ZingTruyen.Info

(Hoàn) [TaeKook] Con nuôi và 12 năm - Bòn

Chương 11: Đêm ở đảo JeChu (2)

BonFanfic

Tác giả: Bòn

..//..

Đi tìm YeonJun, đó là điều duy nhất JungKook nghĩ đến. TaeHyung rất dịu dàng và yêu chiều cậu, chưa bao giờ lớn tiếng và mất kiểm soát, hình dáng hắn thế kia thật khiến lòng con trẻ bất an.

Bước chân JungKook vội vã đi được một đoạn, liền trông thấy JangHae từ xa đi tới, quần áo khiêu gợi, dáng người khoan khoái.

JangHae nhìn thấy cậu, nở nụ cười lơ đễnh, ung dung lướt qua rồi dừng chân trước phòng TaeHyung. Mở cửa. Bước vào.

JungKook đứng chết trân tại chỗ, không biết hiện tại mang tâm tình gì. Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ, liền vội vã chạy tìm cứu viện.

YeonJun không ở trong phòng, SooBin cũng vậy. JungKook bồn chồn không yên, lo lắng bước ra lang can, thu người lại một góc, thẩn thờ ngồi đó.

Dù sao cũng là TaeHyung lớn tiếng đuổi xua, JungKook làm sao có can đảm dám không đi? Nhưng đi rồi thì tâm trí đều mơ hồ hỗn loạn, sốt sắn không yên.

Dĩ nhiên cậu sẽ không hiểu, sự hằn hộc ấy chính là để bảo vệ cậu.

Ngồi không lâu thì phía hành lang vang lên thanh âm ồn ào, có một nhóm người rất cao hứng, hát hò không thôi, kéo nhau đi lại.

JungKook đứng bật dậy, nhận ra hai trong số đó là YeonJun và SooBin.

Trông thấy JungKook, YeonJun càng hăng hái hơn, kéo cả lũ bạn đến trước mặt cậu.

- Ồ JungKook, công ty của anh hai đang đãi tiệc bên dưới, sao em không tham gia?

JungKook không đáp, cúi đầu.

YeonJun cười khì:

- Đây là vài người anh em trong Hanh Bang của anh, vô tình gặp tại Đảo JeChu này, em có muốn đi cùng bọn anh không?

JungKook nghe thế càng ép người sát vào ban công hơn.

SooBin bấy giờ mới chen lên trước, chắn trước mặt JungKook:

- Anh thật là, uống cho nhiều vào rồi còn muốn lôi kéo ai? Giải tán, giải tán hết đi.

YeonJun không ngại ôm lấy SooBin, hôn vào má cậu:

- Sao mà giải tán được em yêu ~ Đêm còn dài mà, ha ~

SooBin dụng sức đẩy YeonJun ra, quát vào đám người đứng đó:

- Còn không mau đưa anh ấy về phòng? Biết mấy người uống say như vậy, tôi đã chẳng thèm tiếp.

Cha của SooBin trong Hanh Bang có vị thế không nhỏ, nên cậu cũng quen lớn giọng rồi.

YeonJun nhanh chóng được kéo đi, miệng không ngừng hát vang.

JungKook nhìn theo coi như hết hi vọng. YeonJun say như thế làm sao giúp được cho TaeHyung.

Đám người đi rồi, chỉ còn SooBin ở lại, lườm mắt nhìn JungKook:

- Anh YeonJun đúng là có cảm tình với cậu, tốt nhất là cậu phải tránh xa anh ấy ra.

JungKook nghe xong thì giật mình, mở tròn mắt hết cỡ. Cậu là con trai, và một tên con trai khác có cảm tình với cậu, tưởng tượng thôi đã nổi hết da gà.

- Tôi, tôi không giống các người đâu. – Giọng nói thì nhỏ xíu, nhưng sự phản kháng rõ ràng rất quyết liệt.

SooBin dĩ nhiên bị tự ái, vễnh môi lên:

- Làm bộ cao sang, cậu coi thường đồng tính luyến ái hả?

