ZingTruyen.Info

(Hoàn) QUÁN ĂN ĐÊM KỲ LẠ _ HunhHn786

Chương 88: Sổ sinh tử thay đổi

HunhHn786

"Rắc!"

Tạ Nhất căn bản không có động, giày cao gót đột nhiên bị gãy, quăng cô gái ngã sấp. Bên trong váy thế nhưng không có mặc leggings, cô ta ngã trên mặt đất bị lộ hết.

Cô gái hét to một tiếng, tức khắc liền khóc lên. Nữ thần bên cạnh cùng một cô gái khác sợ hãi hô to:

"Anh thế nhưng ra tay đánh người! Có phải đàn ông hay không?!"

Tạ Nhất cười lạnh một tiếng, nói:

"Tôi có động tay chân hay không, mọi người cũng không phải mù. Cái miệng của cô sao có thể đem đen nói thành trắng?"

Nữ thần lập tức nói:

"Đánh người!! Đánh người!! Bảo an! Bảo an"

Bên này náo loạn thật lớn, người trong tổ Tạ Nhất đều là tính tình nóng nảy, còn có rất nhiều người vây xem. Thực mau bảo an liền xông đến, còn có Giám đốc. Giám đốc tức muốn hộc máu, quát:

"Hôm nay Tổng giám đốc mới đến nhậm chức, các người con mẹ nó có phải không muốn làm nữa hay không. Ở chỗ này nói nhao nhao! Còn đánh nhau?! Không muốn làm thì đều cuốn gói về nhà! Tôi..."

Giám đốc nói còn chưa xong, kết quả liền nghe được âm thanh "lộc cộc" của giày cao gót. Một người phụ nữ cao gầy từ xa đã đi tới. Dáng người thướt tha, mặc một bộ áo vest chân váy ngắn màu đỏ, đi giày đỏ cao 10cm, trong tay cầm một phần văn kiện.

Người đẹp có mái tóc xoăn dài, theo bước đi tóc lắc qua lắc lại. Không chỉ như vậy, "hung khí" trước ngực cũng là cuộn trào mãnh liệt. Thấy thế nào cũng hẳn là cup F, thiếu chút nữa từ trong áo tuôn ra.

Mọi người đều công nhận nữ thần đẹp nhất công ty, kết quả đột nhiên xuất hiện một người quá đẹp. Chị gái này quả thực vừa đẹp vừa gợi cảm đến làm người ta phun máu mũi.

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất nhìn người đi tới, nheo mắt. Bởi vì dáng người này quá cao, so với Tạ Nhất còn cao hơn rất nhiều.

Thế nhưng là Nghê Anh! Nghê Anh lại mặc đồ nữ, còn mang ngực giả!

Nghê Anh đi tới, cười tủm tỉm nói:

"Ngượng ngùng, tiên sinh nghe nói nơi này đánh nhau, muốn gặp bọn họ."

Giám đốc vừa nghe, tức khắc luống cuống, nói:

"Chuyện này... Nghê trợ lý, đây là việc ngoài ý muốn, tôi sẽ giáo huấn bọn họ, không nhọc phiền......"

Nghê Anh cười, nói:

"Ngượng ngùng, tôi chỉ là lại đây dẫn đường."

Nữ thần cùng hai người bạn đều luống cuống. Ngay cả mấy người trong tổ Tạ Nhất cũng luống cuống. Bọn họ ở công ty đánh nhau, kết quả thế nhưng bị cấp trên phát hiện, còn bị kêu đi văn phòng. Mấy người nghĩ thầm.

Xong rồi xong rồi, khẳng định xong rồi, nói không chừng sẽ bị sa thải!

Bất quá cũng không có biện pháp, sao có thể nuốt cơn giận này, nuốt xuống liền không phải đàn ông a. Cùng lắm thì không làm ở công ty đi làm phục vụ ở quán ăn đêm của Tạ Nhất!

Mọi người nghĩ như vậy, vẻ mặt tráng sĩ siết cổ tay. Tạ Nhất lại là trong lòng có chút bất đắc dĩ, vì biết ông chủ mới là ai.

Còn có thể là ai, đương nhiên là Thương Khâu!

Mọi người vào thang máy lên tầng cao nhất. Nghê Anh dẫn bọn họ đi. Thực mau liền đến cửa văn phòng. Nơi này là văn phòng của lãnh đạo cao nhất, đặc biệt an tĩnh, mọi người đều là vẻ mặt thấp thỏm, ngay cả Giám đốc cùng nữ thần đều là vẻ mặt thấp thỏm.

Nghê Anh đi qua gõ cửa, cười tủm tỉm nói:

"Tiên sinh, người đã đến."

Ngay sau đó liền nghe được bên trong nói:

"Tiến vào."

Nghê Anh đẩy cửa ra, cười nói:

"Mời vào."

Mọi người lục tục đi vào. Nữ thần và hai người bạn gái, Tạ Nhất và ba đồng nghiệp cùng tổ, còn có Giám đốc. Người không ít, cũng may văn phòng lớn, bằng không đã chật chội HunhHn786.

Các đồng nghiệp của Tạ Nhất không dám nói lời nào, sợ tới mức không dám thở mạnh, lúc này có điểm lúng túng, liền cúi đầu, cũng không dám ngẩng đầu nhìn, căn bản không phát hiện Thương Khâu ngồi ở trên ghế.

Thương Khâu một thân tây trang màu đen, ngồi ở trên ghế bọc da, giơ một tay để chống đầu, bộ dạng thoạt nhìn thực nhàn nhã. Một tay khác nhẹ nhàng để trên mặt bàn.

