ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 25: Ở cạnh lần cuối

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

Ở công ty, tám giờ tối, ánh đèn từ phòng ông chủ hắt ra sáng rực.

Có tiếng gõ cửa, TaeHyung không buồn lên tiếng, ông Lee đành tự ý bước vào.

- Cậu vẫn chưa về ư?

TaeHyung ngồi nguyên vị trí cũ, lắc nhẹ đầu.

Ông Lee cẩn trọng nói:

- TaeHyung, bên cục thuế đã xin được quyết định và đã chuyển hồ sơ qua trinh sát kinh tế, tôi nghĩ sáng mai họ sẽ đến đây.

TaeHyung ngẩn đầu lên, cười nhạt:

- Họ làm việc cũng mau lẹ quá, như thể rất chờ mong ngày tra tay tôi vào còng số 8 vậy.

Ông Lee bước lại gần, quan sát nét mặt bình thản của hắn, thở dài:

- Tôi biết cậu là người rất bản lãnh, nhưng tình hình này nghiêm trọng lắm, cậu phải hiểu sự sống chết của công ty đang nằm trong quyết định được tuyên bố vào ngày mai.

TaeHyung nhún vai:

- Tôi có thể làm gì? Mọi chứng cứ họ đều nắm giữ, tiền trốn thuế nằm trong tài khoản của công ty, việc duy nhất mà tôi có thể làm là ngồi chờ cảnh sát đến áp giải đi.

- Kim TaeHyung. Cậu đang nói cái gì vậy? – Ông Lee nhấn giọng.

TaeHyung nhướng mày, đứng dậy vươn vai, rồi vỗ vỗ vào lưng ông Lee:

- Lần này tôi thật tìm không ra đường thoát. Ngày tháng sau này nhờ ông dăm bữa vào trại giam thăm nom tôi.

- Kim TaeHyung!

TaeHyung bỏ mặc vẻ sốt sắng của ông Lee, phất tay:

- Ông về sớm với vợ con đi, công ty mà giải thể thì ông phải lo tìm công việc khác.

Xong, hắn ngồi xuống salon, mở notebook theo dõi những tin tức giải trí, thư thái nhấm nháp trà nóng.

Ông Lee không xa lạ gì lối hành xử này, muôn đời TaeHyung luôn trưng ra sự trầm ổn thanh nhã, bất kể biến cố gì cũng bình tĩnh mà giải quyết.

Chỉ là lần này hắn vẫn giữ được dáng vẻ đó thì đúng là tinh thần thép mà. Đối với người khác thì có thể đã cuốn gói bỏ trốn cũng không chừng, hoặc tìm mọi cách hủy đi chứng cứ chạy tội. Ông Lee rất muốn biết TaeHyung sẽ chạy tội bằng cách nào, tiếc rằng phải thất vọng ra về với thông tin trống rỗng.

Khi ông Lee vừa xoay người đi, TaeHyung khe khẽ cười nhạt:

- Tôi thật chưa tìm ra cách gì giải quyết đâu, ông không cần đến để dò hỏi nữa.

Trong câu nói hàm ý mỉa mai, ông Lee cảm giác lạ lẫm:

- Nghĩa là sao?

TaeHyung vẫn chú tâm vào notebook, nói như đùa:

- Một rừng chứa hai cọp, tất yếu sự cạnh tranh sẽ xảy ra.

Ông Lee nắm chặt bàn tay lại, nhìn chằm chằm vào lưng TaeHyung. Hắn là người tinh tế, lời bắt bẻ cư nhiên sẽ không nói ra quá rõ ràng, nhưng ẩn ý giễu cợt thì đã minh bạch.

Lẽ nào hắn đã biết? Biết tất cả chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một ngày? Vẻ hoang mang hiện trên nét mặt ông Lee không gì che giấu.

Lúc nãy TaeHyung có nhắc đến "tiền trốn thuế nằm trong tài khoản của công ty", vậy là đúng rồi, hắn đã lần mò ra nguồn cơ của sự việc.

Cơ mặt ông Lee căng ra như dây đàn, hơi thở cũng không vào đúng nhịp thường nhật. Điều mà ông lo lắng quả nhiên không sai, đối phó với TaeHyung là việc không hề dễ dàng.

