ZingTruyen.Info

(Hoàn) QUÁN ĂN ĐÊM KỲ LẠ _ HunhHn786

Chương 70: Bạn thời đại học

HunhHn786

Khu du lịch ven biển khoảng cách không gần, bọn họ cần ngồi máy bay. Thương Khâu lái xe đưa mọi người đi sân bay. A Lương ngồi ở ghế sau, kỳ thật cảm xúc không phải rất cao. Tạ Nhất lại là thập phần hưng phấn, bởi vì muốn hưởng thụ bờ cát cùng gió biển.

Đương nhiên còn có thân thể Thương Khâu!

Tưởng tượng đến cái này, Tạ Nhất muốn chảy nước miếng.

Mọi người thực mau thông kiểm tra lên máy bay.

Bởi vì không có đặt vé qua mạng trước, cho nên bọn họ đến sân bay lại mất chút thời gian. Lúc này vẫn là mùa du lịch, quả thực kín người hết chỗ, máy bay cơ hồ đã đầy. Ba người vốn định ngồi gần nhau, bất quá không còn ba ghế vị trí liền kề. Tạ Nhất không có cách nào, đành phải chia ra.

Trong đó có hai ghế gần nhau, chỉ cách một người. Không biết ai thiếu đạo đức như vậy, không chọn dựa cửa sổ, không chọn gần lối đi, cố tình chọn ghế chính giữa.

A Lương tương đối thảm, cách bọn họ rất xa.

Mọi người lên máy bay, Tạ Nhất cùng Thương Khâu ngồi xuống. Tạ Nhất nghĩ.

Trong chốc lát có nên nói cùng người kia, xem có thể đổi vị trí hay không. Như vậy mình có thể cùng Thương Khâu ngồi gần!

Hành khách đã lên gần hết. Người ngồi vị trí chính giữa vẫn chưa có tới. Ở thời điểm Tạ Nhất cho rằng đối phương không đến, đã thấy một cô gái rất cao kéo theo va li đi tới.

Cô ta đi giày cao gót, mang kính râm lớn, một thân thời trang bắt mắt. Ngực quả thực được miêu tả sinh động. Dáng người thon thả thướt tha, chậm rãi đi tới. Tạ Nhất dám khẳng định hầu hết đàn ông trên máy bay này đều đang nhìn cô gái, bởi vì thật sự quá đáng chú ý.

Dáng người cô gái rất cao. Bởi vì xinh đẹp, một đống đàn ông muốn xông tới giúp nâng va-li đặt lên trên kệ để hành lý. Kết quả không ít kẻ mặt xám xịt liền tránh ra. Bởi vì cô gái kia so với bọn họ đều cao hơn.

Động tác thực nhanh nhẹn, cô gái trực tiếp nắm va-li giơ lên đặt ở trên kệ để hành lý, sau đó đóng cái nắp. Tháo xuống kính râm, động tác liền mạch lưu loát, cô gái hướng về phía Tạ Nhất nháy mắt, cười nói:

"Anh bạn nhỏ, thật có duyên nha."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Nghê Anh!"

Vị trí này thế nhưng là Nghê Anh!

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy thực hợp tình hợp lý. Rốt cuộc trừ bỏ Nghê Anh, không ai biến thái như vậy, nhất định phải ngồi ở chính giữa.

Nghê Anh đi tới, trực tiếp ngồi ở chính giữa Thương Khâu và Tạ Nhất, cũng không cảm giác mình là bóng đèn.

Ngồi xuống, đem áo khoác cởi ra, bên trong là bộ váy ngắn ôm sát thân thể, cổ chữ V. Tuy rằng bên ngoài mặc thực kín đáo, nhưng bỏ áo khoác, váy quả thực chỉ ở đùi Nghê Anh. Đôi chân trắng noãn kia thiếu chút dọa Tạ Nhất nhảy dựng, tầm mắt cũng không biết nên đi nơi nào HunhHn786.

Tiếp viên vừa lúc đi tới, đang phát chăn. Tạ Nhất nhanh muốn một cái, sau đó đem đưa cho Nghê Anh, nói:

"Cái này...... cô dùng đi."

Nghê Anh cười một tiếng, nói:

"Anh bạn nhỏ rất biết săn sóc nha."

Tạ Nhất cười gượng hai tiếng, cảm giác có ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm chính mình, ngẩng đầu thấy thì ra là Thương Khâu ngồi ở tận cùng bên trong.

Nghê Anh cười nói:

"Anh bạn nhỏ, các người đi làm gì? Hưởng tuần trăng mật sao?"

Tạ Nhất đang muốn uống nước, thiếu chút nữa phun, xấu hổ cười cười, nói:

"Đi chơi một chút."

Nghê Anh nói:

"Đi biển chơi sao? Anh bạn phải cẩn thận a. Đừng bị Thương Khâu gặm đến xương cốt không dư thừa. Có biết, hắn rất háo sắc."

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu tựa hồ thật sự nhịn không nổi nữa, vỗ bả vai Nghê Anh, nói:

"Cô đổi chỗ cùng tôi."

Nghê Anh không đổi, nói:

"Đừng nha, người ta muốn che chở bạn nhỏ biết săn sóc. Bằng không khẳng định anh sẽ đem hắn gặm đến lung tung rối loạn."

Gặm đến lung tung rối loạn là cái quỷ gì a!

Thương Khâu muốn đổi chỗ ngồi. Nghê Anh không đổi, cuối cùng Thương Khâu ra chiêu, chính là đem A Lương kêu lên đổi chỗ cùng Tạ Nhất.

Nghê Anh vừa thấy, nói:

"Được rồi, xem như anh lợi hại. Tôi cùng anh đổi được chưa?"

