ZingTruyen.Info

(Hoàn) QUÁN ĂN ĐÊM KỲ LẠ _ HunhHn786

Chương 114: Mèo báo ân

HunhHn786

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đột nhiên phát hiện Bình Viễn Sâm cùng Tô Tuyết biến mất. Lúc này Thương Khâu đột nhiên nhíu nhíu mày nhìn vài người khả nghi từ bên ngoài lén lút đi lên lầu.

Nhóm người mặc tây trang, xem hình dạng thế nhưng có bị thương!

Thương Khâu vội vàng chụp Tạ Nhất, thấp giọng nói:

"Đi."

Tạ Nhất chạy nhanh theo Thương Khâu cũng lên lầu hai. Bọn họ mới đi lên, liền nghe được một tiếng động lớn, ngay sau đó là tiếng mèo kêu. Cửa phòng Bình Viễn Sâm bị mở ra, Bình Viễn Sâm trong lòng ngực ôm một con mèo trắng từ trong phòng vọt ra. Cùng lúc đó, trong phòng thế nhưng còn có mấy người cũng vọt ra.

Bình Viễn Sâm ôm mèo trắng lao ra, ngoài cửa đã có mấy người ngăn chặn. Chính là đám người mới đi lên, muốn nội ứng ngoại hợp. Bất quá không ngờ tới Thương Khâu cùng Tạ Nhất cũng theo phía sau. Thương Khâu chạy qua, đột nhiên quét chân, trực tiếp quét ngã một người xuống đất, dùng tay đoạt được súng, xoay chuyển mũi súng.

"Bụp!!!"

Một tiếng súng hãm thanh, nháy mắt tên kia liền hôn mê.

Nhìn cách ăn mặc của mấy tên này giống như đúc đám người đuổi giết Mười Sáu lúc trước.

Bình Viễn Sâm không nghĩ tới sẽ xuất hiện mấy chuyện này, nói:

"Chuyện gì xảy ra?!"

Thương Khâu lại nhíu mày nói:

"Đi, lại có người tới."

Tạ Nhất nói:

"Không có thời gian nói, vị hôn thê của anh đâu? Mau kêu cô ấy cùng đi!"

Bình Viễn Sâm ôm một con mèo trắng trong lồng ngực. Mèo trắng kêu "meo meo". Tạ Nhất lúc này mới chú ý tới.

Con mèo trắng này rất giống mèo trắng nhà mình, sao chạy đến nơi đây?

Bình Viễn Sâm lại là chỉ vào mèo trắng trong lòng ngực, nói:

"Chính là nó!"

Tạ Nhất căn bản phản ứng không kịp, vẻ mặt mê mang nhìn Bình Viễn Sâm cùng mèo trắng.

Cái gì?

Tạ Nhất còn chưa có minh bạch là chuyện như thế nào, những tên đó đã từ trong phòng lao ra tới. Thương Khâu một phen giữ chặt Tạ Nhất, nói:

"Đi!"

Mọi người nhanh chóng chạy, lúc này mèo trắng trong lòng Bình Viễn Sâm đột nhiên kêu.

"Meo meo"

Bình Viễn Sâm không biết nó nói gì. Nhưng mèo trắng đặc biệt kích động, Bình Viễn Sâm vội vàng cúi đầu xem, liền thấy mèo trắng vỗ vỗ bàn chân không ngừng kêu meo meo. Bình Viễn Sâm kinh ngạc nói:

"Làm sao vậy?"

Mèo trắng lại là kêu meo meo vài tiếng, dùng sức vỗ vỗ chân nhỏ, thật sự quá đáng yêu. Bàn chân màu trắng như tuyết, phía dưới móng vuốt còn có đệm mềm, thoạt nhìn muốn niết vài cái.

Mèo trắng vỗ vỗ chân vẻ mặt sốt ruột. Bình Viễn Sâm lúc này mới minh bạch, thì ra nhẫn kim cương rớt. Vừa rồi bởi vì đột nhiên biến thành bộ dáng mèo, tay quá nhỏ, nhẫn kim cương liền rơi xuống đất.

Bình Viễn Sâm không có dừng lại, chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa nói:

"Đồ vật kia cũng bỏ đi, anh còn có mấy viên, về sau lại làm cho em cái khác!"

Hắn nói như vậy, ôm mèo trắng đuổi theo Thương Khâu và Tạ Nhất phía trước. Ba người mang theo một con mèo trắng, nhanh chóng tiến vào thư phòng, đóng cửa lại. Những người đó còn đang tìm kiếm.

Trong thư phòng im ắng, cũng không có bật đèn, còn có thể nghe được dưới lầu âm thanh cười vui của khách khứa. Tạ Nhất thở hổn hển, đột nhiên phát hiện những người đó giống như cũng là âm thầm tìm kiếm bọn họ, cũng không có bốn phía nhiễu loạn tiệc đính hôn. Tạ Nhất có chút kỳ quái thấp giọng nói:

"Những người đó có điểm kỳ quái?"

Thương Khâu gật gật đầu, cũng đè thấp âm thanh, nói:

"Bọn họ không muốn gây náo loạn."

Hắn nói, ước lượng súng trong tay, nghiên cứu một chút, nói:

"Là thuốc mê, không phải đạn thật."

Bình Viễn Sâm càng là kinh ngạc.

Không phải muốn lấy mạng, vậy muốn làm gì?

Thương Khâu nói xong, làm một động tác im tiếng, nói:

"Ở bên ngoài có người."

Hắn nói như vậy, mọi người đều ngừng hô hấp, liền nghe được tiếng cửa bị đẩy ra. Có người từ bên ngoài đi vào thư phòng, thật cẩn thận, tựa hồ kiểm tra có Bình Viễn Sâm ở bên trong hay không.

Người kia chậm rãi đi vào, phía sau còn đi theo một người. Thương Khâu ra dấu mọi người đừng cử động, ngay sau đó tự mình chậm rãi đi ra ngoài. Mọi người đều có chút lo lắng. Mèo trắng mở to hai mắt, đôi mắt màu xanh lục còn tỏa sáng.

Bọn họ nhìn không tới, Thương Khâu đã đi ra khỏi tầm mắt. Kết quả liền nghe được một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó là tiếng kêu.

"A......"

Hẳn là tiếng kêu của người tìm kiếm bọn họ phát ra. Một tên trực tiếp ngã trên mặt đất, một tên khác thực mau cũng phát ra tiếng rên, kế tiếp tiếp liền nghe được Thương Khâu nói:

"Ra đi."

Mọi người nhanh đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai người ngã trên mặt đất, đều trúng thuốc tê. Thương Khâu đem khẩu súng xoay chuyển, trực tiếp cắm ở thắt lưng, sau đó vẫy tay nói:

"Từ cửa sổ đi ra."

Thương Khâu đến bên cửa sổ, lấy ra một sợi dây thừng cột vào bên cửa sổ, từ cửa sổ thả dây thừng xuống.

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Dây thừng ở đâu ra?"

Thương Khâu nói:

"Trên người tên kia!"

Tạ Nhất càng kinh ngạc, nhìn về phía Bình Viễn Sâm, nói:

"Bọn họ mang theo dây thừng, muốn trói anh sao?"

