChoiSan có lời khen:

– Trong mọi rắc rối, cậu luôn tìm phương cách đơn giản nhất. Quả thật đánh trực diện luôn khó khăn hơn đánh từ trong ra. Biết được tàn dư ủng hộ ParkHa vẫn đang tiềm tàn là thông tin cốt lõi đó.

Lấy hơi lên, ông quả quyết: – Được! Tôi nhận lời với cậu.

TaeHyung mỉm cười, rồi ngậm ngùi trông vào mông lung. Cuộc chiến giữa hai bang phái một lần nữa diễn ra, hắn lại tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy giang hồ. Cái nợ mà bản thân hay ví von đúng là thoát không ra được. Hắn và Hanh Bang vốn không thể tách rời.

Ánh chiều tà nhoen màu ảm đạm, báo hiệu một ngày dài sắp tàn úa phía chân mây, giống như một kiếp người trôi lạc vậy. TaeHyung bỗng chốc dâng tràn cảm giác nhung nhớ JungHyun biết dường nào. Nó chỉ mới tám tuổi, cắp chiếc cặp nhỏ xíu đến trường. Làm anh hai nên lúc nào cũng nhường nhịn JungKook, dẫn dắt cho JungKook ngày đầu bước vào lớp một, lạ trường, lạ lớp, lạ lẫm với thầy cô. Cái ngày ấy, giờ đây chỉ còn là dĩ vãng. Thân xác nhỏ bé kia cũng đã lạnh lẽo nhóm xương tàn.

Rồi TaeHyung chợt nhận ra, mình chẳng có hình ảnh nào của hai anh em lúc bé cả. Duy nhất tấm hình trong phòng làm việc đã bị JungKook làm ướt mất. Hình của JungHyun vẫn còn cứu vãn được góc nhỏ xíu, nhưng hình của JungKook thuở bé đã rất nhạt nhòa trong tâm trí. Hắn bất giác muốn được thấy cảnh hai anh em ở cùng với nhau, như là một kỉ niệm ngọt ngào.

TaeHyung quyết định sẽ tới London sau vụ kiện, ít nhất phải đến trước mộ Seagull, nhìn lại hình ảnh thân thương của cậu, dù là trên bia đá giá băng. Thêm nữa, hắn muốn gặp ông bà Jeon để xin lại vài kĩ vật của Seagull. Khi ra đi, cậu đã mang theo tất cả.

Đột nhiên tiếng tin nhắn vang lên, phá vỡ sự yên lặng giữa hai người. TaeHyung liếc nhìn ông ChoiSan ngầm ý thông báo rồi mở di động kiểm tra tin nhắn.

Đọc dòng chữ do ngân hàng gửi đến, hắn nhíu mày, trầm ngâm đi.

Ông ChoiSan liền hỏi: – Chuyện gì vậy?

TaeHyung tỏ vẻ lo âu: – JungKook lại rút ra một số tiền lớn.

– Thì sao? – Ông ChoiSan không hiểu.

TaeHyung thở dài, đưa câu chuyện thành lời tâm sự của hai người cha.

– Cách đây không lâu thằng bé đã rút ra hơn một triệu, bây giờ lại cần thêm năm trăm ngàn hiện kim nữa.

Ông ChoiSan nhún vai:

– Có gì lạ đâu? Cậu cho nhiều tiền thì JungKook xài nhiều. Như SooBin ấy hả, một bữa ăn có khi hết ba trăm ngàn rồi.

TaeHyung lắc đầu:

–SooBin từ nhỏ đã hoang phí vô lo. Còn JungKook trước nay không dùng tiền nhiều như vậy. E là đang gặp khó khăn gì...

Chợt TaeHyung ngồi thẳng người dậy:

–JungKook rút tiền, có nghĩa là đã ra khỏi nhà sao?

Ông ChoiSan đăm chiêu nhìn TaeHyung hối hả bấm điện thoại, chuông đổ không lâu thì bên kia có tiếng trả lời, TaeHyung lo lắng hỏi ngay:

– Con đang ở đâu vậy?

Giọng JungKook trong điện thoại ấp úng: – Con... ở gần nhà thôi...