Nghê Anh bị bức bách cùng Thương Khâu đổi chỗ ngồi, phải ngồi ở tận cùng bên trong dựa cửa sổ. Nhưng cũng không nhàn rỗi, thế nhưng cách Thương Khâu, Nghê Anh cùng Tạ Nhất nói chuyện phiếm.

Mới đầu Tạ Nhất cũng cảm thấy xấu hổ, không muốn cùng Nghê Anh nói chuyện. Bất quá trò chuyện một hồi, Tạ Nhất phát hiện Nghê Anh kỳ thật là người rất thú vị, ngay thẳng, cũng sẽ không so đo cái gì, còn thực nhiệt tình giới thiệu nơi bọn họ sắp tới, chỗ nào ăn BBQ tốt nhất, vân vân...

Tạ Nhất cùng Nghê Anh nói đến đặc biệt vui vẻ. Hai người này phút chốc trở nên thân thiết. Thương Khâu dựa lưng vào ghế, hai người có khoảng trống nói chuyện càng lúc càng nghiện, còn bắt đầu truyền đồ vật qua lại. Nghê Anh có rất nhiều ảnh chụp đưa cho Tạ Nhất xem. Tạ Nhất xem kinh ngạc không thôi, nói:

"Thật đẹp!"

Nghê Anh nói:

"Đúng không, tôi đã nói rồi mà. Hiện tại càng đẹp hơn, phía sau còn có rất nhiều ảnh chụp."

Tạ Nhất lướt từng tấm từng tấm hình một xem, kết quả trên mặt đột nhiên đỏ lên. Thương Khâu nheo nheo mắt, còn tưởng rằng là ảnh chụp Nghê Anh mặc bikini ở bờ biển.

Thương Khâu sắc mặt không tốt, nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Tạ Nhất nhanh che lại màn hình, cố ý ngồi thẳng lên, tựa hồ không muốn để Thương Khâu nhìn thấy, còn đối với Nghê Anh nói:

"Tôi có thể... có thể xin một ít ảnh chụp không? Tôi nói là ảnh phong cảnh..."

Nghê Anh nháy mắt, cười nói:

"Được nga."

Thương Khâu thái dương gân xanh nhảy nhảy. Đột nhiên hắn ngồi dậy, bắt lấy điện thoại. Tạ Nhất hoảng sợ, nhưng tốc độ không mau bằng hắn, căn bản bị Thương Khâu đoạt đi.

Thương Khâu sắc mặt khó coi lấy điện thoại qua xem. Kết quả kia không phải ảnh chụp Nghê Anh mặc bikini, mà là ảnh Thương Khâu.

Phỏng chừng là chụp lén, dù sao Thương Khâu không có đối diện màn ảnh. Hắn nghiêng đầu, hơn nữa rõ ràng nhìn ra đang hành động. Ảnh có chút nhòe, bất quá bối cảnh là bờ biển, Thương Khâu mặc một cái quần bơi màu đen, tay còn mang bao tay da màu đen, thân trên cởi trần lồ ra đầy cơ bắp. Tạo hình này quả thực gợi cảm miễn bàn, cũng rất tình thú!

Tạ Nhất tin như vậy.

Thương Khâu nhìn ảnh chụp, tức khắc ngây ra một lúc. HunhHn786 Nghê Anh cười ha hả, cười đến tiếp viên phải lại đây xem xét tình huống.

Nghê Anh cười nói:

"Vui không! Đây là lần trước chúng ta đi công tác. Tôi chụp cho anh, anh cũng không biết!"

Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Tạ Nhất cảm giác mặt nóng.

Quá mất mặt!

Thương Khâu lại là bĩu môi, nói:

"Xóa, chụp quá xấu."

Thương Khâu tuy rằng thực khinh thường, bất quá khóe miệng thế nhưng có chút ý cười. Rốt cuộc Tạ Nhất muốn xin đi không phải ảnh Nghê Anh.

Mọi người náo loạn một trận, máy bay cũng thực mau liền đến. Nghê Anh thế nhưng cùng bọn họ tiện đường.

Thương Khâu nói:

"Cô tới bên này làm gì?"

Nghê Anh cười tủm tỉm nói:

"Không có gì, chỉ là tiếp nhận ủy thác mà thôi."

Xuống máy bay, mọi người liền gọi xe, gấp không chờ nổi chạy đến biệt thự. Khách hàng của Nghê Anh cũng đều là kẻ có tiền, ở nơi này cô ta cũng có biệt thự, thế nhưng lại gần kề biệt thự bọn họ sắp đến. Mọi người tiện đường đi cùng nhau.

Nghê Anh trước khi đi còn nháy mắt với Tạ Nhất, nói:

"Buổi tối gặp, chúng ta cùng nhau nướng BBQ nha. Tôi còn muốn nếm thử tay nghề của cậu đó."

"Được a, buổi tối gặp!"

Tạ Nhất nói, còn giơ tay vẫy vẫy cùng Nghê Anh. Hai người đột nhiên rất thân thiện, Thương Khâu lạnh như băng nhìn theo Nghê Anh đi xa.

Nghê Anh cuối cùng còn đối với Tạ Nhất liếm liếm môi, bộ dáng kia quả thực dụ hoặc cực kỳ. Thương Khâu lại là sắc mặt không tốt.

Tạ Nhất, Thương Khâu cùng A Lương vào biệt thự. Biệt thự đặc biệt lớn, tổng cộng ba tầng lầu, còn có thang máy, thoạt nhìn đặc biệt xa hoa. Phòng trang hoàng theo phong cách giản lược, màu lam trắng cách điệu, đặc biệt phối hợp bờ biển trời xanh mây trắng. Cho một cảm giác tươi mắt nói không nên lời ập vào trước mặt.