Bình Viễn Sâm cũng không biết, căn bản không phản ứng lại đây là chuyện như thế nào. Hôm nay là tiệc đính hôn của Bình Viễn Sâm, tuy rằng là phú hào nhưng hắn thật sự chưa gặp qua cái gì là bắt cóc hoặc là làm tiền.

Thương Khâu đi đến trước mặt Tạ Nhất, nói:

"Ôm anh."

Tạ Nhất có điểm ngượng ngùng, bất quá tự mình đi xuống bằng dây thừng tay sẽ bị trầy xước. May mắn Thương Khâu mang bao tay da đi xuống không thành vấn đề. Tạ Nhất nhanh ôm lấy Thương Khâu. Hai người nhảy lên cửa sổ, Thương Khâu trực tiếp bắt lấy dây thừng, thả người xuống. Tạ Nhất vội vàng nhắm mắt lại, cảm giác không trọng lượng đặc biệt quen thuộc, như đang bay.

Hai người theo cửa sổ trực tiếp nhảy xuống. Tuy rằng nơi này tầng 2, nhưng biệt thự Bình Viễn Sâm thiết kế khoảng cách mỗi một tầng đều rất xa, cho nên vẫn có chút cao.

Thương Khâu mang theo Tạ Nhất xuống đất, cả quá trình chỉ là trong nháy mắt. Thương Khâu thật giống như một con mèo đen. Không, thân thủ càng như là một con báo đen, hung mãnh mà lặng yên không một tiếng động.

Bình Viễn Sâm thấy bọn họ nhảy xuống, cũng muốn nhảy. Mèo trắng không ôm được Bình Viễn Sâm. Dù sao đối với mèo trắng mà nói, Bình Viễn Sâm quả thực là lưng hùm vai gấu, cho nên Bình Viễn Sâm để mèo trắng lên cổ. Sau đó Bình Viễn Sâm nắm dây thừng thả người xuống dưới. Dây thừng có chút thô ráp, lòng bàn tay Bình Viễn Sâm quả nhiên bị cắt qua, có điểm loang lổ, tóm lại là đau đến không chịu được, nhưng hắn bất chấp này nọ.

Thương Khâu lập tức đi lấy xe. Thời điểm Bình Viễn Sâm xuống dưới liền thấy được xe Thương Khâu chạy qua. Hắn ôm mèo trắng chạy tới. Kết quả chưa đi mấy bước, thế nhưng gặp khách. Là vợ Hồ giám đốc. Bà ta đang ở bên ngoài gọi điện thoại, kết quả liền thấy được Bình Viễn Sâm, giống như có chút kinh ngạc, còn muốn cùng Bình Viễn Sâm nói chuyện. Bất quá Bình Viễn Sâm đi vội vàng, căn bản không để ý, trực tiếp mở cửa sau xe Thương Khâu, lên xe, nhanh chóng đóng cửa.

Bình Viễn Sâm ngồi trên xe, nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Tôi đi như vậy không thành vấn đề sao? Những người đó có gây bất lợi cho khách khứa hay không?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Thoạt nhìn những người đó là muốn âm thầm giải quyết anh, cũng không muốn khiến cho náo động. Hơn nữa xem ra bọn họ căn bản không muốn giết anh."

Bình Viễn Sâm hồ nghi nói:

"Vậy muốn làm gì?"

Tạ Nhất nói:

"Súng gây mê, còn có dây thừng, thoạt nhìn rất đơn giản, chính là muốn bắt cóc."

Bình Viễn Sâm có chút kỳ quái, nói:

"Đòi tiền chuộc?"

Thương Khâu cười cười. Thương Khâu tươi cười thật là rất khó thấy, bất quá Tạ Nhất đích xác mỗi ngày đều nhìn thấy Thương Khâu muộn tao tươi cười, những người khác thì rất khó gặp rồi.

Bình Viễn Sâm khó hiểu nói:

"Không phải đòi tiền chuộc, là muốn cái gì?"

Thương Khâu nói:

"Cái này phải hỏi Bình tiên sinh."

Bình Viễn Sâm nói:

"Hỏi tôi? Có ý tứ gì?"

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Mấy người đó đều là người Khang Hưởng Dược Nghiệp."

Bình Viễn Sâm vừa nghe, chấn kinh nói:

"Không có khả năng. Người công ty tôi vì cái gì phải gây bất lợi cho tôi?"

Thương Khâu không có nói, Tạ Nhất lại là nói:

"Là thật sự, cụ thể tình huống trong chốc lát lại nói."

Thương Khâu lái xe, mang theo mọi người về nhà mình.

Thực mau đã tới dưới lầu.

Mọi người lên lầu, Trứng Vàng, Tiểu Mao Mao, Tiểu Hắc đã được Lương Khí đưa về nhà. Bất quá Tiểu Bạch đã bị Phùng Tam đón đi rồi. Mà Thanh Cốt, A Lương, Trương Xu cùng Mười Sáu ở quán ăn đêm khuya hỗ trợ, cũng không có ở nhà. Tiểu Mao Mao nhìn thấy mèo trắng Bình Viễn Sâm ôm, tức khắc cao hứng nói:

"Mèo con! Tao còn tưởng rằng mày lại bị mất!"

Mèo trắng nhanh từ trong lòng Bình Viễn Sâm nhảy ra, trực tiếp nhảy đến trong lòng Tiểu Mao Mao, thân mật cọ cọ.

Tạ Nhất ngồi xuống, nói:

"Bình tiên sinh, mời ngồi, chúng ta hiện tại nói chuyện đi."

Bình Viễn Sâm vội vàng ngồi xuống. Hắn thật sự rất muốn hỏi, bởi vì trong lòng rất nhiều sự tình hồ đồ. Tỷ như những người bắt cóc đó, Thương Khâu nói là người Khang Hưởng Dược Nghiệp, đó chính là người nhà sao muốn bắt cóc hắn. Còn nữa, vị hôn thê của hắn là người, một chút liền biến thành mèo trắng, hơn nữa còn là mèo đực. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Bình Viễn Sâm căn bản sẽ không tin. Bình Viễn Sâm duỗi tay xoa xoa thái dương, nói:

"Tôi hiện tại đã hồ đồ, không biết chuyện gì xảy ra."

Thương Khâu cùng Tạ Nhất đem chuyện khi tham gia hôn lễ ở Trương gia nói một lần. Người Khang Hưởng Dược Nghiệp cùng công ty Trương gia hợp tác. Trương Thư Nghĩa bán con ruột cho Khang Hưởng Dược Nghiệp nghiên cứu.

Bình Viễn Sâm tức khắc chấn kinh nói:

"Không có khả năng. Chuyện này không có khả năng! Công ty chúng tôi thế nhưng dùng người sống làm nghiên cứu. Chuyện này cũng......"

Bình Viễn Sâm chấn kinh nói không ra lời, dùng sức xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:

"Chuyện này là rất nhiều năm trước, khi đó tôi còn chưa đến công ty, đều là ba tôi cùng chú Tô quản lý công ty, cho nên tôi cũng không rõ ràng. Nhưng tôi có thể khẳng định từ khi tôi tiếp nhận, Khang Hưởng Dược Nghiệp tuyệt đối không có dùng người sống làm thực nghiệm. Chuyện này quá tàn nhẫn đi?"