Nữ thần vừa tiến vào, tức khắc trợn tròn mắt. Cô ta vốn định mở miệng cầu tình, giả thảm, kết quả ngẩng đầu thấy, tức khắc trợn mắt há hốc mồm.

Thương Khâu!

Người ngồi ở ghế Tổng giám đốc thế nhưng là Thương Khâu! Người hôm nay vừa mới nhậm chức, vừa mới thu mua công ty này, thế nhưng chính là bạn trai của Tạ Nhất, Thương Khâu!

Nữ thần mặt một chút liền trắng bệch. Mấy người bạn gái bên cạnh còn chưa biết Thương Khâu là ai, trước kia chưa thấy qua. Bọn họ chỉ là thấy được bộ dáng Tổng giám đốc tức khắc bị choáng váng.

Thương Khâu nghiêng đầu, quét mắt nhìn mọi người, mỉm cười. Bất quá nụ cười không phải thực chân thành, có một loại cảm giác khóa đoán.

Giám đốc vội vàng nói:

"Dạ...... dạ chuyện này."

Thương Khâu nâng tay lên, nói:

"Là chuyện gì, tôi đã rõ ràng."

Hắn mở miệng, các đồng nghiệp cùng tổ Tạ Nhất tức khắc sửng sốt, sau đó hồ nghi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy được Thương Khâu. Bọn họ không khỏi mở to hai mắt, thiếu chút nữa đem tròng mắt rớt ra, kinh ngạc gào thét lớn:

"Thương ca!?"

Bọn họ rống, Giám đốc thiếu chút nữa trợn trắng mắt, nhóm bạn tốt của nữ thần cũng vẻ mặt ngốc, nữ thần sắc mặt càng là khó coi.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Sự tình tôi đều nghe nói qua, khách hàng bởi vì vấn đề riêng tư của Tạ Nhất cho nên ngưng hẳn hợp đồng. Loại khách lật lọng này, về sau công ty chúng ta không cần tiếp, có tiền cũng không phải thượng đế. Chúng ta kinh doanh chân chính, không phải đi hốt phân cho người phóng uế bừa bãi nghe rõ chưa?"

Giám dốc tức khắc cái trán đổ mồ hôi, nói:

"Nghe...... Nghe rõ......"

Thương Khâu cười cười, lại nói:

"Thực hay, như vậy kế tiếp nói về ai đem chuyện riêng tư của Tạ Nhất tiết lộ ra ngoài?"

Hắn nói như vậy, nữ thần tức khắc hoảng loạn nói:

"Là khách hàng bức tôi nói. Tôi...... Tôi cũng không nghĩ sẽ thành như vậy."

Nữ thần nói như vậy tính là thừa nhận. Các đồng nghiệp càng là tức giận.

Cái gì bức cô ta nói? Rõ ràng chính là muốn đoạt hợp đồng, cho nên cố ý nói như vậy, quả thực dùng bất cứ thủ đoạn nào!

Thương Khâu nói:

"Nếu cô đã thừa nhận, như vậy cô có thể rời đi."

"Rời...... Rời đi?"

Nữ thần hoảng sợ, nói:

"Về phòng sao?"

Thương Khâu gật gật đầu. Nữ thần thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thương Khâu lại cười lạnh nói:

"Đi về phòng thu dọn đồ vật, sau đó cuốn gói về nhà."

"Thương tổng!"

Nữ thần còn muốn cầu xin, Thương Khâu lạnh lùng nói:

"Nơi này là công ty, chỗ làm việc, không phải nơi giở trò hãm hại người khác. Muốn giở trò đành phải mời đi khác mưu cầu thăng chức."

Nữ thần mặt đen thui, tức giận hàm răng cắn đến run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Nhất, tức khắc quay đầu lao ra khỏi văn phòng, còn khóc lên.

Mấy người trong tổ Tạ Nhất nhìn đều cảm thấy đặc biệt sảng khoái. Chỉ còn lại bạn tốt của nữ thần cùng Giám đốc vẻ mặt trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh. Thương Khâu hành động có thể nói là sấm rền gió cuốn. Giám đốc bị gián chức. Hai người bạn của nữ thần bị phê bình trước toàn công ty.

Mấy người trong tổ Tạ Nhất tức khắc cảm thấy đặc biệt hả giận, quả thực là cảm thấy mỹ mãn trở về đi làm. Thời điểm trở về bọn họ còn cùng Tạ Nhất nói:

"Trời ơi Tạ ca, Thương ca khi nào biến thành Tổng giám đốc của chúng ta. Điều này cũng quá kinh hỉ đi? Phải nhắc nhở chứ. Anh không biết vừa rồi tôi tiến vào văn phòng đã nghĩ, nếu mất công việc, buổi tối liền đến quán ăn đêm của anh bưng mâm đó!"

Một người khác nói:

"Tôi sẽ rửa chén!"

Người thứ ba nói:

"Tôi đây cũng chỉ biết ăn."

"Cậu là đồ tham ăn!"

Tạ Nhất nhìn bọn họ ba hoa, có chút bất đắc dĩ.

Mọi người thực mau trở về phòng làm việc. Sự việc này phỏng chừng đã truyền khắp nơi. Tổng giám đốc mới nhậm chức thế nhưng là bạn trai Tạ Nhất. Vừa rồi có người nghe nói Tạ Nhất là gay, vẻ mặt thực khinh thường. Kết quả hiện tại hay rồi, người ta dù là gay, cũng là cao cấp, bạn trai thế nhưng cao cấp như vậy.

