ZingTruyen.Info

(Hoàn Quyển 1 - Edit) Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình - Phương Đường QO

Tàn Nhẫn Tù Điệp 89 : Quà Tặng.

flowerdance94

Cảnh tượng nóng bỏng đập mạnh vào mắt cô, cổ họng bỗng trở nên khô rát, trái tim bắt đầu nhảy nhót không theo nhịp, cô hoang mang đến loạn cả chân tay, lúng túng vươn ngón tay run rẩy của mình cài cúc áo cho anh, nhanh chóng che đi thân hình trần trụi quyến rũ và gợi cảm của anh, che lấp bao nhiêu phần thì mới bớt đi mấy phần suy nghĩ xấu xa trong đầu cô.

"Làm thế này sẽ không thấy vết cắn nữa, người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện đâu, yên tâm, danh dự của anh tuyệt đối sẽ không bị mất mát."

Tránh việc người ngoài nhìn vào, cười nhạo anh bị phụ nữ cắn cho thành ra thế này!

Khóe môi chậm rãi cong lên, cô dịu dàng vỗ nhẹ lên bả vai anh, hài lòng khi nhìn thấy dấu răng bị che khuất, nụ cười nghịch ngợm của cô, tựa như một cô nhóc đắc ý khi trêu chọc được đối phương, khiến cho German cảm thấy, vô cùng đáng yêu và ngây thơ...

Có điều, cái gì mà danh dự của anh?

Một vết cắn nhỏ bé mà thôi, có liên quan gì chứ?

"Dù sao cũng phải cởi, phí sức như thế làm gì?"

Mày rậm nhướng lên, ý tứ của German khiến cho gương mặt đắc ý của ai đó bỗng nhiên đỏ ửng, cô cảm thấy mỗi lời nói của anh tựa như mồi lửa châm lên khắp người cô, gây cho cô cảm giác khô khốc và nóng rực...

Người đàn ông này, mới nói được vài câu dễ nghe thì lập tức lại bắt đầu hiện nguyên hình!

"Anh là đồ háo sắc!"

Quăng nắm đấm nhỏ vào người German, Lạc Khuynh Thành ngượng ngùng lên tiếng kháng nghị, đôi mắt anh, thường ngày nghiêm nghị và lạnh lẽo, nhưng lúc này cô cảm nhận rõ ràng được ánh mắt rực lửa của anh. Cô hơi e sợ sự nhiệt tình ấy, nó như hai ngọn lửa bùng lên thiêu rụi hơi thở xung quanh cô, sau đó dần dần thiêu đốt toàn thân. Cô sợ ánh mắt đó của anh, cô cũng không dám nhìn vào, chỉ biết nhắm chặt mắt quay đầu tránh đi, nhưng anh lại nhìn ra được tâm tư của cô, lập tức giơ tay siết nhẹ gương mặt cô, ra lệnh cho cô phải nhìn anh!

Phòng cũng không có bật đèn, chỉ có bức màn thoáng mát rộng rãi đằng xa, từng giọt nắng nghịch ngợm nhảy nhót trên lớp màng dày, nhưng nó lại e dè với khung cảnh mờ ám bên trong, là không nỡ phá tan cảnh tượng đẹp ấy.

Làn da trắng noãn vì bầu không khí ái muội mà biến thành màu hồng phấn, bộ đầm trắng lờ mờ phác họa hình dáng mê người, cô mềm mại như vậy, dịu dàng hệt như một chú cừu non đợi giết, không hề cảnh giác đem một mặt đẹp nhất của chính mình phô bày trước mặt người đàn ông...

Mà người đàn ông, ở vị trí chủ động, bình thường anh chỉ dùng thái độ lãnh đạm, hờ hững đến yêu diễm, nói những lời không nhanh không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó liền dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ tàn nhẫn của anh!

Không hề phủ nhận, lại càng không hề chỉ trích, German không nói lời gì, ngay khi Lạc Khuynh Thành cho rằng, anh lập tức sẽ hóa thành sói đói chén sạch cô thì anh đột nhiên nhỏm người dậy, linh hoạt xoay người xuống giường, chuyển hướng về phía ngăn tủ, mở ra.

Lạc Khuynh Thành ngây ngốc ngồi trên giường, trong lòng nảy sinh hàng vạn câu hỏi ngờ vực không có đáp án, rốt cuộc người đàn ông này đang muốn làm gì?