JungKook không đáp, SooBin sẵn đà nổi điên:

- Bản thân cậu có cuộc sống sung sướng như bây giờ cũng là do cuộc tình đồng tính luyến ái ban cho đó, nếu không anh em cậu vẫn còn ở trại mồ côi kìa!

JungKook thêm một phen sững sờ, bị SooBin nói đến tai ù mắt mù mịt.

Có lẽ nào hai người cha mà cậu tôn kính lại có tình cảm như YeonJun và SooBin, hàng đêm ôm nhau thắm thiết?

SooBin sau khi xả một tràn cho nguôi giận, liếc JungKook từ trên xuống dưới, cười nhạt:

- Dù sao cũng cám ơn cậu đã kéo được chú TaeHyung đến đây, để tôi với anh YeonJun có chuyến đi vui vẻ. Tôi là người nói biết giữ lời, nên cứ yên tâm những gì cậu làm bên Anh Quốc sẽ không đến tai chú TaeHyung, thế nhé!

Đi được vài bước, SooBin lại đắc ý nói thêm:

- À, sau này sẽ còn nhiều chuyện nhờ vả cậu, nhớ hoàn thành cho tốt.

JungKook biết mình còn tiếp tục bị SooBin uy hiếp, điều kiện sau này chắc chắn sẽ chẳng đơn giản là rủ rê TaeHyung đến Đảo JeChu. JungKook nhất thời mang cảm giác suy sụp, thế giới tối sầm không tìm ra lối thoát.

Không nhờ vả được YeonJun, lại không thể bỏ TaeHyung trong tình trạng kì lạ kia, JungKook quyết định quay trở lại phòng, sống chết thế nào cũng phải chăm sóc TaeHyung thật tốt, và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với cha nuôi. Dù TaeHyung có xua đuổi, có quát mắng, bổn phận của cậu là phải ở cạnh hắn những lúc khó khăn như thế này.

Bước chân JungKook rất quyết tâm, hướng thẳng về phòng không do dự. Khi chỉ còn cách cánh cửa một đoạn ngắn, bất ngờ một bóng người trong phòng chạy vụt ra, quần áo xốc xếch, tóc mái bù xù, trên làn da trắng còn ẩn hiện những dấu vết đỏ ửng.

JungKook hơi động tâm, nhận ra người đó là cô thư kí JangHae.

Nàng ta nước mắt đẫm nhòe, cắm đầu mà chạy, không biết trời đất xung quanh mà va mạnh vào người JungKook.

Cái động chạm đó khiến vai áo vốn đã rộng lại được chủ nhân khoác vào vội vàng kéo trễ xuống, lồ lộ ra nửa bầu ngực tròn đầy đặn. JungKook hơi hoảng hồn còn JangHae như chẳng còn tâm trí để chú ý tới, hai tay ôm mặt khóc nức nở chạy đi.

Một người con gái quần áo không chỉnh tề tức tưởi rời khỏi phòng một người đàn ông, chuyện đen tối gì vừa xảy ra thì đứa trẻ ngây ngô như JungKook nhất quyết ít nhiều mường tượng được.

Vì thế, cậu rất bàng hoàng, chậm rãi từng bước tiến lại gần, hé mở cánh cửa phòng rộng hơn.

Mọi thứ bên trong ập vào mắt, JungKook chỉ có thể chết trân đứng nhìn.

Gian phòng như vừa trãi qua trận cuồng phong, áo quần tứ tung vất vưởng, cả chiếc nịch ngực phụ nữ vẫn còn lưu lại ở phía dưới chân tủ, tố cáo một trận mây mưa kịch liệt vừa diễn ra.

Trên giường một mớ gối mềm hỗn độn, TaeHyung với nửa thân trên trần trụi đang ngồi trầm lặng trong một góc, vẻ mặt không biểu hiện là tức giận hay phẫn nộ, chỉ như bức tượng điêu khắc với đôi mắt vô thần, không phân định đâu là nơi chú mục.

