ZingTruyen.Info

[Hoàn] Nông gia ác phụ

Chương 92

PhanHuong301

Edit: Xíu

Hoàng thị trước khi ra ngoài đã đưa Đông Cô cho con dâu, sau khi mua thịt rau củ xong quay về lại bồng cháu rồi mới nói: "Tam nàng dâu, ta hỏi con chuyện này".

"Nương nói đi ạ".

"Các con bán công thức kẹo chữ đậu đường là cho nhà ai? Ta nhớ rõ là Hương Di Phường phải không?".

Hà Kiều Hạnh gật đầu nói đúng: "Là Hương Di Phường ạ, sao đột nhiên nương nhớ tới hỏi cái này? Lúc nương ra ngoài thấy người ta bán kẹo chữ đậu đường sao?".

"Có thấy, nhưng không phải thấy Hương Di Phường bán. Ta đi chợ phía đông đi ngang qua Như Ý Trai, thấy bên trong cửa hàng nhà hắn có bán, còn tưởng rằng là do ta nhớ lầm chứ. Theo như con nói, nếu không phải là bán lại qua tay lần hai thì đó chính là công thức bị tiết lộ ra ngoài. Ta nghĩ không rõ lắm, mua bán tốt như vậy sao nhà hắn phải bán lại công thức? Nếu là bị lộ công thức ra ngoài thì tại sao ông chủ của Hương Di Phường không đến tìm chúng ta?".

Vừa rồi ở bên ngoài có chút động tĩnh, Trình Gia Hưng bước lên phía trước, lúc này xử lý tốt rồi mới quay về phía sau, nghe thấy lời này liền xen miệng vào nói: "Đó là do đã điều tra, biết cùng chúng ta không có quan hệ. Công việc buôn bán nhà hắn lớn như vậy thì luôn luôn sẽ có người nhòm ngó đến".

"Buôn bán kiếm lời như vậy bị người ta dùng thủ đoạn hèn hạ gặm mất một nửa, ông chủ của Hương Di Phường vẫn còn bình thản, thế thì tính tình thật tốt ".

Trình Gia Hưng nhìn lão nương của mình nói rằng đó không phải là có tính tình tốt, mà đến nước này rồi không có biện pháp nào tốt hơn nữa cả. Cùng nhau kiếm tiền còn tốt hơn là náo loạn cá chết rách lưới, còn về khoản này thì trước ghi lại, chờ về sau thời cơ chín muồi thì sẽ đòi lại.

Người làm ăn chính là như vậy, đóng cửa lại thì chửi bới tới mười tám đời tổ tiên của người ta, nhưng khi bước ra ngoài còn phải mang khuôn mặt tươi cười chào khách. Cho dù hận ghét người ta đến chết đi chăng nữa, nếu gặp nhau thì cũng bắt tay chào hỏi lão ca lão đệ sau đó ngươi cười hì hì, ta cười ha ha, cùng lắm là đằng sau tiếng cười sẽ có lời nói sắc bén, ở giữa bày binh bố trận lập bẫy lẫn nhau......

Hoàng thị còn lo lắng cho Hương Di Phường, nói bọn hắn tốn không ít tiền mua công thức, cứ như vậy thì họ đã bị mất tiền thua thiệt rồi sao?.

Trình Gia Hưng bật cười.

Nói làm ăn chính là như vậy, luôn có những trường hợp mà ngươi không thể ngờ tới, ví dụ như đầu mùa đông vừa rồi, trời đột nhiên trở lạnh rét khiến cho việc mua bán bị xáo trộn, đồng thời cũng làm cho các thương nhân buôn bán vải bông, dược liệu kiếm lời được đống tiền lời. Người nông dân kiếm ăn trong đất cũng gặp phải năm thiên tai chứ đừng nói gì tới làm ăn. Hương Di Phường từ ngày mở cửa đến bây giờ gặp rắc rối không phải chỉ có một hai lần, tất cả đều chống đỡ sống sót ổn định được, lần này có tính là gì ?.

Người ta luôn luôn có biện pháp khắc phục.

Hơn nữa, Như Ý Trai không phải bán kẹo chữ đậu đường lúc trong dịp tết, cho nên cả một năm trước cũng đủ cho Hương Di Phường thu hồi tiền vốn rồi. Với làm ăn lớn như vậy, các cửa hàng trải dài các huyện tỉnh thành, ròng rã suốt một năm sao có thể không kiếm lại được số tiền này?.