JangHae là thư ký, có thể tiếp xúc với mọi mối quan hệ của TaeHyung, cho nên nàng ta rất dễ dàng làm ra giấy tờ giả để trình cho hắn kí. Nhưng nếu muốn áp tội trốn thuế, thì ngoài hồ sơ lưu trữ còn phải có bằng chứng quan trọng hơn, chính là số tiền thuế biên thủ. Một khi đụng đến khoản chi phí này thì JangHae coi như vô quyền hạn, nhất định phải có ai đó hỗ trợ cô ta di chuyển tiền nộp thuế vào tài khoản của công ty. Và ông Lee với vai trò là quản lý thì hoàn toàn có khả năng thực hiện việc làm đó.

Điều quan trọng chính là bằng cách nào mà TaeHyung tìm ra mối liên kết này, khi ông Lee và JangHae cơ bản không thân thiết nhau trước mặt hắn.

Cảm nhận ông Lee vẫn còn chần chừ phía cửa mà không rời đi, TaeHyung nhổm người dậy, nhìn thẳng vào ông.

- Tôi chỉ không hiểu tại sao ông lại cảnh báo việc này cho tôi. Cứ im lặng đợi đến sáng mai có phải âm mưu của các người thành công mỹ mãn không?

Rồi hắn nở nụ cười nửa miệng tươi rói, vừa thách thức vừa bỡn cợt.

Ông Lee thoáng qua giây phút ngỡ ngàng, liền bật cười:

- Thật không hiểu cậu đang nói gì. Lẽ nào tôi lại thông đồng với JangHae làm hại cậu?

TaeHyung gật gù:

- Cũng phải. Ông với tôi là mối giao tình không chỉ trên công việc, mà còn là bằng hữu.

Thư thả tiến lại gần ông Lee, sắc mặt TaeHyung chợt trầm xuống lạnh lùng:

- Là bằng hữu, nên sáng nay ông đã cố cảnh báo cho tôi, nên, tôi cũng sẽ cảnh báo lại với ông. – Hắn nhấn mạnh – Những người từng đối đầu bất chính với Kim TaeHyung này, chưa một ai có kết quả tốt.

Thật sự là chưa ai có kết quả tốt, như kiểu cùng nhau rớt xuống vũng lầy thôi. Năm xưa Hanh Bang cùng ManMan giao tranh, ManMan đã vì thế mà giải tán thảm hại. ParkHa giết JungHyun, kết cục rước vào cái kết chết không nơi dung xác, JangHae dày công đặt bẫy, giờ phải lưu lạc khắp nơi. Trong trận chiến phi nghĩa bất chính đó, sự thương tổn, đau đớn, đều dành cho cả hai.

TaeHyung tuyệt nhiên không muốn. Nhưng nếu đối phương là kẻ đầu têu phất cờ, hắn sẽ không khoan nhượng.

Ông Lee quen biết TaeHyung đã lâu, cùng hắn gầy dựng công ty, hơn ai hết, ông hiểu rõ những gì đáng sợ vô tình cấu thành nên một Kim TaeHyung. Ở sau lưng hắn là một xã hội vô cùng phức tạp. Cho nên khi kế hoạch vu oan bị bại lộ quá nhanh chóng, bản thân ông Lee không hỏi khiếp hãi. Giờ phút này, khi JangHae không lộ diện, BarkHoon chưa có hành động cụ thể, Lee HyunSung hoàn toàn không muốn trực diện đối đầu với TaeHyung.

TaeHyung không nói gì thêm nữa, chậm rãi ra khỏi phòng, đi đến toilet. Thậm chí hắn chẳng thèm khóa phòng và để mặc ông Lee muốn lục tung mọi thứ hay cố tìm thêm tội gán vào cho hắn cũng được.

Một khi kẻ thù muốn ta gục ngã, thì sự vững vàng chính là vũ khí tối ưu nhất để làm họ hoang mang. Và TaeHyung đang áp dụng điều đó.

Những tưởng chỉ một mình JangHae vì thù riêng mà làm ra chuyện như vậy, TaeHyung nghĩ rằng có thể hiểu được nàng ta.

Nhưng TaeHyung không phải là kẻ ngốc, chẳng vì may mắn mà hắn được sống và thành công như bây giờ. Tất cả đều phải nhờ vào nhạy bén và quan sát.

