ZingTruyen.Com

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 33: Chỉ dành cho chú TaeHyung

BonFanfic

- Có bạn nào tự tìm thấy fic này chứ không phải từ 3 fic kia chạy qua không vậy 🥺
Wattpad của Bòn hình như không giới thiệu truyện lên gợi ý hay sao á. Nhiều bạn tìm không thấy.
- Mọi người nhớ ủng hộ đủ bộ fic của Bòn nha:

Giới thiệu Trailer luôn nè ~

https://youtu.be/oUrz6V7_63k

https://youtu.be/Uxu7_mG4tYo

.

.

Chiếc fic này sau khi BarkHoon xuất hiện thì mới gây cấn và xã hội đen quánh nhau đùng đùng, còn gần như 1/3 phần đầu thì khá yên bình và có vài tình tiết hơi... dài dòng nhỉ? Bòn đọc lại thì thấy từ đây trở đến end thì fic bắt đầu quánh nhau, âm mưu rầm rầm luôn. Có nên chỉnh lại mấy chương đầu để thêm thu hút không nhỉ? Mà thật thì cũng chẳng biết chỉnh sao, thôi kệ đi. =))

.

.

Tác giả: Bòn

..//..

Trên con đường đông đúc, TaeHyung vẫn tăng tốc không ngừng. Sự trầm ổn bao bọc xung quanh không làm vơi đi cơn giận dữ trong lòng. Hắn điên cuồng muốn giết cái thứ ục ịch mang tên BarkHoon, muốn băm ra gã ra hàng trăm mãnh. Con người có thể cam chịu rất nhiều khổ ải, nhưng nếu sự khổ ải đó chất chồng lên vai người mình yêu, thì gỗ đá nào cũng phải tan vỡ như bọt nước để bảo vệ được người tình.

JungKook không phải người tình của TaeHyung, mà chiếm vị trí còn quan trọng hơn thế nữa. Cậu chính là lẽ sống của hắn hiện giờ.

Sáng nay TaeHyung đi đến ngân hàng để tìm hiểu một số thông tin, khi ra về lại vô tình nhìn thấy ông Lee đi cùng với BarkHoon. Cả hai người như có hẹn và trao đổi gì đó với nhân viên của ngân hàng, rồi họ rời đi. TaeHyung muốn bám gót theo sau để xem có thể tìm ra manh mối. Tuy nhiên, đến đoạn đông người lại mất dấu. Thế là trong lúc lang thang tìm kiếm liền phát giác ra xe của BarkHoon dừng sát lề đường. Cách đó không xa là thân người quen thuộc đang bị chúng vây lấy.

Biết được đó là JungKook, TaeHyung không biết mình đã điên cuồng như thế nào. Lao xuống xe, muốn chạy đến đấm vào mặt kẻ vô liêm sĩ kia. Nhưng hắn nhanh chóng nhìn thấy thế cục, phản ứng thái quá chỉ là giết chính mình, cứu được JungKook mới quan trọng.

Thật may mọi chuyện đã không sao, BarkHoon vẫn nghĩ là TaeHyung có mang theo súng.

Cũng không hẳn, có gì đó lạ lắm. Bởi do, JungKook quá im lặng?

Liếc mắt kiểm tra, TaeHyung hoảng hồn:

–JungKook, con sao vậy?

Mặt mày cậu tái xanh, mắt mở tròn bất động, hai tay ôm lấy cơ thể mình, run run, như kiểu vì quá kích động mà chết sững.

TaeHyung vội vàng tấp xe vào lề, bước xuống, đi vòng qua chỗ JungKook ngồi, nắm lấy bàn tay cậu.

–JungKook, không sao chứ? Trả lời chú đi.

Hơi ấm quen thuộc lan tỏa lấy, JungKook bừng tỉnh ra, hạ ánh nhìn xuống TaeHyung.

TaeHyung càng lúc càng bất an, chồm hẳn người vào khu ghế phụ, áp tay vào đôi má tái nhợt đó.

– BarkHoon đã làm gì con? Hắn đã làm gì con? – TaeHyung lo lắng hỏi dồn.