Anh vốn là con người như thế, cái gì cũng không nói, thích làm theo ý mình, kiêu ngạo không chịu được!

Cô ngưng mắt nhìn theo bóng dáng anh bận rộn ngay ngăn tủ, tuy bị tấm lưng dày rộng của anh che khuất đằng sau, nhưng theo từng động tác cẩn thận của anh, Lạc Khuynh Thành cảm thấy, hình như anh đang lấy một thứ gì đó, giống như một món đồ quý giá, bảo bối gì đó chăng?

Đang suy đoán vẩn vơ, bước chân nặng nề đạp lên thảm phòng, German xoay người trở về, lòng bàn tay, nhẹ nắm thành quyền...

Tầm mắt cô mới vừa theo anh nhìn lại, cô buồn bực không biết rốt cuộc anh đang làm gì, lập tức, lại một lần nữa đối mặt với cô, anh cố chấp nắm bàn tay mảnh khảnh của cô giơ lên, lòng bàn tay to lớn hơi mở ra, ngay khi Lạc Khuynh Thành chưa kịp phản ứng vật thể nằm trong tay anh là thì cô cảm giác được, cổ tay mình chợt lành lạnh!

Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác kinh sợ, Lạc Khuynh Thành lập tức rũ mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện, trên cổ tay trái của mình, lại có thêm một cái vòng tay?

Vòng tay bằng ngọc?

Giống như là...

Tóm lại, đây là một chiếc vòng tay rất đặc biệt , vòng đeo tay bằng đá sapphire xanh lục, tuy cô không phải là một người sành đá quý, chỉ có thể mơ hồ phỏng đoán loại vòng tay này mang đậm phong cách phương Tây thuần túy, mang màu sắc lung linh, đẹp tự nhiên, với thiết kế được điêu khắc tỉ mỉ từng cánh từng gân hoa, nó không chỉ góp phần tôn lên vẻ đẹp quý phái, thanh lịch mà còn khiến người sở hữu nó cảm giác như bước vào một niên đại rất lâu, bởi vì theo độ tương phản màu trên mặt ngọc phản ánh ý vị phong cách cổ xưa, giống như là món đồ cổ được truyền lại từ đời này sang đời khác cho con cháu...

Cánh tay khẽ xoay vòng, cẩn thận đánh giá vài lần, động tác cực kỳ nâng niu và cẩn trọng, chỉ sợ hơi dùng sức sẽ khiến món đồ trên tay mình hỏng khi nào không hay, sâu trong nội tâm, nâng lên một thứ cảm giác sợ hãi khó hiểu.

Tuy cô không biết vì sao lại phát sinh cảm giác sợ hãi đó, càng không biết vì sao German lại đeo cho cô cái vòng tay này, nhưng trong lòng cô, cứ cảm thấy đằng sau cái vòng tay này, nhất định có một câu chuyện đau buồn nào đó?

"German, đây là?"

Hỏi anh để cân nhắc cẩn thận, mặt khác, cô chỉ muốn moi được một chút thông tin về chủ nhân thần bí trước đó của chiếc vòng này!

Sở dĩ cô đoán chiếc vòng này có chủ nhân trước đó vì German vốn không phải là người tự tiện cất đồ trang sức của phụ nữ ở một nơi kín đáo, càng không bao giờ nâng niu và giữ gìn cẩn thận nó như thế, chuyện này quá đi ngược lại với phong cách làm việc của anh.

"Trên tay em không có trang sức."

Rũ mắt thản nhiên nhìn món đồ nằm vừa vặn trên cổ tay trắng nõn kia, German cũng không lên tiếng trả lời vấn đề của cô, cũng không có ý định trả lời, chỉ khẽ mỉm cười, anh đột nhiên làm thế, cũng là có nguyên nhân của nó...

Mới vừa nãy vào cửa, khi ánh mắt anh khẽ chuyển sang cánh tay trắng mịn nhỏ nhắn của cô, anh chợt nảy sinh ra ý niệm đó trong đầu, tay cô rất đẹp, chỉ là anh cứ cảm thấy nó có chút đơn điệu, nếu như có thêm một cái vòng tay, nó sẽ hoàn hảo và tuyệt mỹ hơn, cực kỳ xinh đẹp! !