Tạ Nhất nói:

"Nhưng vừa rồi những người đó cùng những người trước kia là cùng nhóm, ăn mặc cũng thống nhất."

Bình Viễn Sâm bị làm cho mông lung, cào cào đầu tóc, tựa hồ không rõ chuyện gì xảy ra. Bình Viễn Sâm chính là Tổng giám đốc Khang Hưởng Dược Nghiệp, trừ hắn ra, còn có ai có thể khống chế toàn bộ Khang Hưởng Dược Nghiệp?

Tạ Nhất nói:

"Việc này cùng Tô gia cũng có quan hệ. Bình tiên sinh, vị hôn thê của ngài đâu? Cô ấy khả năng cũng có nguy hiểm."

Bình Viễn Sâm nghe hỏi cái này, xoa xoa mặt, nói:

"Nói ra có khả năng các người không tin......"

Hắn nói, nhìn về phía mèo trắng trong lòng Tiểu Mao Mao.

"Chính là nó."

Như thế nào lại là "chính là nó"?

Tạ Nhất bỗng nhiên cảm thấy mình nghe không hiểu tiếng người.

Bình Viễn Sâm thấy bọn họ đều nhìn chính mình, giải thích.

"Tô Tuyết chính là mèo trắng. Tôi cũng không tin, nhưng vừa rồi ở phòng ngủ, Tô Tuyết giống như chạm tới lá bùa của Thương tổng lưu lại, đột nhiên liền biến thành mèo trắng."

"Meo!"

Mèo trắng kêu một tiếng.

Tạ Nhất chấn kinh nhìn mèo trắng nhà mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng. Thương Khâu nheo nheo mắt, từ trong túi lấy ra một lá bùa, để ở trước mặt mèo trắng nhẹ nhàng vẫy vẫy.

"Phừng!"

Lá bùa tan ra thành bột phấn rơi ở trên người mèo trắng. Đột nhiên có hào quang vây quanh mèo trắng, sau đó nháy mắt mèo trắng biến lớn.

Tiểu Mao Mao còn ôm mèo trắng, nhìn thấy mèo trắng biến lớn, kinh ngạc không thôi. Kết quả mèo trắng biến thành bộ dáng còn lớn hơn cả Tiểu Mao Mao, Tiểu Mao Mao tức khắc bị đè ở phía dưới HunhHn786.

Mấu chốt là hiện tại mèo trắng trơn bóng, đem Tiểu Mao Mao đè ở trên sô pha, còn tạo thành tư thế khóa người trên sô pha.

Bình Viễn Sâm vừa thấy, nhanh đem áo khoác cởi xuống, tay mắt lanh lẹ liền phủ trên người mèo trắng. Hắn sợ tới mức một đầu mồ hôi lạnh. Nói như thế nào người này cũng là vị hôn thê của hắn, không thể lộ ra hết.

Lương Khí cũng là tay mắt lanh lẹ, đem Tiểu Mao Mao bế lên. Tiểu Mao Mao vừa lúc thích ngồi ở trong lòng chú Lương Khí. Trước kia đều là ngồi như vậy, gần đây chú Lương Khí lại không cho ngồi như vậy. Lý do là Tiểu Mao Mao quá nặng, Tiểu Mao Mao bởi vậy thực thương tâm. Khó được cơ hội, Tiểu Mao Mao lập tức ngồi ở trên đùi chú Lương Khí, cười tủm tỉm ôm cổ chú Lương Khí, làm nũng dùng đầu tóc màu hồng cọ cọ cằm chú Lương Khí.

Lương Khí tức khắc cảm thấy áp lực, trấn an sờ sờ tóc Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao đặc biệt thích chú Lương Khí sờ tóc, cũng giống một con mèo con làm nũng rút ở trong lòng Lương Khí.

Tạ Nhất chấn kinh nhìn mèo trắng, nói:

"Vị...... vị hôn thê của Bình tiên sinh là một con mèo trắng sao?"

Bình Viễn Sâm sửa đúng nói:

"Hiện tại có thể gọi là vị hôn phu."

Tạ Nhất lập tức chú ý.

Đúng rồi, mèo này ở nhà bọn họ một thời gian, Tạ Nhất có thể xác định là một con mèo đực, không phải mèo cái. Tạ Nhất lau mặt một phen, nói:

"Chuyện gì xảy ra?"

Trách không được lúc trước Bình Viễn Sâm đưa Tô Tuyết về nhà lại đến nơi này. Mà tiểu khu này thật lâu không có người dọn vào, người trong tòa nhà đều là người quen, tuyệt đối không có ai tên Tô Tuyết. Thì ra Tô Tuyết chính là ở trong nhà bọn họ.

Bình Viễn Sâm nói:

"Tôi càng không rõ sao lại thế này."

Mọi người đều nhìn về phía mèo trắng. Mèo trắng còn kêu hai tiếng meo meo, ngay sau đó giãy giụa ra khỏi lòng ngực Bình Viễn Sâm, muốn trở lại trong lòng Tiểu Mao Mao. Bất quá Tiểu Mao Mao lúc này chính là ở trong lòng Lương Khí làm nũng, không có thời gian cùng mèo trắng chơi. Mèo trắng thập phần ai oán, muốn đi tìm Tạ Nhất, bất quá trên người hắn không có mặc quần áo, chỉ khoác một cái áo của Bình Viễn Sâm, cho nên Bình Viễn Sâm sẽ không để hắn đi.

Mèo trắng đành phải hết sức ai oán nói:

"Hắn...... Hắn không phải người tốt!"

Bình Viễn Sâm bị tố cáo, Tạ Nhất theo bản năng liếc mắt nhìn dấu hôn trên cổ mèo trắng. Hơn nữa ánh mắt mèo trắng ai oán khiến Tạ Nhất đột nhiên tưởng tượng ra hình ảnh Bình Viễn Sâm dùng sức mạnh cưỡng bức......

Bình Viễn Sâm cũng có chút kinh ngạc, "vị hôn thê" nói chính mình không phải người tốt.

Mèo trắng tựa hồ thực sợ hãi Bình Viễn Sâm. Lần đầu tiên nhìn thấy Bình Viễn Sâm ở xưởng dược, mèo trắng bị xe tải cọ trúng, Bình Viễn Sâm băng bó cho hắn xong liền chạy mất, kỳ thật chính là bởi vì sợ hãi Bình Viễn Sâm.

Mèo trắng nói Bình Viễn Sâm không phải người tốt, kỳ thật là có nguyên nhân. Nguyên nhân là chủ nhân của hắn nói như vậy.

Chủ nhân của mèo trắng chính là Tô Tuyết thực sự. Tô Tuyết là tiểu thư Tô gia, người từ nhỏ đã đính hôn cùng Bình Viễn Sâm. Hiện giờ Tô Tuyết vừa 18 tuổi, nên trở về nước cùng Bình Viễn Sâm tổ chức đính hôn, nhưng Tô Tuyết không muốn.

Mèo trắng nghe chủ nhân nói Bình Viễn Sâm không phải người tốt. Khang Hưởng Dược Nghiệp trong tay hắn tuyệt đối có vấn đề. Hơn nữa hắn hại chết ba ruột, cho nên Tô Tuyết không muốn gả cho Bình Viễn Sâm.

