ZingTruyen.Info

Hoan P1 Nu Vuong Hac Dao Ong Xa Cho Lam Loan


Vị trí hiện tại của Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần còn cách Hoàng Gia một quãng khá xa, vậy nên bọn họ cũng không trì hoãn nữa mà lập tức lái xe về hướng Hoàng Gia. 

Quả thật vận may của họ cực tốt, trên đường đi không hề gặp phải tình trạng kẹt xe. 

Ở Yến Kinh này, có thể chạy suốt nửa tiếng mà không bị kẹt xe, tỷ lệ còn thấp hơn cả chuyện trúng số

Lúc bọn họ đến được Hoàng Gia thì cũng qua được nửa tiếng, may mà đường thoáng nếu không thì còn phải chờ lâu hơn. 

Lãnh Tâm Nhiên đã nghĩ trước đến chuyện nói xin lỗi với Hiên Viên Phong, giải thích nguyên nhân mình đến trễ nên cũng không mấy để tâm đến thời gian lắm.

Ném chìa khóa cho cậu bé giữ cửa, Dạ Mộc Thần đeo cặp kính râm luôn mang theo bên người, chuẩn xác bắt được tay Lãnh Tâm Nhiên, mười ngón tay đan chặt vào nhau, đi thẳng vào đại sảnh.

Danh tiếng của Hoàng Gia ở Yến Kinh rất lớn, đây mới thực là nhà hàng cao cấp có tiền cũng chưa chắc có tư cách vào cửa. 

Những vị khách được nơi này tiếp đãi không chỉ có nhiều tiền mà còn phải có địa vị xã hội và thái độ đúng mực. 

Những kẻ ra vẻ nhà giàu mới nổi đừng hòng vào được nơi này.

Tất cả mọi người ở Yến Kinh đều biết đến nhà hàng Hoàng Gia, nhưng ông chủ sau lưng của Hoàng Gia là ai thì lại không ai biết. 

Một vài người biết được tư liệu nộ bộ đều là người đứng đầu của những gia tộc danh tiếng, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện đi rêu rao những thứ mình biết.

Có thể trong mắt người khác, Hoàng Gia là quán ăn trong truyền thuyết, là Thánh Điện chỉ có thể nhìn không thể chạm, thì đối với Lãnh Tâm Nhiên nó cũng chỉ là một nhà hàng cao cấp hơn bình thường có cung cấp phục vụ chu đáo và thực khách lịch thiệp lễ độ. 

Kiếp trước, nhiều lúc vì quá bận rộn mà phải gọi cơm bên ngoài, cô đều gọi của Hoàng Gia đưa cơm tới. 

Vậy nên nhà hàng Hoàng Gia đối với cô mà nói cũng không có đặc biệt mấy.

Quản lý đang nhàn nhã đứng một bên đại sảnh, vừa nhìn thấy một nam một nữ bước vào thì cả người chấn động như bị sét đánh, sau đó lập tức nghênh đón, tươi cười nói: 

"Thiếu gia, tiểu thư."

Dạ Mộc Thần gật đầu, anh cũng không phải kẻ phách lối, mấy thứ lễ nghi này anh cũng không coi trọng gì mấy:

"Hiên Viên tiên sinh đặt phòng nào? 

Chúng tôi là khách của ngài ấy."

Nếu như người khác mở miệng hỏi thẳng thông tin của thực khách như thế, quản lý chắc chắn sẽ không nói. 

Nhưng khi đối mặt với người đàn ông tuấn mỹ cao quý trước mắt này, ông ta thậm chí không có lấy một chút ý nghĩa phản kháng nào, vừa nghe đã trả lờ ngay: 

"Đặt phòng chữ Huyền, thiếu gia, để tôi dẫn ngài và tiểu thư đến đó!"

Dạ Mộc Thần cũng lười từ chối, Lãnh Tâm Nhiên ở bên cạnh cũng không nói một lời, tay của hai người vẫn đan chặt vào nhau. 

Có vài người, cho dù chỉ đứng yên một chỗ, không nói một lời cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, sự hiện diện của họ sáng chói như ánh đèn, khiến cho người ta bất giác bị hấp dẫn.