Nữ thần cuốn gói về nhà. Tạ Nhất cùng các đồng nghiệp tiếp tục bận rộn. Lúc này di động liền run run, một tin nhắn đến, mở ra là của Thương Khâu.

Không có phiền toái gì khác chứ?

Tạ Nhất nhìn nhìn, gửi tin hồi đáp.

Cũng quá phô trương đi. Người khác có thể nghĩ em đi cửa sau hay không?

Thực mau tin nhắn lại đến.

Đi cửa sau? Chúng ta còn chưa có thử qua.

Tạ Nhất nhìn tin nhắn của Thương Khâu, tức khắc trên mặt có chút đỏ lên, hung tợn ấn di động.

Cùng anh nói đứng đắn đó!

Thương Khâu lại gửi một cái tin nhắn.

Anh còn muốn phô trương hơn, để mọi người đều biết em là bảo bối của anh.

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu có phải bị thứ không sạch sẽ bám vào người, nên mới nói chuyện cợt nhả như vậy!

Liền ở ngay lúc này cửa phòng bị gõ vang lên. Người trong phòng đặc biệt nhiều, đều là nhân viên bình thường. Có người gõ cửa, mọi người ngẩng đầu xem, liền nhìn thấy Thương Khâu đứng ở cửa.

Thương Khâu giơ tay nhìn nhìn đồng hồ. Mọi người không biết Thương Khâu mang bao tay da là đang làm gì, chỉ biết thoạt nhìn rất quyến rũ HunhHn786.

Thương Khâu nhìn đồng hồ, nói:

"Tạ Nhất, đi ăn cơm?"

Tạ Nhất:

"......"

Quả nhiên càng phô trương!

Các đồng nghiệp tức khắc ồn ào lên, cũng có cười tủm tỉm.

Cũng đã tới giữa trưa, mọi người đều muốn nghỉ ngơi ăn cơm. Tạ Nhất liền căng da đầu, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đứng lên. Mấy người cùng tổ chính là bóng đèn công suất lớn, quả thực đều là thẳng nam độc thân, cũng không có để đôi tình nhân đơn độc ở chung, tất cả đều thò lại gần ồn ào. Cuối cùng mọi người cùng đi ăn cơm.

Tạ Nhất cảm thấy, kỳ thật như vậy cũng không tồi, ít nhất sẽ không có vẻ quá xấu hổ. Bằng không thật sự trong vòng một ngày, toàn công ty đều sẽ biết quan hệ của bọn họ. Đây cũng quá phô trương đi.

Mọi người tới nhà ăn, sau đó đi xếp hàng mua cơm, một đường hi hi ha ha. Tạ Nhất mua cơm, tìm vị trí ngồi xuống, những người khác còn chưa có lại đây. Tạ Nhất liền nhìn nhìn chỗ bán đồ uống, chần chừ một chút lại đứng lên, đi mua một ly pudding trà sữa.

Tạ Nhất mua xong trà sữa đi trở về, vừa lúc Thương Khâu cùng các đồng nghiệp cũng đã lấy xong cơm. Mọi người ngồi xuống, Tạ Nhất liền đem pudding trà sữa đẩy cho Thương Khâu. Thương Khâu nhìn nhìn, nói:

"Cảm ơn."

Các đồng nghiệp ồn ào nói:

"Ai u, quá ngọt ngào nga! Pudding trà sữa, có thể ngọt rớt răng hay không a!"

Đồng nghiệp khác nói:

"Thương ca, Tạ ca ngọt như vậy anh chịu nổi sao?"

Thương Khâu cười, nhàn nhạt nói:

"Trước mắt còn chưa có ăn."

Hắn nói như vậy, các đồng nghiệp tức khắc ồn ào nói:

"Cái gì, Thương ca!? Anh không sao chứ, còn chưa có ăn!?"

"Đắp chăn bông nói chuyện phiếm sao?!"

"Động đũa a Thương ca!"

Tạ Nhất:

"......"

Cái quỷ gì vậy?

Mọi người ăn cơm, quả thực thành tiêu điểm. Tựa như Thương Khâu nói, hắn càng muốn phô trương một chút, hiện tại rốt cuộc đã làm được.

Ăn cơm trưa xong, Thương Khâu đem bát đũa dơ chồng lên mâm, thực thân thiện cùng mọi người đưa đến chỗ chứa. Bọn họ cùng nhau đi khỏi nhà ăn, Thương Khâu vào thang máy chuyên dụng, mấy người còn lại đi thang máy cho nhân viên.

Thương Khâu cười nói:

"Hôm nay thứ sáu, buổi tối chờ anh, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm."

Tạ Nhất gật gật đầu, các đồng nghiệp cười tủm tỉm nói:

"Đã biết! Hẹn hò!"

Hẹn hò?!

Kỳ thật Tạ Nhất cùng Thương Khâu sau khi xác định quan hệ hình như còn chưa có đi hẹn hò. Dù sao bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ, căn bản không có cái gì thay đổi. Nói thay đổi đó chính là hôn nhiều hơn một chút, đại đa số là hôn thực thuần khiết, thực sự không có hẹn hò.

Sau khi tan tầm, Tạ Nhất vừa xong việc cùng mọi người chuẩn bị về nhà. Đi đến dưới lầu, Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu lái xe đỗ ở cửa. Hắn hạ xuống cửa sổ xe, nói:

"Tạ Nhất."

Tạ Nhất thấy Thương Khâu cùng mình chào hỏi, tức khắc áp lực rất lớn. Bởi vì ở bên cạnh là đồng nghiệp đang xem chính mình, Tạ Nhất chạy nhanh đến, rồi lên xe.

