ZingTruyen.Com

Hoan Nta Dai Su Huynh Nha Nguoi Ta Deu Nhu Vay A

Minh Chúc còn muốn hỏi nữa, nhưng nhìn Nam Thanh Hà khóc thành bộ dạng nhem nhuốc này(1) lại có chút không đành lòng, vén tay áo lên lau mặt cho hắn, bất đắc dĩ nói: "Sao lại thích khóc vậy nè? Đừng khóc mà, không muốn nói thì không nói."

Nước mắt của Nam Thanh Hà rơi đầy mặt, càng nói càng cảm thấy uất ức, nắm luôn tay áo Minh Chúc đưa sang lau mặt cho, gào khóc: "Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bọn họ... bọn họ giết Hề Sở, ca ca, hức... Hề Sở là người tốt, bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với hắn như vậy?"

Minh Chúc nghe hắn khóc tới mức đầu to ra cả vòng, xoa nhẹ đầu hắn, dịu dàng an ủi: "Thanh Hà à, trên thế gian này người tốt chưa chắc nhận được quả ngọt(2), có lẽ Hề Sở hắn là người tốt, những Thành Yêu ở thành Đất Trũng cũng có lẽ là chết oan, nhưng vậy thì sao? Chính đệ nói đó, kẻ thắng làm vua còn kẻ thua làm giặc, mặc kệ những kẻ công thành doanh toại kia là loại người xấu xa, bại hoại ra sao, nhưng bọn họ thắng, lịch sử Ngũ Châu cũng do bọn họ ghi lại."

Tuy Minh Chúc không thích lên lớp sáng, nhưng ở núi Nhật Chiếu mười mấy năm, lúc nhàn rỗi cũng xem đại khái sách vở trong Tàng Thư Lâu, nói lên mấy lời như này rành rọt, mặt không đổi sắc.

Nam Thanh Hà vẫn luôn ấm ức khóc, Minh Chúc đành tiếp tục giúp hắn lau nước mắt, trên mặt không có chút nào là không kiên nhẫn.

Ngay khi hai người yên lặng không nói gì, ngoài sảnh trước đột nhiên vang lên tiếng chuông trong trẻo, đánh lên rất có âm làm mặt hồ cạnh bên nổi gợn sóng lăn tăn.

Minh Chúc còn đang nghi hoặc đây là âm thanh gì, trên khuôn mặt của Nam Thanh Hà đột nhiên hiện ra tia run sợ, ngay cả nói cũng chẳng kịp đã loạng choạng chạy ra sảnh trước.

"Ài, Thanh Hà, đợi huynh!" Minh Chúc thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Trong sảnh trước là một trận huyên náo, không biết vì sao mọi người đều tránh ra, lộ ra khoảng đất trống thật to ở giữa, một sợi xích bán trong suốt trôi nổi giữa không trung, ngăn cách người ta ra ngoài.

Thẩm Hồng Xuyên hờ hững ngồi uống rượu một bên, nhìn thấy Minh Chúc vội vội vàng vàng chạy vào bèn quay sang vẫy tay với hắn.

Minh Chúc nhìn khắp xung quanh, không phát hiện bóng dáng Nam Thanh Hà: đuổi theo một hồi thế mà vẫn mất dấu hắn, lúc này người đông như thế cũng không thể tìm từng người đành đi tới trước mặt Thẩm Hồng Xuyên, uống ngụm rượu trong tay hắn, ngờ vực hỏi: "Cái này là sao vậy?"

Dáng vẻ Thẩm Hồng Xuyên biếng nhác, nâng cằm, cười đáp: "Vở kịch lớn đến rồi, Hề Sở sắp ra tới."

"À?" Kế bên không có ghế trống, Minh Chúc chống hai tay, tùy ý ngồi lên bàn, hai chân đá trên không trung, để tay lên vai Thẩm Hồng Xuyên, nói: "Huynh vừa nghe nói, Hề Sở là Thành Yêu thành Đất Trũng, chậc, thành Đất Trũng đã bị diệt mấy trăm năm, tới giờ huynh mới biết trên đời vậy mà còn một con Thành Yêu."