Hiện tại là buổi chiều, mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, buổi tối lại ra ngoài chơi. Chỗ này bờ cát buổi tối cuộc sống về đêm thực phong phú, có nướng BBQ, ca hát khiêu vũ cái gì cũng có. Bởi vì là nơi nghỉ dưỡng nên nước biển sạch sẽ, không khí cũng tươi mát. Cũng là tới thư giãn, sao có thể không có hưởng thụ cuộc sống về đêm?

Tạ Nhất đặc biệt cao hứng.

Nếu tại đây dưới tình huống rực rỡ này, mình thổ lộ, vậy quả thực không thể tốt hơn. Nhất định sẽ thành công bắt lấy "trái tim" Thương Khâu!

Tạ Nhất tự cổ vũ chính mình, chuẩn bị chọn một bộ đồ đi biển đẹp mặc buổi tối.

Tạ Nhất vào một gian phòng. Thương Khâu vừa mới kéo va li đi vào đã bị Tạ Nhất uyển chuyển từ chối, ngăn ở cửa, không cho Thương Khâu tiến vào. Dù sao trong chốc lát còn phải sửa soạn chính mình một chút, làm mình trở nên càng thêm anh tuấn soái khí, cho nên Tạ Nhất không thể ở chung phòng cùng Thương Khâu được.

Bọn họ ở nhà đều ngủ chung một phòng. Kỳ thật ban đầu là bởi vì khóa nhân duyên của Nguyệt Lão, hai người không thể rời nhau quá xa. Bất quá về sau sợi dây tơ hồng đã được cởi ra, cũng thành thói quen, hai người vẫn luôn ngủ chung một phòng, dù sao giường cũng đủ rộng.

Hiện giờ tới biệt thự, Tạ Nhất lại ngăn ở cửa, Thương Khâu mặt cũng đen. Tạ Nhất ấp úng nói không nên lời nguyên cớ, cuối cùng trực tiếp đem cửa phòng đóng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi Thương Khâu....

Tạ Nhất đóng lại cửa, nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh đi chuẩn bị đại kế.

Tạ Nhất đang chọn lựa quần áo, đột nhiên cảm giác trên người có chút ngứa, liền duỗi tay gãi gãi. Nhưng càng cào tức khắc càng ngứa, lại gãi gãi.

Tạ Nhất nâng cánh tay thấy có nốt đỏ, thoạt nhìn như là muỗi đốt, bất quá cũng không giống, rốt cuộc đỏ một mảng lớn.

Chờ Tạ Nhất thu dọn hành lý xong, lại nhìn thấy đâu chỉ là cánh tay, trên mặt trên cổ trên người đều đỏ, sưng lên thật nhiều, nhìn đặc biệt dọa người.

Thương Khâu còn ở trong phòng thu dọn quần áo của mình, liền nghe được Tạ Nhất hô to, vội vàng lao ra. Hắn dùng một chân đá văng phòng Tạ Nhất.

"Rầm!!!!"

Thiếu chút nữa cửa phòng của biệt thự bị đá rớt.

Tạ Nhất ở trong phòng, cũng không có bị tập kích, nhưng trên mặt hồng hồng, cũng không phải là đỏ bừng, có rất nhiều nốt sưng, trên cổ từng mảnh từng mảnh. Tạ Nhất đều ngốc, còn muốn đi cào, nói:

"Tôi đây là bị muỗi tinh cắn sao!?"

Thương Khâu vội vàng giữ chặt tay Tạ Nhất, nói:

"Đừng nháo, không phải muỗi. Đi, đi bệnh viện."

Tạ Nhất ngây ra.

Chúng ta là tới du lịch, kết quả vừa đến thế nhưng lại đi bệnh viện?!

Thương Khâu gọi xe, mang theo Tạ Nhất đi bệnh viện. Tài xế đặc biệt nhiệt tình, nói:

"Ai u anh bạn trẻ, cậu đây là phong đoàn a."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Là thứ gì?"

Tài xế nói:

"Thể chất không tốt, phong đoàn a, chính là thể chất dị ứng. Cậu là người nơi khác tới chỗ chúng tôi, khẳng định không quen thời tiết, gặp gió biển, còn nắng nóng. Phong đoàn liền sợ cái này, một khi trúng phải liền sẽ nổi dị ứng."

Tạ Nhất tức khắc muốn điên rồi.

Sưng thành như vậy thổ lộ như thế nào? Vẻ bề ngoài đẹp trai sẽ tan tành không phải sao?

Hai người tới bệnh viện. Thương Khâu chạy đi đăng ký. Người ở bệnh viện thật ra không nhiều lắm, rất nhanh đã được vào khám bệnh.

Quả nhiên chính là phong đoàn. Tạ Nhất là thể chất dị ứng. Kỳ thật là bởi vì trong thân thể Tạ Nhất âm khí tương đối mạnh, cho nên thực mẫn cảm.

Nơi này gió lớn, Tạ Nhất không quen khí hậu, hơn nữa mẫn cảm, bởi vậy liền nổi lên rất nhiều nốt mẫn ngứa. Bác sĩ khám bệnh, bôi thuốc, kê toa thuốc uống cùng thuốc bôi.

Bôi thuốc xong liền không ngứa. Bác sĩ nói không nghiêm trọng lắm, hơn một giờ mẫn đỏ liền xẹp xuống, qua vài ngày sẽ khỏi hẳn.

Tạ Nhất buồn rầu trong lòng, đi vào toilet nhìn gương. Những mảng đỏ lớn đã khá hơn, không còn sưng như vậy, nhưng cũng không có hoàn toàn tốt.