Tô Tuyết đích xác có về nước, bất quá đã đào hôn. Mèo trắng là thú cưng của Tô Tuyết. Khi hắn sắp chết cóng trong tuyết là Tô Tuyết đem hắn mang về nhà nuôi dưỡng, cho nên mèo trắng vẫn luôn muốn báo ân. Vì thế mèo trắng liền giả dạng làm Tô Tuyết. Dù sao Tô Tuyết đã đào hôn, người khác không có khả năng biết, mà mèo trắng ở bên cạnh Tô Tuyết sống một thời gian, biết các loại thói quen vân vân...

Mèo báo ân, nên đi điều tra xem Bình Viễn Sâm rốt cuộc có phải người xấu hay không, còn nữa ông Tô rốt cuộc là sao lại chết.

Mèo trắng tố cáo:

"Thật nhiều người đều nói hắn giết ba mình!"

Bình Viễn Sâm lau mặt một phen, nói:

"Tôi không có sát hại ba mình."

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

"Rất nhiều người nghe đồn Bình tổng cùng ba mình quan hệ không tốt?"

Bình Viễn Sâm kiên trì nói:

"Chúng tôi quan hệ đích xác không tốt, trong công tác có bất đồng rất lớn, ý tưởng khác nhau. Nhưng đó không có nghĩa tôi điên đến giết ba ruột mình. Còn về chú Tô, tôi cũng không biết chú Tô là mất như thế nào. Tôi vẫn luôn nghĩ chú ấy sinh bệnh mất."

Tạ Nhất nhíu nhíu mày, nói:

"Bình tiên sinh, việc cha ruột anh bị bắt cóc cụ thể là thế nào?"

Bình Viễn Sâm xoa xoa huyệt Thái Dương. Tựa hồ bởi vì gần đây phát sinh sự tình quá nhiều, còn bị chính "vị hôn thê" tố cáo không phải người tốt, làm hắn có chút mỏi mệt, nói:

"Tôi không biết người bắt cóc là ai, khi đó tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói......"

Hắn nói vừa đến chỗ này, Thương Khâu đột nhiên nâng tay ngăn lại Bình Viễn Sâm nói tiếp. Tạ Nhất hỏi:

"Làm sao vậy?"

Thương Khâu híp mắt nói:

"Có người ở ngoài cửa."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Người nào? Có phải mấy người Thanh Cốt đã trở về?"

Lương Khí tựa hồ cũng nghe thấy, nói:

"Người không ít."

Tạ Nhất nói:

"Không phải là những người đó chứ?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Rất có thể chính là những người đó theo chúng ta."

Bình Viễn Sâm nói:

"Bọn họ như thế nào biết chúng ta ở chỗ này?"

Thương Khâu đã đứng lên, nói:

"Nơi này không thể ở lại, chúng ta đi."

Bọn họ lại phải rời đi, nơi này đã bị lộ. Tuy rằng bọn họ không biết như thế nào bị lộ, nhưng đích xác đã bị lộ. Vấn đề là đi nơi nào. Cần một chỗ phi thường an toàn để nghe Bình Viễn Sâm kể lại chuyện cũ một chút mới được.

Tạ Nhất đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:

"Chúng ta tìm Tống Tịch đi?"

Vừa nghe đến Tống Tịch, Thương Khâu liền nhíu nhíu mày, nói:

"Không được."

Tạ Nhất nói:

"Vì cái gì không được?"

Nào biết Thương Khâu dùng ngữ khí đặc biệt chính nghĩa, hơn nữa giọng nhàn nhạt nói:

"Anh uống dấm."

Tạ Nhất:

"......"

Tiểu Mao Mao vẻ mặt tò mò nhìn về phía Thương Khâu, nói:

"Ba ba không phải thích ăn ngọt sao? Như thế nào thích dấm vậy?"

Thương Khâu vẫn cứ dùng giọng nghiêm trang nói:

"Chính là bởi vì không thích dấm."

Tạ Nhất một trận bất đắc dĩ, duỗi tay xoa xoa thái dương, nói:

"Nào còn có ai đáng tin cậy? Chẳng lẽ chúng ta tìm Nghê Anh?"

Thương Khâu không nói chuyện, lúc này Lương Khí ngược lại nói:

"Tìm Tống tiên sinh cũng không tồi."

Lương Khí làm sư phụ đã mở lời, Thương Khâu cũng không có biện pháp, chống đối. Nghê Anh đích xác không đáng tin cậy.

Tạ Nhất nhanh gọi điện thoại cho Tống Tịch. Tống Tịch lúc trước đã cho một danh thiếp, phía trên có số điện thoại.

Chỉ vang lên một hồi chuông Tống Tịch liền tiếp, cười nói:

"Tạ Nhất? Thật khó có được, nhớ tôi sao? Lại gọi trễ như vậy?"

Tạ Nhất xấu hổ cười cười, nói:

"Kỳ thật......"

Tạ Nhất còn chưa nói ra lý do, kết quả liền nghe được điện thoại truyền ra âm thanh kỳ quái, tựa hồ là Tống Tịch đột nhiên hừ một tiếng. Ngay sau đó là giọng Nguyên Phong.

"Đừng che miệng, để Tạ Nhất nghe một chút âm thanh."

Tạ Nhất:

"......"

Giống như gọi điện thoại không đúng thời điểm!

Tạ Nhất xấu hổ muốn chết, muốn treo điện thoại, giọng Tống Tịch đột nhiên cất cao, tựa hồ muốn khóc. Run lên vài cái, sau đó ống nghe liền là âm thanh thở phì phò như chạy mấy ngàn mét.

Giọng Tống Tịch mang theo khàn khàn, bất quá đã cực lực bình phục, cười nói:

"Tạ Nhất, làm sao vậy?"

Tạ Nhất ho khan một tiếng, vội vàng nói:

"Kỳ thật...... Chúng tôi cần anh trợ giúp."

Tống Tịch cười, nói:

"Đúng không? Tôi rất vui lòng cống hiến sức lực."

Tạ Nhất nói Tống Tịch lái xe đến đón bọn họ, đám người bên ngoài đã cạy cửa, muốn tiến vào.

Nhà Thương Khâu ở tầng cao, dây thừng là không đủ dài. Thương Khâu nói mọi người đừng cử động, tự mình đi đến cạnh cửa, duỗi tay giữ chặt then cửa.

Người bên ngoài còn đang cạy cửa. Khóa phát ra âm thanh cạch cạch. Kết quả khóa còn chưa có mở ra, đột nhiên cánh cửa phát ra một tiếng "rắc", sau đó "rầm!!" một tiếng, liền nghe được tiếng hô to.

"A!!"

Cánh cửa trực tiếp đụng vào người phía ngoài, chảy máu mũi, hắn đột nhiên ngã trên mặt đất không dậy được.

Mấy người khác thiếu chút nữa cũng bị đánh ngã, tức khắc bị kinh sợ, vội vàng nâng súng hướng về phía Thương Khâu liền phải khai hỏa.

Những người đó trong tay vẫn là cầm súng gây mê. Ngoài cửa số lượng người có thể nói là phi thường đồ sộ. Tạ Nhất khẩn trương nói không nên lời, mà Thương Khâu lại hoàn toàn không để trong lòng.