Lúc hai người Lãnh Tâm Nhiên bước vào, Hiên Viên Phong đang uống trà, trong phòng trừ ông ta còn có một người, người đó chính là vệ sĩ A Thắng của Hiên Viên Phong.

"Thúc, A Thắng đại ca, đã lâu không gặp."

Lãnh Tâm Nhiên lễ phép nói.

A Thắng đáp lại cô bằng một nụ cười xấu hổ.

Hiên Viên Phong thì cười rất thoải mái, đặc biệt là khi nhìn thấy hai cái tay đang nắm chặt với nhau của Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần thì trong nụ cười còn tăng thêm mấy phần nhạo báng: 

"Cô nhóc, cháu đang định khoe khoang trước mặt người cô đơn như ta sao?"


Lãnh Tâm Nhiên cũng không mắc cỡ, trực tiếp ngồi xuống chỗ đối diện Hiên Viên Phong, Dạ Mộc Thần thì ngồi bên cạnh cô.

"Nếu thúc muốn, chỉ sợ mỹ nữ của cả nước đều xông tới tự đề cử mình rồi, chẳng qua là thú quá ưu tú nên không thấy ai xứng với thúc thôi."

Câu này của Lãnh Tâm Nhiên vừa trêu chọc ngược lại Hiên Viên Phong, vừa có ý khen ngợi ông, khiến cho tâm tình của người nghe cũng trở nên vui vẻ.

Hiên Viên Phong vẫn mặc một bộ đồ đời Đường, chỉ là hôm nay trên quần áo của ông không còn thêu hình Đằng Long, mà là Tường Vân. 

Trên người Hiên Viên Phong có một loại khí chất trầm ổn như gió, thoạt nhìn giống như những cao nhân ẩn sĩ của Trung Hoa. 

Khí chất đó không thể có được ở người bình thường. 

Mà trên thực tế, Hiên Viên Phong cũng không phải người bình thường. 

Sự tích của ông đã trở thành huyền thoại, không ai dám bất kính!

"Ha ha. 

Nhóc nói thật hay. 

Thúc cũng thấy người có thể xứng với nhóc trên đời này cũng chả có mấy ai, chỉ có điều nhóc cũng coi như may mắn, gặp được Dạ Mộc Thần. 

Dĩ nhiên, vế ngược lại của câu này cũng thế, Dạ Mộc Thần gặp được cháu cũng là may mắn."

Hiên Viên Phong cười, tâm tình rất tốt.

Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên này tâm tình của ông luôn rất tốt. 

Có lẽ thật giống như lời giải thích của Trường Không, do hợp ý!

"Được rồi, nhóc muốn ăn cái gì cứ gọi đi. 

Ta nghĩ những món ở đây nhóc cũng không lạ gì, xem chừng còn quen thuộc hơn cả ta nữa ấy chứ."

Hiên Viên Phong cười híp mắt nói, đồng thời còn dùng ánh mắt chứa đầy ẩn ý liếc nhìn Dạ Mộc Thần một cái.

Lãnh Tâm Nhiên không phản bác cũng không từ chối, cầm thực đơn lên chọn mấy món mình thích, sau đó lại đưa thực đơn cho Hiên Viên Phong: 

"Cháu gọi xong rồi, thúc, tới phiên thúc. 

Cháu không biết thúc thích ăn món nào, sợ gọi trúng những món không hợp sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của thúc."

Theo Hiên Viên Phong thấy thì cô nhóc trước mặt mình càng thả lỏng thì biểu hiện càng tự nhiên, khiến cho tâm tình của ông cũng tốt theo. 

Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, ông cười ha ha nhận lấy thực đơn, gọi mấy món rồi nói: 

"Lúc trước không biết ta thích ăn cái gì thì có thể tha thứ, nhưng sau lần này, ta muốn nhóc phải nhớ cho kỹ!"

Lãnh Tâm Nhiên cũng cười: 

"Thúc đang khảo nghiệm trí nhớ của cháu sao. 