Thương Khâu thật ra không ghét bỏ, lo trước lo sau cho Tạ Nhất. Hắn đi đăng ký lấy thuốc tính tiền. Tạ Nhất liền ngồi tại chỗ ngồi đợi.

Tạ Nhất nhìn bác sĩ viết toa thuốc y như Thương Khâu vẽ bùa. Ngồi chờ thực nhàm chán.

Ở ngay lúc này, thình lình nghe có âm thanh ầm ĩ từ bên cạnh truyền tới. Tạ Nhất ngẩng đầu xem. Có vài y tá vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi. Người kia thập phần không phối hợp, vẫn luôn đá đánh, kêu to.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Tôi không phải kẻ điên!! Tôi là Tần Trạch Viễn! Tôi không phải kẻ điên! Các người buông ra!! Cứu mạng a..."

Tạ Nhất nghe được ba chữ "Tần Trạch Viễn" tức khắc ngẩng đầu nhìn qua. Theo bản năng phản ứng, bởi vì thời đại học Tạ Nhất có người bạn tên Tần Trạch Viễn, hơn nữa còn là bạn tốt cùng phòng của Tạ Nhất.

Bọn họ thời đại học quan hệ thực tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Nhất đi làm, còn tiếp nhận quán ăn đêm. Tần Trạch Viễn phải về quê quán tìm công việc, cho nên ít liên lạc, bất quá Tết âm lịch vẫn sẽ gửi tin nhắn thăm hỏi.

Tạ Nhất nghe được tên Tần Trạch Viễn ngẩng đầu nhìn qua. Bất quá không phải cùng một người, có thể là trùng tên. Tạ Nhất còn nhớ rõ bộ dáng của bạn thời đại học của mình, người này một chút cũng không giống.

Tần Trạch Viễn thời đi học thành tích nổi bật. Bởi vì nhà rất nghèo nên hắn luôn cố gắng lấy học bổng. Nhưng trừ bỏ thành tích học tập, cái khác đều thực bình thường, đặc biệt là diện mạo. Mà người trước mắt này tuy rằng mặc đồ bệnh nhân nhưng rất đẹp trai, có một loại cảm giác như..... công tử bột.

Gương mặt diện mạo đặc biệt tinh xảo. Mũi cao thẳng, là cái loại tự nhiên không qua chỉnh sửa. Cằm hơi có chút nhọn, môi hồng, răng trắng, làn da cũng mịn, vừa thấy đã biết là được nuông chiều từ bé.

Gần chỗ Tạ Nhất ngồi có hai y tá đang nói chuyện, cũng thấy được bệnh nhân hô to, nhỏ giọng nói:

"A, bệnh nhân kia lại nổi điên?"

"Ừ, mỗi ngày một lần."

"Tình huống như thế nào? Thật là bệnh tâm thần sao?"

"Cô không biết sao? Hắn ở bệnh viện chúng ta đặc biệt nổi tiếng. Là Kiều thiếu gia, Kiều Trạch Viễn nha. Kiều gia nhà hắn đặc biệt có tiền. Lúc trước tiểu thiếu gia này bị đưa đến bệnh viện vì xe đụng phải, hơi thở thoi thóp. Sau khi được tận tình cứu chữa, cô đoán thế nào? Biến thành người thực vật!"

"Người thực vật? Hắn đây là tỉnh mà?"

"Đúng vậy, người thực vật không mấy ngày liền tỉnh, cũng thật là mạng lớn. Nhưng mà...... điên rồi. Cô nhìn xem, cả chính mình họ gì cũng không biết."

Tạ Nhất lại nhìn về phía Kiều Trạch Viễn. Kiều Trạch Viễn hô to:

"Cứu mạng!! Cứu tôi. Buông tôi ra!! Có người muốn giết tôi!! Có người muốn giết tôi!! Các người buông tôi ra! Đừng đưa tôi trở về! Tôi sẽ bị giết!!"

Kiều Trạch Viễn giãy giụa, nhưng những y tá vẫn giữ chặt hắn, đưa hắn trở về phòng bệnh.

"Rầm!!"

Cửa đóng lại ngăn cách âm thanh bên trong. Bất quá Kiều Trạch Viễn ra sức, bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.

Tạ Nhất nheo mắt.

Thoạt nhìn điên thật không nhẹ!

Tạ Nhất cũng không có quá chú ý, liền tiếp tục chờ Thương Khâu. Bên kia tình huống hình như ổn định không ít, tiếng la cũng đã không còn, rất nhiều y tá hộ lý từ phòng bệnh lục tục đi ra.

Kết quả liền ở ngay lúc này, thình lình nghe một tiếng động, cửa phòng thế nhưng mở ra, kẻ điên Kiều Trạch Viễn chân trần từ phòng bệnh chạy ra, vẻ mặt lén lút.

Tạ Nhất hoảng sợ, nghĩ thầm.

Bệnh nhân tâm thần lại chạy ra!

Kết quả Kiều Trạch Viễn liếc mắt một cái liền thấy được Tạ Nhất, biểu tình quá quỷ dị. Đầu tiên hắn ngẩn ra, ngay sau đó chậm rãi mở to hai mắt, càng mở càng lớn. Khi Tạ Nhất cho rằng Kiều Trạch Viễn trừng đến rơi mắt, Kiều Trạch Viễn rống lớn một tiếng:

"Tạ Nhất!!!"

Tạ Nhất:

"......"

Bệnh nhân tâm thần sao biết tên của mình?!

Tạ Nhất hóa ngốc. Kiều Trạch Viễn nhìn thấy Tạ Nhất kinh hỉ vạn phần, hướng về phía Tạ Nhất xông tới, hô to:

"Tạ Nhất!! Tạ Nhất cứu tôi! Cứu mạng! Có người muốn giết tôi!!"