Mọi người chỉ nghe được bên ngoài có tiếng hô to không ngừng, tiếp theo chính là âm thanh giống như có thứ gì nện ở trên mặt đất. Tạ Nhất thăm dò nhìn ra.

Ôi trời, những người đó, một đám đều bị ngã trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, hôn mê bất tỉnh!

Thương Khâu nói:

"Có thể đi rồi."

Hắn nói, còn phủi phủi quần áo của mình, một vẻ nồng đậm muộn tao.

Tạ Nhất:

"......"

Mọi người chạy nhanh ra cửa. Liền ở ngay lúc này, trên mặt đất có một tên đột nhiên giật mình bò dậy, bắt lấy súng rơi bên cạnh.

"Bụp!"

Bởi vì hắn đã bị đánh mặt mũi bầm dập, bắn không chính xác được, căn bản không có bắn trúng Thương Khâu, ngược lại trực tiếp bắn vào Tiểu Mao Mao.

Tiểu Mao Mao chỉ là cảm thấy buồn ngủ, ngay sau đó liền không thể động, rơi vào hôn mê.

Tạ Nhất vừa thấy, sốt ruột muốn chết, chạy nhanh đi xem xét Tiểu Mao Mao. Thương Khâu cũng qua xem xét. Trứng Vàng động tác phi thường nhanh nhẹn, một chân trực tiếp đá vào đầu tên kia, thoạt nhìn hung mãnh cực kỳ.

Có thể nói Trứng Vàng cũng là loại cuồng em trai. Đừng nhìn ngày thường Trứng Vàng như là Hỗn Thế Ma Vương, cũng sẽ khi dễ Tiểu Mao Mao. Nhưng Tiểu Mao Mao chính là em trai hắn, nếu người khác dám khi dễ Tiểu Mao Mao, hắn sẽ phát uy tính bảo vệ em trai.

Thương Khâu kiểm tra một chút Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao trúng thuốc mê không thể động, còn có chút hôn mê, nhưng không nghiêm trọng, tựa hồ không có tác dụng phụ.

Lương Khí đem Tiểu Mao Mao ôm vào trong ngực, vuốt ve tóc Tiểu Mao Mao, nói:

"Ngoan, không có việc gì, ngủ một giấc, không có việc gì."

Tiểu Mao Mao hôn hôn trầm trầm liền chìm vào giấc ngủ. Giọng Lương Khí nói giống như có ma lực.

Mọi người chạy nhanh xuống lầu. Bọn họ mới vừa đi ra cửa tiểu khu, liền nhìn thấy một chiếc xe buýt mi ni màu đen lái qua đây. Cửa sổ trực tiếp hạ xuống, lái xe chính là Nguyên Phong, Tống Tịch ngồi ở trên ghế phụ, cười nói:

"Tạ Nhất."

Tạ Nhất nhìn thấy Tống Tịch cũng rất vui vẻ, dù sao bọn họ quan hệ không tồi, bởi vậy Thương Khâu nhìn mới ghen.

Tạ Nhất đi qua cùng hắn chào hỏi. Tống Tịch ấn mở cửa cho bọn họ lên xe. Tống Tịch có dự kiến trước, lên mang đến một chiếc xe thoạt nhìn rất rộng.

Mọi người nhanh lên xe. Nguyên Phong không có biểu tình gì, chờ bọn họ lên xe xong liền giẫm mạnh chân ga lái xe đi về nhà Tống Tịch.

Tống Tịch cười nói:

"Thật không ngờ Tạ Nhất gọi điện thoại cho tôi. Tôi chờ mong điện thoại thật lâu."

Vừa lên xe hắn liền dùng ngữ khí ái muội nói chuyện với Tạ Nhất, Thương Khâu sắc mặt đương nhiên không tốt. Bất quá cũng không có phát tác, Thương Khâu chỉ là ngồi bên cạnh Tạ Nhất, còn đan mười ngón tay vào nhau.

Tống Tịch nhìn nhìn ghế sau, cười nói:

"Ôi...... con cậu lớn rất nhanh?"

Bọn họ lần trước gặp mặt là ở nhà Trương Thư Nghĩa, lúc ấy Tiểu Mao Mao cùng Trứng Vàng bộ dạng chỉ mới mấy tuổi, kết quả hiện tại đã thành thiếu niên mười mấy tuổi.

Tạ Nhất nói:

"Một lời khó nói hết......"

Tống Tịch cười cười, cũng không có hỏi lại, thực mau mọi người liền lái xe tới biệt thự của Tống Tịch.

Tống Tịch đã thay đổi chỗ ở, địa phương này thoạt nhìn thực an toàn. Khu biệt thự này rất mới, biệt thự bên cạnh còn chứa có người vào ở, rất an tĩnh.

Mọi người nhanh vào. Lương Khí ôm Tiểu Mao Mao tiến vào một phòng Tống Tịch bố trí. Lương Khí để Tiểu Mao Mao nằm xuống, đắp lên chăn, sửa sang lại một chút tóc, bảo đảm Tiểu Mao Mao không có việc gì, lúc này mới yên tâm đi ra gặp mọi người.

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Uống cái gì?"

Tạ Nhất nói:

"Không cần, không cần."

Tống Tịch tháo xuống khăn quàng cổ, treo lên giá áo, nói:

"Tạ Nhất, đừng cùng tôi khách khí."

Hắn nói như vậy, Thương Khâu sắc mặt càng là khó coi. Tống Tịch cười cười đi vào bưng chút trà nóng ra cho mọi người.

Tạ Nhất vừa ngẩng đầu, liền thấy được dấu hôn trên cổ Tống Tịch. Vừa rồi hắn mang khăn quàng cổ, cho nên căn bản nhìn không thấy, hiện tại khăn quàng cổ lấy ra quả thực quá rõ ràng. Một đám dấu hôn rõ ràng có thể thấy được, thoạt nhìn đặc biệt ái muội, đủ thấy Nguyên Phong tính chiếm hữu bao nhiêu.

Mọi người ngồi xuống, Thương Khâu lúc này mới nói với Bình Viễn Sâm:

"Anh có thể tiếp tục nói."

Bọn họ nói đến chuyện cha ruột Bình Viễn Sâm bị bắt cóc, Bình Viễn Sâm phủ nhận chính mình giết người.

Bình Viễn Sâm uống một ngụm trà nóng, tựa hồ hồi ức tình huống ngày đó, nói:

"Lúc ấy tôi đột nhiên liền nhận được điện thoại, không biết là ai, dãy số bị mã hóa. Đầu bên kia nói ba tôi ở trong tay bọn họ, muốn tôi đích thân đi cứu, điều kiện bọn họ sẽ báo lại, không cho báo án, nếu không liền giết con tin."

Ba năm trước, Bình Viễn Sâm đã đến công ty làm việc mấy năm, làm không tồi. Khi đó mọi người đều biết Bình Viễn Sâm cùng ba hắn bất hòa, chủ yếu là có chút ý tưởng không thống nhất. Ở công ty có chia phe phái, kỳ thật lui tới cũng rất ít. Bình Viễn Sâm có chỗ ở riêng, ngày lễ ngày tết mới trở về nhà chính một chuyến.