Thương Khâu lái xe đi. Tạ Nhất không biết Thương Khâu muốn đi đâu, bất quá cũng không hỏi. Xe thực mau ngừng ở cửa một nhà hàng, Tạ Nhất thấy thực quen mắt. Đây chính là nhà hàng ngày đó Tạ Nhất muốn tỏ tình nên mời Thương Khâu đi ăn.

Thương Khâu dừng xe, cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn Tạ Nhất, nói:

"Bữa tối dưới ánh nến, bên cạnh không xa còn có khách sạn năm sao cho tình nhân. Lần trước đã lãng phí công sức của em, bất quá không quan hệ, lần này anh đã sắp xếp ổn thỏa."

Tạ Nhất nghe, tức khắc mặt liền đỏ.

Thương Khâu thế nhưng biết!

Lúc trước các đồng nghiệp bí mật bày mưu giúp Tạ Nhất tỏ tình, còn đặt phòng tình nhân ở khách sạn năm sao gần nhà hàng. Nghe nói phòng đặc biệt xa hoa, hơn nữa có chiết khấu kinh người, ở đặc biệt có lời. Nhưng sau đó bởi vì chuyện Liêm Thần An mà bị phá hủy. Không nghĩ tới việc này Thương Khâu đã biết, Tạ Nhất tức khắc cảm giác da mặt sắp cháy không còn.

Thương Khâu xuống xe, ân cần mở cửa cho Tạ Nhất. Hai người thực mau đi vào nhà hàng.

Thương Khâu đã đặt bàn vị trí gần cửa sổ có thể ngắm cảnh. Món ăn đang được chuẩn bị, người phục vụ trước đem rượu vang đỏ bưng lên.

Thương Khâu bưng lên ly rượu, cùng Tạ Nhất chạm ly, cười nói:

"Uống một chút?"

Tạ Nhất tửu lượng không tốt, bất quá rượu sẽ cho thêm dũng khí. Thương Khâu đã đặt phòng ở khách sạn bên cạnh, vẫn là căn phòng cũ. Hôm nay là cuối tuần, Tạ Nhất trong lòng nhảy loạn, cảm thấy nếu không làm cái gì, khẳng định quá lãng phí tiền thuê phòng khách sạn.

Tạ Nhất bưng lên ly rượu, tức khắc uống một ngụm rượu vang đỏ. Mùi thơm ngọt ngon miệng, hơn nữa dư vị vô cùng tốt.

Tạ Nhất chép chép miệng, gương mặt nháy mắt có chút nhiễm hồng, nói:

"Rượu ngon."

Thương Khâu cười cười, nâng tay lên. Hắn thế nhưng tháo bao tay da màu đen ra. Tạ Nhất có chút giật mình. Cái dấu ấn màu vàng kim trong lòng bàn tay Thương Khâu sáng lên.

Thương Khâu lúc trước đã nói qua, tay hắn sợ ánh sáng, đặc biệt là ánh nắng. Tuy rằng hiện tại trời tối, không có ánh nắng, bất quá cũng có ánh đèn, Thương Khâu lại đột nhiên tháo bao tay.

Thương Khâu nâng tay tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Nhất, sau đó ngón tay cái ở trên môi Tạ Nhất chậm rãi lướt qua. Chỉ là trong nháy mắt, Tạ Nhất cảm giác trên môi tê tê, đặc biệt thoải mái.

Thương Khâu đem rượu bên miệng nhẹ nhàng cọ xuống, sau đó thu hồi tay. Hắn dùng đầu lưỡi liếm rượu dính trên ngón tay cái.

"Đùng!"

Một tiếng vang lớn trong đầu Tạ Nhất, giống như có quả bom nổ, nháy mắt não thành hố.

Thương Khâu làm xong động tác, thong thả ung dung mang bao tay vào.

Thực mau đồ ăn liền lên, Tạ Nhất cúi đầu nhìn, có điểm há hốc mồm.

Sao tất cả đều là đồ ngọt!?

Trừ đồ ngọt, chỉ có bò bít tết. Bò bít tết cùng rượu vang đỏ sốt việt quất, theo lý mà nói, cũng có chút ngọt.

Bánh vòng ngọt ngào, kem chocolate, pudding caramel, tiramisu, bánh kem phô mai, trà sữa mát cha, sữa chua blueberry, vân vân......

Tạ Nhất nháy mắt:

"......"

Vừa rồi vui sướng tức khắc đều bị tiêu diệt! Thương Khâu đây là vì thỏa mãn khẩu vị bản thân, gọi hết các món ngọt trong một lần sao!?

Tạ Nhất nhìn đồ ăn, tức khắc thái dương giật kinh hoàng, nói:

"À... Còn có món ăn khác phải không? Lên hết rồi sao?"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Còn có một món."

Hắn nói giơ tay vẫy vẫy người phục vụ. Thực mau người phục vụ liền bưng món cuối cùng lên.

Kia căn bản không phải đồ mặn, vẫn cứ là đồ ngọt!

Một cái tô thủy tinh trong suốt có chân rất lớn chứa băng đá và xoài vàng ươm. Người phục vụ theo thứ tự đem sáu cái chén mứt xoài đặt lên bàn.

"Tiên sinh, sáu phần mỹ nhân xoài của ngài, mời dùng. Chúc ngài dùng bữa vui vẻ."

Sáu...... phần......

Tuy rằng mỗi chén mứt xoài đều không lớn, đựng trong những chiếc chén thủy tinh nhỏ rất đẹp, thoạt nhìn rất hấp dẫn. Nhưng là sáu phần, có phải hơi nhiều hay không?!