German biết đó chỉ là một chút xúc động nhất thời của bản thân, nhưng anh không kiềm chế nó được, cơ thể anh, phản ứng theo bản năng, lúc anh ý thức được mình đang thực hiện hành vi vô lý trí gì thì cũng đã quá muộn, anh thực sự giống như bị ma quỷ sai khiến, một loại ma quỷ có khả năng mê hoặc người, vì hành vi nó đưa ra chính là —— tự tay đeo chiếc vòng này cho cô!

Khi anh nhận ra tình huống hiện tại, không những anh không cảm thấy lúng túng hay khinh thường bản thân, chỉ là, mọi chuyện mà anh làm trong vô thức ấy, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ hối hận, vả lại, cô đeo chiếc vòng đó, rất hợp, là một sự kết hợp tuyệt vời và hoàn mỹ mà anh chưa bao giờ thưởng thức qua...

Anh không trả lời câu hỏi của cô?

Chuyện này là sao, đột nhiên lại cảm thấy trái tim trống rỗng! Cô cảm thấy mình thật thất bại, đến cả việc hiểu được suy nghĩ của anh cũng không thể, vậy cô chẳng khác gì người phụ nữ dễ dãi bị anh đùa bỡn!

"Em không đeo! Em không muốn đeo một thứ quý giá như vậy!"

Tức giận một cách vô cớ, cô dùng sức hất cánh tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, German lãnh đạm quan sát cô đang cố sức tháo chiếc vòng tay ra!

"Dám tháo ra tôi lấy mạng em!"

Một phen giữ chặt hành vi ngang tàng của cô, anh dùng sức, tiện đà kéo cả người cô ngã nhào vào lòng mình, German trầm giọng gầm nhẹ, khẩu khí vô cùng bá đạo, trong lời nói mang theo một loại tức giận nặng nề, tựa như tảng thiên thạch chiếu thẳng xuống bề mặt vạn vật!

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, nhưng đôi tai cô có thể cảm nhận rõ rệt sự phập phồng lên xuống xuất phát từ lồng ngực anh, cô biết, anh đang tức giận,...

Vì sao anh lại tức giận? Đơn giản là vì cô từ chối không đeo chiếc vòng?

Vậy còn cảm nhận của cô thì sao?!

Cô lớn chừng này, sống cũng được hai kiếp người, thế mà đây là lần đầu tiên cô gặp loại người ngang ngược như anh, tặng đồ cho đối phương còn hăm dọa này nọ! Anh của lúc này chẳng khác gì lão Thiên Vương cao ngạo không coi ai ra gì, thế nên anh mới không coi cảm nhận của cô ra gì, hỏi anh cái gì cũng không chịu trả lời!

"Không được phép tháo ra! Nghe rõ chưa?"

Mặt German âm trầm như nước, khuôn mặt điển trai bị chôn vùi trong bóng đêm. Lạc Khuynh Thành thậm chí còn cảm thấy âm thanh rung động của xương ngón tay do anh dùng sức nắm chặt, nó biểu hiện sự giận dữ của anh.

Cô gái đáng chết này! Một món đồ quý giá như vậy, anh tặng cho cô là đã biểu lộ toàn bộ tâm ý của anh, thế nhưng cô lại cả gan dám ghét bỏ nó? Trên thế giới này, chưa có một người phụ nữ nào có thể khiến anh đem một món đồ quý giá nào đó ký gửi, cô không những không cảm động rơi nước mắt, đã thế còn dám nói không cần?

"Em không đeo đâu! Anh làm vậy, chỉ khiến em cảm thấy mình như đeo cái xích chó ấy!"

Mạnh dạn ngẩng đầu lên phản bác, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như trăng sáng toát lên vẻ mê hoặc. Nhất là cặp cặp mắt kia quá mức mĩ lệ, con ngươi trong trẻo tựa ngọc lưu khiến phong thái cô không những không hề có chút yếu thế hay hèn mọn, thậm chí mỗi đường nét trên người cô đều toát ra sự ưu nhã và cao quý, nó tăng lên đến cảnh giới cao nhất, khiến thế nhân không thể nhịn được mà cúi đầu sùng bái...

German là trường hợp ngoại lệ trong cả cái thế nhân ấy.