JungKook hãi hùng nhớ đến những ánh mắt kia, rất rất nhiều ánh mắt nhìn xoáy vào cậu, hả hê xem BarkHoon xúc phạm cậu. Tinh thần JungKook không chịu nổi sự tổn thương đó, cảm giác như mình là thứ đồ chơi bị chà đạp vậy. Cậu không biết làm sao tiếp nhận, đôi môi từ từ run lên, mấp máy:

– Hắn nói... muốn làm tình với con...

TaeHyung mất vài giây sững sốt, hai tay áp trên má JungKook từ từ buông lơi rồi nắm thật chặt. Căm phẫn trong lòng, hắn thấy tim gan như đang bị thiêu đốt. Càng giận dữ hơn khi phải nén đi xúc cảm trong lòng. Sự mạnh mẽ của một người trầm ổn là thế. Hắn phải bình tĩnh thì mới trấn định cho tinh thần JungKook bình tĩnh. Nếu cả hai cùng bùng nổ hận thù thì những chuyện tồi tệ nhất chắc chắn sẽ xảy ra.

Đôi hàm JungKook vì giận mà va vào nhau lạch cạch, hơi thở dồn dập:

– Con căm ghét gã... – Cậu nghiến giọng – Chưa bao giờ con căm ghét một ai nhiều đến vậy.

Người JungKook run lên, sự độc ác của oán ghét hiện rõ trên nét mặt. Dù từng bị ức hiếp thật nhiều, bị người cha ngược đãi mắng nhiếc, bị Shim MinChoing nhạo báng rẻ khinh, JungKook vẫn không cảm thấy con quỷ xấu xa trong tâm trí mình trổi dậy. Cậu luôn là cậu bé cam chịu và khép kín với sự đời. Nhưng hiện tại, JungKook muốn được chà đạp lên BarkHoon, muốn nghiền nát đi sự xúc phạm thân xác mà gã dành cho cậu. Bị sờ mó đụng chạm bởi một gã đàn ông kệch cỡm, thật sự muốn điên cuồng lên vì kinh tởm.

TaeHyung nhíu đôi mày nhìn sâu vào JungKook. Đó không phải là sự giận dữ hay sợ hãi bình thường, cứ như cậu đã lạc vào mê loạn của chính mình vậy. Tựa hồ JungKook đang tự vẽ ra trong đầu những hình ảnh thảm khốc nhất mà BarkHoon phải chịu, xung quanh gã là lời nguyền rủa khủng khiếp của một kiếp đọa đày. Cậu muốn BarkHoon phải trả bằng cái giá cay nghiệt nhất.

Điều đó thật đáng sợ. Bởi JungKook không phải người như thế. Cậu là cậu bé trong sáng với nụ cười thuần khiết nhất trần đời, cậu không tàn nhẫn gieo rắc tổn thương cho người khác. TaeHyung đã chẳng thể giấu sự lo lắng của mình, hắn ôm chặt gương mặt JungKook, nâng nhẹ lên, nhấn giọng:

– Bình tĩnh lại JungKook. Nhìn vào chú này, nhìn vào chú! Là chú TaeHyung đây!

Cơ thể JungKook vẫn gồng lên căng thẳng, chắc chắn trong mắt cậu không hề có bóng hình TaeHyung trước mặt.

Cái gì xảy ra với JungKook vậy? Chỉ là sự sờ mó đơn thuần của người cùng giới thôi mà? Trước đây JungKook đã từng bị lão chủ quán sàm sở trầm trọng hơn thế. Tại sao bây giờ lại thành ra như vậy? Đôi mắt TaeHyung bắt đầu long lên sự hoang mang, gần như là quát:

– Nhìn thẳng vào chú, Jeon JungKook!

Âm thanh trầm trọng ấy cuối cùng cũng đánh động vào tâm trí JungKook, cơ mặt cậu liền giãn ra, liếc nhẹ ánh mắt nhìn TaeHyung.

TaeHyung nhấn rõ ràng từng chữ:

– BarkHoon sẽ không bao giờ đến gần con được nữa. Chú sẽ không cho phép điều này diễn ra một lần nữa!

