ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 31: Gặp lại người quen không mong muốn

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

Bất chợt, TaeHyung nghiêng người ra sau một chút, quay mặt sang bên, tránh đi làn môi của JungKook.

JungKook trào dâng men tình chua xót, cố nuốt ngược thương tổn vào trong. TaeHyung thật sự có cảm giác với cậu mà, đêm hôn ấy chẳng phải hắn rất nồng nhiệt sao? JungKook không thể bỏ cuộc. Cậu muốn gần gũi với hắn nhiều hơn thế. Lấy hết can đảm bằng cả sự yêu thương, JungKook nhổm người cao hơn, một lần nữa hướng đến đôi môi TaeHyung, ước ao được chạm vào nó.

TaeHyung không né tránh, nhưng bàn tay nhẹ vươn lên, đặt trên vai JungKook, cứng rắn giữ chặt lấy và đẩy cơ thể cậu ra xa khỏi dục vọng sai lầm.

JungKook long lanh đôi mắt, hụt hẫng não nề bởi lời từ chối kiên quyết lần thứ hai. Hắn không muốn gần cậu? Không thiết tha điều đó?

- Thuốc mê khiến tinh thần bấn loạn dai dẳng, con nên nghỉ ngơi đi.

TaeHyung mỉm cười dịu dàng, buông nhẹ bờ vai JungKook ra, rất tế nhị biện hộ cho hành động vừa rồi của cậu. Rằng, cậu muốn hôn chẳng qua chỉ bởi do thuốc mê điều khiển.

Lời biện minh đó dù kín đáo khẽ khàng đến đâu cũng chẳng thể khiến kẻ bị từ chối không rơi vào tình cảnh hoảng loạn. JungKook đỏ ửng đôi má, cúi đầu lặng im không thốt lên lời nào. Dục vọng bị khước từ, tức khắc lòng tự tôn vỡ nát.

Cả hai rơi vào im lặng, chẳng biết nên nói lời gì để cứu vãn tình cảnh oan trái này.

TaeHyung đằng hắng cho bầu không khí bớt nặng nề, thế mà bản thân lại vô cùng ngượng ngạo.

- Con ngủ một chút đi. – Hắn chủ động đẩy JungKook nằm xuống giường. Ít nhất thì giữa hai người nên có sự chuyển động gì đó để đối mặt nhau tự nhiên hơn.

Kéo chăn đắp cho JungKook xong, TaeHyung vội vã bước ra cửa. Chỉ có làm như vậy mới giúp xóa đi không gian ngột ngạt này.

Chợt JungKook lên tiếng: – Chú TaeHyung...

TaeHyung dừng bước khi đã mở được một nửa cánh cửa, trái tim đập rộn lên. Tiếng gọi kia nghe thiết tha nhiều ẩn tình quá, linh cảm rằng đang chất chứa sự day dứt khôn cùng.

Lẽ nào, JungKook muốn bày tỏ hết cả nỗi lòng? Tâm trí TaeHyung reo ầm sự nài nỉ phản đối, rằng cậu hãy vì mối quan hệ cha con mà chôn vùi cái xúc cảm luyến ái đi. Hắn đủ rành rỏi với đời để nhận ra cậu đối với người cha nuôi là loại tình cảm gì.

Nắm chặt nấm cửa với tâm trạng bồn chồn, TaeHyung xoay người lại, ra vẻ trấn định:

– Chuyện gì thế?

JungKook giữ nguyên thế nằm, cũng không nhìn thẳng vào TaeHyung, lí nhí:

– Xin lỗi chú... con sẽ không như thế nữa...

Giọng cậu nghẹn ngào, mang theo nức nở. TaeHyung đã từng nói sẽ không bao giờ lặp lại chuyện kia thêm một lần nào, thế mà cậu vẫn kiên trì đeo bám khát vọng ái ân. Cậu vẫn tin rằng giữa cha và con, có thể bí mật vẽ nên chuyện tình thật đẹp.