Tạ Nhất vẻ mặt tuyệt vọng nhìn bàn đồ ngọt. Thương Khâu lập tức đem sáu chén mứt xoài đổ vào tô băng đá. Tạ Nhất trơ mắt nhìn băng đá biến thành nước đường. Thương Khâu còn múc một muỗng, "nhiệt tình" đưa đến bên miệng Tạ Nhất nói:

"Nếm thử xem."

Tạ Nhất cười gượng há mồm ăn, tức khắc cảm giác đầu lưỡi chết lặng.

Một cảm giác ngọt gắt nuốt không trôi. Không uống nước căn bản nuốt không xuống!

Thương Khâu lại ăn thực tự nhiên, liên tục ăn hai muỗng, cảm thán nói:

"Không có ngọt bằng em."

Tạ Nhất trong lòng phun tào.

Mình mà ăn ngọt như vậy, tuyệt đối sẽ bệnh tiểu đường a!

Hai người đang ăn, lại có người đi đến. Người nọ nhìn thấy Thương Khâu, tức khắc vẻ mặt kinh ngạc cùng vui sướng, chạy nhanh tới.

Tạ Nhất liền nhìn thấy một người đàn ông ẻo lả đi tới chỗ bọn họ. Quần lót hồng phấn xem đến rõ ràng, vì đã lộ ngoài quần tây. Tóc trang điểm không chút cẩu thả. Trên mặt đánh phấn, còn tô son màu san hô.

Hắn đi tới, kinh hỉ nói:

"Thương Khâu!"

Thương Khâu quay đầu lại nhìn thoáng qua đối phương, nhíu nhíu mày, tựa hồ nghĩ không ra hắn là ai.

Người kia cười nói:

"Thương Khâu, là tôi nha. Lúc trước đã từng ủy thác anh. Tôi là Phương Hâm nha!"

Tạ Nhất không quen biết người kia, bất quá vừa thấy liền biết Phương Hâm này tuyệt đối có ý tứ với Thương Khâu, hơn nữa không phải ý tứ nhỏ tí tẹo.

Phương Hâm muốn bắt chuyện với Thương Khâu, Thương Khâu chỉ là gật gật đầu. Phương Hâm không đi, thế nhưng ngồi ở bên cạnh Thương Khâu. Phương Hâm ngồi ở bên cạnh Thương Khâu, thân mật nói:

"Thật là trùng hợp nha, hôm nay tôi tới nơi này gặp khách, một lát liền xong rồi. Hay là chúng ta... trong chốc lát đi ôn chuyện. Tôi biết có một quán bar không tồi, bên cạnh còn có khách sạn, nếu uống say......"

Hắn nói, ái muội nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu cũng không để ý đến hắn, nói:

"Phương tiên sinh, hiện tại tôi đang hẹn hò, có thể mời ngài rời đi."

Hắn vừa nói như vậy, Phương Hâm tức khắc sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nhất, tựa hồ hắn mới nhìn thấy Tạ Nhất. Tựa hồ không tin vào mắt mình, Phương Hâm khiếp sợ nói:

"Anh hẹn hò? Cùng hắn? Hắn căn bản không có đẹp!"

Tạ Nhất:

"......"

Phương Hâm trừng mắt nhìn Tạ Nhất, bởi vì chạm vào cái đinh, tựa hồ có chút không cao hứng, bất quá vẫn đối với Tạ Nhất hạ chiến thư.

"Cậu chờ đó, tôi gặp được Thương Khâu trước, tôi sẽ đòi lại anh ấy, mặc kệ các người có đang hẹn hò hay không."

Nói xong, Phương Hâm liền cao ngạo hừ một tiếng, sau đó rời đi.

Mí mắt Tạ Nhất giật kinh hoàng, nói:

"Anh như thế nào chọc phải loại người này?"

Thương Khâu nhún vai. Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu thật là thông sát cả nam lẫn nữ. Mặc kệ là nam hay là nữ đều thích Thương Khâu, thoạt nhìn áp lực rất lớn a.

Bởi vì ăn quá ngọt, Tạ Nhất uống không ít rượu, lại còn uống không ít nước, cho nên cảm giác bụng đặc biệt căng. Muốn đi WC, Tạ Nhất liền đứng dậy rời bàn.

Vào toilet, ở chỗ bồn rửa tay, Tạ Nhất liền nghe được một âm thanh thực "vũ mị".

"Tôi ở bên ngoài làm việc vất vả! Cô có thể đừng không có việc gì mà tìm kiếm tôi. Tôi mỗi ngày kiếm tiền nuôi sống hai mẹ con các người không dễ dàng, còn hoài nghi tôi. Thật là đủ phiền, không có việc gì tôi tắt máy đây, tôi còn có khách phải gặp."

Tạ Nhất nghe âm thanh này có chút quen tai, liền nghe tiếng mở cửa. Buồng vệ sinh bên cạnh thế nhưng là Phương Hâm đi ra. Tạ Nhất có chút ngốc.

Ẻo lả như thế mà còn có vợ con? Vậy mà hắn vừa rồi còn công nhiên cùng mình hạ chiến thư, muốn theo đuổi Thương Khâu?

Tạ Nhất tức khắc nheo mắt, nghĩ thầm.

Tra nam!

Phương Hâm nhìn thấy Tạ Nhất, trừng mắt một cái, liền vội vàng đi ra ngoài. Tạ Nhất thực mau cũng từ toilet đi ra ngoài. Bên cạnh có mấy cái phòng để người mời khách nói công việc, tính riêng tư tương đối tốt.