Bình Viễn Sâm thực mỏi mệt nói:

"Không phải tôi không muốn ở cùng hay thân cận với ba tôi, mà thật sự không có biện pháp thân cận. Ba tôi sinh hoạt cá nhân thực bí mật, cả đứa con trai này cũng không biết ông ấy đang làm gì, hoặc là buổi tối ở nơi nào qua đêm."

Lúc ấy Bình tiên sinh bị bắt cóc, Bình Viễn Sâm thực chấn kinh, bởi vì bên cạnh ba hắn có không ít vệ sĩ. Hắn gọi điện thoại cho người phụ trách, kết quả người kia nói Bình tiên sinh không có cho nhóm vệ sĩ đi theo. Hắn gọi điện thoại cho ba hắn, tiếp điện thoại chính là bọn bắt cóc.

Khi đó Bình Viễn Sâm thật sự tin. Hắn lần đầu tiên gặp được sự tình, cho nên căn bản không có kinh nghiệm, cũng không có báo án, nghe theo bọn bắt cóc chỉ thị.

Bọn bắt cóc nói Bình Viễn Sâm dùng châu báu trong nhà đi đổi người. Bình Viễn Sâm lúc ấy nhẹ nhàng thở ra. Nếu muốn tiền mặt, hắn còn phải đi lấy tiền, chuyện này thập phần không dễ dàng. Nếu bọn bắt cóc chỉ là muốn châu báu, vậy dễ dàng hơn nhiều.

Bọn bắt cóc đưa ra yêu cầu muốn kim cương. Bình Viễn Sâm biết trong nhà có kim cương, cũng không biết là khi nào có. Mỗi viên kim cương đều to như trứng bồ câu, phi thường đáng giá. Nhưng lúc này kim cương cũng không có đáng giá bằng mạng người.

Bình Viễn Sâm dựa theo bọn bắt cóc nói, tự mình mang theo kim cương, lái xe tới một chỗ, sau đó đem túi kim cương đặt ở bên cạnh thùng rác.

Sau khi giao kim cương, Bình Viễn Sâm không có liên hệ được với bọn bắt cóc. Thật sự không có biện pháp, hắn báo án. Cảnh sát tìm được thi thể, nghe nói là con tin bị giết.

Bình Viễn Sâm rõ ràng đã đem kim cương cho bọn bắt cóc, kết quả bọn bắt cóc vẫn là giết con tin.

Lúc sau, công ty đột nhiên truyền ra lời đồn bọn bắt cóc là Bình Viễn Sâm tự mình mướn. Mục đích chính là vì giết ba hắn, để hắn độc chiếm Khang Hưởng Dược Nghiệp.

Lời đồn bất lợi quá nhiều, Bình Viễn Sâm đã không thể để ý hết. Dù sao trên thương trường đối thủ đều sẽ nói xấu nhau như vậy HunhHn786.

Tạ Nhất nghe có chút mơ hồ, nói:

"Nhà anh làm y dược, sao có nhiều kim cương vậy?"

Bình Viễn Sâm nói:

"Tôi không biết, lúc trước cũng không nghe nói ba tôi thích kim cương. Bất quá tủ sắt đích xác có một hộp kim cương. Tôi không có đếm, nhưng ước chừng cũng có hai mươi viên."

Hai mươi viên kim cương to như trứng bồ câu, quả thực giàu nứt vách!

Tống Tịch lúc này lại nói:

"Kim cương? Cái dạng kim cương gì?"

Bình Viễn Sâm vội vàng giơ bàn tay. Trên ngón tay hắn còn mang nhẫn đính hôn. Viên kim cương cũng không to như trứng bồ câu, nhưng không sai biệt lắm. Bình Viễn Sâm nói:

"Chính là kim cương như thế này. Sau khi tôi nhậm chức, lúc đi tháo gỡ một xưởng dược cũ, đã tìm thấy trong kho hàng ước chừng có mười viên, mỗi viên đều lớn như viên kim cương này."

Tạ Nhất nghe, tự nhủ.

Không phải nói nhà anh mở xưởng dược? Như thế nào càng như kinh doanh châu báu?

Tống Tịch nhìn nhẫn kim cương, tức khắc nghiêm túc. Hắn tháo nhẫn trên tay Bình Viễn Sâm xuống xem, nói:

"Đây không phải kim cương."

Bình Viễn Sâm nói:

"Không phải kim cương? Đó là cái gì?"

Tống Tịch trước kia đều là cười tủm tỉm, thực ôn nhu ổn trọng, đột nhiên thu ý cười, thế nhưng cho người ta một loại uy hiếp.

Tống Tịch nhìn nhẫn, nói:

"Đây là một loại vỏ thuốc đặc thù. Hình dạng bề ngoài giống như kim cương, kỳ thật chứa chất lỏng bên trong. Nếu đem viên kim cương này mài giũa thêm một chút, phỏng chừng chất lỏng bên trong sẽ chảy ra."

Bình Viễn Sâm nói:

"Thuốc? Thuốc gì?"

Tống Tịch cười cười, nói:

"Kiến Huyết Phong Hầu, là một loại thuốc độc, nhưng là so với thuốc độc càng đáng sợ hơn. Thuốc độc chỉ có thể giết chết người bình thường, mà loại thuốc độc này sẽ làm người bất tử nháy mắt cũng tan rã."

Tạ Nhất nghe hắn nói, tức khắc nhớ tới tiểu thiếu gia Trương gia. Tiểu thiếu gia đã từng là người bất tử, bất quá vào phòng thí nghiệm không đến nửa năm, thế nhưng liền đã chết. Trương Xu lúc này mới được nhận thân thể tiểu thiếu gia. Bất quá Trương Xu cũng không biết những người đó làm như thế nào giết chết tiểu thiếu gia, chỉ là nói ở trên người hắn làm thực nghiệm.

Tống Tịch nói như vậy, Bình Viễn Sâm là người ngoài giới, cho nên không thể minh bạch, nhưng những người khác đều nghiêm túc lên.

Tống Tịch nói:

"Thật trùng hợp, tôi cũng nghe nói Khang Hưởng Dược Nghiệp những năm gần đây đều nghiên cứu một loại thuốc có thể giết chết thần minh, đã sản xuất một lượng lớn."

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Giết chết thần minh?"

Tống Tịch nói:

"Đúng vậy, loại thuốc này nguyên lý rất đơn giản, chính là noi theo gậy gỗ đào của Khoa Phụ."

Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, kiệt lực mà chết, cuối cùng đem gậy gỗ đào trong tay cấm xuống đất. Gậy gỗ đào hóa thành một mảnh rừng đào. Những cây đào này có thể nói là thuỷ tổ của gỗ đào. Bởi vì có được thần lực của Khoa Phụ cho nên gỗ đào tượng trưng cho trừ tà. Hơn nữa gỗ đào trong rừng cây đào kia có được giết chết thần minh, có thể làm thân bất tử của thần minh tan rã.

Tống Tịch cười tủm tỉm nhìn về phía Thương Khâu, nói:

"Trong truyền thuyết đồ đệ của Tư Nghệ là Bồng Mông, dùng gỗ đào trong rừng đào làm thành Đào Mộc Bổng, sau đó ám sát Tư Nghệ. Tư Nghệ là đại anh hùng giúp trợ Thuấn bình định phản loạn, đã là thần thánh có thân thể bất tử, bất quá vẫn là bị Đào Mộc Bổng của Bồng Mông giết chết."