Thẩm Hồng Xuyên nhàn nhạt nói: "Truyền rằng tu thành Thành Yêu thành Đất Trũng không dễ, máu có thể chữa thương, đồng tử giúp trường sinh, nội đan có thể hồi sinh người chết, thân thể nếu coi như lô đỉnh dùng bồi bổ, tăng tu vi sẽ càng hiệu quả, cho nên huynh nhìn xung quanh xem..."

Hề Sở chưa ra đến, một số người quanh hắn đã hưng phấn trước, nhìn chằm chằm khoảng đất trống ở giữa, trong con mắt toàn là tham lam và ham muốn.

"Sở dĩ bọn họ chạy theo Lược Nguyệt Lâu như vịt chính là vì ở đây chỉ cần có đủ tiền là có thể mua một đêm ân ái cùng Hề Sở."

Minh Chúc đột nhiên tỉnh ngộ, bấy giờ mới hiểu rõ mấy lời Nam Thanh Hà nói ban nãy là có ý gì.

Chỗ này không phải hoa lâu, nhưng hành vi so với hoa lâu còn làm người ta buồn nôn hơn.

"Nhưng mà theo huynh biết, Thành Yêu thành Đất Trũng không phải có linh lực ngập trời à? Nếu hóa thành yêu tướng, cho dù đại năng kỳ Đại Thừa cũng chẳng làm gì được." Minh Chúc nghi hoặc nói: "Nghe nói hắn là em trai ruột của Na Liêm, thành chủ thành Đất Trũng, sao lại cam tâm chịu nhục... bao năm như vậy?"

Thẩm Hồng Xuyên lại nhấp một hớp rượu, cười như không cười, nói: "Bởi vì trong tay Nam Việt có điểm yếu của hắn."

Hắn nói, đưa chén rượu trong tay cho Minh Chúc, lười biếng chống đầu, hỏi: "Sư huynh muốn hắn à?"

Minh Chúc uống một ngụm rượu, rũ mắt, nghi ngờ nhìn hắn.

Thẩm Hồng Xuyên nói: "Lần này Minh Chiêu đến đây chỉ e là vì nội đan của Hề Sở, mà Lược Nguyệt Lâu phải cách thời gian mới thả Hề Sở ra khỏi lồng giam, ngày thường vốn không có cơ hội gặp hắn, muốn lấy nội đan hắn, chỉ có thể xuống tay vào đêm nay."

Minh Chúc có chút chần chờ.

Đúng lúc này, tiếng chuông trong trẻo dễ nghe kia lại vang lên, trên mặt đất rộng lớn ở giữa chậm rãi hiện ra bóng người màu tím ấm áp.

Bốn phía lập tức ồ lên, xôn xao vây quanh dây xích.

Người nọ tựa như hiện ra từ trong không khí, cả người áo tím thướt tha như đóa hoa nở rộ, ưu nhã dang rộng tứ chi thon thả, sau lưng hình như có hư ảnh yêu tướng chín chiếc đuôi, không gió cũng làm mái tóc dài chấm đất và quần áo lay động phất phơ.

Minh Chúc nhảy khỏi bàn, bước nhanh vài bước đến trước kết giới được ngăn ra bởi xiềng xích kia.

Thẩm Hồng Xuyên nói: "Đó chính là Hề Sở."

Mấy trăm năm trước, thành Đất Trũng luôn tránh đời, mị lượng cấp thấp nhất không có hình dạng con người, chỉ có mị lượng tu vi đăng đỉnh hoặc huyết mạch thuần khiết mới hóa thành hình người, có nữ có ảo(3), ghép lại Thành Yêu.

Mà Hề Sở là Thành Yêu huyết thống thuần khiết ở thành Đất Trũng, dung mạo tuyệt mỹ gần như bức người, hắn có đôi thú đồng(4) như giếng cổ không gợn sóng, lạnh như băng sương nhìn khoảng không trước mặt, như tảng băng được điêu khắc đẹp đẽ, không có hơi người.