JungKook từ ngoài cửa nhanh chóng nhận ra chiếc áo ngủ mà cách đây không lâu TaeHyung còn khoác trên người, giờ nằm lạnh ngắt dưới sàn cách chiếc áo nịch ngực chẳng xa là bao. Hơi thở cậu từ đâu dồn dập lên, đầu óc quay cuồng, như bị thôi miên mà bước thẳng đến chiếc giường, có phần hung dữ lôi tuột tấm chăn ra.

TaeHyung vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ lay động nâng mắt nhìn JungKook.

JungKook thoáng thấy những vết máu hoen mờ trên ra giường trắng tinh, còn những vết kì lạ hoan ái lấm tấm xung quanh đó nữa. Cậu như bị sốc, toàn thân run rẩy, môi cứng đờ khô rốc. Không thể thốt lên lời nào cũng không biết sự điên loạn trong tâm trí vì đầu nổi dậy, cậu xoay người, bước ra khỏi phòng, dùng sự phẫn uất đóng rầm cánh cửa.

TaeHyung không đuổi theo, cũng chẳng có gì để giải thích. Gái lớn chưa chồng, trai lớn không vợ, việc hắn cùng JangHae quan hệ vốn không cần thông qua sự thuận ý của JungKook, một đứa con nuôi không huyết thống. Hắn hiện tại chẳng có tâm trí để nghĩ điều gì, toàn thân là một mãnh thất vọng.

Bản tính TaeHyung là người điềm đạm, mọi cảm xúc đều có thể khắc chế trên mức bình thường. Thậm chí ngày đó nhìn thấy xác JungHyun, còn Seagull đang bị kẻ thủ ác uy hiếp, hắn vẫn có thể trưng ra nét mặt lạnh lùng.

Cho nên nửa đêm thình lình nổi lên dục vọng, ham muốn đến mức muốn cắn xé JungKook, hắn vẫn có đủ tỉnh tâm để khắc chế. Bởi đó hoàn toàn không phải từ ý thức của kẻ làm cha này. Hắn đuổi JungKook đi, cố giam mình trong phòng để dục hỏa dịu xuống.

JungKook vừa bị đuổi đi thì cửa phòng hé mở, TaeHyung sẽ vẫn là một con thú dữ tự thu mình nếu người đó đừng đến quá gần, đừng chủ tâm khiêu khích. Hắn càng tiết chế, thân xác kia càng lõa lồ đưa đẩy, thanh âm rót mật nhẹ ru, đụng chạm vào cái nóng bừng bừng trong hắn mà cọ qua cọ lại. Thứ chẳng rõ giống hình đang khống chế hắn theo đó cuồng loạn, đem cơ thể kia quăng lên giường, bắt đầu những động tác kiếm tìm thỏa mãn.

Khi hoan ái qua đi, cũng là lúc tâm tĩnh tìm về. TaeHyung đứng bật dậy nhìn chằm chằm thân xác nhỏ bé của JangHae. Cô nàng khóc thút thít, mắt ướt đẫm đưa tình.

- Ra ngoài.

TaeHyung lạnh lùng nói rồi đảo một vòng, gom quần áo JangHae thảy lên giường cho cô.

JangHae sững sờ không tưởng được, há miệng nhìn hắn.

TaeHyung sau khi mặc quần vào, tay kí một tờ séc, thả hờ hững trước mặt JangHae:

- Từ mai không phải đến công ty nữa.

JangHae sốc đến không thở nổi, hít một hơi lên, căm hận quát:

- Kim TaeHyung, anh coi tôi là cái gì? Có thể dùng tiền để mua quan hệ sao?

TaeHyung không biến sắc:

- Thế cô muốn tôi phải giải quyết thế nào? Dịu dàng mà xin lỗi kẻ đã đầu độc mình?

Giọng hắn điềm nhiên nhưng ánh mắt có chất lửa, mang cả sự đe dọa.

JangHae chỉ biết ông chủ TaeHyung là người phong nhã, trầm ổn, có thể mỉm cười hiền hòa với các nhân viên. Cô chỉ được thấy cái mặt trái cố hoàn lương của hắn, mà chưa từng nếm trải hắn đã làm gì để bước lên vị trí "Anh hai Kim" của Hanh Bang.