Phòng kia không đóng cửa, Tạ Nhất không phải cố ý muốn xem, nhưng thấy đến rõ ràng. Vừa rồi Phương Hâm còn muốn theo đuổi Thương Khâu, kết quả hiện tại liền cùng một người phụ nữ, hẳn là khách hàng mà hắn nói. Đúng là tình chàng ý thiếp, hai người ôm nhau, Phương Hâm cười nói:

"Cái hợp đồng này không tệ, em ký xong sau hai ta đều tốt. Cứ như vậy là anh có thể vì theo hợp đồng mỗi ngày đi công ty tìm em. Như vậy không tốt sao? Miễn cho chúng ta phải lén lút. Bà thím già nhà anh luôn hỏi anh vì cái gì không trở về nhà."

Tạ Nhất nghe đến đó, tức khắc có điểm nghiến răng.

Thật đúng là tra nam, nhà mình có vợ con còn ra bên ngoài làm việc xấu. Vậy mà còn muốn theo đuổi Thương Khâu. Người như vậy dám cùng mình hạ chiến thư?

Tạ Nhất tức khắc liền không đi, lén tránh ở ngoài cửa, hướng vào trong nhìn nhìn. Người phụ nữ tựa hồ còn có chút do dự, bất quá không chịu nổi Phương Hâm lời ngon tiếng ngọt.

"Vậy anh cho em xem hợp đồng đi."

Phương Hâm lập tức cao hứng, hôn người phụ nữ một cái, sau đó đem notebook của mình mở ra, mở file hợp đồng cho người phụ nữ xem.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Phải nghĩ biện pháp nào giáo huấn tra nam này một chút? Nói không chừng trong máy tính có thứ không thể để người khác thấy, hoặc là ảnh chụp, clip linh tinh. Nếu để vị khách kia xem, vậy có trò hay rồi!

Bất quá Tạ Nhất cũng không có biện pháp đi vào trong, cũng không có biện pháp động máy tính, cho nên căn bản không cách gì làm được.

Khi Tạ Nhất còn đang tiếc hận, thình lình nghe bên trong có tiếng thét.

"Á!!"

Vị khách nữ thét lên một tiếng, sau đó lập tức đứng lên.

"Bốp!!!"

Một bạt tay quăng lên trên mặt Phương Hâm. Phương Hâm bị đánh choáng váng. Bởi vì động tác người phụ nữ quá mạnh, notebook bị rớt xuống dưới. Notebook còn truyền ra âm thanh tình cảm mãnh liệt, Tạ Nhất trừng mắt, không biết chuyện gì xảy ra. Notebook thế nhưng thật sự phát ra hình ảnh kỳ quái, hơn nữa là do Phương Hâm tự quay. Hình ảnh làm tình cùng nam cùng nữ đều có, đều là chứng cứ xấu hổ.

Vị khách nữ thấy hình ảnh như vậy, thét chói tai, nói:

"Anh...... anh thế nhưng gạt tôi! Còn nói yêu tôi thật lòng! Đồ tra nam, đi tìm chết đi!"

Nói xong, cô ta còn hung hăng đá Phương Hâm, sau đó đạp giày cao gót bỏ đi.

Tạ Nhất có điểm há hốc mồm. Mắt thấy vị khách nữ kia muốn đi ra tới, Tạ Nhất nhanh xoay người sang chỗ toilet trốn.

Tạ Nhất theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay không có bất luận cảm giác gì không ổn, nhưng notebook lại thật sự xuất hiện trục trặc, chẳng lẽ là Huyết Ngọc......?

Tạ Nhất tức khắc có điểm kinh hỉ.

Mình thật sự thành công trong việc dùng ý nghĩ?

Phương Hâm đuổi theo vị khách nữ, ở đại sảnh lại bị đánh thêm một trận. Vị khách nữ đánh xong thong thả ung dung bỏ đi.

Tạ Nhất lúc này mới cười tủm tỉm đi trở về chỗ ngồi. Thương Khâu nhướng mày nhìn Tạ Nhất, hỏi:

"Sao chậm vậy?"

Tạ Nhất nói:

"Có... Có chút việc trì hoãn."

Thương Khâu cũng không có hỏi nhiều. Hai người ăn xong, liền chuẩn bị đi khách sạn. Nói thật ra, Tạ Nhất trong lòng có chút khẩn trương.

Dù sao Thương Khâu diện mạo xuất sắc, dáng người gợi cảm, nơi đó lại giống ăn kích thích tố mà rất lớn. Đối lập bản thân mình giống như con gà luộc, không có gì đáng xem. Vạn nhất Thương Khâu nhìn thấy mình xong, không có hứng thú thì làm sao đây?

Tạ Nhất trong lòng thấp thỏm, còn đặc biệt khẩn trương đi theo Thương Khâu ra khỏi nhà hàng. Hai người đều uống rượu, chuẩn bị đi bộ đến đó, dù sao cũng chỉ năm phút lộ trình.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi ở trên đường lớn. Thứ sáu buổi tối đúng là thời điểm sống về đêm, đặc biệt là khu phồn hoa, người phi thường nhiều. Thương Khâu lại khăng khăng cùng Tạ Nhất tay cầm tay đi. Tạ Nhất có điểm ngượng ngùng, nhưng không muốn bỏ tay ra, cảm thấy loại cảm giác này đặc biệt tốt, hơn nữa giống như đã từng quen thuộc. Có một loại cảm giác may mắn từ trong xương cốt lộ ra, cũng không biết may mắn cái gì.

Hai người đi về phía trước, Tạ Nhất đột nhiên thấy đầu trống rỗng.

"Ôi......"