TaeHyung nhấn giọng:

– Con ra khỏi nhà mà không có ai theo bảo vệ? Nếu bọn BarkHoon theo dõi thì sao?

– Con, con chỉ ra đầu ngõ thôi chú, cũng sắp về rồi.

TaeHyung thở ra, nghiêm túc:

– Đầu ngõ không có trụ ATM nào cả. Con đang ở đâu, chú cần phải biết.

Phía bên kia im lặng hồi lâu, TaeHyung có thể nghe thấy tiếng xe cộ tấp nập. Rõ ràng là cậu có chuyện giấu hắn. Rút một số tiền lớn rồi lặng lẽ ra khỏi nhà một mình, trong khi bản thân sợ BarkHoon đến không dám đi học, phải nghỉ mấy ngày liền. Rốt cuộc thì vì cái gì mà cậu mạo hiểm với sự đeo bám của BarkHoon như thế?

BarkHoon là một kẻ vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, đang tâm giết cả đứa trẻ thơ. Nếu gã đã một mực nhắm vào JungKook, thì chỉ cần một chút bất cẩn thôi cả TaeHyung và cậu sẽ ân hận suốt đời.

Chờ mãi không nghe JungKook trả lời, TaeHyung càng thêm sốt ruột:

– JungKook, thật ra con đang ở đâu? Chú đến đón.

Giọng cậu liền hốt hoảng:

– Con về liền mà chú. Con đeo khẩu trang kỹ lắm, bọn BarkHoon không nhận ra đâu. Con, con... về liền đây!

Xong, cậu cúp máy.

– JungKook? – TaeHyung có gọi cũng chỉ là tiếng tút tút trả lời.

Trong bực bội, hắn để rầm chiếc điện thoại xuống bàn.

Giữa con phố tấp nập xe cộ, tiếng ồn huyên náo rền vang, JungKook bồn chồn nắm chặt di động trong tay, vẻ căng thẳng khẩn trương ánh lên trong đôi mắt.

TaeHyung biết cậu vừa rút tiền? Bằng cách nào mà hắn biết?

Bởi thẻ ATM JungKook đang dùng là của TaeHyung trước đây, cậu không biết rằng ngân hàng luôn báo tin cho chủ tài khoản về số tiền thừa nếu đã được đăng ký. TaeHyung không cố ý theo dõi JungKook, chẳng qua hắn không có thời gian lập cho cậu một tài khoản khác, mà để cậu sử dụng thẻ ATM kia cũng không phiền hà gì.

Dù sao, chung quy lại là TaeHyung đã phát hiện JungKook lấy đi một số tiền lớn, cậu không thể theo kế hoạch từ từ tìm việc làm thêm để trả lại cho hắn. Cái cần làm bây giờ là về càng nhanh càng tốt, về trước khi TaeHyung có mặt ở nhà.

Che kín khẫu trang lại, trùm mũ áo khoác qua khỏi đầu, JungKook lủi người vào đám đông, hối hả đi vào quán nước gần đó.

Ở giữa trung tâm của quán có hai người đang đợi, một già, một trẻ. Thái độ của họ chẳng khác cách đây vài hôm là mấy, luôn nhìn xoáy vào cậu bằng ánh mắt không hề thiện chí. Đó là ông JungWook và Shim MinChoing.

– Đủ không? Đúng năm trăm ngàn hiện kim chứ? –JungWook hồ hởi khi JungKook ngồi xuống.

JungKook không có thời gian tiếp tục dây dưa. Đẩy xấp tiền cho ông JungWook, nhấn giọng:

– Đây là lần cuối cùng con có thể giúp cha. Chú TaeHyung không cho con nhiều tiền đâu.

JungWook chẳng để lời than oán ấy vào tai, vội lo đếm tiền:

– Thằng ngốc này, mày không biết làm tiền tên đại gia đó sao? Cha mày gặp xui nên túng quẩn, nếu thắng lớn, tao mua cho mày hai chiếc xe hoành tráng hơn chiếc hắn mua cho mày.

JungKook bất lực, van nài:

– Con không thể tiếp tục lấy tiền của chú TaeHyung. Nếu cha còn vay mượn của sòng bạc, con cũng không cách nào để cứu giúp cho cha.

– Cái thằng oắt này!!