Nhưng mà mấy món thúc gọi đều là món Đông Bắc, xem ra thúc rất hoài niệm quê hương mình."

Dạ Mộc Thần vẫn không nói gì, trong lúc Lãnh Tâm Nhiên và Hiên Viên Phong nói chuyện với nhau, anh chỉ im lặng nhìn thực đơn. 

Anh để ý thấy những món vừa nãy cô gọi đều là những món mình thích, ngược lại không có món nào là món cô thích.


Nghe Thần gọi mấy món, Lãnh Tâm Nhiên bất giác nghiêng mắt sang nhìn anh, hai người nhìn nhau, trao đổi sự ngọt ngào trong mắt. 

Có một số việc, không cần nói, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến mọi người đều hiểu.

Hiên Viên Phong há lại không cảm nhận được không khí hòa thuận ấm áp giữa hai người, nhưng ông cũng không giống những bậc trưởng bối ghét người trẻ tuổi ân ái trước mặt mình, ông nhìn ra được, Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần đều là những người lạnh lùng, vô tình trời sinh, chỉ có người yêu chân chính mới nhận được sự che chở thật lòng của bọn họ. 

Mà hai người bọn họ, đương nhiên là rất yêu đối phương, nên mới có thể lộ ra được cảm giác ngọt ngào từ những cử chỉ bình thường nhất.

"Trước khi ăn cơm, chúng ta nói chuyện chút đi. 

Trò chuyện đôi chút, ăn cơm xong chút là lại nói đến việc chính."

Hiên Viên Phong cười híp mắt nói, A Thắng đứng sau lưng ông như nhận được chỉ thị, gật đầu một cái với Lãnh Tâm Nhiên tỏ ý muốn ra khỏi phòng. 

Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên rất muốn biết được tin tức từ miệng A Thắng, nhưng biết bây giờ chưa phải lúc. 

Dù sao, Hiên Viên Phong đã nói, bây giờ chỉ trò chuyện cho vui, chuyện chính phải đợi sau khi ăn xong mới nói.

"Đúng rồi, nhóc, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? 

Sinh nhật cháu lúc nào?" 

Đợi đến khi A Thắng đóng cửa phòng lại, Hiên Viên Phong mới chủ động chuyển đề tài bằng vẻ mặt hiền hòa.

"Thúc, sinh nhật cháu vào tháng Giêng, cách ngày tết cũng không xa." 

Lãnh Tâm Nhiên nói là nói ngày sinh thật sự của mình chứ không phải của Lãnh Tâm Nhiên nhỏ. 

Trên thực tế, quả thật cô không chú ý đến ngày sinh của thân thể này. 

Mặc dù chứng minh nhân dân do cô giữ, nhưng cô lại không mấy khi để ý đến những thứ đó. 

Theo cô thì, cô đã có một ngày sinh nhật, không cần phải tìm thêm một ngày nữa để làm gì.

Mặc dù Hiên Viên Phong đã sớm biết tuổi của Lãnh Tâm Nhiên còn rất nhỏ, nhưng lúc nghe được số tuổi thực sự thì vẫn thấy hơi kinh ngạc: 

"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên mà. 

Theo như cháu nói vậy thì cháu chưa qua sinh nhật 17 tuổi đúng không, vậy là 17 tuổi. 

Mới 17 tuổi mà đã biết nhiều như vậy, người trẻ tuổi bây giờ quả nhiên là càng ngày càng lợi hại."

"So với thúc thì cháu còn kém xa lắm. 

Cháu đã nghe nói không ít chuyện về thúc, giờ thúc đã trở thành truyền thuyết rồi. 

Lúc biết được người sắp đi gặp là thúc thì cháu còn thấy nôn nóng nữa kìa." 

Lãnh Tâm Nhiên cũng cười. 

Giác quan của cô vốn nhạy bén hơn người bình thường, đương nhiên có thể nhận ra được Hiên Viên Phong có thiện ý với mình. 

Người đối tốt với cô, cô luôn dùng lễ đối đãi, còn những người có ý xấu với cô, đều không gặp được kết quả tốt đẹp gì. 