"Con nói nương này, thật đúng là người nghèo đi lo lắng thay cho nhà giàu, còn lo lắng bọn họ lỗ vốn, cũng không nghĩ tới đó là việc người lớn gia nghiệp lớn".

Đúng vậy, Hoàng thị cũng không muốn nói thêm nữa.

"Ngươi cứ mất hứng đi! Chuyện lớn tới trong miệng ngươi đều không đau không ngứa, ta ngược lại thật sự muốn xem xem có chuyện gì có thể hù doạ sợ tử tử ngươi đây".

...............

Nhìn thấy bà bà đã ôm Đông Cô đi lên lầu hai, Hà Kiều Hạnh lúc này mới hỏi hắn: "Phí trước xảy ra chuyện gì vậy?".

Trình Gia Hưng không nói thẳng, bảo đoán xem.

"Không phải khách hàng gây rắc rối thì là người cùng nghề đến tìm chuyện, hoặc nói đến chuyện buôn bán, Đông Tử hắn không chắc chắn giải quyết được nên mới tìm đến chàng". Nhìn phản ứng của Trình Gia Hưng, Hà Kiều Hạnh nhướng lông mày lên, "Ta đoán đúng rồi?".

"Đúng vậy đó, đầu của vợ ta thật là thông minh, đằng trước có ba người đến nói chuyện buôn bán, nói cho ta nếu muốn sống yên ổn buôn bán thì hằng tháng phải giao tiền cho bọn hắn. Ta hỏi hắn một tháng giao bao nhiêu, hắn nói 20 lượng bạc".

Hà Kiều Hạnh:.............

Mẹ nó, điều này mà được gọi là nói chuyện buôn bán à?

Đây không phải là thu phí bảo hộ sao? ? ?.

"Vậy chàng trả lời bọn hắn như thế nào?".

"Chúng ta làm ăn sao có thể tùy tiện cùng người trở mặt nàng nói đúng không? Ta liền nói cho bọn hắn, giữa ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì đấy ?".

Hà Kiều Hạnh:.... ..........

"Chàng không đánh người?".

"Lão tử chính là xuất thân từ lưu manh sao có thể sợ hắn động thủ? Hắn cũng không động thủ, đoán chừng là sẽ có biện pháp khác tới thu thập ta, vừa rồi còn nói với ta là chờ đó mà xem".

Đơn giản là nói mấy câu, Hà Kiều Hạnh nghẹn một hồi lâu rồi mới nói: "Hắn trực tiếp động thủ còn tốt hơn, hắn dám đến phá phách cướp bóc của lão nương, lão nương liền tại chỗ đánh cho hắn cho hắn sống chết kêu cha gọi mẹ. Nhưng mấy tên lưu manh này sợ trực tiếp động thủ thì sẽ bị đưa đến nha môn, đoán chừng là sẽ tìm mấy người đến trước cửa chúng ta cãi cọ mắng chửi, hoặc tìm mấy tên ăn mày đến ngồi chặn cửa, kiểu này có thể làm phá rối buôn bán của chúng ta đấy".

Trình Gia Hưng đưa tay lên xoa bóp bả vai cho vợ, không để ý nói: "Bọn hắn tới là được rồi ".

Hà Kiều Hạnh hỏi hắn có phải đã có chiêu gì đối phó rồi không?.

"Trước thừa nước đục thả câu, vợ ơi, nàng cứ chờ nhìn xem đi."

Hà Kiều Hạnh đời trước chính là mở nhà hàng, xu thế vấn đề thật sự đúng như nàng nói, bởi vì bọn hắn không nhận được phí bảo kê mà cũng không dám tiến vào đập phá, cho nên chỉ có thể sắp xếp mấy huynh đệ đến trước cửa đuổi khách, để ngươi mua bán không kiếm được khách. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Trình Gia Hưng và các cửa tiệm nhà khác mở đó là mặc dù hắn không có địa vị gì nhưng nội tình dày, trong tay có tiền, đừng nói chậm trễ một hai ngày, một năm không mở cửa cũng đói không được hắn.

Khi gây chuyện rắc rối vừa đến, Trình Gia Hưng từ phí sau đi ra đằng trước, vừa ăn bánh nướng nhà mình, vừa xem khỉ biểu diễn xiếc trước cửa.

Khách hàng ở xa vây quanh không dám tiến lên, hắn cũng không lo lắng nóng nảy, mặc kệ ngươi gây rối, náo loạn, ta ngồi xem ngươi có thể làm được bao lâu.