Hắn vọt tới, bắt lấy tay Tạ Nhất, kích động nói:

"Là tôi! Tạ Nhất, tôi là Tần......"

Hắn nói còn chưa xong, vài y tá cùng bảo vệ liền đuổi theo lại đây, hô to:

"Kiều tiên sinh lại chạy trốn! Mau bắt lấy Kiều tiên sinh!"

Kiều Trạch Viễn tựa hồ bị hoảng sợ, bất chấp Tạ Nhất, nhanh nhảy dựng lên liền chạy. Tạ Nhất cũng chưa kịp phản ứng đây là thế nào. Những người kia đã truy đuổi theo, quả thực như là mèo bắt chuột....

Tạ Nhất mê mang, Thương Khâu đã đi tới. Hắn tựa hồ cũng nghe náo loạn, cầm thuốc đi tới, nói:

"Làm sao vậy?"

Tạ Nhất nói:

"Không có việc gì...... Kỳ thật tôi cũng không rõ....."

Tạ Nhất không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Người nọ thế nhưng biết tên của mình, nhưng chưa nói ra nguyên do liền chạy mất!

Thương Khâu cầm thuốc, nói:

"Đi thôi, bác sĩ nói cậu chú ý nghỉ ngơi."

Tạ Nhất đi theo Thương Khâu rời khỏi bệnh viện, trở lại biệt thự.

Cái bệnh này không thể ra gió, không thể dính nước, hơn nữa không thể trị tận gốc, khi thể chất suy yếu lập tức liền sẽ hiển lộ ra. Đặc biệt là thời điểm du lịch phải chú ý, khí hậu không hợp cũng là nguyên nhân dẫn đến bệnh.

Tạ Nhất tức khắc liền buồn rầu.

Bãi biển có thể không có gió sao? Buổi tối còn hẹn nướng BBQ nữa!

Trời tối, Nghê Anh liền tới đây gõ cửa. Tạ Nhất lúc này kỳ thật đã khá tốt, ít nhất trên mặt trên cánh tay đã không còn sưng, chỉ là bụng còn có chút ngứa. Thuốc bôi dùng rất tốt.

Nghê Anh mời bọn họ đi ra ngoài chơi. Tạ Nhất vẻ mặt ai oán, rất muốn đi, nhưng không dám.

Vạn nhất thật sự lại trúng gió nổi một thân nốt đỏ thì làm sao đây?

Nghê Anh vừa nghe, nói:

"Hây, để tôi giải quyết."

Tạ Nhất tức khắc kinh ngạc không thôi, nhìn Nghê Anh, nói:

"Cô có biện pháp sao?"

Nghê Anh nói:

"Đây đều là chuyện nhỏ nhặt không đáng nói. Cậu như bây giờ kháng thể quá kém, bởi vì âm khí rất mạnh, cho nên phi thường yếu ớt, nhưng Thương Khâu không giống nha."

Cô ta nói, nhìn về phía Thương Khâu, cười tủm tỉm nói:

"Thương Khâu dương khí đủ. Cậu nhờ anh ta độ khí thì buổi tối có thể thống thống khoái khoái hưởng thụ bãi biển."

Đôi mắt Tạ Nhất tức khắc liền sáng, lập tức quay đầu nhìn về phía Thương Khâu. Thương Khâu không nói chuyện, bất quá có chút muộn tao nhìn Tạ Nhất, tựa hồ muốn Tạ Nhất chủ động nói ra.

Nghê Anh lại cười nói:

"Đương nhiên, tôi dương khí cũng đủ. Tôi cũng có thể độ khí cho cậu đó, anh bạn nhỏ."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Hả? Cô là nữ, sao dương khí đủ?"

Thương Khâu lại cắt ngang câu chuyện của bọn họ.

"Cô có thể đi ra ngoài."

Nghê Anh thực mau bị đuổi ra khỏi cửa.

"Rầm"

Thương Khâu đem cửa đóng lại. Tạ Nhất hai con mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Thương Khâu, nói:

"Thật sự...... thật sự độ khí là có thể không nổi mẫn ngứa?"

Thương Khâu nhìn thấy đối phương vừa mong đợi vừa hưng phấn, không khỏi cười một tiếng, gật gật đầu, ngay sau đó ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ chân, nói:

"Cho nên...... muốn không?"

"Muốn muốn muốn!"

Tạ Nhất cả nói lắp cũng không, lập tức xông lên. Bất quá thời điểm vọt tới trước mặt Thương Khâu có điểm do dự. Thương Khâu ngồi có điểm thấp, cái tư thế này quá khó. Tạ Nhất lăn lộn nửa ngày, cuối cùng trèo lên ngồi ở trên đùi Thương Khâu. Thương Khâu thực vừa lòng Tạ Nhất tư thế này, nói:

"Ôm cổ."

Tạ Nhất nâng tay ôm cổ Thương Khâu. Bởi vì có hai lần kinh nghiệm, Tạ Nhất cảm giác mình quả thực ngựa quen đường cũ, đối với chuyện này, một chút cũng không xa lạ. Bất quá lần này hình như là Thương Khâu độ khí. Tạ Nhất cảm thấy khả năng sẽ có điều bất đồng. Nhưng sự thật chứng minh là giống nhau, không có gì bất đồng, đều là hôn kịch liệt.....

Bởi vì Tạ Nhất lần này cần được độ khí, hơn nữa sợ độ không đủ mình sẽ nổi nốt đỏ, cho nên liền dùng sức hút. Tạ Nhất nghe thấy Thương Khâu hô hấp trở nên thô nặng, như là dã thú muốn ăn thịt.

Ánh mắt Thương Khâu thâm trầm, đặc biệt nguy hiểm, giống như tức giận.