Điều đầu tiên là tại sao vụ việc quan trọng như vậy cảnh sát lại có thể hé lộ cho ông Lee, làm việc chung nhiều năm chưa nghe ông nói qua về người bạn này. Thứ hai, lấy gì để ông Lee khẳng định JangHae đứng sau vụ việc? Và quan trọng nhất, ông Lee không hề tham mưu cách tháo gỡ mà liên tục làm tinh thần TaeHyung chùn xuống, không ngừng nhắc nhở thời điểm sáng mai hắn sẽ bị cảnh sát tra hỏi.

Xâu chuỗi sự việc và lần mò sự bất cập trong sổ sách, rất dễ dàng để thấu hiểu ông Lee và JangHae đã âm thầm cấu kết với nhau từ lâu, cài ra cái bẫy pháp lý cho hắn tra tay vào còng. Chỉ là, họ không thể ngờ trong khoảng thời gian ngắn TaeHyung đã có thể tìm ra tất cả. Một ngày cật lực bới tung mọi thứ không thể là vô ích.

Tiếc là càng biết sự thật càng thấy lòng trống rỗng hơn.

Tát mạnh nước vào mặt, một lần rồi hai ba lần, TaeHyung vẫn cảm thấy bế tắc. Người thư kí mình tin tưởng nhất, người quản lý thân thiết nhất, họ cùng nhau quay đầu và ban cho hắn bản án vô tình người nhất.

Là sự trừng phạt?

Nhìn vào gương, khuôn mặt tuấn mỹ nở ra nụ cười buồn. Khi trẻ tuổi ngông cuồng, hắn làm mọi việc phi pháp thách thức pháp luật, ở chốn giang hồ hô phong hoán vũ oai hùng. Giờ đây, hai bàn tay từng đẫm máu này thật bất lực. Mất con trai, mất người yêu, mất niềm tin, và sự tự do cũng sắp vụt mất.

Đáng buồn cười là hắn lại vào tù vì chính tội lỗi chẳng phải mình gây ra. Và những kẻ xấu xa ám hại hắn chẳng phải tai to mặt lớn gì, họ chỉ là tầng lớp bình thường nhất trong xã hội. Một thư kí và một quản lý, trong một công ty be bé bình bình.

Cứ ví von như mãnh hổ kiêu hùng bị bọn chuột đánh lén vậy.

Bởi mới nói sự đời lắm nhiễu nhương, người ta sẽ không ngờ bản thân bị trượt ngã bởi thứ nhỏ nhặt nhất, đáng khinh hờn nhất.

Hôm nay, TaeHyung vẫn có thể trưng ra sự trầm ổn này, vẫn là một ông chủ vững vàng phong thái, vẫn không gì phá vỡ sự thanh nhã dịu dàng. Nhưng bên trong, hắn đã biết bước đường cùng đang đến rất gần, phía trước là những song sắt giá băng, danh dự bị chôn vùi vĩnh viễn.

Nếu đây là sự trừng phạt về cái chết của JungHyun, về sự ra đi của Seagull, TaeHyung sẽ không bao giờ luyến tiếc. Vì chưa giây phút nào hắn quên được đứa con trai bé bỏng bất động trên vũng máu, gương mặt vô hồn như in hằn tiếng gọi "Cha ơi...". Cơn ác mộng kia sẽ không chấm dứt cho đến khi hắn từ giã cỏi trần.

Mười hai năm dài cô độc, hắn còn gì để vương vấn, còn ai để quan tâm?

Còn JungKook.

Trái tim TaeHyung nhói lên một cơn đau, đau đến hơi thở hắc ra và nét mặt nhăn nhíu lại.

Nụ cười của cậu rực rỡ làm sáng bừng tâm trí hắn, cậu như ánh nắng ban mai rọi vào nơi tận cùng của bóng đêm, cậu mang cho hắn cái ấm áp của mùa xuân ngọt ngào.

Hắn phải lo cho cậu, phải bù đắp tháng ngày cậu lưu lạc trên đường đời. Nếu hắn thất bại, chẳng phải thêm một lần cậu bị bỏ rơi sao? Không, bất kì ai trên đời cũng không được phép làm JungKook của hắn bị tổn thương, không ai được làm cậu phải khóc. Đó là lời hứa mà rất nhiều lần hắn tự mặc định cho mình.

Vì còn JungKook, hắn không thể ngồi tù.

Bằng mọi cách, không thể bị kết án tù được.

