ZingTruyen.Com

Hoan Nta Dai Su Huynh Nha Nguoi Ta Deu Nhu Vay A

Trước khi Chu Phụ Tuyết lên núi, nó cảm thấy đệ tử thủ tịch môn phái hẳn nên là cử chỉ đoan trang, lễ tiết có thừa, nhất cử nhất động đều phải trầm ổn, ngưng trọng.

Nhưng kể từ sau khi gia nhập môn phái núi Nhật Chiếu, nó mới phát hiện, những lời lẽ hình dung đó đến cái mép đại sư huynh núi Nhật Chiếu cũng không sờ tới.

Đại sư huynh núi Nhật Chiếu, Minh Chúc, phóng túng bất kham, nói năng cợt nhả, hệt kẻ ăn chơi trác táng. Mỗi ngày nếu không phải đang nghĩ cách trốn khỏi sư môn thì là đang nghĩ cách làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Ngoại trừ đẹp ra thì hình như chẳng còn gì cả.

Chu Phụ Tuyết nhủ: "Đại sư huynh nhà người ta đều thế à?"

Đại sư huynh: "Tu đạo là để trầm mê hưởng lạc nhở? Đệ nói tu đạo là để sống lâu? Vậy được rồi, huynh tu đạo là để hưởng lạc dài lâu!"

Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh nhà người ta đều là cái nết này thật luôn à?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com