Tạ Nhất tỉnh lại một chút.

Chẳng lẽ là... cắn lưỡi Thương Khâu? Không, không thể!

"Vù"

Thương Khâu đột nhiên làm khó dễ xoay người Tạ Nhất đè ở trên sô pha. Thương Khâu tạo tư thế khóa người vững chắc trên sô pha. Tạ Nhất sợ tới mức mở to hai mắt. Đón nhận ánh mắt Thương Khâu, Tạ Nhất cảm giác đó là cái lao tù, chính mình bị hãm sâu trong đó, giống như thế nào cũng trốn không thoát.

Hai người hô hấp chậm rãi giằng co. Áo khoác Tạ Nhất bị hắn xả xuống. Ở thời điểm Tạ Nhất hỗn loạn, thình lình nghe có người mở cửa.

Hai người đang ở sô pha phòng khách, A Lương mở cửa tiến vào. Hắn liếc mắt một cái liền thấy được hai người hôn thập phần kịch liệt, tức khắc mặt đỏ tai hồng nói:

"Ngượng ngùng, tôi cái gì cũng chưa thấy!"

"Rầm!"

Cửa đóng lại, A Lương đã đi ra ngoài.

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu thực tự nhiên đứng lên, cũng kéo Tạ Nhất lên, nói:

"Mặc quần áo vào, ra ngoài thôi."

Tạ Nhất rốt cuộc có thể đi ra bờ biển, bất quá không thể để trần, vì thế mặc áo khoác quần đi biển, theo Thương Khâu ra ngoài.

A Lương đã ở đó, nhìn thấy bọn họ còn có chút xấu hổ, ngượng ngùng hướng Tạ Nhất cười cười.

Tạ Nhất cảm thấy A Lương tuyệt đối hiểu lầm. Bọn họ chính là thực thuần khiết độ khí, cũng không phải loại chuyện như A Lương nghĩ......

Mọi người ra rồi, liền nghe được Nghê Anh cười nói:

"A, bên này!"

Tạ Nhất ngẩng đầu vừa thấy thiếu chút nữa bị mù. Nghê Anh mặc bikini, khoác áo choàng mỏng, một thân trắng bóng quả thực lộ không thể lộ hơn. Đôi chân suông dài, bất quá thời điểm chuyển động, trên đùi thế nhưng có cơ bắp, thoạt nhìn săn chắc không khoa trương. Quan trọng nhất chính là ngực Nghê Anh quá lớn, mỗi khi đi một bước đều run động. Tạ Nhất ngượng ngùng nhanh cúi đầu.

Nghê Anh thuê bếp nướng BBQ, còn mua thật nhiều nguyên liệu, đều bày ra ở một bên, chuẩn bị nướng BBQ. Nhìn thấy bọn họ tới, Nghê Anh nhanh nói:

"Ông chủ quán, nhanh tới nướng BBQ a, tôi đói sắp chết!"

Tạ Nhất chạy nhanh qua.

Nguyên liệu đặc biệt đầy đủ hết, gia vị cũng rất đầy đủ. Nước chấm phong phú. Mọi người đều vây lại bên cạnh lò nướng. Đương nhiên Tạ Nhất là người nướng BBQ cho mọi người ăn.

Nghê Anh cười tủm tỉm ngồi ở một bên, chéo chân, bưng một ly rượu Cocktail, vừa uống vừa đánh giá Tạ Nhất.

"Cậu độ khí sao? Thoạt nhìn khí sắc không tồi nha."

Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:

"A......, đúng vậy, khá hơn nhiều."

Nghê Anh lại nói:

"Thoạt nhìn tương đối kịch liệt a, môi đều sưng lên."

Thương Khâu trừng mắt nhìn Nghê Anh. Nghê Anh ai u một tiếng, nói:

"Còn không cho người ta nói?"

Nghê Anh nói, đứng lên, đem áo choàng mỏng cởi ra, sau đó chậm rãi đi hướng xuống biển, chuẩn bị đi bơi lội.

Nghê Anh dáng người nóng bỏng vô biên, đặc biệt là chân dài vừa trắng vừa thẳng. Nếu nói Thương Khâu trong mắt Tạ Nhất là người đàn ông soái nhất, phỏng chừng Nghê Anh chính là người phụ nữ xinh đẹp nhất.

Quả nhiên rất nhiều người đều nhìn Nghê Anh, lộ ra ánh mắt si mê, còn có huýt sáo.

Nghê Anh xuống nước, bơi một trận, lại trồi lên mặt nước. Tóc dài ướt hất về phía sau vừa gợi cảm vừa... sắc bén.

Tóc dài vuốt hết lên gương mặt có vẻ dị thường sắc bén.

Tạ Nhất nướng một ít. A Lương ăn không phải thực hào hứng. Tạ Nhất chọc chọc Thương Khâu, thấp giọng nói:

"Anh nói Thanh Cốt có theo tới không?"

Thương Khâu nhướng mày nói:

"Không biết."

Tạ Nhất nói:

"Thanh Cốt vẫn luôn trốn tránh. Chúng ta như thế nào mới có thể bắt được hắn?"

Thương Khâu nghĩ nghĩ, Tạ Nhất lại nói:

"Lần trước hôn môi cũng không dùng được, bất quá cũng là bị cắt ngang."

Thương Khâu cầm lấy một xâu thịt dê.

Thịt dê này thơm ngon cực kỳ. Nghê Anh tìm nguyên liệu đặc biệt tươi mới. Thịt cắt khối vuông vức, không có một chút gân. Từng khối thịt màu đỏ xen kẽ khối mỡ màu trắng bắt mắt. Xâu thịt để lên bếp nướng, mỡ tan chảy thẩm thấu vào thịt nạc làm thịt nạc không cứng, mỡ lại không ngậy. Thịt đã nướng chín ăn với thì là và sốt ớt cay, kia đúng là một món ngon.