Từ sau khi nhìn thấy dung mạo của Hề Sở, Minh Chúc ngây ngẩn cả người, trong sự hoảng hốt, hắn tựa như muốn bước lên trước, lại bị Thẩm Hồng Xuyên nhìn ra không bình thường níu lại, lúc này mới mịt mờ hồi phục tinh thần.

Thẩm Hồng Xuyên nhìn đôi mắt ngỡ ngàng của Minh Chúc, nói: "Sư huynh, sao thế?"

Trong mắt Minh Chúc là sự mê mang không bớt, ngơ ngác nhìn Hề Sở, thì thầm: "Hình như... huynh từng gặp hắn..."

Thẩm Hồng Xuyên sửng sốt.

Minh Chúc như không chịu khống chế bước lên trước một bước, sững sờ nhìn khuôn mặt thanh lãnh tuyệt đẹp của Hề Sở qua kết giới, cùng lúc đó, đỉnh đầu lại vang đến tiếng chuông trong trẻo kia, hốc mắt Hề Sở hơi lóe lên, ngẩng đầu nhìn lại.

Chỗ hành lang dài ở lầu hai có một người đàn ông bận áo đen đứng đấy, vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Hề Sở bên dưới, trong tay cầm chiếc chuông vàng xinh xắn, thấy Hề Sở ngẩng đầu lên lại lắc nhẹ chuông.

Vẻ mặt Hề Sở hốt hoảng, đi hai bước về phía trước.

Thẩm Hồng Xuyên: "Là Nam Việt."

Không biết Minh Chúc có nghe thấy không, hắn vẫn say mê nhìn Hề Sở chăm chú.

Nam Việt nhìn tư thế thuận theo của Hề Sở, ánh mắt không chút tình cảm, nói: "Hề Sở, chư vị ở đây đều là khách quý không ngại ngàn dặm xa đến đây, ngươi phải chiêu đãi thật tốt đó."

Khách quý một bên phát ra từng tiếng cười nhẹ đầy ái muội.

Hề Sở cứ như không nghe thấy, nhẹ khụy gối quỳ xuống, đặt trán lên mu bàn tay, giọng lạnh lẽo như băng: "Vâng."

Nam Thanh Hà đứng ở phía sau, cách không xa Nam Việt, đang bị hộ vệ ngăn cản, liều mạng che miệng, nước mắt rơi lã chã.

Đầu Hề Sở chạm đất, tóc dài phủ sau lưng bị hư ảnh chín đuôi to lớn làm cho rải rác trên mặt đất: khó tưởng ra Thành Yêu dùng sức mình có thể hủy cả tòa thành trong lời đồn đại lại dịu ngoan vô hại như vậy.

Thẩm Hồng Xuyên đỡ Minh Chúc gần như xụi lơ: "Sư huynh? Sư huynh!"

Minh Chúc đột nhiên ôm kín đầu, từ sau khi gặp Hề Sở, vệt đỏ trên mu bàn tay trái của hắn nóng cháy rực người, trong đầu lóe ra những mảnh ký ức vụn vặt vỡ nát, có lẽ do thời gian cách quá xa, hắn nhìn không rõ lắm, chỉ cảm giác như thủy triều dâng cao đánh úp lại vội vã rút xuống.

Minh Chúc đột nhiên mở mắt, trong mờ mịt hình như hắn thấy một người nam áo trắng đứng trên đống xương thú chất cao đầy hỗn loạn, chín cái đuôi thật to ở sau lưng phất phới, tư thái muôn phần đẹp đẽ đưa cánh tay thon dài về phía hắn, đôi môi đỏ khẽ hé: "Minh Chúc..."

Keng!