Nhưng giây phút này, khi TaeHyung thẳng thừng từ chối, dù là trong âm thầm kín kẽ nhất, trái tim thơ dại của JungKook không khỏi rạn lên vết xước dài, tủi hờn rướm máu. Bởi cậu yếu đuối lắm, còn mỏng manh vô cùng. Người con trai luôn mang tự tôn cao ngất ngưỡng, ai có thể hai lần gạt bỏ sĩ diện để tìm kiếm ái ân? JungKook không giận TaeHyung, mà là cay đắng cho bản thân mình. Rất xấu hổ, đáng thương và tội nghiệp.

TaeHyung trầm ngâm theo tiếng thì thầm của JungKook. Hắn biết cậu đau, nên vẫn kiên định biện minh:

– Con không có lỗi, là do bị say thuốc thôi.

JungKook trở người, hướng mặt vào trong:

– Cám ơn chú, con sẽ quên...

Tấm lưng gầy o vùi trong tấm chăn dày, xung quanh bao phủ lớp màn vô hình khép kín, khiến TaeHyung trào dâng cảm giác xa lạ, như lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong đêm trước cửa nhà. Phải chăng sau bao ngày mở lòng vui vẻ, vì chuyện vừa xảy ra mà JungKook trở về bản tính trầm lặng xưa kia? Câu nói "con sẽ quên..." như một lời khẳng định và huyễn hoặc bản thân. Cậu sẽ vững lòng gạt bỏ hình bóng TaeHyung, để tự bảo vệ chính mình khỏi những tổn thương tương tự.

TaeHyung cảm giác rất đau, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đóng chặt cửa. Nhưng hắn không đủ sức để bước tiếp, liền ngồi gục xuống cạnh lối đi, tay vò nát mái đầu bất lực.

Suýt một chút nữa, như là sợi chỉ mỏng manh, hắn đã không kiềm nén được lòng mình, muốn hoan cuồng dục vọng trên cơ thể JungKook. Chỉ trong tíc tắc còn níu giữ cái chuẩn mực của người cha, hắn không cho phép bản thân làm nên điều tồi tệ. Nhưng nào ai dám khẳng định, là do tinh thần TaeHyung kiên cường mạnh mẽ, hay chỉ bởi may mắn mà thôi? Có dám chắc được không, lần sau vẫn có thể vững lòng từ chối?

Chàng trai là đó cách TaeHyung hai mươi tuổi, còn là đứa con hắn tự tay nuôi nấng từ thuở ấu thơ, là cậu bé hay ngồi trong lòng Seagull cất tiếng cha, tiếng chú, là kết tinh tình yêu đồng tính của hắn với người tình.

Thế mà, hắn không cưỡng được cám dỗ rơi vào luyến ái.

Khước từ nụ hôn của cậu, không có nghĩa là quên được vị ngọt từ đôi môi ấy. Không có nghĩa là vô tư lự xem cậu như con nuôi.

TaeHyung đã không còn lầm lẫn, cũng không thể phủ nhận. Hắn đã yêu JungKook.

Hình ảnh của Seagull theo năm tháng nhạt nhòa từ lâu, cái gọi là chung tình chỉ còn trong dĩ vãng. Giọng nói JungKook, nụ cười của cậu, dáng người mãnh khảnh, tất cả đã lấp đầy hết chỗ trống trong tim hắn rồi.

Đó là thứ tình yêu oan nghiệt.

Đừng nói đồng tính không được công nhận, mà cả việc cha với con nuôi yêu nhau cũng đủ làm thế gian bài trừ. Người đời bè dĩu dèm pha.

Nếu đó chỉ là thứ tình đơn phương thì đã chẳng cảm giác đau đến vậy. Bởi hiểu rõ đối phương cũng mang một tâm trạng giống mình, nên thống khổ chất chồng gấp đôi.

TaeHyung cho rằng hắn đủ mạnh mẽ để giải thoát cho mình, nhưng hắn vô vọng giải thoát cho JungKook. Cậu ngây thơ và thuần khiết quá, bị chính cơn cuồng vọng của hắn lôi kéo vào vũng lầy nhơ nhuốc này.