Thương Khâu ăn đặc biệt ưu nhã, cười nói:

"Vậy bỏ thuốc đi."

"Bỏ bỏ bỏ bỏ...... bỏ thuốc!?"

Tạ Nhất giật mình. Vừa lúc Nghê Anh đi tới, cười tủm tỉm nói:

"Ai nha, các người thật đáng khinh. Phải bỏ thuốc cho ai? Nghe thật thú vị."

Tạ Nhất:

"......"

Thương Khâu giơ tay chỉ chỉ A Lương, nói:

"Hắn."

Tạ Nhất lập tức nói:

"Đáng tin cậy không? Như vậy được chứ?"

Thương Khâu không nói chuyện, Nghê Anh nói:

"Đáng tin cậy, đáng tin cậy! Tuy rằng tôi không biết vì cái gì, nhưng nghe ra đặc biệt đáng tin cậy."

Tạ Nhất:

"......"

Nghê Anh lấy ra một tờ giấy màu vàng. Liền giống như ảo thuật, cô ta đặt lá bùa ở lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát. Lá bùa liền biến thành bột rơi vào một ly rượu. Cười tủm tỉm lắc lắc ly rượu, Nghê Anh nói:

"Tôi đã sớm muốn thử xem công dụng bùa thúc giục tình này có tốt không."

Tạ Nhất nheo mắt, nói:

"Cô...... cô cũng viết lá bùa?"

Nghê Anh cười tủm tỉm nói:

"Nhàm chán sao."

Nói xong đứng lên, Nghê Anh bưng ly rượu Cocktail đi qua chỗ A Lương.

Thương Khâu lại là bình tĩnh cầm một xâu thịt dê ăn.

Tạ Nhất trong lòng thấp thỏm vạn phần, cảm giác thực không đáng tin cậy. Nhưng bên kia A Lương tựa hồ có tâm sự, cho nên cũng không nghĩ gì, trực tiếp ngẩng đầu, đem rượu Cocktail uống sạch. Tạ Nhất lúc này muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.

Chỉ cầu bùa kia không đáng tin cậy!

Tạ Nhất nghĩ như vậy, đột nhiên liền nghe được có người hô to:

"Tạ Nhất! Tạ Nhất!!"

Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn, thế nhưng là bệnh nhân từ bệnh viện chạy ra. Hắn còn mặc quần áo bệnh nhân, mặt mày có chút lem luốt, làm cho gương mặt thư sinh đen thui như là ở trong than đá lăn một vòng.

Kiều Trạch Viễn xông tới, một đường hô to:

"Tạ Nhất!! Là tôi a! Tần Trạch Viễn! Tôi là tiểu Tần Tử a!!! Lão Tứ, Lão Tứ! Tôi là Lão Tứ a! Cậu không nhớ rõ tôi sao!"

Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Kiều Trạch Viễn xông tới. Bạn thời đại học của Tạ Nhất là Tần Trạch Viễn, hơn nữa ở phòng ngủ là người thứ tư, cho nên mọi người cũng kêu hắn là Lão Tứ. Nhưng người trước mặt rõ ràng diện mạo cùng Tần Trạch Viễn một chút cũng không giống nhau, hơn nữa là Kiều thiếu gia.

Kiều Trạch Viễn xông tới, thở phì phò, bắt lấy tay Tạ Nhất, kích động nói:

"Tạ Nhất!! Cứu tôi!! Tôi hoài nghi tôi đã chết! Không không không...... Tôi cũng không biết chính mình chết hay chưa chết. Tôi không biết sao lại thế này! Tôi trở nên đẹp trai như vậy! Mẹ nó, như thế nào trở nên đẹp trai như vậy...... Tôi không phẫu thuật thẩm mỹ, nào có nhiều tiền như vậy! Từ từ, con mẹ nó cũng không phải trọng điểm. Trọng điểm là hình như có người muốn giết......"

Hắn nói tới đây, đột nhiên đứng hình. Tạ Nhất cũng ngốc, xác thực là bị lời Kiều Trạch Viễn làm mơ hồ. Kiều Trạch Viễn nói năng lộn xộn, Tạ Nhất căn bản nghe không hiểu.

Khi Tạ Nhất còn đang nghĩ, Kiều Trạch Viễn đột nhiên dừng lại. Tạ Nhất còn tưởng rằng hắn bị người mưu sát rồi. Hắn vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng lăng lăng, nhìn chăm chú vào phía trước.

Ước chừng qua mấy giây đồng hồ, Kiều Trạch Viễn đột nhiên cảm thán một tiếng.

"Nữ thần......"

Tạ Nhất quay đầu nhìn theo Kiều Trạch Viễn, liền thấy được Nghê Anh. Nghê Anh vừa rồi đi đưa rượu cho A Lương, lúc này bưng một cái ly không, thong thả ung dung trở lại. Dáng người lắc lư, phập phồng quyến rũ, làn da như sáng lên ở dưới ánh sáng mờ nhạt, chậm rãi đi tới.

Kiều Trạch Viễn tức khắc choáng váng, mở to hai mắt nhìn, cơ hồ phải chảy nước miếng. Hắn dùng một loại ngữ khí si mê nói:

"Đẹp...... thật xinh đẹp! Cô ấy... quá xinh đẹp......"

Tạ Nhất:

"......"

Nghê Anh đi tới, nhìn thấy có thêm một người, cười tủm tỉm nói:

"Người mới sao?"

Bất quá Nghê Anh vừa đến gần, Kiều Trạch Viễn đột nhiên phát hiện.