Vòng xích chó?

Cơn tức nháy mắt bùng nổ, anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo như băng, vừa nực cười, vừa mỉa mai với câu trả lời của Lạc Khuynh Thành.

Vì lý do quái quỷ gì cô cho rằng món đồ quý giá này khiến cô cảm thấy mình như đeo vòng xích chó? Đó là món bảo vật anh trân trọng nó suốt bao nhiêu năm, thế mà trong mắt cô, nó liền biến thành vòng xích? Não cô có vấn đề sao?

Bị chọc giận đến đỉnh điểm, anh không biết phải đối phó với cô gái ngu ngốc kia thế nào, chỉ đơn giản cười nhạt, kiên nhẫn cho cô một câu trả lời thỏa đáng : "Đây là quà tôi tặng cho em, đã biết chưa?"

"Anh thấy có ai tặng quà mà kiêu ngạo như anh không? Hỏi anh thế nào cũng không trả lời rõ ràng, thậm chí còn quạu em, bộ khó trả lời lắm sao?"

Hai chữ "quà tặng" cuối cùng cũng đã giúp con tim trống rỗng như được lấp đầy, cô cảm thấy nội tâm mình đã dần thả lỏng, môi mềm nhẹ mím, cô nửa là oán giận nửa là nghi ngờ tiếp tục truy vấn anh, mặc dù cô biết German sẽ không thực sự trả lời.

"Anh..."

"Tóm lại, không được tháo nó xuống, nếu không tôi sẽ phế tay em!"

Uy lực của ngôn ngữ quả nhiên không thể xem thường được, anh bá đạo cảnh cáo, tay dùng lực lần nữa cố chấp giữ chặt chiếc vòng trong phạm vi cổ tay Lạc Khuynh Thành, anh hơi cúi đầu, quan sát chiếc vòng một hồi, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay, tuy sắc mặt anh không có bao nhiêu là biến hóa, nhưng nếu tinh mắt một chút, từng động tác, cử chỉ của anh, có chút nâng niu cùng trân trọng? Giống như đang tưởng nhớ một đoạn hồi ức gì đó...

"German?"

Vì sao đột nhiên cô cảm thấy, anh như đang dùng hành động này để hứa hẹn điều gì đó với cô, rõ ràng ngữ điệu thì lãnh đạm, khó mà tiếp nhận, thái độ thì rõ là cường ngạnh, bá đạo ngạo kiêu, nhưng vì sao cô đột nhiên cảm thấy, thật ra bên trong đó, có chút ôn nhu lạ thường của anh?

Lạc Khuynh Thành hoàn toàn vì ý nghĩ đó mà giật mình, mọi kháng cự và giãy dụa hoàn toàn dừng lại, cô thì thào gọi tên anh, mí mắt ướt đẫm hơi lệ, giống như đóa liễu mềm mại thức tỉnh dưới ánh rạng đông phủ đầy sương sớm...

"Ngoan, đeo lên là được rồi."

Thái độ đã mềm mỏng hơn mấy phần, khẩu khí cũng không hề gay gắt, German ngẩng đầu lên, đặt con ngươi màu lam sâu thẳm nhìn chăm chú vào Lạc Khuynh Thành, cô cũng không trốn tránh cái nhìn của anh, hai tròng mắt trở nên mê ly, trái tim cô bỗng thấy cực kì hồi hộp, không giống như ngạc nhiên mà càng giống bị lỡ nhịp hơn...

Một tay anh vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo gò má cô, ngón tay thon dài chạm tới bờ môi cô, khẽ vẽ lại hình dáng bờ môi ấy.

Như có một sợi tơ mỏng lướt nhẹ lên gương mặt, trong khoảnh khắc ấy Lạc Khuynh Thành ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy người đàn ông đối diện mình trở nên dịu dàng lạ thường, đối xử với cô như một báu vật mà anh trân quý nhất.

Và vì thứ cảm xúc diệu kỳ không tên sinh sôi khắp mạch máu trong cơ thể, anh không kiềm chế được đặt một nụ hôn lên bờ môi ấy. Lần này nó trở nên triền miên dịu dàng, ngập tràn tình cảm.

Anh thật không rõ, rốt cuộc là vì sao, có hôn cô thế nào cũng không đủ?!