Trong óc trống rỗng, trời đất quay cuồng, nháy mắt có cảm giác choáng váng mãnh liệt.

"Tạ Nhất?"

Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất đi đường không xong, lập tức ôm eo Tạ Nhất. Tạ Nhất đột nhiên liền quỵ xuống, tựa hồ mất đi ý thức ngất xỉu.

Tạ Nhất trong đầu trống rỗng, nhưng có thể nhìn thấy một chiếc xe tải lớn lao đến.

"Rầm!!!"

Tức khắc máu bắn đầy đất.

Tạ Nhất mất ý thức ngắn ngủi, liền khôi phục lại. Thương Khâu ôm Tạ Nhất, Tạ Nhất chậm rãi đứng lên, xoa đầu. Thương Khâu lo lắng nói:

"Thế nào? Có phải nơi nào khó chịu hay không?"

Tạ Nhất lại nói không ra lời. Bởi vì vừa rồi choáng váng nhìn thấy ở trước mắt một chiếc xe tải lớn lao đến, hướng về nơi bọn họ vốn nên đi qua. Liền nghe được một âm thanh rất lớn, xe tải vọt tới đụng vào trên tường, cùng lúc đó là tiếng kêu sợ hãi.

"Có người bị thương!!!"

"Trời ơi, báo cảnh sát!"

"Kêu xe cứu thương!"

Tạ Nhất tức khắc ngây ra.

Nếu vừa rồi không có choáng váng, lúc này phỏng chừng chính mình cùng Thương Khâu cũng đã bị xe tải đụng vào!

Thương Khâu híp mắt, nhìn sự cố phía trước. Thật nhiều người bị thương, tài xế xe tải cũng bị thương, trên mặt đất còn một người đàn ông trung niên cả người là máu, tựa hồ sắp không được rồi.

Thương Khâu nhanh lôi kéo Tạ Nhất chạy tới. Người bên cạnh đều đang la to. Tuy rằng hô to báo cảnh sát, kêu xe cứu thương, nhưng mọi người đều luống cuống, không ai có hành động.

Tạ Nhất nhanh lấy ra di động gọi điện báo cảnh sát, rồi kêu xe cứu thương. Thương Khâu ngồi xổm xuống, vội vàng đè vết thương trên chân cho người đàn ông trung niên. Hắn đem chân người kia nâng lên một ít, phía dưới lót đồ vật, sau đó dùng sức đè lại chân. Còn có vết thương ở trán cũng đổ máu. Máu tươi ào ạt, tựa hồ còn có chút chấn động não, người nọ đã hôn mê.

Tạ Nhất nhìn đầy đất máu tươi, đôi tay có chút phát run. Thương Khâu ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Nhất "kinh hoảng", nói:

"Tạ Nhất, anh cần em hỗ trợ."

Tạ Nhất nhanh ngồi xổm xuống. Hai người ở trước khi xe cứu thương tới cố gắng cầm máu cho người đàn ông trung niên, tạm xử lý miệng vết thương.

Tai nạn xe cộ này thật nhiều người bị thương, bất quá người đàn ông trung niên bị thương nghiêm trọng nhất. Thoạt nhìn ông ta là nhà giáo, ăn mặc rất lịch sự, mang mắt kính, cầm cặp táp. Giấy tờ tùy thân đều có đầy đủ.

Thực mau xe cứu thương liền tới rồi, đem tất cả người bị thương đi bệnh viện. Tạ Nhất cùng Thương Khâu cũng đi theo tới bệnh viện.

Người nhà của người đàn ông trung niên nghe tin cấp tốc chạy đến, nghe nói là em trai. Người này mới đi làm, so với Tạ Nhất còn nhỏ hơn một chút.

Thời điểm xông tới thực hoảng loạn, nghe nói bọn họ cứu người đàn ông trung niên, hắn thiếu chút nữa quỳ xuống tạ ơn.

Mọi người ở ngoài phòng giải phẫu chờ, nghe nói bác sĩ mổ lần này là chuyên gia ngoại khoa giỏi nhất bệnh viện. Đợi trong chốc lát, Tạ Nhất liền nhìn thấy hai người có chút quen mắt từ bên ngoài đi vào. Tạ Nhất sửng sốt.

Lúc trước ở nhà Tất Bắc, cũng chính là âm tào địa phủ, Tạ Nhất đã thấy hai người kia. Một người mặc tây trang đen, một mặc tây trang trắng. Hai người trong tay cầm máy tính bảng, vẻ mặt đi công tác.

Đây không phải Hắc Bạch Vô Thường sao?

Tạ Nhất trong lòng tức khắc có chút dự cảm bất an. Hắc Bạch Vô Thường đều tới, có lẽ bọn họ cũng không có cứu được người đàn ông trung niên.

Tạ Nhất nhìn em trai người đàn ông trung niên ở bên ngoài phòng giải phẫu nôn nóng đi tới đi lui. Tạ Nhất lại nhìn thoáng qua Thương Khâu.

Thương Khâu cũng chú ý tới Hắc Bạch Vô Thường. Bọn họ cũng không phải là chờ người bệnh ra khỏi phòng giải phẫu, thoạt nhìn là muốn tới câu hồn. Phỏng chừng người đàn ông trung niên mệnh số đã hết, cho nên hai người kia cố ý đến đưa tới âm tào địa phủ đi luân hồi.

Liền ngay lúc này, phòng giải phẫu tắt đèn, thực nhanh có người từ bên trong đi ra. Đầu tiên là y tá sau đó mới là bác sĩ, còn mặc đồ phẫu thuật, mang mũ cùng khẩu trang.