Mặc dù không biết sau này Hiên Viên Phong sẽ thế nào, nhưng giờ ông đối tốt với mình, vậy thì cô sẽ tôn kính ông như trưởng bối!

Dạ Mộc Thần cũng mở miệng theo: 

"Từ khi còn bé cháu đã nghe người nhà nhắc đến danh tiếng của tiên sinh, mỗi lần nhắc tới thì đều tỏ vẻ kính nể. 

Thành tựu của tiên sinh đúng là không ai sánh bằng."

Nghe được lời của Dạ Mộc Thần, tâm tình của Hiên Viên Phong càng tốt hơn. 

Bất cứ người nào khi nghe người khác ca ngợi mình thì tâm tình đều vô cùng tốt. 

Đặc biệt là khi những lời ca ngợi này xuất phát từ những người phi phàm thì lại càng có giá trị hơn.


"Ha ha, nhà nhóc ở đâu thế?"

Hiên Viên Phong lại tiếp tục hỏi.

"Thành phố C." 

Lãnh Tâm Nhiên vốn muốn nói nơi ở của mình trong kiếp trước, nhưng sau khi cân nhắc kỹ, cuối cùng vẫn nói nhà của thân thể này. 

Dù sao, mình lấy thân phận thủ khoa thành phố C để vào đại học Yến Kinh, chỉ cần tìm hiểu là biết ngay. 

Thủ khoa thành phố C sao có thể là người của tỉnh khác được chứ?

Nghe được ba chữ "thành phố C", sắc mặt của Hiên Viên Phong có chút kỳ quái. 

Nhưng ông che giấu rất kỹ, vẻ mặt thoáng qua đó không hề bị Lãnh Tâm Nhiên nhìn thấy, nhưng Lãnh Tâm Nhiên không thấy không có nghĩa là tất cả mọi người đều không thấy, ít nhất thì Dạ Mộc Thần cũng thấy được nét bất thường kia.

"Đó quả thật là một nơi non xanh nước biếc. 

Lúc còn trẻ ta cũng từng đến đó, ấn tượng rất sâu đậm: " 

Hiên Viên Phong ra chiều suy tư nói. 

Lãnh Tâm Nhiên cũng gật đầu đồng ý, mặc dù cô không quá thích nơi đó, hoàn cảnh nơi đó đối với cô có chút xa lạ nhưng cô cũng phải thừa nhận, so với một nơi phồn hoa nhộn nhịp như Yến Kinh, hoàn cảnh ở thành phố C tốt hơn rất nhiều, không chỉ về mặt giao thông, bầu không khí, mà cả hoàn cảnh chung quanh cũng không chật chội như ở Yến Kinh. 

Nhịp sống ở nơi đó rất chậm, rất thích hợp để sinh sống. 

Đáng tiếc, cô luôn không phải một người thích sống an nhàn, đương nhiên không có hứng thú với một nơi xa lạ không hợp sở thích của mình

"Lúc còn trẻ hẳn là thúc đã đến rất nhiều nơi? 

Thật ra thì cháu rất muốn biết, thúc, cháu nghe nói thúc từng trải qua chuyện bị mười súng bắn tỉa và hai mươi sát thủ đuổi giết mà vẫn có thể bình yên rút lui. 

Chuyện này quả thật là không thể tin được." 

Lãnh Tâm Nhiên biết trong quá trình một tin đồn được lan truyền có thể sẽ có sự thay đổi, càng ngày càng phóng đại, hiện giờ người trong cuộc ngồi ngay trước mặt mình, thật là một cơ hội tốt để làm rõ chuyện này.

Nghe được cái giọng điệu khoa trương đó thì Hiên Viên Phong không nhịn được cười, ông vừa cười vừa nhớ lại chuyện lúc trẻ, cảm thấy cuộc đời như một giấc mộng, chớp mắt một cái đã trôi qua rồi: 

"Chuyện này đều chỉ là nghe sai đồn bậy, cuối cùng lại trở nên thần thoại. Mười súng bắn tỉa, nào có lợi hại như vậy. 