Phải chi, đêm đó đừng diễn ra. Phải chi, hắn đừng ôm hôn cậu, phải chi và phải chi, đều là những giả thiết không thể vãn hồi. TaeHyung cay đắng dằn vặt, hắn là một tội đồ.

.

.

Tình cảnh ấy thật nghiêm trọng, đến cả bà giúp việc cũng nhận ra, JungKook trở nên vô cùng ít nói, như ngày đầu mới dọn về đây, xa lạ với tất cả mọi người. Cúi đầu, lặng lẽ và khép kín. Đặc biệt, cậu không bao giờ ở cùng phòng với TaeHyung. Hắn ở phòng khách, cậu chạy vào bếp; hắn đi vào bếp, cậu lẻn lên lầu; hắn về ăn cơm, cậu âm thầm ăn trước.

TaeHyung cảm nhận được, và lẳng lặng thỏa nguyện cho cậu. Tránh cho cả hai cùng ở trong một không gian nhỏ.

Buổi sáng, sau khi JungKook đi học, bà SunMi chách miệng:

– Có phải ông chủ đã la mắng gì JungKook không?

TaeHyung vẫn chú mục vào trang báo, hồi đáp: – Tất nhiên là không.

Bà giúp việc nhíu mày: – Mấy bữa nay thằng bé lạ thật. Tôi tưởng cậu ấy phạm sai lầm gì bị quở trách, nên không dám đối diện với ông chủ.

TaeHyung cười khẽ:

– Thanh niên mới lớn mà, tâm tình bất định lắm. Bà đừng lo.

Miệng cười mà tâm thở dài không ngớt, TaeHyung phải uống thêm ngụm cà phê, rồi không ngừng suy tư được. Có thể JungKook ngại đối mặt với hắn, vì tâm tư tình cảm đã bị phơi bày hết. Hoặc là cậu đang giận dỗi, như kiểu lẫy hờn của những công tử quen được cha mẹ yêu chiều. Chắc chắn không có khả năng ấy, TaeHyung tin rằng, đó là sự tổn thương.

JungKook có những kỳ vọng rất mãnh liệt, và tự vẽ nên bao khát vọng dù nó có thực hay không. Như việc mù quáng cung phụng cho người cha ruột rõ ràng chẳng bao giờ yêu thương mình, hay việc tôn thờ TaeHyung là mẫu hình hoàn hảo. Cho nên, khi giấc mơ tan vỡ, sẽ thêm một lần cậu rúc sâu hơn vào chiếc kén của mình.

Cố gắng lôi kéo JungKook ra ánh sáng ngay bây giờ là không thể. Đâu thể bắt cậu trong một ngày quên đi tình yêu sai lạc với cha nuôi, nên tốt nhất là cứ để mọi thứ trôi theo tự nhiên vậy.

Điều TaeHyung cần quan tâm nhiều hơn là vụ án của hắn.

Bên phía cảnh sát đã báo, ông Lee vừa đâm đơn khởi kiện lại TaeHyung, kèm theo đó là một số bằng chứng liên quan việc ông ta vô can trong vấn đề lập tài khoản mật của công ty, ém nhẹn đi tiền trốn thuế.

Nhưng quan trọng là số tiền ém nhẹm ấy đã đi về đâu? Vì TaeHyung không hề trốn thuế nên hàng tháng đều giao nộp tiền đầy đủ. Còn JangHae khi làm giả hồ sơ đã rút đi số tiền, lưu chuyển chúng vào tài khoản mật do ông Lee lập ra. Trên thực tế, tài khoản mật hiển thị đầy đủ số tiền trốn thuế, có điều nó đã được rút sạch trước khi TaeHyung lần mò tới. Đó là điều bất lợi cho TaeHyung, vì chỉ có hắn mới điều khiển được tài khoản của công ty. Vậy bằng cách nào mà ông Lee làm biến mất số tiền đó? Và nó đã rơi vào tay ai?