Hiện tại ông chủ Kim có thể dùng tiền để bồi hoàn cho một đêm ân ái miễn cưỡng, nếu là Anh hai Kim, hắn sẽ dùng súng bắn chết cô ngay tại nơi này, như đã từng vô cảm kết liễu mạng sống của ParkHa vậy.

Dùng thuốc để khống chế, đem sự trong trắng cưỡng ép hắn vào hai từ "trách nhiệm", loại toan tính trẻ con này hoàn toàn không ứng nghiệm trên người một kẻ mang gốc giang hồ như TaeHyung.

Huống chi, hắn vốn không yêu thích phụ nữ. Cuộc hoan ái vừa rồi còn chưa phân rõ là ai đang cưỡng bức ai đâu.

JangHae toàn thân run rẩy, tay vò nát tấm sec.

- Với những gì đã làm, anh còn muốn đổ tội là bị đầu độc?

TaeHyung không tranh cãi, lãnh băng:

- Ra ngoài. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Đây không phải là diễn biến mà JangHae mong đợi cho kế hoạch hoàn hảo của mình. Cô muốn TaeHyung phải vì trách nhiệm mà o bế cô, mà đưa đón cô. Hắn không thể tàn nhẫn lạnh lùng như vậy.

- Kim TaeHyung... Anh là kẻ đốn mạt! Là thứ vô sỉ!

JangHae căm hận khoác vội chiếc váy vào người, ôm mặt nức nở chạy ra khỏi phòng.

TaeHyung cũng vô lực ngồi xuống giường, lặng im bất động. Hắn là kẻ đỉnh thiên lập địa, cao ngạo rành đời, vậy mà lại như con cún nhỏ bị trêu đùa trong tay một nữ nhân non trẻ. Cô ta có thể đầu độc hắn, có thể bắt hắn quan hệ, còn muốn hắn phải yêu chiều hối lỗi như thứ ngu ngốc sao? Thật không nghĩ hắn lại rơi vào tình cảnh bi thảm này, thật là thứ bùn lầy không thể dứt ra được.

.

.

Tiếng sóng biển rì rào như gào thét, mang bao thứ hổn độn của lòng người đánh ầm vào bờ, lại lôi kéo nó ra khơi rồi thêm một lần nghiền nát. Mọi thứ phiền lụy đó theo bọt trắng hoà tan ra, thấm đậm vào xương tủy, càng khiến tâm trí mịt mờ hơn.

JungKook ở giữa tiếng biển không tìm ra lối thoát, cũng không biết mình đang căm hận cái gì. Tất cả sự giận dữ hiện tại của cậu thật sự quá hồ đồ phi lí.

TaeHyung là cha nuôi của cậu. Là một người đàn ông thành đạt độc thân, là người không có nghĩa vụ phải mãi mãi độc thân để nuôi nấng cậu.

Hắn có quyền quan hệ với bất kì ai, thậm chí lấy vợ sinh con cũng không đến phiên kẻ người dưng nước lã như cậu lên tiếng.

Thế thì JungKook phẫn uất điều gì? Khi cậu là đứa bé thua người kia những hai mươi tuổi? Cũng chẳng phải là phận nữ nhi đem lòng yêu kính người kia.

Không hiểu, không có câu giải đáp, lại không thể thôi giận dữ, JungKook ngồi gục xuống bờ cát, cảm nhận dòng nước biển lạnh lẽo đánh ập vào người.

Trời đã khuya lắm, gió mạnh và rét buốt, không gian mênh mông chỉ một tiếng sóng ào ào.

Cách chỗ JungKook ngồi không xa, một bóng người vụt chạy xuống biển, càng lúc càng xa, như để nhấn chìm cả thân xác.

JungKook dù là khép kín khó gần, cũng không vô tâm đến mức thấy chết mà ngồi yên không cứu.

Cậu đứng bật dậy, chạy theo bóng dáng kia, cả hai giằn co giữa biển khơi, vật vã lắm JungKook mới lôi được con người chán đời đó vào bờ.