Những người đồn đại này chắc chắn chưa từng nếm thử cảm giác bị đuổi giết thực sự. 

Bình thường thì súng bắn tỉa đã bằng với mấy sát thủ rồi, dù sao thì súng bắn tỉa am hiểu việc giết người từ xa, còn núp trong bóng tối, sự công kích của họ khiến người ta khó lòng phòng bị. 

Sát thủ thì khác, sát thủ đều đứng trước mặt mình. 

So ra thì ta thích chiến đấu với sát thủ hơn súng bắn tỉa nhiều."

"Chuyện năm đó thật ra chỉ là một chuyện không đáng nói gì. 

Các cháu cũng biết. 

Quan hệ giữa Đông Bắc và nước N tương đối sâu xa, vết thương do lịch sử lưu lại vẫn còn tồn tại. 

Ở đó có rất nhiều người già vẫn biết tiếng N, nhưng kỹ năng này đối với họ mà nói lại là một loại sỉ nhục, bởi vì điều này ghi chép lại lịch sử nô dịch bị nước N thống trị của bọn họ. 

Mặc dù hiện tại thế lực phía ngoài của nước N đã dần rút khỏi Đông Bắc, nhưng trên thực tế vẫn có rất nhiều thế lực ngầm của nước N ẩn nấp nhìn chằm chằm vào Trung Hoa chúng ta, chuyện này ta nghĩ nhất định các cháu đều biết. 

Bọn họ không thể nào bỏ qua cho một miếng thịt béo như Trung Hoa chúng ta được, cho nên chuyện rút quân gì đó chỉ là ra ám chiêu mà thôi. 

Năm đó, ta phát hiện một bang phái ngầm của họ. 

Thế lực của tổ chức đó rất lớn, hơn nữa còn tiếp cận với rất nhiều ngành nghề, thậm chí có cả y dược.

"Nhưng khác với những nhà máy sản xuất thuốc bình thường, nhà máy của họ chuyên về nghiên cứu, chủ yếu là nghiên cứu một loại virus dùng trên con người, còn bệnh viện thì dùng để thử nghiệm loại virus đó và mua bán máy móc. 

Chỉ riêng một ngành nghề đó thôi đã gây ra không biết bao nhiêu tội ác ngập trời, ta cũng chỉ tình cờ phát hiện được sự tồn tại của tổ chức đó, sau đó bắt đầu cho người điều tra. Suy nghĩ lúc ấy của ta chính là nhất định phải phá hủy hoàn toàn tổ chức này. 

Tổ chức này là một cứ điểm của nước N ở Đông Bắc, đương nhiên sẽ không để ta phá hủy dễ dàng như thế. 

Ta vừa mới có chút hành động, đối phương đã bắt đầu triển khai hành động trả thù điên cuồng. 

Chuyện mười súng bắn tỉa và hai mươi sát thủ cũng bắt nguồn từ chuyện này."

Giống như những người chảy trong mình dòng máu Trung Hoa khác, thù hận của Hiên Viên Phong dành cho nước N không cách nào giảm được. 

Đừng nói là giữ quan hệ tốt đẹp với người nước N, cho dù chỉ là duy trì quan hệ hòa bình hợp tác ngoài mặt, đối với ông cũng là chuyện không thể nào.


Trong cuộc đời ông, ông đã đưa ra rất nhiều quyết định. 

Mà trong số đó, hoàn toàn không sử dụng bất kỳ một món hàng nào của nước N, không hợp tác với người của nước N, cho dù chỉ có chút quan hệ với nước N, cũng không được. 

Thù hận trong lòng ông và những người ở Đông Bắc đối với nước N sâu đậm hơn người bình thường rất nhiều.


"Chẳng lẽ mười súng bắn tỉa và hai mươi sát thủ này là do tổ chức của nước N đó phái tới?" Lãnh Tâm Nhiên cau mày nói ra suy nghĩ của mình.

Hiên Viên Phong cười cười, sau đó chậm rãi lắc đầu: 

"Nếu quả thật là như thế, có lẽ sau đó ta cũng không nổi giận đến vậy. 