Tay nhỏ run rẩy siết chặt cổ áo anh, cả cơ thể nhỏ bé chui rúc vào ngực rộng của anh, cô hoàn toàn bị nụ hôn của anh làm tan chảy, giống như viên chocolate dưới đầu lưỡi của anh mà chầm chậm nóng chảy...

Mới còn gây sự một hồi, sao giờ lại thành ái muội thế này rồi?

Trời vừa mới sáng đã liền phát sinh loại vận động không tốt cơ thể, phần nhiều là nó khiến cô cảm thấy mình giống như một người đàn bà dâm đãng, suốt ngày chỉ biết trầm mê với đàn ông trên giường, buổi tối làm, sáng tỉnh ngủ dậy lại tiếp tục làm, đó là chưa kể chân của cô còn bị thương!

"A... Không..."

Chiếc cổ non mịn cổ nhẹ nhàng vặn vẹo, Lạc Khuynh Thành đang muốn giãy dụa, chỉ tiếc, cô còn chưa kịp phản kháng thì người đàn ông trước mắt cô đã lập tức giành quyền khống chế, ánh mắt nghiêm nghị của anh chợt trầm xuống, đột nhiên anh cúi người xuống, dùng lực áp chế cô dưới thân mình!

Bàn tay người đàn ông mỗi lúc một thêm ngông cuồng. Cảm giác nhẵn mịn đã khiến anh rung động, cơ thể mềm mại đã làm anh muốn ngừng mà không thể.

"Em, chân em đau."

Động tác của anh trở nên ngày càng triền miên, không nóng lòng chiếm hữu nữa, mà là dịu dàng dẫn dắt cô, Lạc Khuynh Thành có kiên cường đến đâu thì trong chuyện gối chăn cũng luôn là người ở thế bị động, dần dần, cơ thể cô lại bị anh nhen nhóm lên ngọn lửa, từ động tác âu yếm và khiêu khích càng lúc càng sâu của anh, ngọn lửa từ phần bụng dưới rốt cục cũng thổi quét qua toàn thân cô...

Nhìn cô ửng hồng nằm bên dưới, vẻ mặt đáng yêu, nũng nịu lại cám dỗ, đáy mắt German ánh lên trìu mến thương yêu.

Không xong, kỳ này càng trốn không thoát ! !

Lạc Khuynh Thành chưa kịp cân nhắc cái gì thì cảm giác được bên hông mình được một bàn tay to lớn thô ráp nào đó nâng lên, đồng thời thân hình to lớn chen vào, từ từ xâm chiếm...

Sự chiếm giữ vững vàng, tuy vẫn rất đau nhưng kỹ xảo thành thục của người đàn ông khiến cô rùng người một cái, ngửa đầu ra sau, thân thể lại như cái cung bị kéo căng ra. Chóp mũi phảng phất hương vị dương cương nồng đậm.

"German, đừng như vậy..."

Khẽ đẩy German, Lạc Khuynh Thành bật ra tiếng kháng nghị nhỏ nhẹ, hình dáng cô xinh đẹp trầm luân trong bể tình tràn đầy rung động, làm anh càng cuồng dã hơn. Cộng thêm lời cô nói nũng nịu quyến rũ, khiến anh bùng nổ trong nháy mắt!

Mỗi tế bào trong cơ thể anh đang hưng phấn đến run rẩy. Thật muốn lập tức vọt vào bên trong cô, xâm chiếm cô, cùng cô hòa thành một thể! Cô gợi cảm như vậy, hấp dẫn như vậy, quả thực là mỹ vị nhất trên thế gian!

Ác ma chính là ác ma, đến bàn tay anh cũng chứa đầy ma lực, men theo một đường bắp chân non mịn bóng loáng hướng lên trên, xúc cảm nóng rực kỳ lạ truyền đến khiến cơ thể cô, không ngừng run rẩy! !

"Tiểu bạch thỏ, tôi muốn bị em cắn chặt đến điên rồi."

Giống như đã vượt quá sức chịu đựng, German ái muội đưa bờ môi lạnh lẽo của mình áp sát bên vành tai cô, anh cố ý đè thấp âm thanh, giống như đang thì thầm, đồng thời cũng đang thủ thỉ khát vọng của mình...