Phải xác minh lại bên ngân hàng dòng tiền lưu chuyển này, chỉ cần chứng minh ông Lee là người lập tài khoản chứ không phải TaeHyung, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Liệu có khi nào ông ta đã dùng phương pháp cũ, sao chép chữ kí của TaeHyung? Giả thiết chữ kí bị mạo danh, thì con dấu của công ty từ đâu ông ta có?

TaeHyung nghĩ điều đầu tiên vẫn là trao đổi với ngân hàng, vì vậy, hôm nay sẽ không đến công ty.

.

.

JungKook cho xe chạy vào gara thì hai chiếc xe của Hanh Bang theo sau cũng đỗ sát bên cạnh. Vừa đúng lúc SooBin lái xe tới. Đám người kia lật đật bước xuống, chạy đến, lễ phép thưa gửi với con trai của ông ChoiSan – người rất có uy quyền trong Hanh Bang.

– Cậu SooBin! Buổi sáng an lành.

SooBin liếc nhìn một dọc, nhíu mày:

– Các người theo JungKook vào trường luôn ư?

Một tên cười ái ngại:

– Chúng tôi có lệnh phải bảo toàn tuyệt đối cho cậu JungKook.

SooBin cằn nhằn:

– Thế thì làm sao JungKook học hành, giao tiếp với bạn bè được?

Tên đó cúi đầu, ra vẻ hối lỗi, nhưng rất kiên định:

– Chúng tôi sẽ rất cẩn thận, không gây phiền nhiễu gì cho cậu JungKook đâu.

SooBin vẫn cảm thấy khó chịu, còn JungKook thì lặng im không nêu ý kiến gì. Cũng đã theo hai ba ngày rồi, mà bản thân cậu có kết giao với ai đâu. Luôn lặng lẽ một mình đã quá quen thuộc.

Song hành cùng nhau, SooBin lầm bầm:

– Ba bốn cái đuôi như thế cậu cũng chịu được? Theo vào tận trường thì còn gì là tự do?

JungKook đáp qua loa: – Chú TaeHyung muốn vậy thì cứ vậy đi.

SooBin hừ nhạt:

– Chú TaeHyung làm việc cẩn trọng lắm, phô trương như thế thì chắc chắn là chủ ý của YeonJun.

JungKook chẳng mấy quan tâm. Những ngày này cậu không có tâm trạng để ý cái gì, chán nản tất cả mọi sự đời. JungKook không biết có phải không, nó giống như trạng thái của một người đang thất tình.

Đi hết dãy hành lang, cậu chợt nhớ đến chiếc xe SooBin vừa lái, cất giọng hỏi:

– Cậu mua xe mới à? Chiếc kia không sửa được hả?

SooBin tự nhiên lúng túng, mắt láo liên đi.

– Ơ... ừm... là xe mới. Này, tôi ghé thư viện tìm vài cuốn sách, đi trước ha.

Cứ như là đang chạy trốn vậy. Xe mới thì xe mới, JungKook có bắt phải khao một chầu thiệt lớn đâu nào. Vì cứu cậu mà chiếc xe của SooBin tơi tả, người nên ngượng ngùng là JungKook mới phải chứ?

Không chú tâm chuyện đó lắm, JungKook tiếp tục đoạn đường đến lớp của mình.

Băng qua khuôn viên của trường, nơi có nhiều dãy ghế đá để khách vãng lai hay sinh viên chưa đến tiết học có chỗ ngồi chờ, JungKook nghe thoang thoảng tiếng gọi.

– Jung-Kookie.

Cậu mang họ Jeon, ít nhất là sau khi về nước, nên thanh âm kia thoáng qua tai rồi bay biến mất. Như thể chẳng phải gọi mình.

– Jung-Kookie! – Tiếng gọi nhấn nhá rõ ràng hơn.

JungKook dừng bước, bất giác rùng mình lên, toàn thân nổi hết da gà. Nếu ba chữ từ cái tên kia là dành cho cậu, tức có nghĩa tại đây có người biết cậu mang họ Jung? Và giọng nói đó, trầm đục khàn khàn, ám ảnh như sương như khói, rất nhiều đêm rồi theo cậu vào giấc mơ. Hơi thở JungKook dần bất an, từ từ xoay người lại, rồi khiếp hoảng hãi hùng:

– Cha... – Cậu gần như muốn hét lên, nhưng vì bất lực mà thanh âm chỉ thều thào như gió thoảng.