Chuyện lần này vốn là chuyện giữa ta và bọn người nước N, nhưng mà cuối cùng, đám người nước N đó đã liên lạc với đối thủ của ta. 

Mà đối thủ của ta, trong tình huống đó lại quyết định hợp tác với nước N, những sát thủ kia đều do đối thủ của ta phái tới."

"Súc sinh!" 

Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được mà chửi tục một câu. 

Bất kể là đối thủ kia vì nguyên nhân gì mà đưa ra quyết định như vậy, nhưng nếu đã làm chuyện đó, vậy thì trên đó hắn đã bị chụp cái mũ giặc bán nước.

"Lần đó ta có thể nói là thảm bại, năm người anh em kết nghĩa của ta, cuối cùng chỉ còn lại một, còn là tàn phế. 

Tâm huyết mấy năm trời của ta đều tan thành tro bụi chỉ trong một đêm. 

Đặc biệt là sự kiện đuổi giết lần đó, nếu không phải ta may mắn được ông trời phù hộ, chỉ sợ ta cũng đã thành một thành viên trong đám cô hồn dã quỷ rồi."

Nhớ lại những chuyện cũ kia, trong lòng Hiên Viên Phong luôn thấy buồn bã. 

Những chuyện đã trải qua cũng đã bị cuốn đi theo gió rồi. 

Bất kể là quá trình lúc đó khó khăn đến mức nào, thì kết quả vẫn là ông đã vượt qua được.

"Tuy là tình huống của ta thảm, nhưng tình huống của đối thủ ta lại càng thảm hơn không biết bao nhiêu lần. 

Tổ chức kia bị ta nhổ tận gốc, khiến nó phải giải tán hoàn toàn khỏi Đông Bắc. 

Đối thủ kia cùng ta, cũng nhận được sự trừng phạt nên có. 

Hơn nữa sau này ta gần như trở thành lão đại của Đông Bắc. 

Giai đoạn sau đó, ta vận dụng tất cả thế lực của mình theo đuổi tin tức về nanh vuốt của đám người nước N, ta tra được rất nhiều, cũng nhổ rất nhiều."

"Thúc thật giỏi. 

Bởi vì có những người như ngài nên quốc gia chúng ta mới ngày càng mạnh lên."

Lãnh Tâm Nhiên vô cùng kính nể.

Hiên Viên Phong cười: 

"Cũng đã là chuyện đã qua, giờ ta già rồi. 

Quốc gia này giờ là thiên hạ của mấy người trẻ tuổi các cháu. 

Tuy nhiên, ta hi vọng các cháu hãy nhớ, bất kể cuộc sống có tốt đẹp đến đâu thì cũng hãy đặt sự yên bình của quốc gia lên hàng đầu. 

Cho nên, đừng bỏ qua cho những kẻ phá hỏng sự yên bình của xã hội, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên tắc của nó, cho dù các cháu có là hắc đạo thì cũng phải tuân thủ nguyên tắc của hắc đạo, không thể tùy ý làm việc, vì lợi riêng mà quên đi mình là người Hoa!"

Lãnh Tâm Nhiên chân thành gật đầu, nếu lúc trước ấn tượng của cô đối với Hiên Viên Phong chỉ là rất tốt, thì bây giờ đã là cực tốt. 

Một người Hoa yêu nước, đáng đến những người Hoa khác phải tôn sùng và tán thưởng.


"Thúc, yên tâm đi, những chuyện này cháu biết!"

Lãnh Tâm Nhiên thận trọng đưa ra lời cam kết.

Lời cam kết này cũng không phải nói cho Hiên Viên Phong nghe, mà nhằm và chính cô. 

Đây không chỉ là nguyên tắc làm việc của Hiên Viên Phong mà còn là của cô. 

Cô và Thần đều một lòng muốn thống trị hắc đạo cả nước, đều là vì muốn cho những nước khác không còn ai dám xâm phạm vào chủ quyền Trung Hoa.

"Tiên sinh, món ăn của ngài đã mang lên đủ rồi: "

Trong lúc đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên. 