Hà Kiều Hạnh lúc đầu cho rằng hắn có diệu chiêu gì, ra tới nhìn thì thấy người đang cùng bọn gây chuyện so kè kiên nhẫn với nhau, Hà Kiều Hạnh trừng liếc hắn một cái: "Đây là biện pháp mà chàng nói sao?".

Trình Gia Hưng nghĩ thầm rằng gần đây có rất nhiều gia nhân của gia đình giàu có đến mua bánh nướng, chờ những người này đến, bọn gây chuyện còn không biết dừng lại thì thật sự sẽ bị xúi quẩy, hắn chỉ ngồi chờ xem mấy tên ngu ngốc này tự cầm đao đâm vào vết thương.........Trình Gia Hưng đang muốn giải thích với vợ, thì phát hiện tính khí của Hạnh Nhi không tốt, người đã bước ra từ mành ngăn cắt, ra ngoài cửa hàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác mỏng, vì để thuận tiện làm việc mà xắn ống hai tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng tuyết, trước ngươi nàng còn đeo một chiếc tạp dề vải màu xanh có túi, đi dưới ánh mặt trời mùa xuân thật sự là quá chói mắt.

Hà Kiều Hạnh đứng ở cửa tiệm nhà mình: "Ta nói gây chuyện đã đủ chưa? Bây giờ có thể cút, lăn ra ngoài được không?".

Mấy tên lưu manh cười ha ha đi vây lên, nói đang nói cái gì đấy? Để tiểu nương tử cùng bọn hoi chơi đùa với nhau sao, chơi vui vẻ rồi có giao bảo phí hay không thì cũng dễ nói chuyện.

Trình Gia Hưng đang ăn bánh nướng, nghe nói như thế bánh nướng cũng không gặm nổi nữa, hắn đen sầm mặt muốn đi ra ngoài, vừa chạm đến vách ngăn liền nhận được ánh mắt của vợ, bảo hắn đừng ra làm vướng tay vướng chân.

Nhìn thấy lão tỷ như vậy, Đông Tử biết hôm nay không tốt rồi, hắn nhặt lên lương tâm khuyên nhủ một câu: "Ta nói mấy người các ngươi nên nhanh quỳ xuống thành thật xin lỗi đi! Muộn rồi thì đến thần tiên cũng không cứu nổi các ngươi đâu".

Đông Tử mở miệng liền đem thù hận kéo tới, bọn lúc đầu định phá phách cướp đập cầm vũ khí lên đi đến chỗ hắn, nhưng Hà Kiều Hạnh còn nhanh hơn, kéo hai cánh tay hất hắn ra ngoài, trong nháy mắt mấy người đàn ông to lớn bị quăng xếp chồng một lên nhau như vị La Hán. Điều này còn chưa tính, Hà Kiều Hạnh từng bước từng bước đi về hướng bọn lưu manh côn đồ, mới đầu không ai chú ý tới, về sau vừa đi ra ngoài ba bước đã có người nhìn thấy, tiểu nương tử cửa hàng bánh nướng giẫm qua lát đá bên đường tất cả bên trên đều bị nứt vỡ, nhìn nàng đi không nhanh không chậm, dáng vẻ cũng không có dùng lực nhưng các phiến đá xanh dùng để lát đường đều bị tách nứt ra ngoài theo dấu chân của nàng, đợi nàng đi đến trước mặt mấy người kia, tất cả đều sợ hãi đến vỡ mật, doạ sợ đến đái cả quần.


Đây không phải là cách nói khoa trương, mà đó là sự thật, sự thật, doạ sợ đái cả quần......

Vệt nước khả nghi nhỏ giọt trên mặt đất, có người đứng gần còn ngửi thấy mùi khả nghi.

Hà Kiều Hạnh cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Mới vừa rồi là ai nói muốn cùng ta chơi đùa? Thế nào? Nếu chơi chưa đủ nghiền thì chúng ta tiếp tục".

"Không..........không không không.......".

Mấy người nhốn nháo lộn nhào muốn bỏ chạy, Hà Kiều Hạnh nhẹ nhàng gọi lại: "Ai cho phép các ngươi đi? Làm chậm trễ buôn bán của cô nãi nãi đây, còn nói khiến người ta khó chịu, nên làm như thế nào còn để ta dạy lại các người à?".