Em trai anh người đàn ông trung niên lập tức tiến lên, nói:

“Bác sĩ! Bác sĩ, tôi là người nhà! Tôi là em trai người bệnh. Anh trai tôi thế nào?!”

Tạ Nhất trong lòng có chút trầm, bởi vì Hắc Bạch Vô Thường đứng ở bên cạnh. Y tá không cùng bọn họ nói lời nào. Bác sĩ tháo xuống mũ cùng khẩu trang, sau đó cũng đem đồ phẫu thuật cởi ra. Động tác thong thả ung dung, thoạt nhìn có chút ấm áp.

Cởi mũ cùng khẩu trang, khuôn mặt bác sĩ tức khắc lộ ra. Bác sĩ thoạt nhìn khoảng bốn mươi mấy tuổi, bên miệng có nhàn nhạt nếp nhăn khi cười. Bất quá nhìn cũng không khó coi, cũng không cảm thấy già ngược lại hào hoa phong nhã, có một loại khí chất ôn nhu cho người ta cảm giác đáng tin cậy.

Bác sĩ cười nói với em trai người đàn ông trung niên.

“Giải phẫu có chút ngoài ý muốn, bất quá tình huống người bệnh đã ổn định. Chân bị thương tương đối nghiêm trọng, tay cũng gãy xương, phần đầu bị thương và não chấn động. Còn cần theo dõi thêm, bất quá đã không nguy hiểm tính mạng.”

Bác sĩ nói như vậy, Tạ Nhất tức khắc giật mình mở to hai mắt. Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường cũng mở to hai mắt. Thương Khâu lại là nheo nheo mắt.

Hắc Bạch Vô Thường cúi đầu nhìn thoáng qua máy tính bảng. Có chút không dám tin, bọn họ lặp lại thẩm tra đối chiếu rất nhiều lần, sau đó lấy ra di động gọi điện thoại, tựa hồ muốn xác nhận một chút.

Bọn họ gọi điện thoại, Tạ Nhất mơ hồ nghe thấy Hắc Bạch Vô Thường nói cái gì mà Sổ Sinh Tử thay đổi. Hắc Bạch Vô Thường cúp điện thoại, trực tiếp liền quay đầu rời đi. Tạ Nhất có chút kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Thương Khâu.

“Sổ Sinh Tử thay đổi? Ai có năng lực lớn như vậy?”

Thương Khâu lắc lắc đầu. Hắn hiện tại chỉ biết bác sĩ cứu mạng người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thoát nguy hiểm tính mạng, được chuyển tới phòng bệnh chăm sóc. Người em trai đối với Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngàn ân vạn tạ HunhHn786.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu thực mau cũng chuẩn bị rời đi.

Thời gian không còn sớm. Bọn họ mất rất nhiều thời gian cứu người, trời cũng đã sáng. Tạ Nhất cảm thấy khả năng phòng tình nhân này cùng mình không có duyên. Bằng không vì cái gì luôn không thể bước vào căn phòng đó?

Tạ Nhất cùng Thương Khâu từ phòng bệnh đi ra, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện. Khi đi ngang qua chỗ phòng nghỉ của nhân viên, liền thấy được bác sĩ mổ chính kia. Bác sĩ đã thay đổi áo blouse trắng, đang hút thuốc.

Bàn tay với các ngón tay thon dài, quả nhiên là tay của bác sĩ khoa ngoại luôn cầm dao mổ. Ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng kẹp điếu thuốc lá, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hít một chút, ngay sau đó phun ra vòng khói. Bác sĩ hơi hơi ngửa đầu, lộ ra cái cổ thon dài.

Bác sĩ tựa hồ nghe tiếng bước chân, quay đầu lại. Dụi tắt thuốc, ném vào gạt tàn, sau đó bác sĩ chủ động đi tới, cười tủm tỉm vươn tay ra bắt tay Tạ Nhất và Thương Khâu.

“Nghe nói hai vị hỗ trợ người bệnh trước đó. Nếu không có hai vị hỗ trợ, vừa rồi người bệnh kia chỉ sợ đã không thể cứu chữa.”

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Chẳng lẽ là mình cùng Thương Khâu cứu sống người kia? Nhưng cũng không có khả năng, chỉ là làm cầm máu đơn giản nhất mà thôi!

Thương Khâu cùng bác sĩ bắt tay, nói:

“Vẫn là kỹ thuật giải phẫu của bác sĩ xuất sắc.”

Bác sĩ nở nụ cười. Hắn cười lên càng ôn nhu. Một đôi mắt hẹp dài, trong ánh mắt đầy thần thái. Bên khóe miệng có nếp nhăn. Không biết vì sao cho người nhìn cảm giác nếp nhăn trên mặt khi cười trở nên gợi cảm hơn.

Bác sĩ cười nói:

“Quá khen.”

Hắn nói, lại nói:

“Hôm nay tôi trực ban, còn phải đi kiểm tra phòng bệnh, xin đi trước một bước.”

Bác sĩ nói xong, thực mau liền rời đi.
Tạ Nhất nhìn bóng dáng hắn cảm thấy bác sĩ này cười lên cho người ta cảm giác thực thoải mái, thư thái nói không nên lời.

Thương Khâu đột nhiên nói:

“Đi thôi.”

Hai người ra khỏi bệnh viện đón xe taxi về nhà. Tạ Nhất bởi vì quá mệt nhọc, ở trên xe taxi trực tiếp ngủ luôn, khi tỉnh lại đã ở nhà, hơn nữa còn là giữa trưa.

Hẹn hò êm đẹp kết thúc như vậy, tựa hồ có điểm làm người ta tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info