Thương Khâu nghe Tống Tịch nói, ánh mắt Tống Tịch còn vẫn luôn nhìn chăm chú vào mình, cái này làm cho Thương Khâu nheo nheo mắt, cảm thấy rất kỳ quái, không biết Tống Tịch là có ý tứ gì.

Tống Tịch nói:

"Kim cương này bên trong chứa loại thuốc rất mạnh. Nếu bọn họ thật sự sản xuất hàng loạt, tôi nghĩ các vị ở đây đều có nguy hiểm, không phải sao?"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Cho nên người bắt cóc Bình tiên sinh chính là muốn thuốc này?"

Bình Viễn Sâm lúc tháo bỏ xưởng dược cũ đã tìm được mười mấy viên kim cương như vậy. Nói cách khác, Bình Viễn Sâm trong tay có mười mấy viên thuốc có thể giết chết thần minh. Trách không được những người đó muốn bắt cóc Bình tiên sinh, bởi vì bọn họ không thể để đồ vật kia lưu lạc ở bên ngoài.

Tạ Nhất nói:

"Vậy Bình tiên sinh hiện tại có phải rất nguy hiểm?"

Thương Khâu gật gật đầu, nói:

"Những người đó không có tìm được những viên thuốc, sẽ muốn bắt Bình tiên sinh thẩm vấn."

Mèo trắng kêu hai tiếng, nói:

"Vậy...... vậy hắn rốt cuộc có phải người tốt hay không nha!"

Bình Viễn Sâm bất đắc dĩ nói:

"Anh hiện tại sắp biến thành người bị hại, em nói anh có phải người tốt hay không?"

Mèo trắng vẫn là không xác định nhìn hắn. Đôi mắt màu xanh lục đảo tới đảo lui, là đang cân nhắc lời Bình Viễn Sâm nói.

Tạ Nhất nói:

"Những viên thuốc đó rốt cuộc ở nơi nào?"

Bình Viễn Sâm vừa muốn nói chuyện, Tống Tịch lại cắt ngang, cười nói:

"Từ từ, tai vách mạch rừng."

Hắn nói, còn nhìn thoáng qua Nguyên Phong. Nguyên Phong vẫn luôn không nói chuyện, chỉ ngồi ở một bên. Nhìn thấy Tống Tịch nhìn mình, biểu tình hắn thực lãnh đạm nói:

"Anh sợ tôi nói ra? Tôi cũng có thể nói ra ngoài."

Hắn nói, mở tay áo. Mọi người liền nhìn thấy phía dưới tay áo, trên cổ tay hắn có một nốt ruồi đỏ như chu sa.

Thương Khâu nói:

"Các người lập khế ước?"

Nguyên Phong nói:

"Tôi thật ra không muốn loại khế ước không yên ổn này."

Trên cổ tay Nguyên Phong có ấn ký, hắn cùng Tống Tịch ký kết khế ước. Đương nhiên Tống Tịch là chủ nhân, mà Nguyên Phong là phục tùng, hơn nữa là bị ép phục tùng.

Tống Tịch cười tủm tỉm nói:

"Tôi không phải sợ cậu quá trung tâm. Dù sao cậu là một con chó săn, không phải sao. Đi vào phòng chờ tôi."

Tống Tịch nói, cúi đầu hôn trán Nguyên Phong một cái, giống như khen thưởng. Nguyên Phong thực ảo não, đứng lên đi vào phòng.

"Rầm!"

Cửa phòng đóng lại.

Tống Tịch cười cười, nói:

"Có thể nói rồi."

Bình Viễn Sâm có chút không rõ. Hắn thấy Tống Tịch cùng Nguyên Phong, còn tưởng rằng hai người là tình nhân, nhưng thoạt nhìn cũng không rất giống, tóm lại quái quái.

Bình Viễn Sâm nói:

"Tôi không biết là đồ vật kỳ quái như vậy, căn bản không có giấu đi, liền đặt ở tủ sắt trong nhà."

Thương Khâu nói:

"Chúng ta phải đi trước những người kia lấy hết số thuốc trong tủ sắt ra."

Tạ Nhất gật gật đầu, Thương Khâu lại nói:

"Còn nữa, những người đó không có được thuốc, nhất định sẽ không buông tha Bình tiên sinh. Mấy ngày nay Bình tiên sinh không thể đi công ty."

Tạ Nhất nói:

"Nhưng nếu không bắt những người đó, Bình tiên sinh chẳng phải là không thể sinh hoạt bình thường sao?"

Thương Khâu gật gật đầu, không nói gì. Mấu chốt vấn đề làm như thế nào khiến những người đó không có được loại thuốc nguy hiểm.

Trong những người bọn họ, Trương Xu là thân bất tử, Thương Khâu cũng là thân bất tử. Hai người ở trước mặt loại thuốc này đều giống như người bình thường, thật yếu ớt. Cho nên cần phải xử lý sạch sẽ. Nếu không, đến khi nào đó Mười Bảy mang theo thuốc xuất hiện thì quá nguy hiểm.

Tống Tịch lại là nhàn nhã uống trà, cười tủm tỉm nói:

"Kỳ thật tôi có biện pháp, có thể bảo đảm Bình tiên sinh an toàn, cũng có thể dẫn xà xuất động, để chúng ta phát hiện hang ổ bọn chúng."

Tạ Nhất lập tức nói:

"Biện pháp gì?"

Tống Tịch cười nói:

"Để Thương Khâu dịch dung ngụy trang thành Bình tiên sinh, không phải là được rồi sao?"

Hắn nói như vậy, Tạ Nhất lập tức nhíu mày nói:

"Không được, quá nguy hiểm. Những người đó có thể giết chết Thương Khâu."

Tống Tịch nhàn nhạt nói:

"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?"

Tạ Nhất vẫn là cảm thấy quá nguy hiểm, Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:

"Tôi đồng ý."

Tống Tịch cười cười, nói:

"Cậu xem, hắn cũng đồng ý, cậu hoàn toàn không cần lo lắng...... Dù sao cũng là họa ngàn năm."

Tạ Nhất vẫn là thực khẩn trương, không giống Tống Tịch yên tâm. Chuyện như vậy quá nguy hiểm, hơn nữa Khang Hưởng Dược Nghiệp khẳng định có nội gian. Bằng không những người đó làm như thế nào vận dụng xưởng đã bỏ đi của Khang Hưởng Dược Nghiệp làm thực nghiệm. Trong xưởng dược còn chôn nhiều ít thi thể. Nếu Thương Khâu dịch dung thành Bình Viễn Sâm đi công ty làm việc, thật sự quá nguy hiểm.

Thương Khâu nắm lấy tay Tạ Nhất, nói:

"Không cần lo lắng, không có việc gì. Anh sẽ không nói dối em."

Tống Tịch cười một tiếng, tựa hồ là cảm thấy bọn họ buồn nôn. Hắn đứng dậy, duỗi eo, nói:

"Tôi muốn đi ngủ, các người chậm rãi nghiên cứu."

Hắn nói, xoay người đi vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ không có bật đèn, Tống Tịch vừa đi vào, tức khắc đã bị túm chặt, giống như bị hổ kiềm cổ đè trên cửa phòng ngủ. Tống Tịch không cần xem, cười tủm tỉm nói:

"Như thế nào? Không kiên nhẫn?"