Ngay vào lúc này, xiềng xích ở giữa bỗng phát ra tiếng rung vang trời, quanh mình chấn động ồn ào, Minh Chúc đầu đầy mồ hôi lạnh ngẩng lên, không biết Hề Sở đứng dậy từ bao giờ, thú đồng lạnh băng tản ra sự hung ác của dã thú và lệ khí đang lạnh lùng nhìn hắn.

Chín chiếc đuôi hư ảo sau lưng đã biến thành thực thể, tóc đen và y phục không gió tự lay, hệt như quỷ dữ đòi mạng.

Mọi người vì hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt mà ngẩn ra, ngay cả Nam Việt trên lầu hai cũng hiếm khi sửng sốt.

Hề Sở đi chân trần, đạp lên mặt đất lạnh băng đi về phía Minh Chúc, mặt đầy lệ khí, nhìn không thiện lành chút nào.

Thẩm Hồng Xuyên nâng Minh Chúc dậy, cau mày nói: "Sư huynh, cách xa một chút."

Nam Việt đứng trên lầu cũng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc cái chuông trong tay, trầm giọng nói: "Hề Sở!"

Chỉ là chuông vàng điều khiển Hề Sở mấy trăm năm lần này lại không biết vì sao không có tác dụng, hắn ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước đi về phía Minh Chúc, trong cảnh mọi người trợn mắt há hốc mồm, hắn dừng ở nơi cách Minh Chúc một bước chân.

Hai người chỉ cách nhau bởi một xiềng xích hư ảo.

Minh Chúc mờ mịt nhìn hắn.

Hề Sở đưa bàn tay mảnh khảnh cầm lấy xiềng xích, nhẹ nhàng áp sát vào Minh Chúc, thú đồng co lại: "Mùi... của Na... Liêm...."

Minh Chúc: "... Cái gì?"

Hề Sở muốn đưa tay về phía hắn nhưng kết giới dựng bằng xiềng xích lại vây hắn vào bên trong, hắn chỉ có thể mở to đôi mắt, mặt không cảm xúc nhìn Minh Chúc, mấp máy môi: "Máu.. Ta, giết... giết... ngươi..."

Minh Chúc nhất thời không phản ứng lại, nhưng Thẩm Hồng Xuyên cạnh bên lộ ra vẻ lạnh lẽo, lạnh lùng nói với Nam Việt: "Nam lâu chủ, đây là đạo đãi khách của Lược Nguyệt Lâu các người à?"

Cho dù ở thành Duyệt Ngọc hay trên khắp cả Tích Mộc Quốc này, quyền thế và và địa vị của Thẩm Hồng Xuyên đều không thấp, không ai muốn đắc tội vị thiếu gia phú khả địch quốc này(5), Nam Việt nhăn mày, lần nữa huơ huơ chuông vàng, lạnh lùng nói: "Hề Sở, ngươi quá hỗn xược rồi đó, lui ra!"

Tiếng gầm này và chuông vàng cùng lúc nện xuống, con ngươi của Hề Sở dao động mạnh, kế đó như bị người ta ngăn lại, thân thể run lên, hai chân rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, quỳ xuống, lệ khí cả người cũng dần tiêu tan, hệt như khí tràng quỷ lệ ban nãy chưa từng xuất hiện.

Xiềng xích quanh thân cũng dần co lại, cuối cùng vòng lấy chiếc cổ thon dài của Hề Sở giống như một sợi dây chuyền độc đáo vậy, chỉ là nơi này ai ai cũng biết, đây là xiềng xích khống chế Thành Yêu lộ ra yêu tướng, có thứ này, dù cho làm gì với hắn đi chăng nữa, hẳn cũng không kháng cự lại được.

Nam Việt dễ dàng xử lý Hề Sở, để chuông vàng lên lan can, nói: "Các vị xin cứ tự nhiên."

Ông ta quay người, liếc Nam Thanh Hà lệ rơi đầy mặt, như chướng mắt lắm: "Trông kỹ nó, đừng để nó nổi điên nữa."

Nam Thanh Hà trừng mắt dữ dội: "Hu hu!"