Người đàn ông đang đứng giữa khuôn viên, biết rằng JungKook đã nhận ra mình, môi liền nhếch lên nụ cười cay nghiệt.

Ông ta độ khoảng năm mươi, mái đầu đã hai màu tóc, nếp nhăn hiển hiện rõ ràng. Dù vậy, vẫn dễ dàng nhận ra đôi mắt nặng trĩu thời gian, đôi môi đầy đặn vì tuổi tác mà mang theo nhiều vết rạn. Đó là những nét đặc trưng thời niên thiếu trên gương mặt JungKook mà người đời vẫn cho là rất thanh tao. Bởi cậu và người đàn ông kia cơ bản giống nhau như hai giọt nước. Máu mũ truyền thống luôn tạo nên những điều kì diệu. Nên từ khi cậu sinh ra, ông ta đã đặt tên JungKook theo tên của mình: JungWook.

Ông JungWook thong thả bước đến gần, JungKook càng hoảng loạn hơn. Cậu muốn bỏ chạy, nhưng không dám. Xung quanh lại quá đông người. Phía sau còn có người của Hanh Bang theo dõi. Càng đánh động, càng khiến sự thật được phơi bày thôi.

Vì không muốn bọn người của Hanh Bang gieo mối hoài nghi nào với TaeHyung, JungKook đành lặng im chết sững. Cha cậu đã có thể từ Anh quốc tìm đến đây, có nghĩa là kẻ làm con này chạy trời cũng không khỏi nắng, mà cũng không có cái quyền để bỏ chạy.

Khi hai người đứng đối diện nhau, JungKook run rẫy cúi gầm mặt, lí nhí:

– Cha...

– Mày còn nhớ có người cha này ư? – Ông ta nghiến răng đe dọa.

JungKook nghẹn ngào, hai bàn tay bấn loạn, cạ sát vào nhau:

– Con, con...

– Theo tao! – Ông ta gầm gừ rồi xoay người đi.

JungKook sợ đến muốn ngất, hơi thở dốc ra. Những trận đòn roi, những lời mắng nhiếc, tất cả là một phần tuổi thơ của cậu. Và trên hết, là vết sẹo trên trán của ông ta. Dấu tích giây phút nổi loạn bất hiếu, bỏ rơi cha ruột của mình trong lúc nguy nan. Ông ta chưa chết, vẫn rất kiên cường khỏe mạnh, và sẽ tiếp tục trói buộc cuộc đời cậu vào địa ngục gì đây?

JungKook không có sự lựa chọn, phải đi theo cha mình. Rời khỏi trường, tiến đến quán nước bên cạnh. Trước khi vào, cậu cẩn thận nói với nhóm người của Hanh Bang.

– Đó là thầy giáo của tôi, ông ấy khó tính lắm. Mọi người cứ chờ ở ngoài này, được không?

Nhóm người bảo vệ tất nhiên phải vâng lời, đành chia ra lảng vảng bên ngoài quán nước.

JungKook bước vào trong, tìm kiếm một vòng thì nhận ra cha cậu đang ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ. Không hẳn là nơi kín đáo, nhưng cũng khá là yên tĩnh.

Kế bên ông còn có một người nữa. Khi bước đến gần, JungKook ngạc nhiên reo lên:

– Shim... Shim MinJong?

Con người ấy đúng là Shim MinJong, không thể lầm lẫn vào đâu được với dáng vẻ kiêu kỳ, ẻo lả, luôn ta đây cao sang rạng ngời.

Thái độ của Shim MinJong chẳng mặn mà khi gặp lại bạn cũ, cũng không tỏ vẻ kính nể ông JungWook. Có cảm giác như, chính cậu ta đã sai bảo ông JungWook "lôi" JungKook ra đây.

– Ngồi xuống đi. – Shim MinJong mỉm cười đắc ý, thể hiện chính mình là người sắp xếp cuộc gặp gỡ này.