Nguyên Phong giọng khàn khàn nói:

"Nói đi? Anh không tin tôi, dứt khoát thả tôi đi, cũng miễn cho tôi bán đứng anh, không phải sao?"

Tống Tịch cười tủm tỉm ôm Nguyên Phong, nói:

"Nhưng tôi vẫn luôn muốn nuôi thú cưng. Cậu là tốt nhất."

Nguyên Phong nói:

"Có người nói qua anh tính cách thực ác liệt hay không?"

Tống Tịch cười nói:

"Không có. Bởi vì tôi đối với người khác luôn ôn nhu. Cậu là trường hợp đặc biệt. Cậu ở trong mắt chủ nhân không giống người bình thường, hẳn là phải cao hứng, không phải sao, chó săn?"

Nguyên Phong cười lạnh một tiếng, nói:

"Phải không?"

Tống Tịch đột nhiên kinh hô một tiếng, khó được trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, không phải luôn luôn thành thạo, nói:

"Như thế nào lại......"

Nguyên Phong híp mắt, giống như một con dã thú, nói:

"Chủ nhân nên cho ăn......"

Thời gian đã khuya, mọi người cũng phải nghỉ ngơi.

Thương Khâu chuẩn bị giả thành Bình Viễn Sâm. Nếu có người tới bắt Bình Viễn Sâm, vừa lúc thuận nước đẩy thuyền, tìm được hang ổ nhóm người kia. Tuy rằng có nguy hiểm, nhưng đích xác thực tiện, là biện pháp tốt nhất.

Mà Bình Viễn Sâm chỉ cần trốn là có thể bảo đảm an toàn. Mèo trắng xung phong nhận việc bảo vệ Bình Viễn Sâm an toàn. Mèo trắng vỗ ngực nói:

"Tôi đã là mèo một tuổi rưỡi!"

Một...... Tuổi...... Rưỡi......

Bình Viễn Sâm nghe được tuổi tác, nháy mắt có chút áp lực. Mèo trắng thế nhưng mới một tuổi rưỡi, còn nhỏ như vậy. Tuy rằng tuổi tác mèo cùng người không thể cùng cấp, nhưng chợt nghe một tuổi rưỡi, vẫn làm hắn áp lực rất lớn.

Nếu hắn không có nhớ lầm, buổi tối đó căn bản không phải mộng, hắn cùng mèo một tuổi rưỡi đã làm chuyện người lớn. Hơn nữa lúc ấy Bình Viễn Sâm tưởng nằm mơ, cho nên có chút thô lỗ, làm thực điên cuồng. Mèo trắng vẫn luôn khóc thút thít.

Không được nghĩ nữa!

Nghĩ đến Bình Viễn Sâm cảm thấy mình thật cầm thú......

Hôm nay quá muộn, mọi người đều đi ngủ. Ngày mai Thương Khâu còn phải dịch dung thành Bình Viễn Sâm đi công ty.

Đã là đêm khuya tĩnh lặng, Tống Tịch từ giường đứng lên. Hắn eo đau lợi hại. Nguyên Phong nắm bên cạnh liền tỉnh, hỏi:

"Đi nơi nào?"

Tống Tịch nói:

"Đi uống nước, cổ họng đau."

Nguyên Phong nói:

"Tôi giúp anh lấy."

Tống Tịch cười nói:

"Không cần, ngủ đi."

Hắn nói xoay người, trực tiếp đi ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài ban công phòng khách có chút ánh sáng lập lòe, là có người ở nơi đó hút thuốc. HunhHn786 Lương Khí dựa vào lan can ban công, đang hút thuốc, ngửa đầu nhìn không trung. Cuối thu mát mẻ, không trung dị thường thoáng đãng, có thể nhìn thấy ngôi sao.

Tống Tịch rót một ly nước, cũng không có lập tức về phòng, nhìn thấy Lương Khí, nói:

"Không ngủ được, là đang sám hối việc chính mình đã làm sao?"

Lương Khí không có quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt nói:

"Tôi sẽ không hối hận."

Tống Tịch cười lạnh một tiếng, nói:

"Hắn đã cứu ông. Ông lại lấy oán trả ơn, còn nói sẽ không hối hận. Thương Khâu quả nhiên là đồ đệ của ông?"

Lương Khí quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Tịch, nói:

"Sự tình năm đó, Thương Khâu không biết."

Tống Tịch cười cười, nói:

"Vậy phải cảm kích ông sao?"

Lương Khí đột nhiên không có nói, chỉ là kẹp điếu thuốc trong tay, cũng không có lại hút, để đầu thuốc lá chậm rãi cháy.

Tống Tịch nói:

"Vì cái gì không nói?"

Lương Khí vẫn cứ không nói gì, chỉ là gật gật đầu, hơi khép mí mắt.

Tống Tịch cười lạnh một tiếng, nói:

"Thật đúng là ông bác tốt!"

Lương Khí nhàn nhạt nói:

"Ta không nghĩ tới sẽ là như thế này."

Tống Tịch nói:

"Chuyện ông không nghĩ tới quá nhiều."

Liền ở ngay lúc này, thình lình nghe tiếng cửa phòng bị đẩy ra. Tiểu Mao Mao xoa xoa con mắt từ bên trong đi ra, tóc ngủ đến lộn xộn, nói:

"Chú......"

Lương Khí chạy nhanh mở mắt, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đi qua đem Tiểu Mao Mao bế lên, nói:

"Sao không mang giày?"

Tiểu Mao Mao ôm cổ Lương Khí, nói:

"Không thấy được giày."

Lương Khí bị hắn chọc cười, nói:

"Mau đi ngủ, thời gian quá muộn."

Tiểu Mao Mao nói:

"Con vừa mở mắt chú đã không thấy tăm hơi."

Lương Khí nói:

"Được rồi, chú cùng con trở về ngủ."

Hắn nói, ôm Tiểu Mao Mao về phòng. Tống Tịch đứng ở phía sau, nhìn Lương Khí cùng Tiểu Mao Mao, nhàn nhạt nói:

"Hiện tại muốn đền bù, không phải đã chậm sao? Sớm muộn gì cũng có một ngày, bọn họ đều sẽ biết."

Lương Khí dừng bước chân một chút, bất quá không có quay đầu lại, vẫn là ôm Tiểu Mao Mao hướng vào trong phòng, cửa đóng lại.

Tiểu Mao Mao nằm ở trên giường, lăn một vòng, lại lăn vào trong lòng Lương Khí. Ôm Lương Khí, Tiểu Mao Mao đem đầu gối lên ngực hắn, nói:

"Chú, sao chú không vui, có cái gì không vui nói cùng Mao Mao đi."

Lương Khí cười một tiếng, nhéo chóp mũi Tiểu Mao Mao, nói:

"Mau ngủ, tiểu quỷ."

Tiểu Mao Mao kháng nghị nói:

"Mao Mao không phải tiểu quỷ!"

Lương Khí cười nói:

"Đúng đúng đúng, mau ngủ, bảo bối."

Tiểu Mao Mao nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười, rút ở trong lòng ngực Lương Khí ngoan ngoãn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info