- Buông ra! Để tôi chết! Tôi muốn chết!

Thanh âm này nghe có chút thân quen, dưới ánh trăng mờ ảo JungKook giật mình lên tiếng.

- Thư ký JangHae? Là chị sao?

JangHae cũng đã nhận ra JungKook, càng cố xô mạnh cậu ra.

- Đi đi! Ai cần cậu quan tâm? Cha con các người đều là kẻ xấu xa, khốn nạn.

Đột nhiên bị mắng, JungKook khó chịu nhíu mày.

JangHae ngồi gục xuống cát, khóc muốn chết ngất.

JungKook lúng túng nhìn quanh không một bóng người, đành phải ngồi xuống an ủi cô gái.

- Đã xảy ra chuyện gì với chị sao?

JangHae khóc rất thống khổ, nói trong tiếng nấc:

- Cha cậu, cha cậu đã cưỡng bức tôi...

JungKook mười phần chấn động, mở tròn mắt. JangHae càng thêm tức tưởi:

- Tôi biết thân phận mình hèn mọn, nhưng ông ấy không những không chịu trách nhiệm, còn ném tiền vào mặt tôi, đuổi việc tôi...

Toàn thân JungKook đông cứng lại, miệng cũng cứng đờ.

- Chú, chú TaeHyung không, không phải loại người đó...

JangHae căm phẫn, trừng mắt lên rồi ném thứ gì ướt nhẹp vào JungKook.

- Thế cậu nghĩ đây là cái gì?

JungKook trống rỗng tâm trí, nhặt lên mảnh giấy bị thấm nước đã muốn nát nhừ, cố mở ra cũng biết đó là một tấm sec, còn có chữ kí của TaeHyung.

Chơi đùa thỏa mãn rồi dùng tiền xử lí, đó không phải là cách cư xử của người cha chuẩn mực. JungKook không tin, chắc chắn không thể nào tin.

Nhưng mọi thứ diễn ra trước mắt quá rõ ràng, dùng biện minh nào để chối bỏ đây?

.

.

Đến khi mặt trời sáng tỏ JungKook cũng không quay về, TaeHyung đã sớm sốt ruột đến mặt mày phờ phạc.

Dù mua điện thoại cho JungKook, nhưng lúc đó do thình lình bị đuổi ra ngoài, cậu đâu mang thứ gì theo, hiện tại chiếc điện thoại vô dụng đang héo hắt nằm ở trên bàn.

Có tiếng gõ cửa, TaeHyung gấp gáp đi đến mở ra.

Người tới là YeonJun, vẻ mặt rất khẩn trương.

- Đã cho tìm hết Đảo JeChu cũng không có tin tức.

TaeHyung trầm mặt, YeonJun liền thở dài:

- Anh hai đừng lo, ngoại hình của JungKook rất dễ nhận biết, sẽ mau chóng tìm thấy thôi.

TaeHyung ngồi xuống ghế, xoa xoa vầng trán. Hắn không nghĩ cảnh tượng đêm qua lại khiến cậu kích động đến vậy. Lẽ ra lúc JungKook tiến vào phòng giận dữ xốc chăn lên, TaeHyung phải nhìn ra sự phản kháng thái quá của cậu. Hắn chủ quan cho rằng JungKook đã lớn, dù có giận cũng sẽ thông cảm việc một người đàn ông gần gũi với đàn bà.

JungKook dĩ nhiên không nhận ra sự tình bất thường, bởi cậu không biết TaeHyung không bao giờ yêu thích phụ nữ, càng chẳng có cảm giác gần gũi xác thịt đầy son phấn đó. Nhưng hắn biết giải thích làm sao? Chạy đến bên cậu mà kêu oan? Tự thừa nhận bản thân đồng tính luyến ái? Thế thì chỉ e càng dọa người hơn.

Nên điều duy nhất TaeHyung có thể làm là chờ JungKook ra ngoài một chút lấy bình tĩnh, hắn sẽ lựa lời nói chuyện với cậu sau.

Mà thật không biết JungKook tới khi nào mới bình tĩnh lại.