JungKook miễn cưỡng ngồi xuống đối diện hai người, Shim MinJong liền quay sang ông JungWook:

– Thế nào? Tôi đâu có gạt ông phải không? Đã bảo con trai ông học ở trường này mà. Nhìn xem, rất là ra dáng công tử có tiền đó.

JungWook muốn kiềm nén giận dữ, rồi cũng phải đập tay cái rầm xuống bàn:

– Khốn nạn! Mày dám giết cha của mày để tìm cuộc sống giàu sang hả?

JungKook điếng cả người ngồi im thin thít, không xa lạ gì vẻ côn đồ, bạo quyền của người cha.

Shim MinJong mím môi cười thỏa chí, rất là thích thú với cảnh tượng có người gặp họa.

Mang theo mối hận bị ăn cái tát về London, Shim MinJong ghim gút căm thù chất chồng với JungKook. Từ một đứa bần cùng nhanh chóng phất lên nhờ sống bám vào đại doanh nhân có uy thế, gia nhập vào thế giới thượng lưu, Shim MinJong không thể chấp nhận được. Cậu ta luôn muốn những thứ rác rưởi thì mãi là rác rưởi, bị giẫm và chà đạp dưới đôi chân cậu ta. Huống gì JungKook tuấn mỹ như thế, bên cạnh Kim TaeHyung lịch lãm đỉnh đạt lúc nào cũng yêu chiều, đúng là rất rất chướng mắt. Có người yêu bảo bọc như thế, Shim MinJong đã ráo mắt mỏi mòn mà tìm mãi không ra.

Có thể sự căm ghét JungKook của Shim MinJong thấu tận trời xanh, vừa về đến Anh thì vô tình gặp được ông JungWook. Lúc học cao trung, JungWook đã nhiều lần vào tận lớp học của JungKook để đòi tiền, nên ai ai trong trường cũng biết cậu có người cha mê cờ bạc.

Cơ hội trả thù tốt như vậy, kẻ tiểu nhân nhỏ mọn như Shim MinJong bỏ qua sao đành?

Đợi người bồi bàn mang đến ba ly nước phục vụ, Shim MinJong mới thong thả đẩy đến trước mặt JungKook tấm chi phiếu:

– Trước khi cậu và cha của mình giải quyết chuyện cá nhân, làm ơn thanh toán cho tôi số tiền này.

JungKook ngơ ngác cầm tờ phiếu lên, mắt mở tròn:

– Một triệu?

Shim MinJong nhún vai:

– Đó là khoản tiền mà tôi phải chi ra để đưa cha cậu từ Anh quốc sang đây.

– Một... một triệu? – JungKook lắp bắp lặp lại, không thể tin được.

Shim MinJong cười khổ:

– Cậu làm ơn đi. Vé máy bay đã hơn tám trăm ngàn hiện kim rồi. Phần còn lại là do cha cậu sử dụng một số dịch vụ cao cấp. Dù sao cũng nhờ tôi mà hai cha con cậu gặp nhau, một tiếng cám ơn không có, lại trừng mắt nhìn tôi?

JungKook thì thào: – Tôi, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy?

Rầm!

JungWook lại đập bàn, hét lên:

– Cái thằng con trời đánh này! Mày còn không đưa tiền cho Shim MinJong. Đợi tao chết già, chết mòn ở London mày mới vừa lòng hả?

– Con, con thật sự không có tiền...

– Còn bạo biện!

"Bốp"

Ông ta chồm tới tát thẳng vào đầu JungKook.

JungKook vội co người, rúm lại như con mèo ướt. Một cử chỉ phản kháng cũng không dám, bi thương lãnh đủ một đòn.

Shim MinJong ngồi sững người ra, tim cũng muốn ngừng đập. Cậu ta biết cha của JungKook là một kẻ du côn, hay chửi mắng con cái, nhưng không ngờ, ông ta hung dữ đến mức có thể đánh JungKook ngay giữa thanh thiên bạch nhật, không kiêng nể gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info