Sự căm hận trong JungKook dịu xuống, TaeHyung vững giọng:

– Con nghe rõ chứ? BarkHoon không thể đến gần con, một.lần.nào.nữa! Hiểu chưa?

JungKook dần dần trở về trạng thái có thể hiểu những gì mình đang nghe và thấy. Cậu rũ người xuống, trong bi thương, gật gật mái đầu, tỏ ý đã ghi nhận lời khẳng định của TaeHyung.

TaeHyung bấy giờ mới có chút an tâm, thở dài ra nhẹ nhõm. JungKook căm ghét bị người cùng giới đụng chạm đến thế ư? Vậy sao lúc hai người gần gũi nhau, cậu lại không phản đối? Vì bản thân JungKook xem TaeHyung là cha nuôi nên thuận tình chiều ý, hay bởi do... TaeHyung luôn cố gắng chối bỏ thứ tình cảm sai lệch đó nên càng né tránh đào sâu. Hắn cảm thấy vô cùng kì lạ đến không lý giải được. Tâm lí con người đôi khi thật phức tạp.

– Con ổn chứ? – Hắn nhẹ giọng hỏi.

JungKook gật đầu, mặt cúi gầm, như không còn sức sống. Thật sự rất bi thảm.

TaeHyung cười buồn xoa lấy đầu cậu, để an ủi vỗ về. JungKook càng cúi xuống sâu hơn, đến mức gần như gập người lại, chẳng còn thấy được gì từ gương mặt tuấn mỹ đó. Cái khổ tâm của cậu TaeHyung chẳng thể hiểu được đâu. Không chỉ vì bị xúc phạm trước nhiều người, mà quan trọng là một gã đàn ông khác đã đụng chạm vào cậu trước mặt TaeHyung. JungKook xẩu hổ vì điều đó.

TaeHyung đành bước xuống xe, trả lại không gian nơi ghế phụ vốn đã chật chội. Hắn đi vòng qua phía trước và ngồi vào tay lái, cần đưa JungKook về nhà sớm để cậu nghỉ ngơi. Lần đầu tiên trong đời TaeHyung biết đến thế nào là biểu hiện của một người "sốc tâm lí".

Suốt cả chặn đường JungKook không nói lời nào, vẫn giữ nguyên thế ngồi ủ dột bất lực, không biết trong tâm tưởng ấy đang suy nghĩ điều gì. TaeHyung không khỏi đặt ra vạn câu hỏi. Phải chăng, BarkHoon không chỉ sàm sỡ và trêu đùa JungKook? Gã còn làm điều gì rất kinh khủng đến mức JungKook hóa ra thế này?

Nhưng trong lúc từ xa tiến lại gần, TaeHyung chỉ thấy BarkHoon áp sát vào JungKook và sờ mó thôi. Thậm chí, gã còn chưa đụng chạm đến thắt lưng của cậu. Rốt cuộc thì cái gì khiến JungKook suy sụp tinh thần đến mất cả hồn?

Cái suy nghĩ mông lung đó theo suốt TaeHyung, cho đến khi hắn chạy xe vào sân trong sân nhà, tắt máy.

TaeHyung chần chừ không bước xuống vì JungKook hoàn toàn bất động với kiểu ngồi của một kẻ chẳng còn tinh thần, không có chút năng lượng. Hắn thở dài ra, muốn gọi cậu, thì từ vị trí ngồi đó vang lên giọng nói thật khẽ, gần như thều thào:

– Con không thể chấp nhận bất cứ ai đụng vào mình...

TaeHyung hơi lạ lẫm, chăm chú nhìn xoáy vào JungKook. Cậu vẫn cúi đầu, tiếp tục thì thầm:

– ... Bởi vì cơ thể này, là dành cho chú.

Như có sét đánh qua tai, TaeHyung tròn đôi mắt kinh ngạc, nhìn trừng vào JungKook. Cậu vừa nói ra điều cuồng quẩn gì vậy?

JungKook hơi ngẩn đầu, liếc nhẹ sang TaeHyung. Dáng vẻ đó, khiến hắn sững sốt, tim đập loạn nhịp, gọi là hoảng sợ cũng không sai. Cậu nhìn trân vào hắn bằng cả sự quyết tâm, và vô cùng kiên định.