Đêm đến sáng, sáng chuyển sang chiều, gần một ngày qua đi, vẫn chẳng tung tích gì của đứa con trai. TaeHyung bề ngoài vững vàng mà bên trong đã sốt ruột bất an, không ổn chút nào.

Đứng bên dãy hành lang lồng lộng gió, TaeHyung lặng lẽ đưa ánh nhìn vào xa xăm, chờ mong điều kì diệu.

Con trẻ đi cả đêm không về, kẻ làm cha dĩ nhiên phải sốt ruột.

YeonJun và SooBin âm thầm bước tới, đứng cạnh hắn thật lâu mới dám lên tiếng.

- JungKook đi đâu chơi để bị mất tích chứ? – SooBin nửa lo nửa trách.

YeonJun nhíu mày, ngầm ý bảo SooBin đừng nói lung tung, rồi ra hiệu cho cậu bước xuống lầu.

SooBin chẳng cách nào khác, để YeonJun một mình với TaeHyung vậy.

YeonJun không nói gì, chỉ im lìm đứng cạnh TaeHyung. Y biết JungKook không vì đi chơi mà mất tích, mười phần là cố tình rời bỏ TaeHyung. Còn nguyên nhân sâu sa thì y không thể gặn hỏi, TaeHyung muốn nói, tức khắc sẽ nói.

Hai người cứ thế đứng chờ cho đến mặt trời khuất bóng, màn đêm bao phủ xuống, chỉ có tiếng sóng biển là réo rắc mãi không dứt.

- Tôi thật sự rất trân trọng JungKook. – TaeHyung bất chợt thừa nhận sự sợ hãi trong lòng.

YeonJun chăm chú lắng nghe.

- Ngày Seagull ra đi, thế giới của tôi đã sụp đỗ một lần. Nếu bây giờ JungKook lại tiếp tục ra đi, tôi sẽ không đủ sức để vượt qua một lần nữa.

TaeHyung rất mạnh mẽ, bản lĩnh, vì con người mới gặp lại mà thốt ra lời yếu đuối này, YeonJun nhất thời động tâm.

- Anh hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

TaeHyung uống cạn li rượu trong tay, bật cười.

- Tôi thật sự rất cần JungKook, như bắc cực giá băng khao khát ánh mặt trời vậy.

Điều đó hiển nhiên là có lí lẽ. Một con người từng bị tình yêu bỏ rơi thì nhiều năm liền sẽ chơi vơi trong biển thương tổn mênh mông, sự xuất hiện của JungKook như chiếc phao cứu hộ. Cái lênh đênh kia đối với TaeHyung đã trở thành thứ ám ảnh đáng sợ, nếu JungKook lặp lại hành động của Seagull năm xưa, chẳng khác nào khắc vào tim hắn thêm một vết sẹo không bao giờ phai mờ được.

YeonJun thương cảm nhìn TaeHyung bước xuống lầu, lững thững tiến ra biển. Y biết, hắn lại đi tìm JungKook.

Không bao giờ phản ứng quá nồng nhiệt với bất cứ chuyện gì, luôn luôn là con người vạn năng có thể xử lí mọi tình huống, bình tĩnh và chững chạc, chững chạc và bình tĩnh, đó là tính cách con người của TaeHyung.

Bởi hắn điềm tĩnh nên tìm cảm của hắn cũng điềm tĩnh lắm. JungHyun mất, Seagull ôm JungKook bỏ đi, TaeHyung vẫn hiên ngang đỉnh đạt làm ông chủ lớn. Chỉ có người bạn thân cận như YeonJun biết, tâm của hắn vốn dĩ đã chết lâu rồi.

Rồi JungKook trở về, cũng chỉ có mình YeonJun nhìn thấy, sau vẻ mặt bình nhiên kia, là cả vùng sa mạc đang nở hoa, còn đón mưa xuân mát mẻ.

Nhưng giờ JungKook bất ngờ bỏ đi, YeonJun chẳng nhìn thấy gì từ TaeHyung cả. Đó mới là điều đáng sợ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info