Với tay lấy khăn giấy lau đi gương mặt ướt mem, TaeHyung vô tình liếc nhìn mặt đồng hồ trên tay mình. Hắn chợt nhận ra đã ở công ty quá trễ mà không nói với JungKook lời nào. Vội vàng lấy di động ra thì mới biết nó đã hết pin từ lâu. Cả ngày hôm nay không biết hắn đã gọi bao nhiêu cuộc để tìm hiểu cái được gọi là "hành vi phạm pháp" của mình.

Cần phải gọi cho JungKook gấp, chắc cậu đang rất lo lắng ở nhà. TaeHyung nhanh chóng về lại phòng để sử dụng điện thoại bàn. Từng bước từng bước chân càng thêm hối hả. Cuộc sống là thế đấy, dù bị cả thế gian quay lưng, nhưng chỉ có một người luôn phía sau chờ đợi, bản thân vẫn cảm thấy hạnh phúc đủ đầy, sức mạnh tinh thần không cần rèn luyện cũng tự vực dậy.

JungKook và JungKook, gọi điện về trấn an cậu, nghe giọng cậu nói vài lời dịu dàng, chỉ nghĩ tới thôi lòng như đang dậy sóng.

Cứ như trở về thuở vừa bước vào yêu, nôn nóng, bồn chồn, lo sợ người ấy vì mình mà bất an. Và nhung nhớ đến mức nếu gặp mặt sẽ nhào đến ôm thật chặt.

Cạch!

Tiếng cửa phòng vô tư mở ra, TaeHyung từ ngoài bước nhanh vào.

Hắn vội, nên hành động dứt khoát, khiến người bên trong giật mình, đứng bật dậy, tròn mắt nhìn.

Hắn liếc mắt nhìn lại, nhất thời ngây người ra.

Người mà hắn đang nhung nhớ, đang hớt hải chờ mong giọng nói ngọt ngào, đang cố hình dung nụ cười tỏa nắng, giờ như có phép thần kì hiện ra trước mặt hắn đây.

- Jung, JungKook? – Vì bất ngờ mà TaeHyung nói lắp đi.

JungKook hơi ngượng ngùng, đầu cúi cúi, cử chỉ rụt rè vô cùng quen thuộc.

- Sao con lại đến đây?

JungKook ngập ngừng:

- Vì... không gọi được cho chú, trễ như vậy mà chú cũng chưa về, con lo quá, nên...

Câu nói cậu bỏ lửng, lại cúi đầu. TaeHyung đã gần tứ tuần, đầu sắp hai màu tóc, đâu bé bỏng gì mà đi làm về trễ thì người ở nhà phải lo dựng cả lên. Nhưng cậu thật sự rất lo, không tìm thấy hắn ở đâu là không yên lòng được. Nên điểm đến đầu tiên có thể nghĩ tới chính là phòng làm việc ở công ty.

Không hiểu vì lí do gì TaeHyung không nói được lời nào, người cứ ngây ra. Vài giây trước đã bùng nổ trong tâm trí là ước gì gặp mặt, hắn sẽ ôm chặt JungKook vào lòng. Thế mà hiện tại, một cử động nhỏ cũng không phát sinh ra.

- Ông Lee đâu? – TaeHyung lại hỏi, lúc rời đi hắn nhớ ông ta vẫn ở trong này.

JungKook lắc đầu:

- Lúc con vào thì không có ai, cửa cũng không khóa.

TaeHyung gật gù, có lẽ ông Lee rời đi sau hắn.

Bầu không khí vô tình trở nên rất không tự nhiên, lạ là họ ở chung một nhà ngày nào cũng đối mặt.

Chợt JungKook giơ gói đồ lên:

- Chú đã ăn gì chưa? Con lo là chú mãi làm nên đã chuẩn bị sẵn phần cơm.

Bấy giờ TaeHyung mới phát hiện ra mình rất đói, cả buổi chiều đã ăn gì đâu, cứ cắm đầu vào những con số.

Hắn bước đến ngồi xuống salon, JungKook thì loay hoay sắp xếp mọi thứ. Thức ăn được hâm nóng vẫn còn âm ấm, mùi thơm lừng.

Một cảnh tượng thật êm đềm ấm áp. Cái tình lặng lẽ ngọt ngào biết bao. Thế giới này bao la rộng lớn, nhưng chỉ cần được một người quan tâm chăm sóc, thì cảm giác cả thế giới đều nằm trong bàn tay mình.

TaeHyung chậm rãi dùng bữa cơm mà theo hắn là ngon nhất trần đời, còn JungKook thì khẽ khàng liếc mắt hết gian phòng rộng.