– Con sẽ không chấp nhận bất kì ai, ngoài chú!

Buông lơi câu nói, JungKook mệt mỏi mở cửa xe, bước xuống, lầm lủi đi vào nhà.

TaeHyung sững sờ ngồi im một bóng hình lặng lẽ.

Hơn cả lời tỏ tình, JungKook vừa khẳng định muốn thuộc về hắn, mãi mãi.

Trời đất quay cuồng, không gian điên đảo, TaeHyung phải xoa lấy vầng trán choáng váng của mình? Con nuôi của hắn... muốn dành cả cơ thể cho hắn?

Là bi kịch gì của thế nhân đây? Khi hắn cố chôn vùi tình yêu lầm lạc, một lòng vun đắp tương lai tươi đẹp cho đứa con, thì chính nó lại quyết định cuốn vào vòng xoáy nghiệt ngã. Không những luyến ái cùng nam nhân, mà còn là với chính cha nuôi của mình.

TaeHyung cố gắng trấn định, hít thở sâu để lấy lại thăng bằng. JungKook còn nhỏ, cái tình còn bốc đồng nông nổi. Những gì càng đi ngược với luân lí thì càng muốn vi phạm, càng muốn khám phá tìm tòi. Cậu chỉ vì uất hận với BarkHoon mà nói ra điều ấy thôi.

Nhưng, cơ bản là TaeHyung không cảm thấy đó là sự bốc đồng.

JungKook thật sự đã sốc với suy nghĩ sẽ bị BarkHoon chiếm hữu, cậu hoảng sợ tột cùng bởi những gì tốt đẹp dành cho TaeHyung bị cướp đi. Cái hố đen tình ái kia đã chìm vào quá sâu, đến mức oán hận tàn độc kẻ phá hủy cái thiêng liêng mà mình đang gìn giữ.

Nếu đã suy nghĩ tới ái ân xác thịt, thì chứng tỏ tình yêu kia đang rất trầm trọng rồi.

TaeHyung hoang mang vì không biết có phải mình đã đánh giá sai không? Rằng tình cảm của JungKook chẳng phải một trò đùa. Hắn càng trốn tránh, cậu càng không quên. Càng đuổi xua xa lánh, càng hủy hoại chính cậu.

Câu chuyện éo le này liệu có thể trắng đen rõ ràng? TaeHyung bước xuống xe nối gót theo JungKook. Hắn cần phải giảng nghĩa tường tận cho cậu hiểu, tình yêu ấy là không thể đâu.

Mở cửa phòng JungKook ra, nhìn vào tấm lưng gầy thẩn thơ nơi góc giường, mái tóc hớt cao để lộ ra vầng cổ trắng. Khi cúi đầu, dáng vẻ ấy thân thương mềm dịu đến mê muội.

Khóe đôi TaeHyung cứng đờ, vốn đã quyết tâm giờ lại chẳng biết thốt lên lời nào. Không lẽ rầy la "thật điên khùng khi có ý nghĩ hoan ái với cha nuôi", hay khuyên bảo "Con với chú là hai thế giới khác biệt, hòa hợp thành đôi là dư luận bất dung"... ?

Tất cả đều không thể.

Bởi thật chất, hắn có cùng suy nghĩ như cậu. Hắn biết mình cũng yêu thích cậu.

Viễn cảnh cả hai hoan ái cùng nhau, đắm say ngọt ngào xác thịt, hắn vẫn luôn nghĩ tới, không chỉ một lần. Nếu JungKook thật sự đã yêu, hẳn cũng đang chìm vào chua xót tự kiềm nén lòng mình. Cảm giác khổ ải đó, rất đáng thương.

Cay đắng trong vòm miệng, TaeHyung âm thầm khép cửa lại, rời gót về phòng mình. Ngay giây phút này, hắn không thể đối diện với JungKook.

Ngay khi tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên, JungKook rụt rè xoay đầu lại. Cậu biết TaeHyung vừa đứng đó, cậu chờ đợi lời từ chối thẳng thừng. Con tim như thắt nghẹn khi không gian vẫn hoài im lặng.