– Ê! Đừng có đánh con cái trước mặt tôi chứ! – Shim MinChoing vội căn ngăn ông JungWook khi bàn tay thô bạo kia giơ lên, toan đánh xuống đầu JungKook.

JungKook mím đôi môi, tim đập loạn xạ. Với cậu bây giờ, nhanh chóng quay về nhà trình diện TaeHyung là điều quan trọng nhất. Khiến hắn buồn giận còn đáng sợ hơn bản thân cậu bị đánh. Bản thân có thể chịu đau, có thể chịu khổ, nhưng rất không muốn TaeHyung phải phiền lòng. Do đó, JungKook lấy hết can đảm đứng bật dậy.

– Tạm thời cha đừng gọi cho con nữa. Thời gian này con không được phép đi ra ngoài đâu, cha cho con một con đường sống đi mà... Ưm... mm...

Trước khi JungKook xoay người bỏ đi, ông JungWook liền lao tới, tóm ngay cổ áo, suýt nữa là bóp chết cậu.

Shim MinChoing nghiến giọng cảnh cáo:

– Cái ông già kia! Tôi phải nói bao nhiêu lần là không được làm mất mặt tôi nơi công cộng? Buông cậu ấy ra mau!

Lời của Shim MinChoing thật sự rất có trọng lượng với ông JungWook. Ông ta hậm hực buông JungKook ra, sỉ vả vào trán cậu:

– Thằng con khốn nạn, mày thử không nghe điện thoại của tao coi? Coi tao có đến mà xé xác mày ra không? Nuôi cho lớn rồi thành quân mất dạy!

JungKook ho lên vài hơi, trên cổ đỏ rần vết thắt từ cổ áo, chứng tỏ ông JungWook đã bóp chặt đến thế nào. Cậu loạng choạng chống tay ngồi xuống, thở dốc lên.

Shim MinChoing liền chách miệng: – Tôi đến không phải coi cha con mấy người đánh nhau, đừng có phí phạm thời gian của tôi như vậy.

Ông JungWook quát ngay vào JungKook:

– Nghe Shim MinChoing nói gì chưa? Tao mời cậu ấy đến để cùng nhau đi ăn, đáp lễ cho cậu ấy. Mày lo kiếm địa điểm nào sang trọng chút.

JungKook sầu não thều thào: – Con phải về...

– Cái thằng...

Shim MinChoing lại ngăn ông JungWook muốn đánh JungKook:

– Không cần ăn uống gì hết! Ông đã có tiền rồi thì đi trả nợ đi. Tôi có chút chuyện muốn nói với JungKook.

– Vậy...

Shim MinChoing nhấn giọng:

– Ông cứ việc đi trước đi. Tôi sẽ khuyên giải JungKook cho ông. Đi mà đặt tài xỉu ấy, lúc nãy chẳng nói ngứa tay là gì?

JungWook bị thuyết phục dễ dàng, quay sang nhìn trừng JungKook:

– Mày biết điều đối đãi tốt với Shim MinChoing, hiểu chưa? Bạn bè nên biết lựa người mà chơi.

JungKook chẳng hồi đáp gì cho đến khi ông JungWook đi khỏi. Cha và con, chỉ có một gương mặt thôi, khác chăng là thời gian lão hóa. Nhưng tính tình nhân phẩm thì cách biệt quá xa vời. Đôi khi JungKook vẫn nghĩ, nếu không vì cái hình hài này, cậu chẳng thể tin người đàn ông đó là cha ruột của mình.

Chờ JungWook khuất bóng, JungKook mệt mỏi đứng dậy, từ biệt Shim MinChoing:

– Cám ơn đã gỡ rối dùm tôi. Tôi đi trước.

– Đi đâu? – Shim MinChoing hất giọng – Ngồi xuống! Tôi thật có chuyện muốn nói mà.

JungKook sốt ruột liếc nhìn đồng hồ trong quán nước, lo lắng không biết TaeHyung đã về nhà chưa. Nhưng cũng không thoát khỏi Shim MinChoing được, đành ngồi xuống, khổ sở:

– Cậu nói nhanh được không? Tôi thật sự phải về gấp.