Nam Việt chả buồn để ý đến hắn, quay người rời đi.

Người ở lại trong sảnh lớn hai mặt nhìn nhau, bởi vì ban nãy thấy Hề Sở đầy lệ khí làm người ta sợ hãi, chẳng ai dám đi đến chạm vào hắn, mãi một lát sau, một người nam bận hoa phục tùy thuậnn tay nhẫn trữ vào tay người của Lược Nguyệt Lâu, cười khẽ đi tới, đặt tay lên vòng eo mảnh khảnh của Hề Sở.

Hề Sở quỳ trên mặt đất, vẫn là dáng vẻ dịu ngoan đó, ánh mặt trống rỗng hư vô, mặc cho người nam đó ôm ngang hắn lên, trong ánh mắt hâm mộ ghen ghét của đám đông, đi lên phòng trên lầu hai.

Minh Chúc mịt mờ được Thẩm Hồng Xuyên đỡ lên ngồi vào ghế, đút cho hắn chén nước, nhìn bộ dạng ngờ nghệch này của hắn thì lo lắng không thôi: "Sư huynh? Rốt cuộc huynh sao vậy? Sư huynh, huynh trả lời đệ một tiếng đi."

Minh Chúc lẩm bẩm nói: "Huynh muốn hắn."

"Cái gì?"

Minh Chúc nắm lấy tay Thẩm Hồng Xuyên, vẻ mê mang trên mặt biến mất, tựa như hắn vén ra tầng tầng sương mù, nói: "Trong ký ức của huynh có hắn, ban nãy dường như hắn cũng nhận ra huynh, Minh Chiêu đến tìm hắn có lẽ không chỉ đơn thuần vì nội đan của hắn, có lẽ còn mục đích khác."

Minh Chúc vừa nãy ngây ra, không thấy cảnh Hề Sở bị người ta đưa đi, lúc này hồi phục lại tinh thần lập tức nhìn xung quanh: "Hề Sở đâu? Hắn đâu rồi?"

Thẩm Hồng Xuyên có chút khó mở lời, dưới sư truy hỏi không ngừng của Minh Chúc mới nói: "Hắn bị người ta đưa đi rồi."

Minh Chúc: "A? Đưa đi đâu?"

"Sư huynh vẫn là không nên hỏi nhiều thì hơn, không mất một, hai canh giờ e là huynh không thấy hắn được đâu." Thẩm Hồng Xuyên thở dài, nói: "May là hôm nay Lược Nguyệt Lâu mở cửa đến sáng mai, chúng ta chờ một chút đi."

Minh Chúc không rõ nguyên do, nghe Thẩm Hồng Xuyên nói vậy đành lại hỏi chuyện hắn muốn hỏi ban nãy: "Ban nãy đệ nói trong tay Nam Việt có nhược điểm của Hề Sở, rốt cuộc đó là gì?"

Thẩm Hồng Xuyên đưa tay, nhẹ điểm vào vệt đỏ dưới mắt trái Minh Chúc, không úp mở gì cả, u ám đáp: "Là yêu đồng của huynh trưởng Na Liêm của hắn."

---
(1) Nguyên văn là Quỷ đức hạnh, chỗ này mình cũng không rõ lắm nên dùng tạm từ nhem nhuốc...
(2) Nguyên văn là Hảo báo: người tốt chưa chắc nhận được sự đền đáp tốt đẹp
(3) Nguyên văn là 从女从芺 - Tòng nữ tòng ảo: vừa có chữ nữ (女) vừa có chữ ảo (芺 - một loài cây, bỏ đi 艹 thành 夭) ghép thành chữ 妖 (yêu quái)
(4) Thú đồng: Con ngươi (trong mắt) thú
(5) Phú khả địch quốc: Tiền tài của một cá nhân có thể so bì với cả một quốc gia, ở đây là rất giàu

---

Tiếp tục là hình ảnh Mục Trích đỡ được Thẩm sư tôn ngã khỏi cửa sổ.

cre: 冻冻

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com