TaeHyung không hề phản đối những gì JungKook vừa thổ lộ. Cảm nhận được không? Hắn có yêu thích cậu mà. Hai bàn tay JungKook nắm chặt vào nhau, hơi thở trở nên dồn dập. Dù là rất mông lung, cậu vẫn nuôi một hy vọng mỏng manh nhỏ bé nhất.

Im lặng có thể là ngầm đồng ý, cũng có thể vì giữ thể diện cho đối phương mà từ chối âm thầm. Nhưng JungKook lại chọn con đường khả quan nhất.

Khi bị BarkHoon vũ nhục, JungKook chỉ có một tư tưởng là đã đánh mất sự trọn vẹn của mình dành cho TaeHyung. Cậu lo sợ bị hắn chán ghét, rẻ khinh. Chỉ nghĩ đến cảnh lên giường mà làm những hành động nhuốc nhơ cùng BarkHoon, thật sự là muốn trở thành một kẻ điên không bao giờ tỉnh.

.

.

Đến tối, JungKook không như thường lệ ngồi nghịch phá TV, mà chui rúc trong phòng.

TaeHyung ngồi trên salon phòng khách, chăm chú làm việc. Hắn không cố cưỡng ép JungKook phải nhất nhất gạt bỏ tình yêu, mà muốn mọi thứ trôi theo tự nhiên một cách nhẹ nhàng nhất.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, TaeHyung chậm rãi trả lời máy.

– Ngài Kim, chúng tôi đã tìm ra thông tin về dòng tiền trong tài khoản mật của công ty.

– Vậy sao? Thật là cám ơn anh quá. – TaeHyung vui mừng.

– Ưm... dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng chúng tôi tin rằng nó đã được chuyển qua chủ tài khoản có tên Jang NamJu.

– Jang NamJu?

Người kia thở dài: – Ngoài cái tên này, chúng tôi không biết gì về người chủ tài khoản. Hiện số tiền vẫn chưa được rút ra.

TaeHyung phiền muộn:

– Chỉ là một cái tên, hoàn toàn không thể chứng minh tôi vô can trong vụ việc này.

– Cũng không hẳn. Chúng tôi đã báo với cảnh sát, nếu Jang NamJu rút tiền, chắc chắn sẽ không thoát khỏi vòng vây của họ. Khi đó, ngài Kim chỉ cần chứng minh mình không quen biết với người này.

– Được rồi, cám ơn anh.

Gác máy, TaeHyung trầm ngâm suy tư.

"Jang NamJu" – một cái tên hoàn toàn xa lạ, lại khóa đi thông tin tài khoản, muốn tìm hiểu là ai thật không dễ.

Xem ra, con đường khả quan nhất vẫn là lời làm chứng của JangHae. TaeHyung tin rằng, chỉ cần tìm ra cô ta, hắn có thể thương lượng được. Dù gì cũng là mối quan hệ hợp tác gần mười năm dài. Nhưng quan trọng là hiện tại nàng ta đang trốn ở đâu?

Có điều, JangHae và Jang NamJu, liệu có một sự liên kết nào không? Cũng là họ Jang cả.

Nghĩ thế thật buồn cười, ở đất nước này có biết bao nhiêu người họ Jang, đâu phải ai cũng là họ hàng với nhau được. TaeHyung mệt mỏi day day lấy thái dương, mọi chuyện vẫn đang trong vòng lẫn quẫn bế tắc.

Chợt cảm giác thật kì quái, như bị theo dõi, hắn vu vơ ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Và bắt gặp JungKook đang đứng ở hành lang, sát cạnh cầu thang, âm thầm quan sát hắn từ rất lâu. Có lẽ còn trước khi cuộc nói chuyện điện thoại bắt đầu.

Người ngó xuống, kẻ nhìn lên, hai ánh mắt chạm nhau, như nam châm trái dấu, cứ nhìn nhau mãi.

Hồi lâu, JungKook rũ đôi mi, xoay người, đi về phòng.

Tựa hồ một kiểu ám ảnh vậy, TaeHyung đôi phần lúng túng. Phải chăng BarkHoon đã gieo vào đầu JungKook thứ quái quỷ gì đó, khiến cậu nhất quyết bám lấy hắn không buông? Bị trộm nhìn chằm chằm như thế, có sắt đá lạnh lùng cũng ái ngại hoang mang.