Laptop mở, CPU cũng mở, trên bàn chất chồng chồng hồ sơ, bên cạnh salon có vài chồng tài liệu, như vừa có một cuộc tổng kiểm duyệt xảy ra. JungKook càng đi đến khẳng định công ty thật sự đã xảy ra chuyện, và rất có thể sáng mai TaeHyung sẽ bị cảnh sát bắt.

Nếu thật sự ngày ấy diễn ra, nghĩa là cậu không được ở bên hắn nữa.

Bất giác thấy nghẹn ngào, sóng mũi cay cay.

- Chú TaeHyung... – JungKook cất giọng thật nhỏ. Câu hỏi ấp ủ cả một ngày rất muốn được thốt ra.

- Ưm?

- Chú... – Rất rất muốn được sẻ chia một phần khốn khó, rốt cuộc lại chẳng dám gặn hỏi, mở miệng chỉ là – Bao giờ thì chú về?

TaeHyung dừng đũa, trầm ngâm đi.

Về nhà ư? Khái niệm đó hắn đã quên đi sau một ngày vùi mài với chứng cớ. Cái bẫy hoàn hảo quá, chặt chẽ quá, họ tính toán đến từng thước li. Nhưng TaeHyung sẽ không dễ đầu hàng, một phút một giây cũng cần phải tận dụng để tìm ra khe hở.

- Có lẽ tối nay chú sẽ không về, còn nhiều việc lắm.

Hai mắt JungKook đã lưng tròng, chìm đắm trong thương cảm hoang mang. Tối nay TaeHyung không về, vậy có gì chắc chắn tối mai hắn sẽ về không? Hay cậu phải thăm nom hắn trong khám? Lòng đau như cắt, thương tiếc vô hạn, JungKook nói nhỏ trong kiềm nén nghẹn ngào.

- Vậy tối nay... con ở đây với chú được không?

Biết đâu đây sẽ là thời gian gần gũi cuối cùng. Linh cảm của tâm hồn ngây ngô luôn nhạy bén lắm. Vì tất cả điều đó, cậu mới không quản trời khuya một mình tìm đến đây.

TaeHyung lạ lẫm với sự xúc động của JungKook, nhíu ngươi:

- Sao con không về nhà?

- ... Con không quen ngủ một mình ở nhà.

- Nhưng ở đây không có chỗ ngủ.

- Con sẽ thức cùng chú.

- Ngày mai con còn đi học đó.

- Nghỉ một bữa không sao mà.

TaeHyung lặng người nhìn chằm vào JungKook, có gì đó ở cậu hắn không lí giải được.

- Chuyện gì vậy JungKook? – Hắn nhẹ giọng hỏi. Nếu cậu gặp bất cứ khó khăn gì, hắn thề rằng với khoảng thời gian ít ỏi cũng sẽ giải quyết cho cậu.

JungKook cao giọng:

- Con chỉ muốn ở cạnh chú thôi. Con không làm phiền gì đâu, sẽ rất là ngoan ngoãn.

Dứt lời, cậu thu người vào góc ghế salon, bó tròn ở đó, như thể sẽ làm một bức tượng vô hại, không gây bất cứ nhiễu sự gì đến TaeHyung.

Mắt cậu tròn lắm, qua ánh đèn buổi đêm càng long lanh huyễn mị, khi tỏ ra kiên quyết vâng lời trông càng đáng yêu hơn, cảm giác như con cún nhỏ, trắng trắng, mềm mềm, chui rúc vào một góc chờ chủ nhân thuận ý.

TaeHyung bật cười, tiếp tục dùng cơm. Thực chất, hắn còn khao khát ở gần cậu hơn là những mong muốn cậu đang xin xỏ.

Trước sóng gió tàn bạo sắp phải đối mặt, TaeHyung vô tình tìm thấy chút hạnh phúc nhỏ nhoi.

Trời bắt đầu khuya dần, sương xuống, tạo một lớp mờ trên ô cửa kín, mọi thứ chìm vào bóng đêm, yên tĩnh, lạnh lùng.

TaeHyung nhường bàn làm việc cho JungKook dùng CPU lướt web, còn hắn thì ngồi trên salon, lập lại quy trình kiểm tra số liệu xem có bỏ sót lỗi nào không. Nếu đây là tài liệu giả do JangHae làm ra thì chắc chắn phải có sai sót. Cô ta không phải thánh thần mà có thể biến giả thành thật được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info