Sau khi được cho phép, hai mươi mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục từ bên ngoài bước vào, mọi người đều chừng hai mươi tuổi, đều là mỹ nữ, mặc sườn xám, xếp thành một hàng bước vào, lực sát thương vô cùng lớn. 

Trên tay mỗi người đều bưng một món ăn, tư thế đồng loại như được huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả độ cao gần mâm cũng bằng nhau, cảnh tượng này đúng là rất đẹp mắt.


Sau khi hai mươi mấy mỹ nữ đặt món ăn xuống xong, một người có dáng vẻ đẹp nhất, cũng có khí chất nhất bước ra, nói bằng giọng ngọt ngào.

"Các người đi xuống đi." 

Hiên Viên Phong tùy ý khoát tay, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn mấy mỹ nữ kia lấy một cái. 

Những nhân viên phục vụ này, bất kỳ một người nào trong đó cũng đều là cực phẩm, đáng tiếc, ông luôn không ham thích nữ sắc, đương nhiên không có hứng thú với mấy người này.

"Cung cách phục vụ ở Hoàng Gia đúng là thượng đẳng. 

Cảnh tượng này, mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác rung động."

Đợi đến khi những mỹ nữ kia đi khỏi rồi, Hiên Viên Phong mới hài hước nói.

Lãnh Tâm Nhiên cũng cười theo: 

"Đáng tiếc, cái thúc hứng thú không phải là mỹ nữ."

Một già một trẻ trao đổi ánh mắt với nhau, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười giảo hoạt như hồ ly.

Ba người đều được dạy dỗ lễ nghi vô cùng tốt, đương nhiên là tuân theo nguyên tắc "Ăn không nói". 

Bọn họ đều quen ăn những thứ sơn hào hải vị, thức ăn ở Hoàng Gia tuy rằng được xem là đứng đầu, nhưng đối với họ mà nói cũng chỉ tạm được mà thôi

Thời gian dùng cơm khoảng chừng nửa giờ, sau nửa giờ, ba người gần như đồng thời buông đũa, cầm khăn ăn bên cạnh lên lau miệng.

Ngay lập tức, nhân viên phục vụ chạy tới dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, đồng thời đưa nước trà và nước trái cây lên để tráng miệng.

Cùng lúc đó, A Thắng cũng bước vào, cúi đầu chào hỏi với Hiên Viên Phong xong thì đi ra phía sau Hiên Viên Phong đứng theo thói quen.

"A Thắng, cậu ngồi xuống đi. 

Chuyện kế tiếp liên quan rất lớn đến cậu."

Hiên Viên Phong ngẩng đầu, nói với A Thắng.

A Thắng tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng để duy trì lễ phép nên cách ba người rất xa.

"A Thắng đại ca, có phải anh đã nghĩ đến chuyện gì liên quan đến anh tôi không?" 

Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe Hiên Viên Phong nói chuyện này có liên quan rất lớn đến A Thắng liền đoán ra được có liên quan đến Á Á, có lẽ là chuyện rất quan trọng, nếu không Hiên Viên Phong cũng đã không đặc biệt gọi điện kêu mình tới.

Hiển nhiên là A Thắng rất ít khi ngồi ngang hàng với Hiên Viên Phong, cảm giác dưới mông như bị kim châm, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. 

Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói, lại không ngừng chà xát hai bàn tay vào nhau, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: 

"thật ra thì chuyện này tôi cũng không chắc là có liên quan đến người anh của Lãnh tiểu thư hay không. 

Là như vậy, ngày hôm qua đột nhiên tôi nhận được một khoản tiền và một hộp chuyển phát. 

Thông tin người gửi đều là giả, cả phần thông tin trên hộp chuyển phát cũng để trống. 

Những vật trong hộp đều rất xa xỉ, số tiền gửi tới thì nhiều bằng cả mấy năm tiền lương của tôi. 

Tôi đã lần tìm khắp nơi nhưng vẫn không tra được chút manh mối nào, trong hộp chỉ có một mẩu giấy, trong đó viết là "cảm ơn vì ba năm trước" tôi nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được là ai gửi cho tôi món quà lớn như thế, sau đó lại liên tưởng đến chuyện ba năm trước, liền đoán có phải là do anh của Lãnh tiểu thư gửi tới cho tôi hay không."