Tiếp tục thế này đúng là không ổn.

.

.

Sáng nay bà SunMi đến để phụ giúp việc nhà, sẵn tiện chuẩn bị bữa sáng, JungKook không phải làm gì. Thế nhưng trong lúc bà SunMi quét sân, JungKook mãi lục đục trong khu bếp, đến cả nửa tiếng cũng chưa ngồi vào bàn dùng điểm tâm.

TaeHyung không có ý định dõi theo cậu, nhưng thật không khỏi bận tâm, buộc lòng đi vào xem xét chuyện gì.

Ở trong góc khuất, nơi để chén dĩa và các vật dụng nấu bếp, TaeHyung thấy JungKook đang loay hoay giấu vật gì đó vào người. Cậu cân nhắc thật kỹ từng vị trí, nào là trong ngực, trong túi quần, dưới vớ chân, thậm chí là ở thắt lưng, tất tần tật JungKook đều thử qua, nhưng không vừa ý. Cuối cùng, cậu quyết định để nó ở phần túi sau.

TaeHyung chậm rãi tiến lại, với tay lấy vật đó ra. Bấy giờ JungKook mới phát hiện sự hiện diện của hắn, vẻ bối rối trên nét mặt.

Sau khi xem xét vật đó, TaeHyung không khỏi biến sắc:

– Con mang dao găm đến trường để làm gì?

JungKook cắn vào môi, cúi đầu.

TaeHyung tiếp tục tra hỏi:

– Lại còn cố giấu thật kỹ nữa. Con muốn làm gì vậy?

JungKook lúng túng, rồi cũng ngẩn đầu lên:

– Con chỉ muốn đề phòng BarkHoon thôi.

TaeHyung ngỡ ngàng ra sự việc, cảm giác ray rứt vì không bảo vệ được đứa con mình. Trong sự cay đắng, hắn nhẹ giọng:

– Con dùng cái này để đối phó với BarkHoon?

JungKook khẽ gật đầu.

TaeHyung thở dài:

– Nếu con không có đủ khả năng, thì việc cầm dao trong tay là tự giết chính mình đó, biết không?

JungKook khổ não:

– Nhưng... nhưng nếu hắn tấn công con nữa thì sao? Cái tên ghê tởm đó... toàn nói và làm điều hạ tiện.

TaeHyung biết BarkHoon chắc chắn không bỏ cuộc. Gã thích JungKook và còn mang mối thù với hắn, nên đem JungKook ra rửa hận là điều có thể lí giải được. Kẻ đó thật sự quá nguy hiểm. Dù có đến bốn bảo vệ đi theo, JungKook vẫn bị tổn hại một cách dễ dàng.

Khẽ đặt tay lên vai JungKook, TaeHyung trấn an:

– Tạm thời con nghỉ học vài ngày đi. Chú sẽ tìm một bảo vệ thật giỏi. Chứ sức con mà mang theo vũ khí thì cũng bị BarkHoon tước đoạt dễ dàng thôi.

JungKook xị mặt, vẻ không cam lòng.

TaeHyung mỉm cười:

– Hôm nào theo SooBin học võ xem sao. Ít nhất thì cơ thể phải cường tráng, chứ người của con thì ốm o...

JungKook liền nâng ánh mắt như kiểu "chủ hiểu rõ cơ thể của con lắm ư?", TaeHyung lập tức bỏ lững câu nói rồi đằng hắn vài tiếng cho không khí bớt ngượng ngùng. Dĩ nhiên là hắn hiểu rõ cơ thể của JungKook chứ, dù gì thì cũng đã từng nhìn và ôm ấp qua.

– Ăn sáng thôi.

TaeHyung vội bước ra phòng ăn, JungKook lặng lẽ nhìn theo rồi cũng nối gót. Thế đấy, dù muốn dù không, giữa hai người đã từng ấu yếm xác thịt thì vẻ không tự nhiên sẽ thường xuyên xảy ra. Có chối bỏ thì kí ức vẫn chẳng chút lu mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com