Lúc trước dùng qua thủ đoạn này hãm hãi không ít cửa hàng buôn bán, bọn lưu manh này chưa từng đụng phải tấm đá sắt thì hôm nay tại cửa hàng bánh nướng Trình ký đã đụng phải Mẫu Dạ Xoa có thể ngăn cho em bé khóc đêm ngừng khóc. Vì muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai nên mấy người liền tự động vỗ vỗ quỳ xuống, lấy tay tự tát cho mình vài cái bạt tai không nói lời nào, thậm chí còn phải bồi thường cho Mẫu Dạ Xoa.

Nhìn thấy Hà Kiều Hạnh không có truy cứu nữa quay người đi vào cửa hàng, mấy người kia liền chạy trốn khỏi cửa hàng như một con chó nhà có tang.

Mấy cửa hàng bên cạnh còn nhìn đến trợn tròn con mắt, người đến mua bánh cũng sững sờ hốc miệng, có người còn vụng trộm lén nhìn các phiến đá xanh nứt toác trước cửa hàng Trình Ký mà Hà Kiều Hạnh đã giẫm lên..... Sau khi thấy rõ liền nhỏ giọng hỏi Trình Gia Hưng: "Trình lão bản, vừa rồi vị kia......chính là tôn phu nhân sao?".

Đều là người có chút thô kệch, bình thường há miệng không phải " bà nương ngươi" thì chính là "Vợ ngươi", làm khó bọn hắn còn dùng tới "Tôn phu nhân" .

Trình Gia Hưng gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, lại có người cảm khái nói: "Cái khí lực này của nàng thật là...... . Ta vẫn là lần đầu thấy đám người kia nhận thua, lão bản, phu nhân thật lợi hại a!"

"Có thể cưới lấy nữ nhân lợi hại như vậy, Trình lão bản ngươi cũng thật không tầm thường."

Có mấy lời bọn hắn không dám nói ra, nhưng từ tận đáy lòng bọn họ cảm thấy Trình Gia Hưng rất có năng lực, cưới một Mẫu Dạ Xoa như vậy mà mặt mũi không bầm dập gặp mọi người, xem ra cuộc sống trôi qua không tệ, hắn có một tay đó!".

Khi Hà Kiều Hạnh vừa bước ra ngoài, mọi người đều nghĩ rằng bà vợ chủ nhà này thật sự rất đẹp mắt mà.

Trước sau một thời gian uống cạn chung trà, không ai cảm thấy nàng đẹp mắt, đều in sâu ở trong đầu đều phong thái một bước giẫm nứt phiến đá xanh........Trước đó có người cùng buôn bán ngo ngoe động chút tâm tư muốn gây sự với cửa hàng bánh nướng cũng đã dừng lại. Luôn có một số chuyện so với kiếm tiền còn quan trọng hơn, đầu tiên ngươi phải có mệnh sống, sa đó mới có thể tận hưởng cuộc sống. Mẫu Dạ Xoa của Trình Ký này tính tình thật xấu, thật đáng sợ, người lần đầu tới cửa gây chuyện đã bị doạ sợ đến đái cả ra quần, có tiền lệ này, thì ai còn dám đến nhà nàng gây sự đây?.

Bởi vì một màn này, Trình Gia Hưng bọn hắn còn nhận biết không ít thương hộ trên con phố này, ước chừng đã bị bọn người côn đồ này làm thịt qua, nói thật tốt là còn có thể nhìn thấy bọn cặn bã này bị xử trí dọn dẹp sạch sẽ.

"Trình lão bản, phu nhân ngươi thật sự là nữ trung hào kiệt!".

"Trình lão bản, ngươi cũng rất hào kiệt.......Ta nói thật, một người vợ như thế này, cho chúng ta trăm lá gan cũng không dám quyết định cưới, cái này, nếu có chỗ nào làm không đúng, dỗ nàng không thoải mái, thì không phải sẽ bị đánh thành ngốc tử luôn sao? ???".

Trình Gia Hưng nhìn Đông Tử bán bánh nướng cho mọi người, chính hắn gác việc sang một bên nói chuyện phiếm với mọi người, nói vợ hắn thật sự dịu dàng, đặc biệt là rất quan tâm đến mọi người.

Vừa mới nói xong, Hà Kiều Hạnh lại thò một cái đầu từ trong ra ngoài: "Còn đứng đó trò chuyện cái gì nữa? Vào nhà giúp ta làm bánh nướng!"

"Ồ".

Trình Gia Hưng vội vàng đi vào sau phòng.

Bên cạnh cửa hàng "Y" một tiếng.

Đây chính là cái gọi dịu dàng sao?.

Hắn gần như không nhận ra từ dịu dàng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info