Nữ thần hình như... so với mình cao hơn... một chút... Ước chừng một cái đầu!

Kiều Trạch Viễn ngẩng đầu nhìn nữ thần, chấn kinh không thôi. Ở ngay lúc này, đột nhiên có người hô to:

"Thiếu gia ở nơi đó!"

"Bắt lại! Mau đuổi theo!"

"Thiếu gia!!!"

Kiều Trạch Viễn vừa nghe, tức khắc thiếu kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn những người đang xông tới, lại thập phần luyến tiếc nhìn Nghê Anh, nói:

"Nữ...... Nữ thần tên là gì?"

Nghê Anh cười một tiếng, tựa hồ cảm thấy thú vị, nói:

"Nghê Anh."

Mắt thấy những vệ sĩ đã tới đây, Kiều Trạch Viễn còn vẻ mặt hoa si nói:

"Nghê tiểu thư...... Chúng ta...... Chúng ta gặp lại sau, tôi đi trước!"

Hắn nói, quay đầu liền chạy.

Tạ Nhất:

"......"

Kiều Trạch Viễn chạy. Nhóm vệ sĩ thực mau liền đuổi theo Kiều Trạch Viễn. Tạ Nhất cũng chưa minh bạch là chuyện như thế nào. Thương Khâu còn là nhàn nhạt nói:

"Kiều Trạch Viễn ở trong thương giới danh tiếng rất kém cỏi, cách xa hắn một chút."

Tạ Nhất vừa định hỏi Thương Khâu là làm sao mà biết được, bất quá nghĩ lại Thương Khâu có nghề phụ là làm chút đầu tư.

Thương tổng sao có thể không biết những việc này chứ?

Kiều gia là đại gia tộc, ở các thành phố đều có kinh doanh đầu tư, nước ngoài cũng có không ít, là hào môn thế gia. Bất quá gần đây Kiều lão gia đã qua đời, Kiều thiếu gia kế thừa gia sản, nhưng không khéo xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, bị xe đụng phải. Nhờ có người tốt đi ngang qua, cho nên đưa hắn đến bệnh viện kịp thời, không có nguy hiểm tính mạng, nhưng biến thành người thực vật.

Kiều thiếu gia ăn nhậu chơi gái cờ bạc, cơ hồ mọi thứ xấu đều có. Mọi người đều nói, Kiều gia thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Kiều Trạch Viễn có thể là làm chuyện xấu nhiều, bị báo ứng.

Bất quá không ngờ, chỉ mấy ngày làm người thực vật Kiều Trạch Viễn đã tỉnh. Sau đó sự tình xảy ra càng nghiêm trọng, đó chính là hắn biến thành kẻ điên......

Tạ Nhất không biết Kiều Trạch Viễn là cái dạng người gì. Bất quá Thương Khâu nói phải tránh xa Kiều Trạch Viễn, Tạ Nhất vẫn là gật đầu đáp ứng. Dù sao Tạ Nhất cũng không muốn gây chuyện.

Mọi người tiếp tục nướng BBQ. Tạ Nhất nướng trong chốc lát, đột nhiên nói:

"Từ từ, A Lương đâu? Bùa chú kia dùng được không?"

Nghê Anh nhún vai, nói:

"Không biết."

Tạ Nhất gọi cho A Lương nhưng không ai bắt máy, quả thực muốn gấp chết. Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy Thương Khâu cùng Nghê Anh đều đặc biệt không đáng tin cậy.

Vừa rồi mình khẳng định là não có vấn đề mới có thể đồng ý biện pháp của Thương Khâu!

Tạ Nhất nhanh đi tìm A Lương, thế nhưng ở cửa biệt thự phát hiện di động của A Lương rơi trên mặt đất, vẫn luôn kêu vang. HunhHn786 Tạ Nhất chạy lại nhặt lên, nói:

"A Lương có phải gặp nguy hiểm không?"

Tạ Nhất nói, nhìn đến cửa biệt thự không đóng, lập tức trong lòng căng thẳng, chạy nhanh vọt vào. Thương Khâu cùng Nghê Anh lại là chậm rì rì đi ở phía sau. Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Hiện tại đi vào tôi sợ cậu xấu hổ."

Tạ Nhất không nghe rõ đã vọt vào, liền nghe thấy bên trong mơ hồ truyền ra âm thanh. Tiếng A Lương trầm thấp khàn khàn. Tạ Nhất thế nhưng còn nghe thấy được giọng Thanh Cốt mang theo khóc nức nở cầu A Lương buông tha chính mình. A Lương lại nói:

"Còn đi sao? Trả lời anh, Thanh Cốt ngoan, trả lời anh."

Thanh Cốt khóc thút thít, nào có uy nghiêm của Diêm Vương điện thứ nhất, nói:

"Không đi, không đi, A Lương......"

Tạ Nhất:

"......"

Tạ Nhất đỏ mặt rời khỏi, còn đóng cửa cho hai người kia, nhỏ giọng nói với Thương Khâu cùng Nghê Anh đang nhàn nhã.

"Cách này có thể thành công?"

Thương Khâu nhún vai. Nghê Anh cười tủm tỉm nói:

"Đôi khi đừng nói lời vô nghĩa, trực tiếp ném lên giường!"

Nghê Anh nói tới đây, cười tủm tỉm nhìn Thương Khâu, lại nhìn Tạ Nhất. Ánh mắt Thương Khâu cũng sâu kín, như suy tư cái gì. Cuối cùng hai người đều đem ánh mắt đặt ở trên người Tạ Nhất.

Thương Khâu cười nhẹ một tiếng, nói:

"Nói có lý."

Tạ Nhất tức khắc nheo mắt, cảm thấy phía sau lưng có điểm lạnh......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info