Thẳng thắn và trần trụi, anh có thể dễ dàng mở miệng nói thành lời, anh đúng là người không biết xấu hổ! Thời gian sống chung với anh cũng không ngắn, với mấy chuyện liên quan đến lời nói lúc anh phát ngôn trên giường, cô đã nghe qua không ít, cũng không phải nghe không hiểu? !

Hơi thở nam tính của anh mỗi lúc một mãnh liệt, quyện chặt cùng những tiếng thở dồn dập của cô. Bóng hình anh dần dần áp sát, gương mặt điển trai xích lại gần cô, gần tới mức có thể nhìn rõ bóng mình trong đáy mắt cô, gần như có thể đem toàn bộ mùi hương dịu nhẹ của cô nhập vào hơi thở của mình.

Ông trời, làm ơn đi, cô sẽ chết vì lý do bị sắc dụ mất!

"Thối lưu manh! Anh câm miệng!"

Che giấu bộ dáng ngượng ngùng bằng hành động đánh túi bụi lên người German, Lạc Khuynh Thành căm giận khó nhịn trừng mắt nhìn anh, rõ ràng là đứng đắn nghiêm khắc cảnh cáo anh, cơ mà trong mắt anh, nó lại biến thành loại dụ hoặc khó cưỡng...

Cô không biết rằng chỉ cần mỗi một cử chỉ đáng yêu của mình vô tình bộc lộ ra ngoài mặt, sẽ lại một lần khiến German tận hưởng thêm một khía cạnh khác về cô, càng muốn xé rách cô hơn?!

Yết hầu thấp giọng cười, German đã dần dần công phá thành công tấm chắn bảo vệ cuối cùng của cô, gần như sắp tiến tới công chiếm, thì cùng lúc đó cửa phòng ngủ, đột nhiên bị người nào đó đẩy ra!

Bị dọa đến trắng mặt, cô không nghĩ nhiều, vô thức hét lên một tiếng, cô theo bản năng vùi mặt vào lồng ngực German, giao mọi chuyện phát sinh cho anh giải quyết...

Nhanh chóng kéo chăn qua che lấy cảnh xuân xinh đẹp bên dưới, cũng không liếc mắt xem kẻ to gan đó là ai, German ôm Lạc Khuynh Thành ngồi dậy, cánh tay dùng sức nắm chặt, sau khi đặt cô lên vị trí thoải mái nhất trên giường, anh thản nhiên đứng trước người cô che chắn.

Ngay khi German buông cô ra, Lạc Khuynh Thành lập tức cúi đầu, hai gò má ửng hồng, tay chân quơ quào chỉnh sửa làn váy trên người.

Mà cái vị ở ngoài cửa, sau khi chứng kiến một màn trong phòng, chỉ bày ra bộ mặt hung hăng ngẩn ra, đáy mắt, xuất hiện một tia ghen ghét xẹt qua...

"A, xem ra, em đã quấy rầy đến chuyện tốt của anh rồi, Lôi thượng tướng?"

Sợ run trong giây lát, đối phương cười nhạt mỉa mai một tiếng, khẩu khí tựa như trêu chọc, nhưng sau khi lời vừa thốt lên, Lạc Khuynh Thành liền lập tức đông cứng người!

Âm thanh này...

P/s: Chân thành xin lỗi mấy đứa vì sự chậm trễ và lỡ hẹn của Nương, dạo này Nương thật sự rất bận, bận thi cử, bận đi làm thêm, nên thời gian dành cho mấy tiểu bảo bối của Nương cũng ít đi, Nương chỉ cố gắng hoàn thành chương truyện cho bộ này vì bộ này được nhiều người hối thúc nhất, nói trắng ra Nương thiên vị bộ truyện này nhất ấy ( cũng đúng thôi, đây là bộ hiện đại đầu tay mà Nương edit mà). Hôm qua giờ tự hứa là edit cho xong, cơ mà tụi BTS nó không cho phép Nương làm thế, Damn, dành nguyên cả hôm qua ngồi cày view với cả nghe hết cả cái album của tụi nó, hay cực a đặc biệt là bài Love Maze .. thôi thôi lạc đề...

Nương sẽ cố gắng đền bù cho mấy đứa nhanh nhất có thể, hay là tối thứ hai, Nương sẽ tung thêm chương nữa bù đắp cho mấy con nha.... Thương...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info