Shim MinChoing nghếch mép, khinh thường:

– Không phải ban đêm mới bận rộn sao? Ban ngày làm gì mà gấp?

JungKook lập tức trừng đôi mắt lên, Shim MinChoing liền xua tay:

– Bỏ đi, muốn nói nhanh thì tôi sẽ nói nhanh.

Sự bất mãn trong lòng JungKook liền cố kiềm nén xuống. Shim MinJong vẫn luôn suy nghĩ cậu là trai bao dưới danh "con nuôi", ngày đêm phục vụ TaeHyung để có tiền. Chẳng những nghĩ như vậy, cậu ta còn gieo cái tư tưởng đó vào đầu JungWook, nên ông cho rằng thân xác con trai đúng là có thể kiếm ra tiền.

Hơi hạ giọng xuống, Shim MinJong nói:

– Chỉ cho tôi cách liên lạc với anh YeonJun .

JungKook đang ủ rũ, cũng phải nhướng mày ngạc nhiên:

– Anh YeonJun ? Sao tự nhiên hỏi tôi?

– Không phải chú TaeHyung của cậu rất thân với anh ấy sao? Mọi người cũng hay đi ăn chung, không hỏi cậu, chẳng lẽ đi hỏi chú TaeHyung?

JungKook nhăn mặt: – Tôi thậm chí còn không có số điện thoại của anh YeonJun .

– Đừng có xạo! – Shim MinJong gắt.

– Thật sự không có! – JungKook quả quyết.

Shim MinJong nheo đôi mắt đánh giá sự thành thật của JungKook. Không thấy gì khả nghi liền thả lưng ra ghế, lầm bầm:

– Tôi đâu có dư tiền mà cứ bay về nước mãi, lần này ở được một tháng, phải tranh thủ gặp anh YeonJun . Nhưng gọi không ai bắt máy, đến nhà bấm chuông cũng không ai mở cửa, gần cả một tuần rồi vẫn không gặp được.

Rồi Shim MinJong sẵn giọng:

– Cậu đi về hỏi chú TaeHyung cách liên lạc với anh YeonJun, báo lại cho tôi gấp.

JungKook động tâm, nhíu đôi mày lại:

– Chú TaeHyung để cho cậu sai bảo hay sao?

Shim MinJong hừ nhạt:

– Tôi nói cậu đi hỏi chú TaeHyung, chứ không phải sai bảo chú ấy, nghe không rõ hả?

JungKook không phải nghe không rõ, mà là thật sự không thích cái cách Shim MinJong nói về TaeHyung. Cậu có thể bị ức hiếp thế nào cũng được, nhưng TaeHyung tuyệt đối là bất khả xâm phạm đến. Hắn mang cho cậu cuộc sống đúng nghĩa của một đứa con có cha yêu thương chiều chuộng, hắn khiến cậu nhận ra giá trị thật của bản thân mình. Vì vậy, bảo vệ TaeHyung chính là bảo vệ niềm tin thiêng liêng trong lòng JungKook.

Shim MinJong không chỉ xúc phạm cậu một hai lần, tỏ vẻ khinh khi ra mặt, còn cố ý tiết lộ cho ông JungWook biết cuộc sống tại đây của cậu, nhất nhất dồn ép JungKook vào đường cùng. Cho dù có muốn dĩ hòa vi quý, có cố cam chịu để rắc rối buông xuôi, thì phẫn uất trong lòng cũng không sao xoa dịu được.

Sẵn việc đã quá bất mãn với Shim MinJong, dồn nén tiếp tục dồn nén, JungKook trầm giọng:

– Tại sao tôi phải giúp cậu gặp gỡ anh YeonJun?

Shim MinJong khá bất ngờ trước thái độ đó, cười khinh bỉ:

– Cậu nghĩ bản thân mình cao quí lắm sao mà hỏi tôi câu như thế? Cha con cậu đang nợ tôi thì lo mà trả cho tôi.

– Tôi chẳng nợ nần gì cậu hết! – JungKook phản bác – Đừng bao giờ sỉ nhục tôi nữa, chính cậu cũng chẳng tốt đẹp gì.

Shim MinJong trợn mắt lên:

– Cái con cóc ghẻ này nghĩ sao mà dám so sánh với tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info