A Thắng nói xong liền đưa mẩu giấy đặt kèm trong hộp ra, cộng thêm phiếu chuyển tiền. 

Phiếu chuyển tiền thì Lãnh Tâm Nhiên không nhìn kỹ, nhưng tờ giấy kia lại thu hút tất cả sự chú ý của cô. 

Giống như lời A Thắng nói, trên mẩu giấy chỉ có vài chữ. 

Nét chữ thanh tú, mang theo sự phóng khoáng, những chữ này khiến cho Lãnh Tâm Nhiên chết trân tại chỗ như bị sét đánh.

"Là chữ viết của cậu ấy, Thần, anh xem đi, là chữ của Á Á. 

Qủa thật Á Á không chết, cậu ấy còn sống!" 

Lãnh Tâm Nhiên kích động đến muốn khóc. 

Có lẽ, hạnh phúc lớn nhất chính là khi bạn đang tuyệt vọng, đột nhiên lại tìm được chút hy vọng. Chút hy vọng nhỏ bé ấy tựa như tia nắng mặt trời ấm áp sưởi ấm cuộc đời tăm tối của bạn.

Dạ Mộc Thần không nhận ra chữ viết của Tô Á, nhưng nếu Lãnh Tâm Nhiên đã nói như vậy thì chắc là không sai. 

Cô và Tô Á cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mặc dù không phải anh em ruột nhưng tình cảm lại sâu nặng hơn cả anh em.

Đây là lần đầu tiên A Thắng thấy người luôn lạnh lùng, hờ hững như Lãnh Tâm Nhiên trở nên kích động như vậy, cảm giác bất an lúc trước cũng dần biến mất, xấu hổ sờ sờ đầu: 

"Lãnh tiểu thư, nếu những thứ này thực sự là do anh trai cô gửi tới, vậy thì dễ rồi. 

Làm phiền cô trả lại những thứ này cho anh ấy dùm tôi, người năm đó cứu anh ấy không phải tôi, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, vốn cũng không cần thiết. 

Huống chi, tôi cũng không phải vì tiền mới làm vậy. 

Tiền tôi kiếm được tuy không nhiều nhưng vẫn đủ nuôi sống cả nhà. 

Tôi thấy dùng tiền do tự tay mình kiếm được mới yên tâm."

A Thắng rất xấu hổ, lúc nói chuyện luôn cẩn thận dùng từ, hy vọng có thể diễn tả đúng ý nghĩ của mình.

Lãnh Tâm Nhiên lại lắc đầu từ chối: 

"A Thắng đại ca, chuyện này tôi không thể đồng ý với anh được. 

Nếu cậu ấy đã muốn đưa cho anh, vậy anh hãy giữ đi. 

Huống chi, đây là do anh đáng được nhận. 

Có lẽ anh cảm thấy nhận những món đồ này sẽ thấy áy náy lương tâm, thật ra thì căn bản không cần phải nghĩ thế, chúng ta đều biết anh không cứu cậu ấy vì tiền, đây chỉ là chút lòng thành, anh là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, nếu như anh không chấp nhận lời cảm ơn của cậu ấy, lương tâm của cậu ấy sẽ không yên."

Lãnh Tâm Nhiên rất ít khi nói dài như thế. 

Bởi vì cô hiểu Á Á, cho nên cô biết, Á Á tặng những món lễ vật này không hề có mục đích nào khác, chỉ đơn thuần là muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình.

A Thắng khó xử nhìn Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt ngăm đen đỏ lên, đứng nguyên tại chỗ không biết làm gì cho phải.

"Nếu đây là tâm ý của anh nhóc, vậy A Thắng, cậu cứ giữ đi, không sao."

Hiên Viên Phong luôn đứng bên cạnh lặng lẽ đứng xem, đột nhiên mở miệng, A Thắng luôn xem lời ông như thánh chỉ, cho nên không dây dưa nữa, đồng ý nhận lễ vật này.  

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info